logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Gã béo mập mừng ra mặt, cung kính dập đầu với Hứa Thanh Liêm một cái: “Thanh thiên đại lão gia, tiểu nhân tên là Cổ Đức Vượng, nhà ở thôn Nam Môn cách sườn núi mười dặm. Trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi, một cặp con gái còn đang quấn tã gào khóc đòi ăn.”

Hứa Thanh Liêm cầm kinh đường mộc trong tay lên đập BA! Một tiếng: “Điêu dân to gan, ngươi dám lừa gạt bổn quan sao? Nhìn bộ dạng của ngươi cùng lắm chỉ hai bảy hai tám tuổi, làm sao có mẹ già tám mươi tuổi được? Lại còn sao mà có hai đứa con gái đang quấn tã? Ngươi nghĩ bổn quan dễ bị lừa gạt thế sao?” Nữ nhân năm mươi tuổi mới sinh con, thật đúng là hiếm thấy a.

Cổ Đức Vượng kêu gào thảm thiết: “Đại nhân, oan uổng quá. Tiểu nhân nói những điều trên đều là sự thật. Mẹ tiểu nhân năm mươi ba tuổi mới hoài thai đẻ ra tiểu nhân. Trên tiểu nhân còn có bảy anh chị em nữa, đáng tiếc là bọn họ đều chết non cả. Hai đứa con gái của tiểu nhân là thai Long Phượng (ý chỉ thai sinh đôi), cho nên đều đang quấn tã. Gia đạo tiểu nhân sa sút, gia cảnh khó khăn, thật sự là mạng khổ a!” Gã nói những điều này cũng thấy hợp tình hợp lý.

Hứa Thanh Liêm hừ một tiếng: “Chỉ bằng ngươi mà cũng dám nói là thai Long Phượng hả? Người đâu, lôi xuống đánh hai mươi trượng cho ta!” Dân chúng bình thường có sinh ra thai Long Phượng cũng không dám nói ra trước mặt mọi người. Hai chữ Long Phượng ai dám sử dụng chứ. Tên Cổ Đức Vượng này vô tình phạm vào điều cấm kị, đáng ăn đòn.

Một đám nha dịch lao lên như lang như hổ, lôi Cổ Đức Vượng đẩy ngã xuống đất, túm lấy hai chân gã lôi ra ngoài. Gia hỏa này thật đáng thương, nguyên nhân phát sinh sự việc hôm nay còn chưa kịp nói ra đã bị người ta lôi xuống đánh hai mươi trượng.

Mộ Dung Phi Yên nhíu mày, cô tiến sát Hồ Tiểu Thiên nói thầm bên tai hắn: “Ra tay cũng đủ hiểm đấy!”

Hồ Tiểu Thiên cười nhạt một tiếng. Thật ra đến bây giờ hắn cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, hai gã béo mập và gầy yếu kia vì sao phải lôi nhau lên công đường này. Nhìn vào tình huống trước mắt mà đoán, tên Hứa Thanh Liêm này hẳn là một tên quan độc ác.

Gã gầy yếu kia chứng kiến cảnh tên mập bị đánh, trên mặt gã lộ ra vẻ sợ hãi. Đợi đến lúc ánh mắt Hứa Thanh Liêm nhìn về phía gã, tên này đã mở trừng hai mắt, rùng mình một cái.

Hứa Thanh Liêm cười hắc hắc, nụ cười của lão nhìn không đẹp lắm, nụ cười này làm cho người khác nhìn vào mà sợ đến sởn gai ốc. Hứa Thanh Liêm nói tiếp: “Ngươi nói ngươi là khổ chủ hả? Rốt cuộc thì khổ ở chỗ nào?”

Gã gầy sửng sốt một chút: “Đại nhân, tiểu nhân tên là Cổ Lục, người tộc Oa Nhân, Hầu sơn, trấn Lộ Thủy, huyện Thanh Vân. Tiểu nhân sống bằng nghề nuôi dê, con dê núi này là của tiểu nhân. Nó đi lạc đường, sau đó bị tên họ Cổ kia bắt đi cất giấu. May là tiểu nhân phát hiện ra… cho nên…”

Loading...

Hứa Thanh Liêm nói: “Ngươi nói con dê là của ngươi? Có chứng cứ gì không?”

Cổ Lục mím chặt môi nói: “Dê do tiểu nhân nuôi tất nhiên là có thể nhận ra.”

Hứa Thanh Liêm lại nói: “Nó có nhận ra ngươi hay không?”

Cổ Lục gật đầu.

Hứa Thanh Liêm nói: “Tốt lắm, dắt con dê núi kia lên đây. Ngươi gọi nó một tiếng xem nó có trả lời ngươi hay không?”

Cổ Lục sửng sốt. Lúc này tên Cổ Đức Vượng béo mập sau khi bị đánh hai mươi trượng xong đã bị người ta kéo về lại công đường. Gia hỏa này hiện tại đã không còn đứng lên nổi nữa rồi, gã nằm bẹp trên mặt đất không ngừng kêu rên. Ngoài miệng gã đã không còn dám nói oan uổng nữa, gã luôn miệng mắng “cẩu quan”. Việc này đã chạm đến nghịch lân của Hứa Thanh Liêm.

Hứa Thanh Liêm giơ kinh đường mộc lên dập BA! Lão lớn tiếng quát: “Lôi ra ngoài…”

Lúc này sư gia Hình Thiện tranh thủ thời gian chạy tới, y ghé vào bên tai Hứa Thanh Liêm nói gì đó. Y sợ chính là Hứa Thanh Liêm làm gì đó gây ra tai nạn chết người. Hứa Thanh Liêm nghe y nói xong, quả nhiên đã đổi chủ ý. Lão lạnh lùng nói: “Điêu dân to gan, gào thét nơi công đường, sỉ nhục mệnh quan triều đình. Vốn nên đánh chết ngươi tại chỗ, nhưng bổn quan niệm tình ngươi là vi phạm lần đầu, đặc biệt mở một mắt lưới. Người đâu, lôi Cổ Đức Vượng ra, tạm thời bắt giam. Để cho hắn bình tĩnh suy nghĩ lại.” Nha dịch hai bên xông lên bắt lấy Cổ Đức Vượng lần nữa lại kéo ra ngoài, lần này trực tiếp đưa vào phòng giam.

Lúc này Cổ Đức Vượng dường như đã ỉu xìu, gã không dám mắng Hứa Thanh Liêm nữa, chẳng qua lại đổi thành liên tục kêu oan uổng.

Cổ Lục đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Khi Hứa Thanh Liêm quay lại nhìn gã một lần nữa, gia hỏa này sợ tới mức liên tiếp hắt hơi hai cái. Sợ hãi đôi khi cũng có thể làm cho người ta bị dị ứng.

Con dê núi đã được nha dịch dắt đến trên công đường. Hứa Thanh Liêm nói: “Con dê đã được đưa tới, ngươi gọi nó một tiếng xem nó có trả lời lại ngươi hay không?”

Cổ Lục hiện vẻ mặt đau khổ, gã lắc đầu quầy quậy nói: “Đại nhân, tiểu nhân không kiện nữa!” Tất cả mọi người đều rõ ràng, con dê này làm sao có thể nghe hiểu được tiếng người. Cổ Lục quyết định không kiện nữa chính là cử chỉ sáng suốt, chỉ tiếc là bây giờ đã quá muộn rồi.

Hứa Thanh Liêm nói: “Ngươi không kiện nữa sao? Nói như vậy thì con dê này là của Cổ Đức Vượng hả?”

Cổ Lục lắc đầu nói: “Không phải của hắn!”

“Vậy là của ngươi hả?”

Gã gầy nuốt nước bọt một cái. Lúc này gã đâu còn dám thừa nhận nữa. Gã nằm rạp trên mặt đất dập đầu ba cái liên tục: “Đại nhân, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không kiện nữa.”

Hứa Thanh Liêm cười lạnh nói: “Hai người các ngươi đúng là điêu dân, vừa nhìn đã biết là loại người vị phạm pháp luật. Không biết từ đâu trộm được con dê núi này, bởi vì chia chác không đều mà sinh ra tranh chấp. Vậy mà còn can đảm đến đây nói lý lẽ. Ha ha, các ngươi cho rằng bổn quan là kẻ ngu sao?” Lão cầm kinh đường mộc lên gõ một cái nữa, động tác này đã trở thành một thói quen rồi. Hứa Thanh Liêm phán: “Người đâu, phạt đánh mười trượng, phạt tiền năm ngân lượng. Rồi lôi đuổi ra ngoài cho ta. Con dê tịch thu! Đợi bổn quan điều tra ra chân tướng sẽ tiếp tục kết luận sau.”

Hồ Tiểu Thiên nhìn đến bây giờ, coi như cũng đã biết rõ. Mục đích chính của lão Hứa Thanh Liêm này là con dê núi kia. Không sợ bị kẻ trộm lấy, chỉ sợ bị kẻ trộm nhớ, khiến cho gã này lo lắng một chút khẳng định là một việc tốt.

Gã gầy yếu cũng bị đánh mười trượng, cuối cùng còn bị phạt thêm mười lượng bạc rồi tống cổ ra khỏi công đường.

Đám dân chúng đến xem trò vui, cả đám đều mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Tuy rằng trong lòng ai cũng bất bình nhưng chẳng có ai dám nói gì. Chấm dứt xử án, đám nha dịch mời dân chúng đứng vây quanh ra khỏi Huyện nha, vụ án này coi như là đã xét xử xong.

Ba người Hồ Tiểu Thiên cũng đi theo đám người ra ngoài. Ban đầu hắn muốn nhân cơ hội này gặp mặt Hứa Thanh Liêm đấy, nhưng sau khi nhìn thấy toàn bộ quá trình lão xét xử vụ án xong, hắn lập tức từ bỏ ý niệm đó trong đầu. Tên này căn bản là một cẩu quan a! Đánh xong bị cáo đánh cả nguyên cáo, cuối cùng ngay cả vật chứng cũng tịch thu. Thật sự là lòng tham không đáy, còn chưa nói đến liêm sỉ nữa.

Lão bách tính ra khỏi cửa Huyện nha, tất cả đều nhỏ giọng mắng mỏ.

Hồ Tiểu Thiên thấy một hán tử trung niên thần tình kích động. Vì vậy hắn đi tới đó, chủ động nói: “Vị đại ca này, vụ án này ta thấy sao mà mơ hồ quá vậy?”

Nam tử trung niên kia nói: “Có gì mà mơ hồ chứ. Vị Hứa đại nhân này của chúng ta là mượn lí do con dê kia, ăn của khổ chủ, ăn cả của bị cáo mà ngay cả con dê kia lão ta cũng muốn ăn! Bạc thì lại càng muốn ăn!” Sau khi nói xong, gã mới phát hiện ra trước mắt mình chính là một kẻ xa lạ. Gã thở dài nói: “Tiểu huynh đệ, nghe giọng nói khẩu âm của ngươi chắc là người ở nơi khác tới. Ngươi có biết hay không? Huyện Thanh Vân chúng ta đã từ lâu chẳng có mấy ai chủ động lên công đường báo án rồi. Bởi vì mọi người đều biết, bất kể là ngươi có lý hay không, chỉ cần đi qua cánh cửa chữ bát (八) của nha môn, hắc hắc… Chẳng những bị đánh đòn thậm chí còn phải bồi thường bạc...” Nói đến đây gã cũng cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, vì vậy gã cười nói: “Sự việc có liên quan đến quan phủ tốt nhất vẫn nên tránh thì tốt hơn.”

Lúc này hai gã nha dịch kéo Cổ Lục sau khi bị đánh mười trượng ném ra ngoài cửa lớn Huyện nha rồi đóng cửa lại. Nhìn thấy Cổ Lục nằm rạp trên mặt đất một lúc lâu cũng không nhúc nhích, dân chúng đứng xung quanh nhìn tuy rằng rất đông, nhưng lại không có ai chủ động tiến lại đỡ gã dậy. Cuối cùng vẫn là tự mình Cổ Lục đứng dậy, một tay vịn tường một tay ôm lấy mông. Gã nhăn nhó nhe răng nhếch miệng rời khỏi Huyện nha.

Bởi vì lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hồ Tiểu Thiên quyết định tạm thời không đến Huyện nha thông báo vội. Hiện giờ cách ngày phải nhậm chức tận ba ngày, hắn tạm thời tìm một khách sạn nghỉ ngơi, thuận tiện nghe ngóng tình hình huyện Thanh Vân một chút.

Ba người tìm được nơi nghỉ chân ở khách sạn Phúc Lai ở phía bên phải đường cái. Chủ tiệm tên là Tô Quảng Tụ, là một người trung niên tướng mạo trung hậu. Khách sạn Phúc Lai không tính là quá xa hoa, không có cửa lớn, chỉ có tám gian phòng, vừa hay lại rất sạch sẽ ngăn nắp. Quan trọng hơn chính là chủ tiệm là một đầu bếp nấu ăn rất ngon.

Sau khi dàn xếp xong xuôi, Hồ Tiểu Thiên thoải mái thư giãn trong phòng tắm nước nóng. Đi vào trong sân, Lương Đại Tráng đã dọn dẹp bàn gọn gàng, trên bàn bày đầy đủ rượu và thức ăn, mùi thơm bốc lên khắp nơi.

Thấy Hồ Tiểu Thiên đi tới, Lương Đại Tráng cười nói: “Thiếu gia, cơm trọ ở đây rất rẻ, bạc chúng ta còn lại cũng đủ thoải mái mà ở lại đây hơn nửa tháng.”

Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống bên cạnh cái bàn: “Không cần ở lâu như vậy, hai ngày nữa chúng ta lập tức đi làm.”

“Đi làm ư?” Lương Đại Tráng bị cách dùng từ của hắn làm cho không hiểu cái gì.

Hồ Tiểu Thiên cười cười nói nhỏ: “Chính là đi nhậm chức, chúng ta phải đảm bảo ít xuất hiện, hai ngày tới ta không muốn người khác biết được thân phận của ta.” Đây cũng là vì cha hắn đã dặn dò kĩ, nếu không thì Hồ Tiểu Thiên đã sớm mang quan uy của cha hắn ra nghiền ép đám quan lại ở đây một trận rồi. Nhưng hắn nếu muốn giấu diếm thân phận thêm một thời gian nữa cũng không phải chuyện dễ dàng, ít nhất thì Thất Thất cũng đã biết thân phận của mình. Đám nữ tử phong trần ở Thải Hoàn Các Tiếp Châu cũng biết nữa. Nghĩ tới đây hắn bất giác nhớ lại bản thân còn kí vào giấy nợ một nghìn lượng bạc nữa, lại còn đóng dấu quan ấn vào trên đó. Thật sự có hơi nhức đầu, sau này không biết sẽ dẫn tới phiền toái như thế nào đây.

Lương Đại Tráng gật đầu nói một cách thần bí: “Thiếu gia, tiểu nhân hiểu rồi, tất cả đều hiểu được. Người là muốn cải trang vi hành a, thể nghiệm và quan sát dân tình a! Cao, thật sự là cao tay!”

Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc, ngón trỏ của hắn đặt lên môi thở dài một tiếng ra vẻ thần bí. Lúc này hắn mới phát hiện Mộ Dung Phi Yên vẫn chưa tới, hắn nói với Lương Đại Tráng: “Mộ Dung cô nương đâu?”

Lương Đại Tráng nhìn quanh rồi hạ giọng nói thầm với hắn: “Vừa nãy thấy nàng đi ra khỏi cửa.”

Hồ Tiểu Thiên giật mình. Ở huyện Thanh Vân này Mộ Dung Phi Yên làm gì có người quen nào, cô ta đi ra ngoài nhất định không phải để thăm thú người thân bạn bè gì, có lẽ là đi mua đồ a. Dù sao thì con gái cũng khác với con trai. Ở thời đại này không có công cụ truyền tin tức thời, điện thoại, bộ đàm cái gì đều cũng không có hết, nếu muốn tìm người ngoài việc nói mồm thì chỉ còn có nhấc chân lên mà thôi. Hồ Tiểu Thiên cũng không muốn đi khắp nơi ngoài đường gào thét khản cổ tìm người, hắn nói với Lương Đại Tráng: “Ngươi đi nói với Tô chưởng quỹ một tiếng, để lát nữa làm đồ ăn tiếp. Chúng ta ngồi đây vừa uống rượu vừa ngồi đợi cô ấy.”

Vừa nói dứt câu thì Mộ Dung Phi Yên đã về đến nơi.

Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Đang ngồi đợi cô a, vừa hay cô lại vừa về tới.”

Mộ Dung Phi Yên trả lời: “Không cần đợi ta, các ngươi cứ uống trước đi, ta đi thay đồ đã rồi quay lại.”

Ánh mắt Hồ Tiểu Thiên dõi theo bóng lưng xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên, vô tình hắn phát hiện Lương Đại Tráng vậy mà cũng ở bên cạnh dán chặt mắt vào nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng. Lập tức Hồ Tiểu Thiên vơ lấy cái đũa quay lại đập thật mạnh lên gáy thằng này. Lương Đại Tráng bị đánh đau, gã cố nén không phát ra tiếng kêu, dù sao gã cũng biết mình đuối lý. Con người ai mà chẳng thích cái đẹp, mình chẳng qua chỉ là nhìn thoáng qua một chút thôi, vậy mà tên thiếu gia này cũng quá đáng rồi. Ngày trước là mồm ai nói cái gì tốt đẹp cũng chia sẻ chứ hả? Chẳng qua là nhìn có một cái, cũng chẳng mất miếng thịt nào của ngươi a.

Đúng lúc này, ông chủ khách sạn Tô Quảng Tụ bưng món gà đất hầm cách thủy ngon nhất tới, còn chưa động đũa mà chỉ bằng mùi thơm mê người đã khiến hai chủ tớ nhà Hồ Tiểu Thiên thèm đến nhỏ nước dãi, Hồ Tiểu Thiên thốt lên: “Ông chủ Tô, ngồi xuống làm hai chén nào!” Hắn nói câu này cũng không phải là khách sáo, vừa mới chân ướt chân ráo đến huyện Thanh Vân còn chưa quen với cuộc sống nơi đây, Hồ Tiểu Thiên đang rất nóng lòng tìm ra một chỗ đột phá để hiểu rõ tình huống của địa phương.

Tô Quảng Tụ cười nói: “Không vội, không vội, còn có ba món chưa làm xong, đợi đồ ăn bưng lên hết, ta chắc chắn sẽ đến kính Hồ công tử hai chén.”

Hồ Tiểu Thiên lại nói: “Ngồi xuống uống hai chén trước đã rồi nói sau!”

Tô Quảng Tụ không từ chối nổi thịnh tình của hắn, khách khí ngồi xuống. Tòa khách sạn Phúc Lai này vẫn do lão với vợ lão cùng kinh doanh, bởi vì huyện Thanh Vân nằm ở vùng sâu vùng xa, ngày bình thường thì thương gia với du khách vãng lai không nhiều lắm, chuyện làm ăn của khách sạn cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống, như bây giờ thì trong khách sạn chỉ có ba người bọn Hồ Tiểu Thiên mà thôi.

Lương Đại Tráng ngồi một bên rót rượu, Mộ Dung Phi Yên tắm rửa xong, thay một bộ võ phục màu xanh da trời, khí khái hào hùng. Nàng đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, ngồi xuống, mỉm cười: “Thật là ngại quá, để cho chư vị đợi lâu.”

Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Ta rất có kiên nhẫn với mỹ nữ.”

Mộ Dung Phi Yên trợn trắng mắt, bưng chén rượu lên nói: “Trải qua bao vất vả, cuối cùng cũng đã đến được huyện Thanh Vân, nào, chúng ta cùng cạn một chén!” Mọi người đồng thanh hưởng ứng, zô liền ba chén mới thôi. Rượu là rượu gạo do Tô Quảng Tụ tự ủ, màu vàng trong vắt, uống đến đâu miệng ngọt đến đấy, vị tinh khiết lại thơm, Hồ Tiểu Thiên khen rượu này không dứt miệng, còn hỏi lai lịch của rượu này.

Tô Quảng Tụ cười nói: “Rượu gạo này là cho ta tự ủ, tất cả gà vịt rau cỏ mà các vị đang ăn cũng là do hai vợ chồng ta tự trồng tự nuôi đấy!”

Hồ Tiểu Thiên lại khen một câu tinh khiết, tự nhiên, không ô nhiễm, làm cho mấy người nghe được sững sờ tại chỗ, thế là tên này phải tranh thủ thời gian lảng sang chuyện khác, hỏi về tình hình kinh doanh của khách sạn.

Tô Quảng Tụ đáp: “Cũng coi như là đủ sống thôi. Lại nói huyện Thanh Vân này tuy ở vùng sâu vùng xa, nhưng đất đai phì nhiêu, sông nước dồi dào, non xanh nước biếc, cũng có thể coi là một mảnh đất trù phú. Lại thêm được dãy núi che chở, địa hình hẻo lánh, từ lúc Đại Khang kiến quốc đến giờ cũng không phải gặp cảnh chiến loạn mấy, xung quanh lại có nhiều dân tộc cùng sinh sống như Hắc Miêu với Động Man. Cho đến trước kia vẫn luôn bình an vô sự. Hơn trăm năm trước, Nam Việt kiến quốc, khi thông thương với Đại Khang phải đi qua huyện Thanh Vân. Thế là từ đó về sau, huyện Thanh Vân trở thành một đầu mối giao thông quan trọng trên con đường thông thương của hai nước. Có điều, hơn mười năm trước, ở phía Nam núi Thiên Lang xuất hiện một đám mã phỉ, bọn chúng không việc xấu nào không làm, từ vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa. Dựa vào địa thế quan trọng của núi Thiên Lang – trấn giữ cửa ngõ ra vào Nam Việt, cứ như vậy đã khiến con đường thông thương buôn bán này dần bị hoang phế, suy tàn. Thương gia ít qua lại, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của Thanh Vân.” Nói đến đây, lão đặt chén rượu xuống, thở dài xong lại nói tiếp: “Thời điểm Thanh Vân hưng thịnh nhất, trong nội thành số khách sạn lớn nhỏ phải có đến hai trăm là ít, nhưng bây giờ tính ra chỉ còn có nhà ta là còn kinh doanh thôi.”

Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu: “Nếu đã như vậy, vì sao quan phủ không xuất binh tiêu diệt?”

Tô Quảng Tụ nói: “Những năm gần đây vẫn có điều binh, nhưng mặc cho các đời huyện lệnh đều đã có mấy đợt xuất binh, nhưng mỗi lần càn quét chỉ như sấm to mưa nhỏ, mã phỉ không thấy giảm bớt, ngược lại, càng tiêu diệt lại mọc ra càng nhiều . Mấy tháng trước cấp trên cũng đã từng phái người tới tiêu diệt, nghe nói còn là quan quân của phủ Tây Châu, kết quả cũng bị đánh cho tan tác, quân lính tan rã. Trước kia nạn trộm cướp chỉ ở quanh vùng đường núi thắt cổ chai, thế nhưng bởi vì sau này thương gia đều đi đường vòng, thu hoạch của bọn mã phỉ cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, phạm vi cướp bóc của bọn chúng ngày càng mở rộng. Các thôn trấn xung quanh Thanh Vân cơ hồ đều đã bị bọn chúng cướp bóc, thậm chí là đốt làng, giết người cướp của, một cọng cỏ cũng không tha.

Hồ Tiểu Thiên bưng chén rượu lên cùng Tô Quảng Tụ uống một chén. Mộ Dung Phi Yên nói: “Ta thấy trong huyện cũng coi như thái bình mà.”

Tô Quảng Tụ cười ha ha: “Thái bình?”

Mộ Dung Phi Yên nói: “Hôm nay, lúc bọn ta đi qua huyện nha, nghe nói huyện nha Thanh Vân đã hơn một năm rồi không có người cáo trạng rồi, xem ra trị an của huyện Thanh Vân không đến nỗi nào nha.”

Tô Quảng Tụ cười khổ đáp: “Không có người cáo trạng, đó là bởi cáo trạng không nổi, bị cáo cũng thế, nguyên cáo cũng vậy, chỉ cần bước chân vào nha môn, nhất định ngươi phải bị lột một lớp da mới được ra ngoài, vị Hứa đại nhân này của chúng ta còn có một cái biệt danh nho nhã: “Trời xanh cao ba thước!” đấy!”

Hồ Tiểu Thiên chỉ nghe tới đó đã hiểu rồi. Cái gì gọi là trời xanh cao ba thước chứ? Chính là cái ý “đào ba thước đất”*đó mà. Xem ra trước mắt có thể thấy được, Hứa Thanh Liêm kia là một tên tham quan chân chính rồi.

*Câu này ngụ ý là tên tham quan Hứa Thanh Liêm kia vơ vét quá thể, đến đất cũng bị đào lên đến ba thước thì chứng tỏ huyện Thanh Vân này đã bị lão khoét rỗng ruột rồi vậy.

Tô Quảng Tụ có lẽ cũng nhận thấy mình nói hơi nhiều rồi, đứng dậy cáo từ đi làm đồ ăn.

Sau khi lão rời đi, Mộ Dung Phi Yên nói: “Huyện lệnh này không phải người tốt, danh tiếng của lão trong vùng này cực kém!”

Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Vừa rồi cô mới ra ngoài để nghe ngóng chuyện này sao?”

Mộ Dung Phi Yên lắc đầu: “Có nhớ tên gầy đến cáo trạng kia không?”

Hồ Tiểu Thiên gật đầu.

Mộ Dung Phi Yên nói: “Ta vừa mới bám theo hắn suốt một đường, phát hiện người này tuyệt đối không phải người thường.”

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, vừa nãy khi thấy hai người kia đến huyện nha Thanh Vân kiện cáo, hắn vẫn cho rằng hai tên đó chỉ là nông dân bình thường, nghe ngữ khí của Mộ Dung Phi Yên, hình như trong đó còn có nội tình gì khác?

Mộ Dung Phi Yên nói: “Tên đó ở trên công đường bị ăn mười trượng, lúc đầu còn thấy gã bước đi khó khăn. Tên này còn có chút cảnh giác, đợi đến khi xung quanh không còn ai, ta thấy gã bước đi như bay, giống như mười trượng kia hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì với gã cả. Ta nhìn động tác với cước bộ của gã rồi, tin chắc gã có võ công. Ta vẫn theo đuôi gã,thấy gã đi thẳng ra cửa Nam, đi vào một nơi tên là Hồng Liễu Trang ở ngoài thành cách đây ba dặm.”

Lương Đại Tráng nói: “Có lẽ người ta ở đó thôi.”

Mộ Dung Phi Yên nói tiếp: “Gã đi vào một tòa nhà rất to trong Hồng Liễu Trang, lúc đó còn có hai người ra đón chào, thoạt nhìn thì tất cả đều có võ công.”

Hồ Tiểu Thiên nói: “Chẳng lẽ tên béo với tên gầy này là cố ý giả vờ?”

Mộ Dung Phi Yên gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, tên béo kia hẳn là cố ý chọc giận Hứa Thanh Liêm, để lão giam mình vào trong ngục, xem ra trong phòng giam này có lẽ có giấu bí mật gì đó.”

Hồ Tiểu Thiên vừa mới đi vào huyện Thanh Vân, lại phát hiện cái huyện Thanh Vân nhỏ xíu này lại phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Hắn lần này đến đây nhậm chức Huyện Thừa, trên đầu còn có Hứa Thanh Liêm chèn ép, sau khi hiểu rõ tình hình, hắn đã có thể kết luận sơ bộ rằng Hứa Thanh Liêm là một tên quan tham. Hồ Tiểu Thiên tự nhiên lại nảy ra ý tưởng muốn lật đổ tên này. Không chỉ là trừ hại cho dân, mà hơn cả là muốn dọn sạch chướng ngại vật của bản thân, chăm lo cho lợi ích của mình, đồng thời lại bảo đảm được lợi ích dân chúng, đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim sao?

Sau bữa trưa, Hồ Tiểu Thiên hẹn Mộ Dung Phi Yên cùng đi dạo trong nội thành. Tên là đi dạo, nhưng trên thực tế là mượn cơ hội để hiểu rõ thêm về phong thổ bản địa. Bởi vì vị trí địa lý đặc biệt của huyện Thanh Vân mà thành phần dân tộc ở đây cũng tương đối phức tạp. Trong nội thành có thể nhìn thấy người Hắc Miêu với người Động Man ở bất cứ đâu. Mặc dù phố chợ không phồn hoa như kinh thành, nhưng cũng có rất nhiều hàng hóa đặc sản của địa phương, làm cho bọn hắn được mở rộng tầm mắt.

Mộ Dung Phi Yên dừng chân trước một cái sạp hàng của người Hắc Miêu, nàng cảm thấy rất hứng thú với những trang sức bằng bạc thủ công bày bán trên sạp hàng. Nơi này có nhiều dân tộc cùng sinh sống, chung sống rất hòa thuận, bình an, chủ quán người Hắc Miêu cũng tỏ vẻ cởi mở thân mật với Mộ Dung Phi yên. Mộ Dung Phi Yên vuốt ve một đôi vòng tay bạc Miêu mấy lần, cầm lên lại buông xuống.

Hồ Tiểu Thiên thấy nàng thích như vậy, lại nghĩ đến chuyện mua cho nàng vài món, nhưng khi sờ vào trong túi quần chỉ còn lại mấy lượng bạc vụn thì lại ngượng ngùng, tiền tài chưa đủ nha. Dù như vậy, tên này vẫn mặt dày giả vờ như có tiền bảo Mộ Dung Phi Yên: “Cô thích gì, ta mua tặng cô!!”

Một Dung Phi Yên lắc đầu: “Ta không cần.”

Khi Hồ Tiểu Thiên đang định hỏi giá thì nghe thấy phía trước có người kêu lên: “Cướp hôn rồi! Cướp hôn rồi!” Ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía trước có năm con tuấn mã màu đen đang phi nước đại chạy đến trước mặt. Cưỡi ngựa là năm nam tử cường tráng người Hắc Miêu, một người thủ lĩnh da đen, ngũ quan đoan chính, góc cạnh, trên yên ngựa của gã có một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ, nữ tử kia dùng trang sức bạc thông thường của người Hắc Miêu, nằm trên lưng ngựa. Thân thể mềm mại của nàng ta không ngừng rung lên theo sự xóc nảy của yên ngựa. Bốn nam tử Hắc Miêu còn lại bảo vệ hai bên, mấy câu “cướp hôn rồi” vừa rồi lại chính là do bọn họ kêu.

Hồ Tiểu Thiên mới đầu còn thấy kinh ngạc, trong lòng tự nhủ đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy cảnh cướp dâu trắng trợn thế. Nhưng mà ngay sau đó hắn đã nhớ lại, đây là phong tục của dân tộc người ta đấy. Rất nhiều dân tộc vẫn có phong tục cướp cô dâu mà. Lại thấy người xung quanh đều cười tủm tỉm vây xem xung quanh, hắn càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Hồ Tiểu Thiên đang chuẩn bị nói cho Mộ Dung Phi Yên biết, bảo hai người cũng lui qua một bên xem náo nhiệt. Nào ngờ, xoay người lại đã phát hiện Mộ Dung Phi Yên biến mất rồi. Hồ Tiểu Thiên âm thầm kêu không ổn, vội vã đưa mắt tìm bóng dáng của Mộ Dung Phi Yên khắp nơi.

Một bóng hình xinh đẹp màu xanh da trời đã bay lên, phi thẳng về phía nam tử Hắc Miêu cầm đầu kia.

Hồ Tiểu Thiên đoán cực kì đúng, đoạt hôn đúng là tập tục truyền thống của tộc Hắc Miêu ở vùng này. Khi nam tử đến tuổi trưởng thành trông thấy một nữ tử cùng dân tộc chưa lập gia đình thì có thể dùng cách cướp cô dâu về nhà, sau đó lại tìm bà mối tới làm mai. Kỳ thật, trước khi cướp dâu thì nam nữ đã quen biết nhau từ sớm, chẳng qua là biểu diễn một trận trước mặt mọi người dựa theo phong tục truyền thống của dân tộc mình mà thôi. Làm như vậy càng có thể tuyên bố chủ quyền nhà mình, kiểu như thể hiện mị lực của nam nhân vậy, nếu không thì bốn tên đồng bọn của gã cũng sẽ không trắng trợn la làng là “cướp hôn rồi!”như vậy.

Mộ Dung Phi Yên lại không biết tập tục của địa phương, vừa nghe thấy có người dám cường đoạt dân nữ giữa ban ngày ban mặt thì nàng lập tức không kìm được lửa giận, dẫn đầu xông trận. Đợi Hồ Tiểu Thiên kịp phản ứng, muốn giữ chặt lại nàng thì đã muộn.

Thảm nhất là tên nam tử tộc Hắc Miêu cầm đầu kia, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị người ta đạp một cước, bay thẳng từ trên lưng ngựa xuống đất. Mặt chạm đất trước, ngã một cái là gục, Mộ Dung Phi Yên vững vàng rơi xuống lưng ngựa, đoạt tuấn mã, sau đó ôm lấy nữ tử Hắc Miêu mặc áo đỏ kia, thả người nhảy xuống, ân cần hỏi thăm: “Cô nương, cô không sao chứ?”

Nữ tử Hắc Miêu kia mang vẻ mặt kinh ngạc hết sức, nhìn vị công tử tuấn tú trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Mặc dù nữ tử Hắc Miêu trời sinh hào phóng, cởi mở, thì khi ở trước mặt bao nhiêu người lại bị một người khác phái ôm vào trong ngực, nàng cũng biết thẹn thùng, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Mộ Dung Phi Yên bình thường vẫn mặc nam trang, khiến người khác hiểu lầm nàng là nam tử cũng là chuyện có thể hiểu được. Nàng còn chưa định nói gì thì bốn nam tử Hắc Miêu còn lại đã thúc ngựa đuổi tới, người tới cướp cô dâu chính là bạn tốt của bọn họ, bốn người họ đến đây chính là vừa để cổ vũ kiêm luôn cả bảo vệ đấy!

Từ xưa huyện Thanh Vân đã có nhiều dân tộc cùng sinh sống, mọi người đều sống ở đây đã lâu, về cơ bản cũng tinh tường tục lệ lẫn nhau. Dân bản xứ đều biết đến tập tục cướp cô dâu của người Hắc Miêu, thế nên phần lớn người ở đây chứng kiến cảnh này cũng chỉ cười mà không nói, thấy mà không thể trách, chỉ đứng xem bằng một thái độ hưng phấn rất đáng … đánh đòn.

Mộ Dung Phi Yên đã hoàn toàn xen vào việc của người khác rồi, đây chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, ngay cả những người Hắc Miêu ở xung quanh xem náo nhiệt cũng xông tới. Mộ Dung Phi Yên đẩy nữ tử Hắc Miêu kia về phía Hồ Tiểu Thiên: “Dẫn nàng ta đi trước, ta cản ở phía sau.”

Hồ Tiểu Thiên dở khóc dở cười, cô em ngốc nghếch của tôi, đây không phải là không có việc lại đi bày việc sao? Nữ tử Hắc Miêu kia bị đẩy đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, một cặp mắt xinh đẹp vẫn còn đang đảo qua đảo lại trên người Mộ Dung Phi Yên, lưu luyến không rời.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn