Sân rộng kim hoa xa xỉ
Diệp Hiên đầu tiên đi vào một shop quần áo dành cho nam, thay thế cổ sam màu đen trên người, sau đó chọn mấy bộ quần áo, trong ánh mắt nhiệt liệt của tiểu thư hướng dẫn, Diệp Hiên cà thẻ rời khỏi, không thèm nhìn đối phương lặng lẽ kín đáo cho hắn tờ giấy nhỏ.
Mua sắm, mua sắm số lượng lớn, Diệp Hiên đi vào cửa hàng nữ trang các loại, trắng trợn mua sắm một phen, khi hắn rời khỏi khu mua sắm xuất hiện ở trên đường đi, trực tiếp đã tiêu hết ba trăm ngàn Hạ quốc tệ.
Diệp Hiên không khỏi cảm thán, mới chỉ mua chút quần áo và đồ dùng hàng ngày, dĩ nhiên tiêu hết ba trăm ngàn, cái này đổi thành chính hắn bốn năm trước, nghĩ cũng không dám suy nghĩ.
Cầm trong tay số lượng lớn vật phẩm, Diệp Hiên trực tiếp trong nhà trở về nhà, còn muốn mua phòng ở thay hoàn cảnh cho mẹ và em gái, tạm thời trước cứ ở đó, không phải bởi vì khác, chỉ là sau khi Diệp Hiên nghe qua giá phòng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Ở thành thị cấp một như Giang Nam, một phòng ở trung tâm thành phố thấp nhất đều khởi bước từ mấy triệu, hiển nhiên tiền trong tay Diệp Hiên cũng không đủ.
Hơn nữa, Diệp Hiên đã chuẩn bị cải thiện sinh hoạt trong nhà, phòng ở thông thường tự nhiên không nằm trong suy nghĩ của hắn, kém cỏi nhất cũng phải là cấp bậc biệt thự, mà tiền cần có lẽ cũng khởi bước từ ngàn vạn.
...
Giang Nam y viện.
Trác Quân Đình vừa đến trước phòng bệnh săn sóc đặc biệt liền nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh sớm đã ngồi đầy người Trác gia.
Loading...
- Quân Đình, tuy chúng Trác gia ta có tiền, nhưng con cũng quá liều lĩnh, lại bị giang hồ thuật sĩ lừa gạt hai triệu, mua một khối Ngọc Phù vô dụng, cái này nếu như truyền ra bên ngoài, chẳng phải làm cho người ta chế nhạo Trác gia chúng ta hay sao?
Sắc mặt Trác Văn Bân âm lãnh, mắng Trác Quân Đình.
- Đình đình, không phải Nhị thẩm nói con, hiện tại lão gia tử bệnh tình nguy kịch, các gia tộc khác đều đang nhìn chằm chằm Trác gia chúng ta, những chuyện như thế sau này nên bớt làm cho thỏa đáng.
Một quý phụ trung niên trong lời nói có kim thốt lên.
Hừ!
Trác Văn Sơn hừ lạnh lên tiếng:
- Nhị đệ, nhị đệ muội, các ngươi nói đủ chưa ? Hiện tại lão gia tử còn chưa có chết đâu, Trác gia này còn chưa tới phiên các ngươi giáo huấn Đình Đình.
- Đại ca, Đình Đình là con gái anh, anh che chở con bé như thế không đúng, lại nói lão gia tử trước khi hôn mê cũng không nói truyền vị trí gia chủ cho anh nha.
Trác Văn Bân cười lạnh liên tục, không có vẻ sợ hãi.
- Đại ca nhị ca, hiện tại lão gia tử bệnh tình nguy kịch, chuyện nhỏ nhặt này không đáng kể, các anh ở chỗ này ồn ào cái gì?
Trác Mỹ Vân trực tiếp mắng hai người anh của mình.
- Đình đình, đồ cũng đã mua, lần sau chú ý một ít là được.
Trác Mỹ Vân an ủi Trác Quân Đình.
Lúc này, đôi mi Trác Quân Đình thanh tú nhíu một cái, hiển nhiên vệ sĩ đã nói chuyện của mình cho trong nhà nghe mới gây nên tranh chấp lần này, nhưng hiển nhiên những thứ này đều không phải trọng yếu, từ khi ông nội hôn mê bất tỉnh, nhị thúc đã tựa như thay đổi thành một người khác, có ý tranh đoạt vị trí gia chủ với cha.
Hôm này mượn đề tài để nói chuyện của mình, đã không phải lần đầu tiên.
Dát chi!
Cửa phòng săn sóc đặc biệt bị đẩy ra, vài bác sĩ y tá đi ra khỏi phòng, cũng trong nháy mắt làm cho sự chú ý của mọi người chuyển dời đến trên người của bọn họ.
- Bạch viện sĩ, lão gia tử nhà tôi hiện tại như thế nào?
Trác Văn Sơn bước nhanh nghênh đón, mấy người Trác gia cũng theo sát.
Nếu Diệp Hiên ở đây nhất định có thể nhận ra, bác sĩ đi ở phía trước chính là Bạch viện trưởng bệnh viện Giang Nam.
Bạch viện trưởng thở dài, mặt mang vẻ thẹn nói:
- Chúng tôi tận lực, mời chư vị nén bi thương, các ngươi vào xem mặt lão Trác một lần cuối cùng đi.
Đột nhiên truyền tới tin dữ trực tiếp làm cho vẻ mặt Trác Quân Đình trắng bạch, cước bộ lảo đảo chạy nhanh vào phòng săn sóc đặc biệt.
Mà ba anh em Trác gia đầu tiên ngẩn ra, cũng nhanh chóng bước vào phòng bệnh.
Trong phòng săn sóc đặc biệt.
Khuôn mặt Trác gia lão gia tử tiều tụy, thân hình gầy gò, máy móc chữa bệnh trước người tích tích rung động, trái tim mỗi năm giây mới nhảy lên một lần, hiển nhiên không bao lâu, Trác gia lão gia tử thật sẽ rời khỏi dương thế.
- Ba.
Theo người Trác gia dũng mãnh lao vào, truyền đến vài tiếng bi thiết, mà Trác Quân Đình mím chặt đôi môi, kinh ngạc nhìn theo ông nội thương yêu mình nhất, trong mắt càng hiện ra số lượng lớn hơi nước.
- Gia... Ông nội... Ngài... Ngài thật sẽ rời khỏi Quân Đình sao?
Trác Quân Đình nghẹn ngào lên tiếng, không ngừng lay cánh tay Trác lão gia tử, nhưng cô hô hoán như thế nào, Trác lão gia tử cũng không có nửa điểm phản ứng.
Cha Trác Quân Đình và Trác Mỹ Vân hiện ra vẻ mặt bi thương, mà ánh mắt Trác Văn Bân xẹt qua một luồng phức tạp, nhưng rất nhanh bị hắn ẩn giấu đi.
Trong lúc mọi người của Trác gia đang chìm đắm ở trong bi thương, Trác Quân Đình cử động tức thì làm cho mấy người Trác gia hiện ra vẻ mặt khác nhau.
- Đình Đình, con muốn làm gì?
Cha Trác Quân Đình, Trác Văn Sơn kinh ngạc hô.
- Quân Đình, bây giờ không phải là thời điểm con quấy rối?
Nhị thúc Trác Văn Bân lạnh lùng nói.
- Đình Đình nhanh gỡ vật kia ra khỏi trán ông nội con.
Gương mặt Trác Mỹ Vân cũng có chút khó chịu.