Mấy ngày hôm nay Đinh Nhị Cẩu cảm giác thời gian vừa qua là vui vẻ nhất, cùng với Lý Phượng Ny yêu đương giao hoan, cùng với Giang Hàm Thiến nói chuyện cuộc sống nhân sinh và lý tưởng, hắn thật sự giờ mới phát hiện cô gái này cũng hay trò chuyện, trong ấn tượng khi còn học cấp ba, tự mình cùng cô tựa hồ chưa có nói nhiều quá dăm ba câu.
– Đây là tất cả sách học của ông, tôi đều mang cho ông đấy, mệt muốn chết, thoạt nhìn ông cũng có bộ dạng rất nhiều tiền, giữa trưa mời tôi ăn cơm đi.
Giang Hàm Thiến hỏi dò, trong ấn tượng của cô, Đinh Nhị Cẩu vẫn là một người không tốt lắm, đối với bất kỳ người nào đều không có nhịn được, không biết hơn một năm qua, Đinh Nhị Cẩu đã trải qua làm người như thế nào, đã có phát sinh chuyển biến, hắn đã bớt kiêu ngạo hơn, hiện tại hắn càng ngày càng thực tế, bởi vì cuộc sống chính là thực tế.
– Được rồi, bà nói quán nào đi, đối với nơi này, tôi không quen thuộc!
– Vậy đi về phía căn tin trường học của tôi nhé, nơi đó cơm cũng không tệ lắm!
– Thôi đi bà, nơi đó cơm ăn bán rẻ dành cho sinh viên, đừng tiết kiệm tiền giùm tôi, tôi cũng đâu thường ở lại nơi này, cho nên rất nhiều chuyện còn nhờ bà giúp một tay sau này, mời bà ăn bữa cơm cũng đâu là gì!
Đinh Nhị Cẩu chân thành nói.
– Vậy thì được rồi, vậy ông chớ có trách tôi xẻ thịt ông nha! Vậy chúng ta đi ăn thịt bò đi
Giang Hàm Thiến nói.
Thật ra những quán ăn này cô đều đã ghé qua, chẳng qua cô không biết Đinh Nhị Cẩu có tiền hay không, nhưng ngượng ngùng không dám hỏi, sợ bị tổn thương lòng tự ái của hắn.
Loading...
– Trời ơi! Bà mang cho tôi sách nhiều như vậy, khi nào thì mới xem hết, tôi cũng chẳng biết có thể qua nổi kỳ thi hay không nữa!
– Ông thì tôi dám chắc được, nhớ ngày trước, ông trâu bò đến là cỡ nào, khi đó bọn tôi thường đàm luận nhiều nhất, chính là trong học kỳ, ai có thể vượt qua ông, nhưng mỗi khi nhìn qua thành tích của ông, bọn tôi đều là vô cùng thất vọng vì không thể sánh bằng ông, khi đó có phải hay không ông rất đắc ý chứ?
Giang Hàm Thiến hỏi.
– Ừm.. chuyện đã qua, không đề cập tới nữa, hiện tại tôi chỉ muốn nói, bằng cách nào kiếm được nhiều tiền hơn, cái này mới là trọng yếu nhất, bà thử nghỉ xem, đúng không!
Đinh Nhị Cẩu giống như một con buôn, làm cho Giang Hàm Thiến trong lòng hơi thất vọng, điều này cũng không sai, dù sao Đinh Nhị Cẩu lăn lộn ngoài đời, khó khăn đã thấm nhuần rồi, còn Giang Hàm Thiến vẫn là một cô gái sống trong sự bảo bọc tháp ngà của gia đình, một cô gái vẫn còn nhiều mơ mộng.
Hai người lập tức trầm mặc, cứ như vậy bước tới.
– À, tôi muốn hỏi bà một chút, chuyện nhờ tìm giùm một hộ lý sao rồi, mấy ngày nữa tôi chắc phải đi về, điều lo lắng là chị tôi phải ở lại trong bệnh viện này!
– Việc này à, tìm được rồi, ông yên tâm đi, sau khi ông về rồi, còn có tôi nữa mà, đúng rồi, chị của ông? Tôi nhớ là hình như ông đâu có người chị nào!
Giang Hàm Thiến cười cười có chút ám muội.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng hơi lo lắng, giác quan thứ sáu của phụ nữ thấy thật đúng là linh, không phải là đoán mò nha.
– Đó là thân thích của tôi, nếu không tin, tôi dẫn bà đi gặp chị tôi một chút.
Đinh Nhị Cẩu cố nén nội tâm kích động, nói dối tỉnh tuồng.
– Được rồi, tôi tin ông!
– Hàm Thiến, cậu đi đâu vậy?
Hai người đang nói chuyện với nhau, thì thấy bên cạnh có ba tên choai choai, dáng vẻ lưu manh, nhìn qua thì biết là những kẻ không tốt rồi.
– Tôi đi đâu, mắc mớ gì tới các cậu, tránh ra?
Giang Hàm Thiến nghe được giọng nói này, gương mặt chán ghét lộ rỏ ra trên khuôn mặt cô, nhưng nhìn dáng điệu thì biết là Giang Hàm Thiến có quen mấy người này.
– Ê, thằng kia, mày ở nơi nào nhô ra, tao cảnh cáo mày, về sau tránh xa Giang Hàm Thiến một chút, nếu không, tao chặt chân của mày.
– Chặt chân của tao, tụi mày dựa vào cái gì?
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy là ba người, trong lòng cũng có điểm hơi ớn, nhưng hiện tại không thể lộ ra luống cuống, không tại sao cả, bởi vì có cô gái ở bên cạnh, nếu mà rút lui bỏ chạy, như vậy thì hình ảnh của mình trong mắt cô gái này, coi như xong rồi, chứng tỏ mình là một tên hèn nhát, cho nên Đinh Nhị Cẩu dù xảy ra thế nào đi nữa, cũng phải đứng lại đương đầu.
Bất quá cũng may là thường xuyên xách nước, bổ củi cho nhà Hoắc Lữ Mậu, mấy ngày nay thân thể xương cốt tráng kiện không ít, hơn nữa hắn đi theo Trương Cường học tập cách đấu cầm nã, cũng học xong mấy chiêu, nhưng là muốn đối phó với ba người, trong lòng hắn một điểm nắm chắc cũng không có.
– Ha ha, thằng này, miệng còn rất cứng, tao cho mày biết, bởi vì Giang Hàm Thiến sớm hay muộn cũng là người yêu của tao, mày dám động người yêu của tao, có tin hay không tao sẽ làm thịt mày!
Một tên ra vẻ đầu lĩnh trong nhóm, đột nhiên nổi giận, còn nói Giang Hàm Thiến là người yêu của hắn.
Đinh Nhị Cẩu cũng là đàn ông, hơn nữa còn là loại đàn ông thứ thiệt, điều chủ yếu là hiện tại cũng đang thời kỳ trưởng thành, vào độ tuổi còn trẻ dễ bốc đồng liều mạng.
– Vương Đại Bưu, trong miệng cậu, phun ra cái gì thối vậy, ai là người yêu của cậu! Lại nói bậy, coi chừng tôi đem đầu lưỡi cậu rút ra !
– Rút tôi đầu lưỡi, cậu tới đây, tôi đang ước điều đó đấy!
Tên choai choai kêu là Vương Đại Bưu, tên quả thật là giống người đấy, to cao vạm vở, hắn cúi đầu, le lưỡi ra, giống như là con chó sắp nổi điên, cười haha hướng Giang Hàm Thiến đi tới.
Giang Hàm Thiến sợ tới mức phải lui về phía sau, vừa vặn thối lui chạm đến người của Đinh Nhị Cẩu không khỏi nhìn lên, cô thấy ánh mắt lửa giận của Đinh Nhị Cẩu làm cho hoảng sợ, đây là ánh mắt có khả năng giết người, đang muốn khuyên Đinh Nhị Cẩu nhịn một chút, không nên vọng động, lúc này Vương Đại Bưu đã tới gần bên cạnh cô, cô chỉ kịp nhìn thấy cánh tay của Đinh Nhị Cẩu cầm lấy quyển sách nói về hình pháp bìa cứng đưa lên, nghe “ bùm “ một tiếng, Vương Đại Bưu ngã nhào xuống ngay dưới chân của cô.
– Hình pháp, quả thật là thật lợi hại, đối phó với bọn lưu manh này, phải dùng tới hình pháp, còn lại hai thằng mày, ai lên trước?
Ai cũng không phát hiện được Vương Đại Bưu như thế nào bị Đinh Nhị Cẩu lập tức đánh ngã xuống đất, nhưng Giang Hàm Hạm thì thấy rỏ, hắn dùng gáy sách quyển hình pháp đập vào trên đầu Vương Đại Bưu, làm tên này bị ngất đi. Trời ạ, hình pháp là quyển sách mình đưa cho hắn, đây cũng là quyển cuối cùng mà mình tìm khắp nơi mới có được.
– Anh Bưu, anh không sao chứ, anh Bưu, tỉnh lại!
Hai tên đàn em đến bên cạnh Vương Đại Bưu, ngồi xổm xuống lay động hắn.
– Không được rồi, xảy ra án mạng, báo cảnh sát đi.
– Không cần báo cảnh sát, tao chính là cảnh sát đây, tao tự bảo vệ mình, do Vương Đại Bưu đánh lén cảnh sát, đợi cảnh sát đến đây, tụi mày cùng đi vào chung trong trại giam, nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra!
Đinh Nhị Cẩu cũng lo lắng đến tình hình Vương Đại Bưu tuy rằng cũng rất muốn ngồi xuống nhìn xem Vương Đại Bưu thế nào, mình vừa rồi dùng hết sức đập gáy sách vào đầu hắn, nhưng nếu bây giờ tỏ vẻ cũng âu lo tình hình Vương Đại Bưu, thì hai thằng này dựa vào ồn ào, vạn nhất cảnh sát hay tin chạy tới cũng không phải chuyện tốt, dù sao đây tỉnh thành, không phải là tại trấn Lâm Sơn.
Vì thế Đinh Nhị Cẩu vừa nói, vừa rút ra giấy chứng nhận quơ quơ cho hai tên kia thấy, thật ra ai xem không nhìn thấy rõ.
– A, tụi tao còn có việc, không đi theo được về đồn cảnh sát, chuyện này cũng không có vấn đề liên quan gì đến tụi tao, thôi đi!
Nói xong hai người bỏ chạy, Đinh Nhị Cẩu nhìn qua thì biết, hai thằng này cũng có vấn đề, nếu không thì làm gì sợ hãi đi đến đồn cảnh sát như thế.
– Này, mau tỉnh dậy!
Đinh Nhị Cẩu cúi người dùng tay lay đầu Vương Đại Bưu thử một chút, nghe ra vẫn còn hơi thở đều đều, thật ra hắn muốn tưới nước tiểu cho thằng này tỉnh lại, nhưng bên cạnh còn có cô gái, cho nên chỉ đá nhẹ vào hai chân Vương Đại Bưu.
Một lát sau, Vương Đại Bưu từ từ tỉnh dậy, nhìn xem chung quanh, chỉ thấy Đinh Nhị Cẩu với Giang Hàm Thiến đứng bên cạnh mình cách đó không xa, còn hai tên đồng lõa sớm đã mất dạng
– Còn muốn đánh nữa không, giờ còn có mình mày, tao và mày tiến hành quyết đấu một trận, như thế nào đây?
– Mày là ai? Mà lại dám đánh tao, mày có biết tao là ai hay không?
Vương Đại Hổ sờ sờ lên đầu của mình, bây giờ vẫn còn choáng váng.
– Mày là ai tao không quan tâm, nhưng còn tao là ai? Mày biết không, mày mới vừa nói Giang Hàm Thiến là người yêu của mày ư? Tao cho mày biết, mau dẹp đi ý niệm này, cô ấy là người yêu của tao, sau này còn dám quấn quít lấy cô ấy, tao gặp được sẽ đánh gãy hai chân của mày, tao sẽ khiến cho mày cả đời này, ở trên con đường này đi ăn xin, giống như tên ăn mày kia.
Theo phương hướng ngón tay Đinh Nhị Cẩu, nơi xa kia, quả nhiên có một người đang xin cơm, cảnh này khiến Vương Đại Bưu không rét mà run, hắn cũng định nói cứng một chút, nhưng vừa mới bị đánh ngất xỉu, bây giờ còn chưa có tỉnh táo lại, cho nên cũng không dám nói nữa.
– Chúng ta đi
Đinh Nhị Cẩu cầm lại sách vở trên đất, vỗ vỗ phía trên bụi đất, đưa tay nắm ở eo nhỏ Giang Hàm Thiến đi về phía trước, với một tư thế, thật sự là hùng dũng oai vệ ngây người.
– Đủ chưa, còn chưa buông ra?
Vượt qua dãy phố, Giang Hàm Thiến hợp xấu hổ nói.
– À.. thực xin lỗi, vừa rồi tôi nói không có ý tứ, bảo bà là người yêu của tôi!
– Bỏ qua đi, chuyện vừa rồi là tôi cám ơn ông, hôm nay tôi sẽ mời ông ăn cơm!
– Tên kia là ai, hình như bà có quen với hắn?
– Ý ông nói Vương Đại Bưu hả, đúng vậy, có biết hắn, qua một lần tụ hội gặp mặt trong giới gồm con cái những kẻ có tiền của, kể từ khi đó, hắn bắt đầu quấn quít lấy tôi, phiền chết được, ông thay tôi giáo huấn hắn một chút, thật sự là khoan khoái nhân tâm, hôm nay chắc sẽ ăn nhiều thêm một chén cơm!
– Có chuyện tụ tập như vậy nữa hả bà?
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
– Tại sao không có, cha tôi buôn bán địa ốc, sau khi tôi thi đậu đại học, việc buôn bán của cha càng lúc càng lớn, hiện tại làm cả nơi tỉnh thành, lần đó tụ tập lại không biết là ai sắp xếp, tôi cùng cha ta cũng đi, đến mới biết được gặp toàn là con cái nhà giàu ở tỉnh thành, cũng không thiếu con ông cháu cha trong giới chính quyền, quả thực giống như là đại hội lễ xem mắt vậy, làm tôi phiền muốn chết, Vương Đại Bưu này chính là hôm đó gặp phải đấy, hôm nay thật sự là xả được cơn bực tức!
– Ha ha, thì ra bà cũng thuộc hàng con ông cháu cha nha, vậy thì bữa cơm này bà không mời thì còn ai nữa!
Đinh Nhị Cẩu trêu đùa.
– Ông nằm mơ đi, cái gì là con ông cháu cha, tôi vẫn muốn làm một thầy thuốc, lý tưởng của tôi chính là trở thành một bác sĩ giỏi, vì bệnh nhân trị liệu bệnh tật, nhiều tiền như vậy làm gì, Trường Sinh, tôi phát hiện ông bây giờ trở nên ham tiền, há mồm ngậm miệng đều là tiền, tính kiêu ngạo xem thường vật chất trước kia của ông đâu mất rồi vậy! Đối với tư tưởng bây giờ của ông, thật sự làm tôi thất vọng.
Giang Hàm Thiến nửa đùa nửa thật nói, những lời này cô đã sớm muốn nói rồi, nhưng là không có cơ hội thích hợp, hiện tại sẵn dịp nên nói ra luôn.
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì.
– Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen rồi phải không? Tôi thấy ông thay đổi rất nhiều!
Giang Hàm Thiến nói.
– Giang Hàm Thiến, làm người thì hay thay đổi, chính là thay đổi như thế nào để tốt hơn hơn mà thôi, đừng có biến thành kẻ xấu là được, bà không biết tôi hơn một năm nay đã trải qua chuyện gì, tôi không có đủ chén cơm mà ăn, tôi phải từng đi trộm gà trộm chó khắp nơi, khi ấy Đinh Nhị Cẩu biến thành một đống thối cứt chó, tôi thề, sau này không bao giờ muốn trở lại cuộc sống như thế, đây là tham vọng từ trong nội tâm của tôi, loại tham vọng này hiện tại càng ngày càng mạnh, tôi sợ hãi lại trở về giống như quá khứ, cho nên tôi liều mạng tìm cơ hội kiếm nhiều tiền hơn, bà nghỉ xem, tôi thay đổi thành xấu có đúng không?
– Ưm.. không phải, tôi thật sự không biết trên người ông rốt cuộc xảy ra biến cố như thế nào?
– Năm kia lúc sắp thi vào trường đại học, cha mẹ tôi bị cơn lũ bất ngờ cuốn trôi tử nạn, bà có biết, ai cũng khó mà chấp nhận sự thật này, trên cái thế giới này đối với mình, người trọng yếu nhất ngay lập tức không còn, tôi thật sự là khó có thể tiếp nhận sự thật phủ phàng như thế được, khi đó tôi giống như là mất trí, cho nên đến khi tôi tỉnh táo lại, cuộc sống thì phải tiếp tục, cho nên, tôi rất sợ hãi, sợ hãi trở lại quá khứ vừa qua, tôi giờ chỉ có một con đường tiến về phía trước, đi về phía trước, một giây cũng không thể dừng lại!
Đinh Nhị Cẩu che mặt, nước mắt trong khe ngón tay chảy ra.
Giang Hàm Thiến xúc động nên chân tay luýnh quýnh, cô chưa từng có gặp qua một người con trai ở trước mặt mình khóc, cho nên cô không biết nên khuyên nhủ như thế nào, nhưng có một loại cảm giác sâu đậm, thương cảm đau nhói trong lòng của cô, Đinh Nhị Cẩu thật sự đã trải qua biến cố quá nặng nề, cho nên hắn mới biểu hiện quyết liệt như vậy, hoàn toàn khác với hoàn cảnh của mình, có lẽ chính mình thật sự sai rồi, chưa hiểu hết về hắn, kinh nghiệm sống của mình đều là từ trong sách với xem TV thấy qua, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại trải qua thực tế cuộc sống vô cùng đau khổ, khắc nghiệt.
– Cho tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện là như vậy, cho nên…..
– Không có việc gì, hôm nay tôi không kềm chế được tâm tình, làm mất mặt quá!
Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn tay Giang Hàm Thiến đưa tới, rất nhanh khôi phục lại nét mặt vui vẻ bình thường.
– Đinh Trường Sinh, tôi có thể thương lượng với ông một chuyện?
Nhìn đến trạng thái Đinh Nhị Cẩu bây giờ, không hiểu vì sao, Giang Hàm Thiến đột nhiên muốn giúp đỡ hắn, một thời xem như là thần tượng của mình khi còn học cấp ba.
– Chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu cũng ngạc nhiên.
– Cha tôi tuy rằng hiện tại làm ăn cũng không phải là rất lớn, nhưng cũng tạm được, ông nhìn tôi đi, một cô gái, lại còn đi học trường y, cho nên căn bản không thể giúp cha được chuyện gì, cha tôi ở nhà thường xuyên than thở, nói tôi học sai ngành rồi, cha cứ muốn cho tôi tiếp nhận sự nghiệp sau này, Trường Sinh, chúng ta coi như là bạn cùng lớp và còn là bạn bè, bây giờ chúng ta xem như đồng hương một nhà, ở lại đây giúp việc cho cha tôi, tiền lương thì ông yên tâm, tuyệt đối sẽ không trả thấp cho ông!
Giang Hàm Thiến thận trọng vừa nói, vừa nhìn sắc mặt của Đinh Nhị Cẩu.
– Giang Hàm Thiến, tôi hiểu được tấm lòng của bà, cám ơn bà, tôi trước mắt chưa có kế hoạch đến tỉnh thành phát triển, đợi thời gian sau đi, khi có cơ hội tôi nhất định sẽ đến, thời gian này, tôi vẫn muốn ở lại quê hương làm chút chuyện, thằng nhà quê này trong lúc nhất thời vẫn chưa có thể thích ứng cuộc sống tỉnh thành!
– Tìm cớ, có phải ở quê có người yêu, nên không xa được người ta?
Giang Hàm Thiến tuy rằng trong lòng vô cùng thất lạc, nhưng vẫn ráng đùa giỡn nói.
– Làm gì có chứ, tôi chỉ định ở quê hương làm chút chuyện, với lại tâm nguyện của tôi cũng không phải là việc buôn bán!
– Không phải việc buôn bán, vậy ông muốn làm gì?
– Còn chưa có nghĩ kỹ, tôi chẳng qua là cảm thấy có nhiều tiền là chuyện tốt, nhưng dù có nhiều tiền đi nữa, cuối cùng vẫn là một người dân bình thường, bà thấy có đúng hay không, tiền càng nhiều, nguy hiểm càng lớn, mà làm người dân bình thường thì không có bản lãnh bảo vệ được tiền của mình, nếu mà như vậy, tôi chẳng thà không có tiền thì an tâm hơn!!!
– Ý của ông là…?
– Tôi cũng không có ý gì, chỉ là nói bừa thôi, trời không còn sớm, tôi muốn trở về bệnh viện, lần khác tìm bà nhe!
– Được rồi, Trường Sinh, tôi dù cảm giác thế nào cũng thấy ông và trước kia khác nhau quá xa!
– Vậy sao? Không giống trước hả!
– Không diễn tả được, chỉ là một loại cảm giác.
Giang Hàm Thiến trả lời có chút không vui.
– Ví dụ bà hỏi con cóc đực “ cái gì đẹp nhất trên đời “ câu trả lời của nó nhất định là con cóc cái, khỏi cần nghi ngờ trình độ thưởng thức của con đực, đó chính là vị trí hoàn cảnh của con cóc, bà bây giờ là sinh viên, tôi là một người lăn lộn trong xã hội, những chuyện đã trải qua, có lẽ bà cả đời cũng sẽ không trải qua, cho nên đây là do vị trái hoàn cảnh nên làm tôi thay đổi ý nghĩ!
– Đinh Trường Sinh, đây cũng là điều biến hóa thay đổi của ông, trước kia ông đâu bao giờ nói dí dỏm!
– Ha ha, trước kia cũng có nói qua, chỉ là bà không biết mà thôi, nếu bà muốn nghe, về sau có cơ hội, tôi sẽ nói cho bà nghe!
Sau khi cung Giang Hàm Thiến chia tay, Đinh Nhị Cẩu bước chậm rãi trên con đường cái phồn hoa tại tỉnh thành, tuy nơi này cách bệnh viện mấy con phố, nhưng do ở nông thôn đi bộ quen rồi, nên Đinh Nhị Cẩu vẫn là lựa chọn từ từ đi bộ trở về bệnh viện.
Một chiếc Mercedes 600 chạy trên đường cái thuộc thành phố Giang Đô, trong xe, một phụ nữ xinh đẹp ngồi ở ghế phía sau, tựa đầu trên ghế dựa, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh, hướng ra phía ngoài nhìn, chẳng hiểu cô đang nhìn cái gì, cũng không chừng chả có xem gì cả.
Kỳ thật cô cũng không nghĩ mình sẽ đến tỉnh này, nơi này là nơi cô bị tổn thương xúc phạm nhất trong cuộc đời, nhưng cô không còn cách nào khác, cô mất tích đã hơn một năm, cha cô đã dần dần già yếu, cô phải gánh vác trách nhiệm ở công ty của cha mình, chợt cô nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, tuy rằng không phải rõ ràng, nhưng cô xác định, đó chính là hắn, cho dù cô có cho hắn nhiều tiền cũng không thể báo đáp ân tình của hắn, tuy rằng cô đưa cho hắn một trăm vạn, nhưng cũng chỉ đễ cho bản thân mình tự cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thời gian trôi qua, cô càng muốn quên đoạn ký ức tăm tối kia, nhưng trí nhớ lại càng hiện lên rõ ràng hơn.
– Chú Long, dừng lại, tắp sang bên lề một chút!
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói.
– Vâng!
Không hỏi vì sao, chỉ biết làm chuyện của mình. Ông Long đem xe chậm rãi dừng ở ven đường, nhìn theo kính chiếu hậu ông thấy được cô chủ trong ánh mắt nhìn quanh như tìm kiếm điều gì đó!
Dương Phụng Tê xoay người, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh, cô đang tìm kiếm bóng dáng của Đinh Nhị Cẩu, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu lại đang gặp phải phiền toái.
– Haha.. thằng nhóc kia, mày dám chơi tao, có biết hay không đây là địa bàn của ai, Giang Hàm Thiến cô gái đó là của tao, tao lặp lại lần nữa!
Vương Đại Bưu cơ hồ là con thú điên la to, hôm nay hắn không giải thích được vì sao bị người đập một cái thì té xỉu, trở về càng nghĩ càng uất ức, vì thế hắn tụ tập mấy tên côn đồ, trong tay cầm lấy thiết côn cùng dao mã tấu đi tìm Đinh Nhị Cẩu thanh toán, thật đúng là xảo diệu, sau khi đưa tiễn Giang Hàm Hàm về, Đinh Nhị Cẩu quay trên đường cũ trở lại, cho nên vừa vặn gặp phải Vương Đại Bưu.
– Bọn ruồi bọ tụi mày, như thế nào lại có mặt khắp nơi, có phải vừa rồi đập chưa đủ đau!
Đinh Nhị Cẩu ráng chứng tỏ mình không sợ bọn chúng, nhưng bọn chúng tổng cộng là năm người, trong tay đều có vũ khí, thành hình nửa vòng tròn vây quanh Đinh Nhị Cẩu. Tuy rằng trong miệng Nhị Cẩu nói cứng rắn, nhưng hắn đang suy nghĩ tính kế chạy trốn như thế nào, đánh không lại thì bỏ chạy, đây là danh ngôn, quyết không thể ăn thua trước mắt mà thiệt thân.
– Chú Long đi giúp hắn một chút!
Dương Phụng Tê lo lắng nói với ông Long.
– Cô chủ, chúng ta lần này đến đây là đến khảo sát đầu tư, cũng không cần phải nhiều chuyện, tuy rằng tôi không biết cô chủ tại sao lại coi trọng hắn như vậy, nhưng nếu ông chủ ở nơi đó biết được sẽ không vui đâu!
Ông Long biết Dương Phụng Tê từ khi còn bé, ông cũng biết tâm tư ông chủ Dương Đại Vĩ, đó là ông ta muốn con gái mình có một chổ dựa vững chãi, phài là một gia tộc làm ăn buôn bán giàu có bảo đảm, vì một khi ông ta trăm tuổi, Dương Phụng Tê không biết là gánh vác nỗi cơ nghiệp của ông hay không? Tương lai cũng chưa biết thế nào?
Nhưng cái chổ dựa vào đó, trước mắt tuyệt đối sẽ không phải là tên côn đồ kia, đây là ông Long đánh giá đối với đối Đinh Nhị Cẩu.
– Chú cứ đi đi, cháu biết phải làm gì mà!
Dương Phụng Tê mặc dù nói chuyện với ông Long, nhưng ánh mắt không rời khỏi Đinh Nhị Cẩu.
Ông Long thở dài một tiếng, mở cửa xe hướng về phía Đinh Nhị Cẩu đi đến.
– Thằng nhóc kia, nếu mày quỳ xuống cầu xin tao, kêu tao ba tiếng bằng cha, tao tạm tha cho mày, bất quá sau này còn dám dây dưa với Giang Hàm Thiến, tao thấy mày một lần thì đánh một lần!
– Ai đánh ai còn chưa biết, Vương Đại Bưu, không phải tao hù dọa mày, tao cũng không tin đồng bọn của mày suốt ngày ở kề bên mày, chỉ cần để cho tao bắt được mày một mình, tao sẽ làm cho mày tàn phế!
Đinh Nhị Cẩu đã quan sát kỹ, bên tay phải mình, có tên tay cầm cái gậy bóng chày, so với mấy tên khác, nếu hắn đánh trúng vào người, cũng là nhẹ nhất, vì thế chân đã di động bước về phía đó định phá vòng vây.
– Ơ..ơ, là chú…!
Ngẩng đầu lên Đinh Nhị Cẩu muốn chạy, thì thấy được đến gần là ông Long.
– Haha, thằng nhóc, tại sao lại gây chuyện ở đây! Những người này là ai, bộ cậu thiếu người ta tiền phải không?
– Thiếu bọn họ tiền? Ha ha, làm gì có, là bọn hắn thiếu cháu tiền, tổng cộng thiếu cháu là hai mươi lăm vạn, bọn họ đây là lũ người làm ăn phi pháp, không chịu trả tiền còn định giết người diệt khẩu!
Đinh Nhị Cẩu nghe ông Long nói như thế, nên trả đũa ngược lại.
– Lão già, ông là ai, cút sang một bên, đừng xen vào việc của người khác, coi chừng bị đánh chung luôn đấy!
Vương Đại Bưu hung hãn nói, nhất là khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói hắn nợ tiền, phổi của hắn quả thực muốn chọc giận nổ tung.
– Ha ha, tôi ghét nhất là người ta kêu là lão già, nhóc, cậu đi trước đến đằng chiếc xe đi, cô chủ đang đợi cậu, mấy tên cắc ké không biết tôn kính người già này, để tôi cho bọn họ một bài học mới biết được lễ phép!
Ông Long nói xong, đã lộ ra gương mặt sát khí.
– Được rồi! Chú cẩn thận một chút, bọn chó con có vũ khí đấy!
Đinh Nhị Cẩu thản nhiên phất tay, lướt qua vài người rời khỏi vòng vây, mà mấy tên này nhìn đến ông Long đột nhiên xuất hiện, không hiểu làm sao lại để cho Đinh Nhị Cẩu ly khai.
– À quên! Bọn họ thiếu cậu bao nhiêu tiền?
Ông Long đúng là phối hợp rất tốt.
– Hai mươi lăm vạn, đừng quên để cho bọn họ làm giấy nợ, số tiền này để cho chú mua rượu uống!
– Đinh Nhị Cẩu hướng chiếc Mercedes đi đến, hắn thật sự là rất muốn nhìn thấy Dương Phụng Tê, tuy rằng hắn biết mình đời này là không có khả năng cùng với Dương Phụng Tê có được kết thúc đẹp, bởi vì cô là chim phượng hoàng, một con chim phượng hoàng đã sống lại.
– Xin chào cô, không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy cô!
Đinh Nhị Cẩu mở cửa xe, không có vào, thấy được người đàn bà kia không cùng đẳng cấp với mình, làm cho hắn có cảm giác không thể chạm vào được Dương Phụng Tê.
– Cảnh sát Đinh, cậu mạnh khỏe chứ! Vào đây ngồi đi!
Dương Phụng Tê nhoẻn miệng cười, phong thái cao quý của cô làm cho Đinh Nhị Cẩu ngẩn ngơ, Dương Phụng Tê hơi khom người ra, đưa ra bàn tay vô cùng mịn màng.
– Cô cũng khỏe chứ!
Đinh Nhị Cẩu hơi cúi đầu, vươn tay chạm nhẹ vào tay Dương Phụng Tê một chút liền buông lỏng ra.
– Cảnh sát Đinh, tại sao cậu lại ở đây?
Dương Phụng Tê trong lòng thầm nghĩ, chắc là hắn được mình cho một trăm vạn, nên đến tỉnh thành tiêu xài tiền, rốt cuộc dù sao hắn vẫn còn là người trẻ tuổi, trong mắt chỉ có ham chơi, cô nghĩ về Đinh Nhị Cẩu như vậy, nhưng cô quên mất chính nàng cũng chưa bao lớn, chính là hơn một năm cô bị giam hãm trong cuộc sống, đã khiến cô quên mất mình số tuổi thật sự, lúc ấy có đôi khi cô thật sự cứ nghĩ cuộc đời cô coi như là xong, chính là người đàn ông trước mắt này, đã cho cô sinh mệnh lần thứ hai.
– Tôi có hai người thân bị bỏng khá nặng, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện tỉnh, tôi ở đây thăm vài ngày!
Đinh Nhị Cẩu giải thích.
– À..có sao không?
– Đã ổn định, nhưng phải cần một thời gian mới hồi phục được! Còn cô tại sao đến đây?
Đinh Nhị Cẩu hỏi dò.
– Không sao cả, chỉ là có dịp, nên ghé qua đây chơi mà thôi!
Dương Phụng Tê nói.
Đinh Nhị Cẩu không tin là cô đến đây chơi, tỉnh Giang Đô này là nơi xuất phát chuyện đau thương của cô, khi cô ấy cho mình nhiều tiền như vậy, cũng hiểu được là muốn mình kín miệng, Dương Phụng Tê không muốn để cho chuyện của cô truyền bá ra ngoài, cho nên lần này cô xuất hiện ở tỉnh Giang Đô nhất định là có việc quan trọng.
– Cô Phụng Nê, nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước, bệnh nhân đang cần tôi chiếu cố!
– Được rồi! Cảnh sát Đinh, buổi tối có rảnh không, tôi mời cậu bữa cơm?
Dương Phụng Tê hỏi dò.
– Vâng, được rồi, điện thoại của tôi vẫn là số cũ, cô Phụng Nê cứ đến đâu thì gọi điện thoại cho tôi là được, tự tôi đi đến!
– Khỏi cần, tôi đang ở một nơi rất tốt, chú Long sẽ tới đón cậu!
Dương Phụng Tê thản nhiên nói.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì thêm, đóng cửa xe rồi rời đi, xa xa ông Long không biết dùng thủ đoạn gì, đã đánh mấy tên côn đồ đều ngã xuống đất, Vương Đại Bưu thì đang quỳ rạp trên mặt đất viết cái gì đó, Đinh Nhị Cẩu cười nhẹ, người của Dương Phụng Tê khó mà dây vào, hắn tự nhủ mình giữ khoãng cách xa với cô thì tốt hơn, hiện tại, giờ thì không dám có chút tâm tư ngấp nghé Dương Phụng Tê rồi.
Hắn giờ đã là một đàn ông, không phải như ngày trước còn là một thiếu niên mới lớn, đàn ông thì rất rõ ràng mình muốn cái gì, có thể thực hiện được hay không? Còn thiếu niên thì chỉ biết mình muốn cái gì, và không cần quan tâm cân nhắc đến mục tiêu là có thể đạt được hay là không được!