logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Hồ Tiểu Thiên nói xong thở dài một hơi: "Nhân lúc đêm hôm vắng vẻ ta dẫn cô bỏ đi, gia hương cô ở đâu? Cha mẹ còn sống không? Trong nhà còn có ai?"

Nhạc Dao nghe thế chua xót trong lòng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo. Hồ Tiểu Thiên thấy vậy thì biết mình lỡ lời động đến chuyện đau lòng của nàng, hắn cuống quít: "Cô đừng khóc, ta không hỏi nữa."

Nhạc Dao lau khô nước mắt, ổn định tâm tình rồi nói: "Công tử vẫn nên rời khỏi đây cho nhanh, một khi bị phát hiện chỉ sợ muốn đi cũng không được nữa."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đi rồi thì cô làm sao?"

Nhạc Dao nói: "Không phải lo, tôi tự có biện pháp." Kỳ thật lúc này nàng không có cách nào tốt cả.

Hồ Tiểu Thiên bỗng nói: "Ta cũng có một cách, có lẽ ứng phó được chuyện đêm nay."

Nhạc Dao nhích lại gần hắn, nghe hắn thấp giọng trình bày mà gật đầu liên tục, hai người bất tri bất giác càng ngày càng gần nhau, Nhạc Dao cảm giác được khí tức nam nhân nóng rực từ người đối phương truyền đến, khiến nội tâm không khỏi dao động, trong khoảnh khắc gương mặt nàng đỏ hồng lan tới tận cổ, có lẽ do dược lực thuốc mê vẫn còn trong người nên định lực của Nhạc Dao lúc này đặc biệt yếu kém.

Hồ Tiểu Thiên cùng Nhạc Dao hợp lực nhấc Vạn Đình Thịnh lên, Hồ Tiểu Thiên cõng cái tên này đi một mạch về phía Tây, rời xa chỗ ở Nhạc Dao, tiện tay ném Vạn Đình Thịnh trước cửa một trạch viện.

Làm xong đâu đó hết thảy, Hồ Tiểu Thiên men theo đường cũ quay lại, đi tới bên cạnh nhà gỗ lấy cái thang rồi trèo lên bờ tường, nhìn đôi mắt ẩn chứa phức tạp của Nhạc Dao bên dưới, không biết có phải là do nàng đang quyến luyến hay không.

Hồ Tiểu Thiên cười cười với Nhạc Dao, thấp giọng nói: "Hiện giờ đi vẫn kịp."

Loading...

Nhạc Dao cắn môi lắc đầu, nói khẽ: "Công tử họ gì?" Nói ra mấy chữ này thật khó khăn, đến nỗi gương mặt nàng như phát sốt, may là trời đêm đen kịt nên không biết có bị Hồ Tiểu Thiên phát giác hay không.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta họ Hồ." Hắn biết Nhạc Dao không dễ gì chịu bỏ đi, chỉ đành cảm khái cho vận mệnh đáng thương của nữ nhân kia, mình cứu được nàng nhất thời nhưng quãng đời còn lại không biết nàng sẽ ra sao, bởi Vạn gia này căn bản chỗ nào cũng thối.

"Hồ công tử, bảo trọng! "

Hồ Tiểu Thiên nghe được câu này không khỏi quay đầu lại, Nhạc Dao nước mắt ràn rụa nhìn thật đáng thương, Hồ Tiểu Thiên cố nén tâm tình, leo tường rời đi.

Nhạc Dao nhìn qua bờ tường trống không mà buồn bã, qua một hồi lâu, nàng tiến lên rút cái thang về, vừa vặn nhìn thấy một vật sáng lấp lánh trên mặt đất, nàng nhặt lên nhìn kỹ thì ra là một miếng ngọc bội hình rồng, chắc là do Hồ Tiểu Thiên không cẩn thận đánh rớt lúc nãy. Nhạc Dao suy nghĩ một chút rồi cất ngọc bội vào người, cất cái than rồi quay trở về phòng. Đợi chốc lát, nàng định hô lên kêu cứu thì nghe bên ngoài có người hô to báo trộm.

Hồ Tiểu Thiên thì không nghe thấy, bởi lúc này hắn đã ra khỏi Vạn gia, phố lớn ngõ nhỏ huyện Thanh Vân đêm khuya canh hai thật vắng vẻ, hắn nhớ tới lúc ôm lấy Nhạc Dao trong người ban nãy, tựa như vẫn cảm giác được dư hương mê người từ cơ thể của nàng, mượn ánh trăng soi đường, Hồ Tiểu Thiên đi về hướng khách sạn Phúc Lai, trải qua nửa ngày trời hung hiểm đến lúc này cũng coi như hắn mạng lớn, chỉ là không biết đã làm Mộ Dung Phi Yên cùng Lương Đại Tráng lo lắng đến mức nào rồi.

Phía trước lấp lóe đèn lồng của khách sạn Phúc Lai, Hồ Tiểu Thiên tưởng tượng đến thùng nước nóng ấm áp, bát canh nóng hổi cùng tô mì thịt bò thật ngon, càng nghĩ càng đói, hắn càng bước nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng trở về nghỉ ngơi.

Chợt phía trước xuất hiện hai gã bộ khoái áo đen khiến Hồ Tiểu Thiên giật mình kêu lên oai oái, hắn vuốt ngực nói: "Bà mẹ, giật cả mình, hai vị huynh đài ơi, nửa đêm nửa hôm hù người khác là không hay đâu."

Hai gã bộ khoái lạnh lùng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên: "Đêm hôm khuya khoắt không ở trong nhà an an ổn ổn nghỉ ngơi, hối hả đi trên đường lớn làm chuyện gì?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đang về nhà, ta ở khách sạn đằng kia kìa."

Hai gã bộ khoái nhìn hắn đầy nghi hoặc, Hồ Tiểu Thiên ngâm nước nửa ngày trời nên toàn thân ướt nhẹp, ngũ quan phồng rộp hết lên, hắn cũng ý thức được mình trông rất khả nghi, nên cuống quít giải thích: "Hai vị đại ca, ta vừa xui xẻo trượt chân té sông nên mới thành ra thế này, ta đúng là ở khách sạn Phúc Lại, hai vị nến không tin có thể cùng ta đi hỏi!"

Hai gã nhìn nhau, một trong hai mở miệng cười lạnh: "Không tin? Đương nhiên là không, ngươi nửa đêm canh ba mặt mày lấm la lấm lét, hành tung bí hiểm, không gian xảo cũng là đạo chích, bắt trước rồi nói sau."

Hai người không nói gì dùng khóa sắt gông cổ Hồ Tiểu Thiên rồi kéo hắn đi về phía Huyện nha.

Hồ Tiểu Thiên phiền muộn: "Ta nói hai vị hãy từ từ điều tra rõ ràng đã."

"Câm miệng! Đêm dài vắng người, còn dám gào thét nhiễu dân ta vả cho toét miệng!" Một tên liền rút ra một bản tre, Hồ Tiểu Thiên nhìn ra vật này chuyên dùng để vả miệng phạm nhân, thứ này mà tát vào mặt thì sưng vù là chắc ăn. Hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt, Hồ Tiểu Thiên lập tức cười nói: "Hai vị đại ca hiểu lầm rồi, chúng ta thật ra là đồng môn đấy, ta là huyện thừa Thanh Vân vừa nhậm chức."

Hai gã bộ khoái nhìn nhìn Hồ Tiểu Thiên rồi đồng thời cười lên, một gã vừa cười vừa nói: "Ha ha, ngươi là Thanh Vân huyện thừa, ta đây chính là Thái thú Tiếp Châu đây, thanh niên muốn làm quan đến phát điên rồi à."

Gã còn lại nói: "Kẻ điên năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, mẹ nó đều là một lũ hám danh, mới hôm qua bắt một thằng giả mạo Ngự sử đại phu, hôm nay lại gặp gia hỏa này."

Hồ Tiểu Thiên khóc không ra nước mắt, định mệnh cuộc đời, lúc lão tử nói thật thì chả có ai tin.

Hồ Tiểu Thiên vô luận thế nào đều không nghĩ tới đêm đầu tiên tại huyện Thanh Vân của hắn là nằm trong nhà giam, hai gã bộ khoái căn bản không nghe hắn giải thích, thậm chí còn không buồn đến khách sạn Phúc Lai cách mấy bước chân điều tra, một mạch dẫn hắn tới Huyện nha rồi nhốt vào nhà giam.

Hồ Tiểu Thiên bị đẩy vào ngục, tức giận hét lên: "Có lầm không vậy, ít nhất cũng phải tra xét rõ ràng chứ, ta phạm tội gì? Bắt người thì cũng phải phun ra một cái lí do chứ!"

Bên ngoài ầm lên một tiếng khóa cửa, Hồ Tiểu Thiên biết mình có gọi rách họng cũng không ai nghe, chỉ đành đợi tới ngày mai rồi tính tiếp.

Bên trong phòng giam có năm tên tù phạm, vốn đã ngủ hết rồi nhưng bị Hồ Tiểu Thiên phá tan mộng đẹp, cả đám chằm chằm nhìn vào vị khách bất đắc dĩ kia.

Hồ Tiểu Thiên nhìn ra mấy người này không có hảo ý, liền cười cầu tài: "Mọi người đều ở đây a, tứ hải giai huynh đệ, thật là có duyên a, giới thiệu một chút, ta là Hồ Tiểu Thiên."

Mấy người không ai trả lời hắn.

Góc tây phòng giam có một gã râu quai nón nằm dài ra như tượng Phật, tay trái đỡ cái đầu to lớn, tai phải cầm cọng cỏ khô đưa lên miệng nhai nhai, cũng không thèm nhìn Hồ Tiểu Thiên lúc này đang bị bốn tên còn lại tay đấm chân đá túi bụi, song quyền nan địch tứ thủ, Hồ Tiểu Thiên chỉ còn biết co người ôm đầu chịu đòn, cũng may bọn họ chỉ muốn cho hắn một bài học nên xuất thủ không quá nặng tay.

Sau một hồi quyền cước, đại hán hừ một tiếng, nói: "Đủ rồi, đừng có gây án mạng." Mọi người nghe thế liền tản ra quay trở lại chỗ ngủ.

Hồ Tiểu Thiên ăn không ít quyền cước nhưng may là chỉ bị thương ngoài da, cũng may là hắn không phản kháng, càng phản kháng thì sẽ càng ăn đòn, mình hắn tối đa chỉ có thể chọi hai, đại hán kia nhìn qua là biết sức chiến đấu cường đại, bản thân chưa chắc đánh lại hắn, hẳn là lão đại chỗ này rồi. Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống dựa lưng vào cửa gỗ, không nói gì chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ tự biết.

Đại hán râu xồm nhìn hắn, miệng vẫn nhai nhai cọng cỏ khô: "Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì vậy?"

Hồ Tiểu Thiên trong nội tâm thầm mắng, son of a bitch, vừa mới cho người đánh ta giờ còn ra bộ nhân từ, nhưng tình thế hiện giờ hắn ở dưới mái hiên nên đành phải cúi đầu, ở chỗ này vị trí được khẳng định bằng nắm đấm, ai mạnh làm vua. Vì vậy, vẻ mặt gia hòa này chợt sáng như ánh mặt trời: "Tiểu đệ là Hồ Tiểu Thiên, xin hỏi cao tánh đại danh huynh đài." Chớ nhìn vẻ mặt tươi rói của hắn mà lầm, thật ra hắn đang chửi như bắn súng liên thanh trong bụng, đợi lão tử khôi phục thân phận sẽ cho ngươi ăn hai mươi roi lớn, cho ngươi nhớ kỹ một chút.

Đại hán râu xồm nói to: "Chu Bá Thiên."

Hồ Tiểu Thiên thầm khen, cái tên này có hơi kiêu ngạo một chút nhưng lại rất hợp với gã kia. Hồ Tiểu Thiên xưa nay thuộc loại bát diện linh lung, lôi kéo làm quen là sở trường của hắn, gia hỏa liền cười nói: "Chu đại ca, chúng ta thật là có duyên từ lâu, đều giữ một chữ Thiên."

Chu Bá Thiên không nói gì, nhưng từ phía sau có người cười lên hắc hắc, là một gã ngồi đối lưng với Hồ Tiểu Thiên, hắn quay đầu lại nhìn, thấy rõ gã kia là một tên mập mạp, không phải ai khác mà chính là tên đi kiện trên công đường sáng nay - Cổ Đức Vượng.

Hồ Tiểu Thiên không quản gã, dù sao cũng không có liên quan gì đến hắn.

Cổ Đức Vượng cười xong rồi nói: "Tiểu tử, mấy lời tâng bốc của ngươi nghe thật buồn nôn, đều giữ một chữ Thiên thì là có duyên à, duyên gì? Đừng nói ngươi đang gạ tình đó nha!"

Đám người đồng thời cười phá lên, chỉ có Chu Bá Thiên vẫn thờ ơ nằm đấy, gã nói: "Muộn rồi, ngủ hết đi, đừng tán hưu tán vượn nữa." Hắn nói xong, mọi người đều im lặng, kể cả Cổ Đức Vượng bên kia.

Hồ Tiểu Thiên cảm giác được trong nhóm người này thì Chu Bá Thiên có uy quyền tuyệt đối, nhắc tới Cổ Đức Vượng mới thấy biểu hiện của hắn hôm nay hơi kỳ quái, căn cứ theo lời Mộ Dung Phi Yên, hắn và Cổ Lục kia vì dê rừng mà kéo ra công đường, sau khi Cổ Lục bị xử đánh mười hèo thì lén lút đi đến Nam Hồng Liễu trang, rõ ràng gã đang nói láo, mà Cổ Đức Vượng cũng bị nghi ngờ cố ý chọc giận Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm.

Nằm trong phòng giam ánh sáng lập lòe, Hồ Tiểu Thiên mệt mỏi cả ngày, buồn ngủ rũ hết cả mắt, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy Cổ Đức Vượng thấp giọng: "Đại ca, thấy thế nào?"

Chu Bá Thiên nói: "Tốt hơn nhiều!"

Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, xem ra hai tên này đã quen biết nhau từ trước, chẳng lẽ Cổ Đức Vượng hôm nay lên công đường là khổ nhục kế, mục đích thật sự của hắn là trà trộn vào nhà giam sao? Đồng cam cộng khổ, loại cảm tình này dường như không bình thường a.

Hết thảy quay về yên lặng, Hồ Tiểu Thiên chẳng biết lúc nào đã ngủ thật say. Sáng sớm ngày thứ hai, cửa tù thất bên cạnh đã được mở ra, có người gọi: "Cổ Đức Vượng, người nhà ngươi tới bảo lãnh cho ngươi rồi."

Lúc này, Hồ Tiểu Thiên mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, đã thấy bóng Cổ Đức Vượng chậm rãi đi ra tù thất. Thấy vậy, Hồ Tiểu Thiên đi vào trước hàng rào, nói với lính canh ngục: "Đại ca, phiền toái nói giúp ta một tiếng, mọi người đã bắt nhầm người rồi, ta không làm gì cả."

Cái kia lính canh ngục hung dữ trợn mắt lên nói: "Bớt nói nhảm đi, ngoan ngoãn ngồi xuống cho lão tử!"

Hồ Tiểu Thiên không biết làm thế nào, chỉ đành ngồi xuống. Hán tử râu quai nón Chu Bá Thiên nhìn hắn nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi phạm vào chuyện gì?"

Hồ Tiểu Thiên cười khổ nói: "Ta vừa đến trấn Thanh Vân, tối hôm qua chẳng qua là quay về khách sạn muộn, thế mà lại bị hai tên bộ khoái bắt đến nơi này." Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, tiện thể thăm dò tình hình trong ngục đã.

Đối với sự tình này, dường như Chu Bá Linh đã thấy nhiều rồi, hắn lạnh nhạt nói: "Việc này nhỏ thôi, ở đây thường xuyên xảy ra, đã trở thành một loại thủ đoạn vơ vét của cải của đám nha dịch rồi. Chỉ cần người nhà ngươi giao đủ bạc liền có thể ra ngoài."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Thế nhưng ta không làm chuyện xấu."

Chu Bá Thiên cười lạnh nói: "Thế đạo này đâu còn phân chia rõ ràng tốt xấu gì nữa chứ!"

Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ trong lòng, ngươi cũng đâu phải người tốt chứ. Lão tử vừa mới vào, mọi người dù gì cũng là bạn trong ngục với nhau, ngươi không có chút tình nghĩa thì thôi, lại còn bày mưu đặt kế để người ta đập ta một trận nữa chứ. Ài, bây giờ cái eo lão tử còn đau đây này.

Chu Bá Thiên nói: "Ngươi có phải đang nghĩ ta cũng không phải người tốt không?"

Hồ Tiểu Thiên bị hắn nói trúng tim đen, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận: "Ta xem Chu đại ca mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, rõ ràng là người trung hậu nhân nghĩa!"

Chu Bá Thiên còn không nói gì thì một tên tù phạm bên cạnh đã nghe không nổi nữa, đứng dậy chỉ vào Hồ Tiểu Thiên mắng: "Tiểu tử, ta thật sự chịu không nổi mấy lời nịnh hót của ngươi nữa!"

Hồ Tiểu Thiên cho rằng đối phương lại muốn quần đấu với mình, bèn cười nói: "Vị huynh đài này, lời của ta đều là lời nói thật, chẳng lẽ ngươi không cho là như vậy? Chẳng lẽ tướng mạo Chu đại ca không đủ đường đường chính chính? Làm người không đủ trung hậu nhân nghĩa?"

"Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi nói hươu nói vượn. . . Rõ ràng là một tên nịnh hót!" Tù phạm kia bị Hồ Tiểu Thiên nói, tức tới mức hai mắt trợn trừng, đáng tiếc là y lại không giỏi ăn nói, ngọng nghịu mãi vẫn không cãi lại được Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi nói ta nịnh hót, chẳng phải là có ý nói Chu đại ca là ngựa, ngươi thật sự là không phải người tốt a!"

"Ta nhất định phải đánh ngươi nhừ tử mới được..." Tù phạm kia lao lên.

Hồ Tiểu Thiên nhìn qua dáng người thấp bé của y, thầm nghĩ nếu thực sự một chọi một thì mình cũng chẳng e sợ gì, không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất mới là lạ. Chẳng qua lúc này địch nhiều ta ít, động một chút là bị bọn họ đánh tập thể ngay. Hồ Tiểu Thiên lườm lườm xung quanh, thấy nét kích động trong mắt mấy tên tù phạm còn lại, trong nội tâm không khỏi có chút hối hận, một phút nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi xem ra sẽ đổi lại một phen đau nhức da thịt đây. Gia hỏa này vừa cân nhắc xem nên phản kháng hay là nên ôm đầu che mặt ngồi xuống góc tường để phòng thủ thì đột nhiên, Chu Bá Thiên lên tiếng: "Lúc này, mọi người đã trên một chiếc thuyền rồi, Vương Kim Quý, Hồ Tiểu Thiên, các ngươi có mâu thuẫn gì thì tự giải quyết đi, đừng liên lụy tới các huynh đệ khác."

Hồ Tiểu Thiên không có nghe lầm, Chu Bá Thiên không phải khuyên bọn họ biến chiến tranh thành tơ lụa, mà là để cho hai người bọn họ đơn đả độc đấu với nhau. Tại gian tù thất này, lời của Chu Bá Thiên có thể quyết định tất cả, y vừa nói xong thì những tù phạm còn lại lập tức lui xuống.

Tên tù phạm xúc động kia, cũng chính là Vương Kim Quý nghe vậy, lệ khí trên mặt cũng biến mất. Y không phải kẻ ngu, vừa thấy Hồ Tiểu Thiên cao hơn mình một cái đầu, thể trọng cũng chẳng ngang nhau, nếu đơn đả độc đấu nhất định sẽ bị đối phương đánh cho tơi bời. Tối qua chẳng qua là mọi người cùng đánh nên y mới dám xông lên đánh hôi mấy quyền mà thôi. Bình thường trong phòng giam này, kẻ hay gây náo động nhất là y, mà kẻ hay nịnh hót nhất cũng là y. Vậy nên vừa nghe Hồ Tiểu Thiên vuốt mông ngựa, y mới tức giận như vậy, bởi y cảm giác Hồ Tiểu Thiên đã đoạt lấy công việc của mình.

Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhìn Chu Bá Thiên, rồi liếc sang những người khác. Khi chắc chắn Chu Bá Thiên không lừa dối mình thì hắn nhe răng cười, chậm rãi đi về hướng Vương Kim Quý. Cỗ tức này hắn đã nghẹn từ tối qua đến giờ, hôm qua lão tử bị bọn ngươi vây đánh, chỉ bằng kẻ không có mấy cân lạng như ngươi cũng dám đạp lên mặt ta, thù mới hận cũ, ta hôm nay muốn cùng tính một lượt.

Trong lòng Vương Kim Quý đã muốn lui lại, thế nhưng bây giờ hắn không thể làm vậy được. Trong phòng giam này, hắn vốn dĩ là kẻ mà ai cũng có thể xem thường, vất vả lắm mới có người mới tới, lại cũng muốn đạp mình xuống. Không ngờ lão Đại cũng không nói chuyện giúp mình, lại để cho tiểu tử kia và mình đơn đả độc đấu. Hôm nay đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao vậy. Nghĩ thế, Vương Kim Quý liền kiên trì xông tới, trong miệng gào lên: "Tiểu tử, nếu như lúc này ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng." Tiếng càng vang càng chứng tỏ hắn đang chột dạ.

Hồ Tiểu Thiên cũng không nóng lòng lao tới, hắn đợi cho y cách mình khoảng ba bước thì mới tung một đấm, nện thẳng vào mặt Vương Kim Quý, ra quyền gọn gàng linh hoạt, tuyệt không lưu tình. Lại nói tối qua lúc vây đánh chính mình, tên này ra tay vô cùng tàn nhẫn nên một quyền này hắn tính cả vốn lẫn lời luôn.

Vương Kim Quý bị Hồ Tiểu Thiên nện cho một quyền liền ngã lăn xuống đất, trên mặt hiện lên một dấu quyền ấn đỏ thẫm, nước mắt nước mũi chảy ra, kêu thảm thiết nói: "Các huynh đệ. . ."

Vài tên tù phạm xung quanh nghe vậy đều nhìn qua Chu Bá Thiên, chỉ thấy y lười biếng ngáp một tiếng nói: "Được rồi, đều là huynh đệ trên một thuyền cả, kinh động đến cai ngục sẽ không tốt lắm đâu."

Lời y vừa nói xong, quả nhiên đã có hai tên lính cai ngục đi tới, một người trong đó cất giọng nói: "Ai là Hồ Tiểu Thiên?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Là ta!"

Tên cai ngục kia nói: "Người nhà ngươi tới đây bảo lãnh cho ngươi rồi."

Hồ Tiểu Thiên vui mừng quá đỗi, cuối cùng những dày vò của mình cũng đã chấm dứt. Những phạm nhân cùng phòng đều nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, chỉ có Chu Bá Thiên là chẳng thay đổi chút nào. Hồ Tiểu Thiên cảm giác Chu Bá Thiên này không giống người thường, khí chất này không phải một tên thảo mãng có được, phải nói là trên người y có một loại khí chất hào phóng anh hùng khí khái. Hồ Tiểu Thiên tuy rằng không phải kẻ anh hùng gì, thế nhưng đối với loại người này, hắn đều có chút thưởng thức. Hơn nữa trong phòng giam này, y lại chưa từng ra tay đánh hắn, tuy rằng trong trận đấu đó, y chính là người khởi xướng. Nghĩ vậy, Hồ Tiểu Thiên đi tới trước mặt Chu Bá Thiên, cười nói: "Chu đại ca, ta đi đây."

Lúc này, Chu Bá Thiên mới quay đầu lại, nhìn thẳng vào Hồ Tiểu Thiên, thấp giọng nói: "Ngươi là người kinh thành!"

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, nhớ tới khẩu âm của Chu Bá Thiên cũng ở Kinh Thành bèn hỏi: "Chu đại ca cũng vậy phải không?"

Chu Bá Thiên nói: "Tạm biệt!" Nói xong hắn lại quay đầu nhìn vào tường, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đối với nhà giam này, đương nhiên Hồ Tiểu Thiên không có chút nào lưu luyến cả, sau khi lính cai ngục ra khỏi tù thất, hắn mới tò mò hỏi: "Hai vị nha sai đại ca không dẫn ta lên công đường sao?"

Hai tên cai ngục kia dường như đã nghe qua vô số chuyện cổ quái, nhìn qua Hồ Tiểu Thiên rồi đồng thời nở nụ cười, một người trong đó nói: "Ngươi muốn đi công đường ư?"

Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng lắc đầu, tình cảnh hôm qua Cổ Đức Vượng và Cổ Lục sau khi lên công đường trở về, hắn vẫn nhớ rõ mồn một. Huyện Lệnh Hứa Thanh Liêm đánh mỗi người mười gậy, lại phạt một số tiền mới chịu thả về. Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên mới tới trấn Thanh Vân này, thế nhưng cũng hiểu Huyện Lệnh Hứa Thanh Liêm này đã coi việc thăng đường như một con đường phát tài, ăn hối lộ cả nguyên cáo và bị cáo, đây chính là nguyên nhân thực sự của việc quanh năm không ai kích trống kêu oan.

Đến bảo lãnh Hồ Tiểu Thiên là Mộ Dung Phi Yên và lão bản Phúc Lai khách sạn Tô Quảng Tụ. Tô Quảng Tụ đến đây là vì y là người địa phương, tình hình trong nha môn y cũng có phần quen thuộc. Một nguyên nhân nữa là Hồ Tiểu Thiên là khách trong khách sạn của y nên y cần đến để làm chứng.

Kỳ thực Hồ Tiểu Thiên cũng chẳng phạm sai lầm gì cả, đám bộ khoái kia bắt người cũng chỉ dùng hai từ khả nghi mà thôi, còn mục đích chính thức vẫn là kiếm tiền. Mộ Dung Phi Yên và Lương Đại Tráng lấy tất cả số bạc còn lại ra mới đủ mười lăm lượng để cứu Hồ Tiểu Thiên ra khỏi ngục giam. Bọn họ cũng không để lộ ra thân phận thực sự của Hồ Tiểu Thiên, bởi dù sao thì chuyện này cũng không biết có phải Hồ Tiểu Thiên cố ý gây ra hay không nên cần chờ hắn ra ngoài rồi nói sau.

Cho tới bây giờ, Mộ Dung Phi Yên cũng chưa từng hé răng nói về thân phận của Hồ Tiểu Thiên, còn Lương Đại Tráng không đến đây là vì Mộ Dung Phi Yên sợ gã xúc động làm chuyện xấu.

Lúc Hồ Tiểu Thiên đi ra phòng giam, mặt trời mới mọc lên từ hướng đông, tỏa ra ánh nắng có chút chói chang, làm cho trong lúc nhất thời, hai mắt tên này không thích ứng kịp, bèn nheo mắt lại rồi lấy tay che lại lông mày, vừa thấy Mộ Dung Phi Yên và Tô Quảng Tụ đứng ở đằng trước, Mộ Dung Phi Yên lúm đồng tiền như hoa, nụ cười điềm tĩnh động lòng người, làm cho cỗ tức giận trong lòng Hồ Tiểu Thiên tan thành mây khói, nổi giận với một mỹ nữ nói thì dễ, làm mới thực sự khó.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Làm hại chúng ta lo lắng một đêm, ngươi ngược lại là tiêu diêu tự tại."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Bây giờ ta mới hiểu cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước rồi."

Mộ Dung Phi Yên đi tới trước mặt hắn, vừa thấy dấu máu ứ đọng trên mặt liền hỏi: "Ngươi bị đánh?" Nói đến đây lại nhịn không được bật cười, nghiệm chứng luôn câu đa số người vui vẻ đều là cười trên sự đau khổ của người khác. Đến Mộ Dung Phi Yên cũng chẳng hiểu tại sao vừa thấy bộ dạng xui xẻo của Hồ Tiểu Thiên nàng đều không nhịn được muốn bật cười. Lúc trước Hồ Tiểu Thiên mất tích làm nàng cười không nổi thì giờ này thấy Hồ Tiểu Thiên bình an vô sự đứng trước mặt mình, tảng đá trong lòng nàng mới bỏ xuống được.

Tô Quảng Tụ nói: "Hồ công tử, Mộ Dung cô nương, nơi đây không phải nơi ở lâu, chúng ta hãy về khách sạn rồi nói tiếp."

Ba người cùng trở về khách sạn Phúc Lai, lúc đi qua nhà giàu nhất trấn Thanh Vân, Vạn gia, thì thấy một lang trung đeo hòm thuốc bị người bên trong đuổi ra. Vài tên gia đinh kia còn như lang như hổ, đã đuổi lang trung kia ra còn không tính, lại còn đuổi theo đạp một cước làm cho lão ngã lăn xuống đất, mấy thứ bình lọ trong hòm thuốc lăn ra đầy đất.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn