Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi lại dám mắng ta, xú tiểu tử, có tin bẻ từng cái ngón tay của ngưới không?"
" Không cần phải ác độc như vậy a... Ở quê của ta chỉ có những người thân thiết mới nói loại lời này..." Hồ Tiểu Thiên cũng không có nói dối, không thân mật làm sao có thể tùy tiện vậy.
"Đánh rắm! Ngươi cho rằng ta không biết đây là ý gì, ngươi thương ai thì đi nói với người đó, không thể nói với ta." Luận về võ mồm Mộ Dung Phi Yên không đấu lại hắn, nhưng đây là luận về võ lực, cứ vậy bắt lấy ngón tay hắn.
" Ta không nói nữa, ta không nói... Ta không bao giờ nói nữa!"
Lúc này Mộ Dung Phi Yên mới buông ngón tay Hồ Tiểu Thiên ra, Hồ Tiểu Thiên nhìn ngón troe đỏ ửng, xú nha đầu ngoan độc a, sẽ một ngày lão tử phải lấy cái kia của ngươi rồi, chẳng những vậy khi lấy cái kia lão tử còn nói vào tai ngươi Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! còn cái ngón trỏ này của ta ta nhất định sẽ dùng để báo thù, không phải là không báo chỉ là thời điểm chưa tới, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Giả bộ đáng thương nói: "Ngươi bẻ gẫy hết ngón tay ta rồi."
(DG- ai hiểu thì hiểu ko hiểu thì thôi haha)
Mộ Dung Phi Yên nào biết trong đầu hắn có nhiều ý nghĩ xấu xa như vậy: "Đáng đời ngươi!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi không được nghĩ sai về ta, thực ra ta cũng miễn cưỡng được coi là chính trực."
"Người chính trực tuyệt đối sẽ không làm việc xấu xa như vậy."
Hồ Tiểu Thiên biết nàng nói đến chuyện Nhạc Dao, thở dài nói: "Một lời khó nói hết, hôm nào ta sẽ tỷ mỉ kể lại cho ngươi nghe." Gia hỏa này không muốn dây dưa nhiều đến chủ đề tiểu quả phụ, dù sao trong chuyện này hắn cũng có tà niệm, cuống quít nói tránh đi: "Con Liễu chưởng quỹ chính xác là hơi nóng nẩy, với tính cách như vậy sau này còn không biết sẽ chọc ra mầm tai vạ như thế nào, người trẻ tuổi cho chịu chút khổ cũng không tính chuyện xấu."
Loading...
Mộ Dung Phi Yên khinh bỉ nhìn hắn, luôn mồm nói người khác trẻ tuổi, cũng không có nhìn lại mình. Nhưng khinh bỉ thì khinh bỉ, cũng không thể không thừa nhận lời Hồ Tiểu Thiên rất có đạo lý. Nàng vẫn có chút lo lắng nói: "Nếu như Vạn gia cấu kết với quan phủ giết hại Liễu Khoát Hải thì sao?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Không có quốc pháp thì còn thiên lý, cứ coi như Hứa Thanh Liêm thiên vị thì hắn cũng không dám âm thầm hại đến tính mạng Liễu Khoát Hải. Liễu Khoát Hải đến nhà người ta gây sự, xét theo theo lẽ công bằng mà nói không thể thoát được trách phạt, ta đoán Hứa Thanh Liêm để tỏ lòng công chính, tám chín phần mười sẽ xét xử công khai, xét xử cũng không diễn ra quá sớm."
Mộ Dung Phi Yên có chút không hiểu, sao Hồ Tiểu Thiên lại kết luận thời gian xét xử sẽ diễn ra không quá sớm?
Hồ Tiểu Thiên có đạo lý của mình, với thanh danh tham lam bên ngoài của Hồ Tiểu Thiên, tên này sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này, chỉ sợ không chỉ bòn rút của nguyên cáo mà còn muốn hung hăng bòn rút của bị cáo, không tìm đường chết sẽ không phải chết, ngươi cứ tham đi, chỉ cần để ta được nhược điểm của ngươi, hắc hắc một tay lấy đi cái mũ cánh chuồn của ngươi, lão tử sẽ ngồi vào cái ghế số một của huyện nha rồi, trong lúc bất tri bất giác ham muốn quyền lực của Hồ Tiểu Thiên như nấm mọc sau mưa vọt lên cao.
Sau khi tới Thanh Vân, làn đầu Hồ Tiểu Thiên đã có cảm giác của một phú ông, ba trăm lượng vàng là một số không nhỏ, so với lộ phí hắn đem từ kinh thành còn nhiều hơn, đủ để một gia đình bình thường sống no đủ cả đời rồi.
Người có tiền sẽ không tự chủ mà xa xỉ, dù là kiếp trước hay kiếp này thì hắn luôn không phải một kẻ tiết kiệm, sau khi ăn cơm trưa tên này liền mang theo Lương Đại Tráng ra ngoài mua sắm, Mộ Dung Phi Yên không biết đi chỗ nào, thực ra nàng không có hứng thú đi dạo cùng Hồ Tiểu Thiên, với tên ăn chơi thiếu gia ăn chơi toàn thân tật xấu này nàng vẫn nhìn không thuận mắt, có tiền a? Người toàn hơi tiền.
Hồ Tiểu Thiên đầu tiên đi mua mấy bộ y phục, Phật muốn mạ vàng, người muốn ăn mặc a, đi ra bên ngoài thân là trưởng quan hành chính huyện Thanh Vân, không có mấy bộ phù hợp với thân phận là không được, Hồ Tiểu Thiên còn đặc biệt chuẩn bị vài bản vẽ, có áo cổ tròn, có quần ống thẳng, quần trong, giày vải miệng tròn, thậm chí cả quần cộc mặc mùa hè cũng vẽ ra rồi. Tuy những bộ này không mặc ra ngoài nhưng nhất định mặc phải thoải mái, còn trường bào mặc bên ngoài tất nhiên cũng phải mua về phần cái này thì Hồ Tiểu Thiên cũng không phải phí đầu óc rồi, thuận tiện làm thêm mấy bộ đồng phục giải phẫu, các loại đồ khử trùng, có có trời mới biết lúc nào có thể dùng tới, lo xa luôn tốt.
Sau khi giải quyết xong truyện trang phục liền cùng Lương Đại Tráng tới chợ ngựa, ở thời đại này ra ngoài không có xe ngựa là không được đấy, chợ ngựa của Thanh Vân không so được với kinh thành, quy mô rất nhỏ chọn tới chọn lui cũng không được ngựa tốt, kỳ thực Hồ Tiểu Thiên cùng Lương Đại Tráng đều là người thường, dù có Thiên Lý Mã để trước mặt cũng không nhìn ra, mua hai con ngựa cao to rồi cả một cỗ xe ngựa nữa, cuối cùng đã có xe ngựa thay đi bộ rồi.
Cuối cùng Hồ Tiểu Thiên lại mạo hiểm tìm chỗ bán đồ bạc của Hắc Miêu, mua vòng tay, trâm cho Mộ Dung Phi Yên, ngày đó hắn còn nhớ Mộ Dung Phi Yên còn đứng trước quầy hàng này lưu luyến quên về, tên này vẫn nhớ kỹ, đối với phương diện gái gú tên này luôn thận trọng.
Mang theo đầy một xe chiến lợi phẩm trở lại khách sạn, Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên như loại nhà giàu mới nổi.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Trở mình nông nô xen ca xướng, có tiền là phải tiêu, nếu không làm sao xúc tiến kinh tế Đại Khang phồn vinh được." Gia hỏa này gọi Mộ Dung Phi Yên gọi vào phòng của mình, vụng trộm đưa vòng tay cũng trâm gài tóc cho nàng.
Mộ Dung Phi Yên thấy hắn đưa đồ tới, trên mặt không khỏi nổi lên một tầng đỏ ửng, hiện ra vẻ thiếu nữ xấu hổ: "Ngươi đưa ta cái này làm gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, ta ăn thịt đương nhiên ngươi được uống nước sáo rồi." Tên này nói rất hiển nhiên nhưng tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường ai cũng biết, Mộ Dung Phi Yên mơ hồ đoán được dụng tâm của hắn bất quá vẫn nhận lấy nói khẽ: "Cái này ta nhận, nhưng ngươi đừng tưởng mấy cái đồ này có thể mua ta."
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: "Ta cũng không có ý đó." Thầm nghĩ, viên đạn bọc đường, đừng nhìn ngươi lột vỏ bọc đường của ta ra thì sớm muộn gìât cũng cởi hết quần áo ngươi xuống, lúc đó xem ngươi dùng cách nào ngăn đạn pháo của ta a. Hồ Tiểu Thiên tự sướng bản lĩnh của bản thân đã vượt qua nhất lưu rồi.
Mông còn chưa chạm ghế, thì Vạn phủ đã cho người đem lễ vật tới, Vạn Đình Thịnh tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng còn lâu mới có thể khôi phục lại được, huooonsgc hi Hồ Tiểu Thiên lại chơi ván bài phong thủy này, Vạn Bá Bình liền muốn cầu cạnh hắn tự nhiên là không dám đắc tội rồi.
Đưa tới vài thớt lụa Lăng La, tất cả đều là tinh phẩm của Giang Nam, đống tợ lụa Hồ Tiểu Thiên vừa mua không thể so sánh nổi. Trong đó có hai thớt rõ ràng là dành cho nữ, Hồ Tiểu Thiên tự nhiên chuyển cho Mộ Dung Phi Yên rồi, Mộ Dung Phi Yên đại khái cũng đã hiểu đạo lũ viên đạn bọc đường, cởi cái vỏ bọc bằng đường kia xuống rồi trả viên đạn lại cho Hồ Tiểu Thiên, vui lòng nhận hết lễ vật của hắn.
Phúc Lai khách sạn lão bản Tô Quảng Tụ nay mới biết Hồ Tiểu Thiên đã kéo bảng treo thưởng của Vạn gia xuống, từ việc Vạn gia tặng lễ vật chứng tỏ Hồ Tiểu Thiên đã trị bệnh cho Vạn Đình Thịnh rồi. Bệnh tình Vạn Đình Thịnh đã truyền ra ngoài, phàm là lang trung có chút danh khí ở Thanh Vân huyện đều đã bị mời qua nhưng cuối cùng không có ngoại lệ đều đầy bụi đất mà chạy ra. Liễu Đương Quy của Hồi Xuân Đường cũng bị trục xuất, có thể thấy bệnh Vạn Đình Thịnh nặng như nào, vậy mà Hồ Tiểu Thiên này rõ ràng xé bảng treo thưởng cuống rồi không có việc gì đi ra chứng tỏ được Vạn Bá Bình cung kính tiễn ra. Nhìn hắn lúc đầu vô cùng đơn giản nhưng khi từ Vanh gia về liền mua xe ngựa và nhiều vật khác, lại thấy Vạn gia đưa tới lụa Lăng La, Tô Quảng Tụ càng thêm kỳ quái, thầm nhận định thiếu niên này tuyệt đối không bình thường.
Liễu Đương Quy tìm hiểu tin tức trong nha môn, biết con mình bị đám bộ khoái kia bắt vào ngục, Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm nghe nói đã ra khỏi thành thị sát đê sông Thông Tế, trong huyện chỉ còn lại chủ bộ. Liễu Đương Quy lại nghe ý từ Vạn gia là nhất định truy xét chuyện này đến cùng, lão hoang mang lo sợ Vạn gia thế lớn, lão lại chỉ là một thầy thuốc quèn, sao đấu với người ta đây, huống hồ đây là con lão chủ động tìm tới nhà người ta gây sự, việc này sẽ bị xét xử không thể khác được, Liễu Đương Quy suy đi nghĩ lại, cởi chuông phải do người buộc chuông, nhưng Vạn gia vốn không dễ vào, Liễu Đương Quy không được cho vào, bị hai gã gia đinh hung ác đuổi ra.
Tô Quảng Tụ mặc dù thập phần đồng tình với vị hàng xóm này, nhưng lão cũng chả có cách gì, lúc người Vạn gia tới hắn còn tưởng là tới Hồi Xuân Đường gây phiền toái, hóa ra là đến tặng lễ vật cho Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên bây giờ đường làm quan rộng mở, không lo ăn uống, trong tay có nhiều vàng, cái này mới chỉ là bước đầu tiên của hắn, chỉ cần kế hoạch của hắn được thực hiện, lão hồ ly Vạn Bá Bình kia sẽ không ngừng đưa vàng tới, chỗ chênh lệch hiện tại chỉ là quyền lực mà thôi, đến mai nhận chức thì hắn chính là quan huyện của Thanh Vân, người đứng đầu huyện Thanh Vân, sau khi trải qua nguy hiểm bôn ba Hồ Tiểu Thiên rút cuộc có cảm giác khổ tận cam lai, nằm mơ cũng không khỏi bật cười.
Tiếng đập cửa cắt ngang mộng đẹp của Hồ Tiểu Thiên, gia hỏa này có chút buồn bực lấy gối đặt lên mặt, giấc mơ đẹp bị quấy rầy rồi, muốn rời giường lại phát hiện người mình có một chỗ đang 'ngẩng đầu', lúc nãy gia hỏa này mới có một cái mộng xuân, nhân vật chính trong đó là tiểu quả phụ Nhạc Dao, nhớ mang máng hai người chuẩn bị 'tiếp xúc', thì tiếng đập cửa lại cắt đứt, Hồ Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, bỏ chăn ra, cho thân thể tiếp xúc với không khí rét lạnh.
Tiếng đập cửa vẫn vang lên không nhanh không chậm, vô cùng lễ phép, Hồ Tiểu Thiên rõ ràng không kiên nhẫn được nữa: "Ai vậy?"
Bên ngoài có một thanh âm kiêm nhường hồi đáp: "Là ta!"
Chương 51: Có Tiền(hạ)
Hồ Tiểu Thiên nhận ra là tiếng của Tô Quảng Tụ, lắc đầu cúi xuống xác định thân thể của mình không còn dị trạng, lúc này mới mở cửa, hai người Tô Quảng Tụ cùng Liễu Đương Quy đã đứng ở ngoài cửa. Tô Quảng Tụ cười cười, Liễu Đương Quy lại mang vẻ mặt đáng thương, Hồ Tiểu Thiên vừa nhìn liền rõ ràng mục đích hai vị này đến đây. Không cần hỏi cũng biết trăm phần trăm liên quan tới việc Liễu Khoát Hải bị bắt sáng nay.
Tô Quảng Tụ cười nói: "Chúng ta không có ý quấy rầy Hồ công tử nghỉ trưa, chẳng qua là Liễu chưởng quỹ có chút việc gấp muốn thương lượng cùng công tử.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, hắn cười cười nói: "Không sao cả, dù sao ta cũng vừa trùng hợp tỉnh." Thầm nghĩ nếu hai vị này không đến chỉ sợ quần mình ướt rồi, vẫn còn tốt ít nhất không cần thay quần lót.
Hai người Tô Quảng Tụ cùng Liễu Đương Quy đi vào trong phòng, Hồ Tiểu Thiên mời hai người ngồi, nói: "Không biết Liễu chưởng quỹ tìm ta có việc gì?"
Liễu Đương Quy ứa nước mắt, một tay kéo ống tay áo che mặt nói: "Số mạng ta thật khổ a..."
Hồ Tiểu Thiên cũng chỉ nhìn thấy người khác khóc như vậy khi xem hí kịch, vì vậy nhìn Liễu Đương Quy khóc khoa trương như vậy gia hỏa này không đồng tình mà ngược lại còn muốn bật cười, cũng không phải cười hả hê mà chẳng qua la chẳng qua là cảm thấy Liễu Đương Quy dùng cách này có chút buồn cười, có việc thì nói, ngươi khóc cái lông à. Hai ta không quen không biết ngươi khóc không thể làm ta cảm động, khổ sở cũng chả thể oán xã hội, mắc mớ gì tới ta mắc mớ gì tới ta.
Liễu Đương Quy khóc một tiếng, thấy Hồ Tiểu Thiên không phản ứng gì, cũng cảm giác mình có chút khoa trương, vì vậy lúng túng xoa xoa nước mắt, cổ nhân để cái tay áo dài như vậy không phải không có nguyên nhân, lau nước mắt, lau nước mũi, kể cả nước miếng cũng có thể dùng đến, lúc trời nóng lại còn có thể làm quạt. Liễu Đương Quy ho hai tiếng nói: "Hồ công tử, Liễu mỗ mạo muội tới đây là có chuyện muốn nhờ."
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Liễu chưởng quỹ cứ nói đi đừng ngại."
Liễu Đương Quy mắt đỏ ngầu, chán nản nói: "Thật sự là khó nói, sáng nay Hồ công tử có lẽ đã nhìn thấy đứa con không chịu an phận của ta tới Vạn phủ làm nháo loạn?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Sao lại có việc này?"
Liễu Đương Quy thở dài nói: "Cái này phải nói đến hôm qua, Vạn Đình Thịnh nhị công tử Vạn phủ đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Vạn phủ mời thầy thuốc bản địa tới xem bệnh cho hắn, chỉ là y thuật của ta nông cạn, ở đó nói là bất lực, câu này đã chọc giận tới Vạn viên ngoại, hắn cho gia đinh ném ta ra khỏi cửa, lúc đó Hồ công tử cũng nhìn thấy, ta bị ném ra liền trật mắt cá chân, con ta tín tình nóng nảy, ta không dám nói cho nó biết, lại không thể tưởng được người tính không bằng trời tính, nó lại biết được chân tướng sự việc, sáng nay tới Vạn gia hưng sư vấn tội, một lời không hợp liền đánh nhau với đám gia đinh. Chuyện về sau thì Hồ công tử thấy rồi đấy, Vạn gia kia tiền nhiều thế mạnh, há lại có thể trêu chọc, hiện nay đứa con khổ hạnh này của ta bị quan phủ bắt lấy, nhốt trong nhà giam, đứa con đáng thương của ta..." Liễu Đương Quy lại lau nước mắt.
Hồ Tiểu Thiên an ủi hắn nói: " Liễu chưởng quỹ không cần phải lo lắng, mặc dù quan phủ phán hắn gây chuyện, đánh nhau ẩu đả thì cùng lắm cũng bị đánh đòn, phạt ít bạc thôi, không tính là trọng tội." Trong khoảng thời gian này Hồ Tiểu Thiên cũng nhàn rỗi xem qua luật Đại Khang, cũng biết cách xử lý mấy chuyện này.
Liễu Đương Quy nói: "Hồ công tử không biết a, từ trước đến nay Vạn gia làm việc không để lại sơ hở, quan phủ chỉ biết nhìn mặt chúng mà nói chuyện, há lại xử lý công bằng, không dối gạt công tử, ta đã tới Vạn gia chuyến, cầu kiến Vạn gia cầu xin hắn nơi lưới tha cho con ta, thế nhưng hắn căn bản không muốn gặp, còn cho người đuổi ta, nói con ta lần này nhẹ thì sung quân, nặng thì đầu rơi xuống đất." Nói đến đây Liễu Đương Quy không khỏi rơi lệ.
Hồ Tiểu Thiên cũng không tin sự tình sẽ nghiêm trọng như thế, trong mắt hắn đây là cuộc ẩu đả bình thường, không tạo thành thương vong, đối với xã hội hiện đại thì cùng lắm chỉ nộp tiền phạt, làm sao có thể dầu rơi xuống đất? Hắn nói: "Ta có thể giúp Liễu chưởng quỹ ra sao?"
Liễu Đương Quy nói:: "Ta nghe nói Hồ công tử cứu được tính mạng Vạn Đình Thịnh?"
Hồ Tiểu Thiên cười cười không nghĩ rằng chuyện này truyền đi nhanh vậy: "Liễu chưởng quỹ nghe ai nói vậy?"
Tô Quảng Tụ ngồi cạnh nói: "Hồ công tử bên ngoài đã đồn ầm người xé công văn treo thưởng Vạn gia xuống, tối qua người tới vạn gia thì nhị công tử Vạn gia liền thoát hiểm rồi."
Hồ Tiểu Thiên cười, xem ra là bọn họ đoán được, mình mặc dù có ân mặc dù có ân với Vạn gia, nhưng Vạn gia cũng không tới mức gióng trống khua chiêng tuyên truyền chuyện này. Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực sự ta cũng không muốn nói ra, nhưng hai vị nếu vị tin thì ta nói thật a, thực ra ta là một bắt quỷ sư, Vạn gia mời về để vẽ bùa bắt quỷ."
"Bắt quỷ?" Hai người trăm miệng một lời.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu: "Vạn gia có chuyện ma quái, chẳng lẽ các ngươi không biết?" có thể nói gia hỏa này bụng dạ khó lường, hắn muốn mượn miệng hai người này truyền ra ngoài, chúng khẩu thước kim tích thi hủy cốt, vài ngày nữa thì cả Thanh Vân sẽ biết, lời đồn đại sẽ tăng áp lực tâm lý cho Vạn Bá Bình, đến lúc đó Vạn Bá Bình nhất định sẽ không tiếc bỏ vốn, mình lại có thể hung ác mà kiếm một chuyến.
Liễu Đương Quy không có hứng thú đối với chuyện ma quái của Vạn gia, cái hắn quan tâm chính là con của mình, lấy hết dũng khí nói: "Hồ công tử, ta biết ta tới cầu cạnh người cũng có chút lỗ mãng, nhưng thực sự là ta không nghĩ ra cách nào khác, ta chỉ có một đứa con là Khoát Hải, nếu nó xảy ra chuyện gì thì ta cũng không thể sống nổi."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi muốn ta tới chỗ Vạn Bá Bình xin tha giùm ngươi?"
Liễu Đương Quy liên tục gật đầu, hắn lấy từ trong người ra hai mươi lượng vàng, đặt ở trước mặt Hồ Tiểu Thiên, số vàng này phải hơn nửa những gì lão gom góp lâu nay.
Nếu như là hôm qua, Hồ Tiểu Thiên có lẽ sẽ bị hai mươi lượng vàng này làm cho hai mắt tỏa sáng, nhưng lúc này không giống ngày xưa, hắn đã là nhà giàu giắt ba trăm lượng quanh eo rồi, đương nhiên sẽ không bị chút vàng này làm động tâm, Hồ Tiểu Thiên đẩy lại toàn bộ số vàng lại.
Liễu Đương Quy mất mát nhìn qua hắn, cho rằng Hồ Tiểu Thiên không muốn giúp đỡ, hắn cắn cắn môi nói: "Hồ công tử, ta chỉ có bằng đấy thôi, nếu Hồ công tử có thể cứu con ta ra, ngày sau Liễu mỗ nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của người."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Liễu chưởng quỹ, không phải là ta chê ít, ta chỉ là một tên bắt quỷ sư bình thường, Vạn gia cũng chưa chắc cho ta chút mặt mũi này, thép tốt nhất định phải làm dao, tiền nên dùng đúng chỗ, ta thấy hay là ngươi vẫn nên để số tiền này chuẩn bị nho nha môn thì hơn, chỉ cần khơi thông quan hệ con của ngươi sẽ không việc gì."
Liễu Đương Quy thở dài, nghe Hồ Tiểu Thiên nói thẳng thắn vậy, thực ra lão làm sao lại không muốn đi đút cho nha môn chứ, chẳng qua là chút tiền ấy của lão chẳng đủ nhét kẽ răng Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm, với tài lực của lão dẫu có bán tiệm thuốc đi thì cũng không phải đối thủ của Vạn gia. Chỉ sợ Huyện lệnh có thu tiền thì vẫn nhìn mặt Vạn gia mà nói chuyện, cũng chính là lấy bánh bao ném cho chó, một đi không trở lại.
Hồ Tiểu Thiên cố ý không nhận, Liễu Đương Quy chỉ có thể cầm vàng rời đi, Tô Quảng Tụ cũng không đi cùng lão, cố ý rớt lại phía sau, áy náy nói với Hồ Tiểu Thiên: "Hồ công tử, việc Liễu chưởng quỹ tới đây cũng không phải là chủ ý của ta."
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ không phải mới là lạ, ta đang trong khách sạn của ngươi, nhất cử nhất động đều không qua mắt ngươi, ngươi không nói thì sao Liễu Đương Quy sao có thể biết? Bất quá hắn cũng biết Tô Quảng Tụ không có ác ý, chẳng qua là nhiệt tình giúp đỡ hàng xóm thôi, mỉm cười nói: "Tô chưởng quỹ, thực ra ta cũng muốn hỗ trợ hắn, nhưng chỉ sợ không nói được Vạn viên ngoại, nếu có thể ta nhất định sẽ hỗ trợ hết sức."
Tô Quảng Tụ cười nói: "Ta thay mặt Liễu chưởng quỹ cám ơn Hồ công tử."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tô chưởng quỹ, ta có việc muốn nhờ ngươi."
Tô Quảng Tụ nói: "Công tử đừng nói vậy, Hồ công tử có việc gì thì cứ phân phó a."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta sẽ ở Thanh Vân một thời gian dài, cứ ở lại trong khách sạn cũng không tiện."
Tô Quảng Tụ ước gì hắn trong khách sạn mình cả đời ấy chứ, cuống quít nói: "Có cái gì bất tiện chứ, nơi đây cũng giống nhà mà, nếu thuê lâu đà thì có thể thương lượng tiền thuê a." Lão mơ hồ đoán được Hồ Tiểu Thiên vì truyện vừa xảy ra nên không vui, muốn rời đi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tô chưởng quỹ hiểu sai ý ta rồi, ta muốn ở Thanh Vân này ba nến năm năm, cho nên muốn thuê một phong ở." Trước đây hắn đã nghe ngóng rõ ràng, bên trong huyện nha ngoại trừ huyện lệnh Hứa Thanh Liêm ở thì tất cả đều ở bên ngoài, vốn Hồ Tiểu Thiên còn phát sầu vì chuyện này, hiện tại đã quyết định rõ ràng.
Tô Quảng Tụ gật đầu nói: "Hồ công tử nói chút điều kiện đi."
Hồ Tiểu Thiên nói mấy điều kiện đơn giản, Tô Quảng Tụ liền đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, Hồ Tiểu Thiên liền tiến về huyện nha của Thanh Vân huyện nha, gia hỏa này mặc y phục hàng ngày đi tới, bên trái là Lương Đại Tráng, phải là Mộ Dung Phi Yên, quần áo ba người đều mới toanh, vì hôm nay đến nhận chức nên mới ăn mặc đặc biệt chút, hắn tự cho là mình phong độ nhẹ nhàng ngọc thụ lâm phong, nhưng dưới cái nhìn của Mộ Dung Phi Yên thì là lòe loẹt mười phần là hình tượng thiếu gia ăn chơi.
Người muốn xiêm y ngựa muốn yên, tại bất kỳ xã hội nào thì hình tượng tương đối trọng yếu, hai người trông cửa đều thấy vị công tử này khí độ bất phàm, người coi cửa tuy địa vị thấp nhưng đều nhìn qua những người có năng lực, thấy dối phương mxu áo chỉnh tề, cử chỉ cao quý. Trên mặt đã không còn chút lệ khí như đối mặt với dân chúng ngày trước, thủy hỏa côn trong tay vẫn thành thành thật thật đặt trên mặt đất. Lỹ Nhị đứng bên phải nói: "Vị công tử này có chuyện gì vậy?" Kỳ thật cũng không chỉ là bộ quần áo lòe loẹt của Hồ Tiểu Thiên phát huy tác dụng mà Hứa Thanh Liêm sớm đã truyền lời là huyện thừa mới đến nhậm chức thế nên cả bọn mới phải bày ra bộ dạng tốt đẹp.
Đám nha dịch đã biết chuyện nên hôm nay biểu hiện khách khí với mọi người, thực ra bọn hắn cũng không có liên hệ tân nhiệm Huyện thừa với Hồ Tiểu Thiên, dù sao Hồ Tiểu Thiên còn quá trẻ, trong nhận thức của chúng thì huyện thanh Vân còn chưa có quan viên trẻ như vậy.
Cho tới giờ, Hồ Tiểu Thiên cũng không cần giấu giếm thân phận, quay sang liếc Lương Đại Tráng ra hiệu, Lương Đại Tráng liền ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đến Hồ đại nhân mà các ngươi cũng không nhận ra?"