- Không được nhúc nhích!
Chợt… giữa lúc Diệp Hiên và Vũ An Ti giằng co, một tiếng nũng nịu từ ngoài cửa truyền ra, chỉ thấy Liễu Quân Điệp cầm súng ống trong tay, đi nhanh vào sảnh Thiên Vân, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng hiện lên vẻ kiêng dè.
- Diệp Hiên, tôi là người của Huyền Kính Ti tỉnh Giang Nam, Liễu Quân Điệp, hiện tại lấy tội danh giết người bắt cậu, nếu cậu dám có chút phản kháng nào, đừng trách tôi giết chết cậu ngay tại chỗ.
- Ah!
Nghe thấy ngôn từ chánh nghĩa cảnh cáo của Liễu Quân Điệp, khóe miệng Diệp Hiên hiện ra nụ cười khinh thường, nói:
- Theo tôi được biết, Huyền Kính Ti là nơi trừng phạt tội ác dương cao việc thiện, Vũ Quân kia là người xấu, làm không biết bao nhiêu chuyện ác, các người không đi bắt hắn trước, lại muốn nhằm vào tôi, lẽ nào sau lưng Vũ Quân này có người làm chỗ dựa hay sao?
Diệp Hiên nói đến đây, mặt sắc chậm rãi lạnh xuống, tiếp tục nói:
- Hay là nói... Các người cảm thấy Diệp Hiên tôi dễ bắt nạt?
Theo những gì Diệp Hiên nói, sắc mặt Liễu Quân Điệp lập túc đỏ lên, mà Thiết Lực cùng Linh Lung cũng có chút khó chịu, hiển nhiên những chất vấn của Diệp Hiên làm cho bọn họ có chút xấu hổ.
Chính như Diệp Hiên từng nói, Vũ Quân chưởng quản Bắc Xuyên bang, hoành hành nhiều năm như vậy ở thành phố Giang Nam, hoàn toàn chính xác có người khác làm chỗ dựa, mà cái người này, Thiết Lực và Linh Lung cũng không đắc tội nổi, càng chưa nói đến Liễu Quân Điệp.
Loading...
- Vũ Quân quả thực không phải là người tốt gì, Liễu Quân Điệp tôi cam đoan với cậu, tuyệt đối sẽ không buông tha người này, nhưng cậu sát hại mấy chục mạng người cũng là sự thực, bây giờ đưa tay chịu trói, chúng tôi nhất định xử lý khoan hồng đúng ngươi.
Liễu Quân Điệp nói chắc như đinh đóng cột.
- Tiểu Diệp, đi cùng cảnh sát Liễu đi, cô ấy là một người tốt, nhất định sẽ không gia hại cháu.
Hạ Thu cũng không nhận ra Thiết Lực và Linh Lung, nhưnh Liễu Quân Điệp là đội trưởng của Huyền Kính Ti, Hạ Thu không biết như thế nào, nhưng điều này cũng làm cho cô khuyên nhủ đối với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên lại thờ ơ, chỉ là lãnh đạm nhìn về phía ba người Liễu Quân Điệp, nói:
- Tôi cho ba người các ngươi một cơ hội, hôm nay chưa gặp qua các người, nếu các ngươi tự biết mình, hiện tại rút lui còn không muộn.
Ầm!
Hư không kiềm nén, cuồng phong bạo phát, Diệp Hiên nói xong thì chợt chỉnh nhiệt độ tọa sảnh Thiên Vân giảm xuống, một cảm giác uy áp cực kỳ đáng sợ tập kích tới ba người.
- Cảnh sát Liễu, cô ở nơi này giúp không được gì, đi mau.
Sắc mặt Thiết Lực trở nên nghiêm trọng, nhanh chóng chỉ đạo cho Liễu Quân Điệp.
- Diệp Hiên, đưa tay chịu trói.
Liễu Quân Điệp không quan tâm đến lời nhắc nhở của Thiết Lực, tay cô cầm súng ống đi tới hướng Diệp Hiên, hiển nhiên muốn mang Diệp Hiên về Huyền Kính Ti thẩm vấn.
- Cô thật đúng là vô tri.
Diệp Hiên bước ra một bước, tựa như tê liệt thời gian cùng không gian, ở trong hư không mang theo một tàn ảnh, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Liễu Quân Điệp.
Ầm!
Ngọn lửa phun ra, viên đạn xé nứt khoảng không, đối mặt lấn tới Diệp Hiên, Liễu Quân Điệp lại không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp kéo cò súng trong tay.
Ông!
Thời gian giống như đang ngừng lại, không gian tựa như bị đông kết, một viên đạn vàng bị định ở trước người Diệp Hiên, hắn lãnh đạm nhìn Liễu Quân Điệp đã đờ đẫn, trong mắt xẹt qua một luồng khinh miệt.
- Chuyện này... Điều này sao có thể?
Tình cảnh trước mắt làm cho Thiết Lực kinh hãi gần chết, ngay cả Linh Lung cũng trợn to hai mắt, nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, thật lâu chưa có tỉnh hồn lại.
Bàn tay Diệp Hiên, trong suốt như ngọc, càng làm cho bọn họ có một cảm giác mê say, chính là một bàn tay, lúc này đang chậm rãi nâng lên, mà sau đó lại để súng ống trong tay Liễu Quân Điệp.
Đóng băng!
Tinh cương đúc thành súng ống, sau đó một khắc trực tiếp hóa thành một đống bụi, khi Diệp Hiên đem bụi phấn vung ra, trên mặt không đau khổ không vui.
- Linh Lung nhanh ra tay!
Thiết Lực rống to hơn, như tinh cương chế tạo thân thể, hung hãn đánh tới Diệp Hiên, đôi mắt Linh Lung hiện màu xanh đậm, trong miệng không biết đang nhớ tới cái gì, một ba động cực kỳ quỷ dị cũng Diệp Hiên tập kích.
Ầm!
Liễu Quân Điệp cũng từ trong kinh hãi tỉnh dậy, một bàn tay trắng như phấn trực tiếp đánh vào trước ngực Diệp Hiên.
- Các người thật đúng là muốn chết.
Đối mặt với ba người liên thủ công phạt, Diệp Hiên nhắm mắt lại, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ là vỗ ra một chưởng, lập tức đánh bay Liễu Quân Điệp ra mấy thước.
Phốc!
Mặt Liễu Quân Điệp trắng bệch, miệng không cầm được mà phun máu ra, thân thể có lồi có lõm trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, máu đổ ướt cả bộ đồ trên người, liếc nhìn qua lại có vẻ thê thảm tột cùng.
Ầm!
Diệp Hiên liền liếc nhìn mắt Liễu Quân Điệp đều lười đánh tiếp, bàn tay trong suốt như ngọc, bay thẳng đến Thiết Lực, một tiếng nổ vang ầm ầm truyền đến, chỉ thấy cơ thể Thiết Lực trực tiếp rạn ra giống như mạng nhện, cả người như diều đứt giây mà bị quẳng bay ra, trực tiếp rơi xuống trên đất, cũng đem sàn nhà đập ra một cái hố to hình người.
Xương ngực sụp đổ, miệng phun đầy máu, cả người Thiết Lực máu me đầm đìa, hắn muốn đứng dậy, như người bị thương nặng, chỉ muốn cử động thôi cũng là muôn vàn khó khăn.
Ầm!
Bước ra một bước, không khí nổ tung, Diệp Hiên chợt xuất hiện ở trước người Linh Lung, ánh mắt đối phương kinh sợ nhìn hắn, Diệp Hiên đưa một tay bóp cổ cô gái nhỏ này, trực tiếp nâng lên giữa không trung.
- Thần thức công kích? Không đúng, trong cơ thể cô không có linh khí, lẽ nào đây chính là dị năng tinh thần?
Diệp Hiên tự nói, chỉ là bàn tay đang chậm rãi thu lại, cũng để cho sắc mặt Linh Lung xanh tím, máu trong miệng không ngừng theo khóe miệng tràn ra, giống như sau một khắc sẽ bị Diệp Hiên giết chết ở trong tay.