logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc nói: "Nói ngay! Các ngươi ban đêm xông vào nhà ta có mục đích gì?"

Tên phi tặc kia nói: "Tình hình kinh tế trong nhà đang căng thẳng, cho nên muốn cướp của ngươi chút ít bạc tiêu sài!"

Hồ Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, tên phi tặc kia hung hăng càn quấy đã khơi lên tức giận trong lòng hắn, hắn liền nhấc chân hướng thẳng bộ mặt tên đó mà đá, một cước này đã khiến cho cả mặt mũi tên phi tặc kia nở hoa, sau đó hắn mới nói: "Treo ngược bọn họ lên, đánh cho ta, đánh cho tới khi bọn hắn nói thật!"

Đúng vào lúc này, chợt thấy phía đông bắc ánh lửa ngút trời, tất cả mọi người đều khẽ giật mình, Lương Đại Tráng lại càng hoảng sợ nói: "Cháy rồi!"

Lúc này thì tiếng thét chói tai "cháy rồi!" vang lên liên tiếp, Hồ Tiểu Thiên lưu lại bốn gã gia đinh phụ trách trông giữ hai tên phi tặc này, còn mình thì dẫn đầu những người khác cả lũ đều xông sang bên kia cứu hỏa.

Địa phương phát cháy là Tập Nhã Hiên trong Thượng Thư Phủ, nơi này là thư phòng của Hồ Bất Vi, lúc Hồ Tiểu Thiên dẫn người đi cứu hỏa thì y cũng đã mơ hồ đoán được, bọn kia có khả năng là dùng kế điệu hổ ly sơn, vừa vặn tại lúc bắt hai tên phi tặc này thì đã cơ hồ tập trung tất cả lực lượng của phủ Thượng Thư, chính khi tất cả mọi người chú tâm vào việc bắt phi tặc, thì có người khác lẻn vào Tập Nhã Hiên, phóng mồi lửa kia.

Khá tốt là thế lửa không lớn, gia đinh phủ Thượng Thư thì rất nhiều, nên chỉ không đến nửa canh giờ đã dập tắt lửa ở Tập Nhã Hiên.

Sau khi dập tắt lửa lớn không lâu, Kinh Triệu Phủ cũng phái người đến đây xem xét tình huống, dẫn đội chính là Mộ Dung Phi Yên. Lại nói, vị nữ bộ đầu này cùng Hồ Tiểu Thiên cũng đã đánh qua mấy lần quan hệ rồi (liên quan đến mấy vụ đánh nhau ^^). Nhìn thoáng qua tường đổ của Tập Nhã Hiên, đôi mi thanh tú của Mộ Dung Phi Yên hơi nhíu lại, Gần đây tri an trong kinh thành không tốt, liên tiếp xảy ra mấy vụ trộm liền, nhưng mà chính thức dám lẻn vào nhà quan ăn cắp thì lại không có một vụ nào. Dù sao kẻ trộm cũng hiểu rõ, dân không thể đấu cùng quan, nếu như chỉ vì trộm cướp phủ đệ của quan viên mà bị bắt được thì chỉ sợ sẽ gặp phải hình phạt cực nặng rồi.

Lúc này một gã nam tử mặt mũi đen xì đi tới phía nàng, ở xa xa hướng về nàng khẽ mỉm cười, lúc này hắn giống hệt như người anh em Châu Phi mới vừa trốn ra từ trong nước sôi lửa bỏng đến đây. Thằng này đi đến trước mặt Mộ Dung Phi Yên thì chắp tay nói: "Mộ Dung bộ đầu, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Mộ Dung Phi Yên căn bản là đối với thằng này thì chẳng có cảm tình gì cả, nhưng mà nàng cũng hiểu rõ mục đích chủ yếu của mình trong lần này đến đây, đồng thời cũng rõ ràng hôm nay tên Hồ Tiểu Thiên này chính là lấy tư thái của người bị hại xuất hiện cho nên nàng mới nói khẽ: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Loading...

Hồ Tiểu Thiên mang sự tình đêm nay gặp phải phi tặc đơn giản kể lại một lần, Mộ Dung Phi Yên nghe xong liền nói: "Có mất cái gì đó hay không?"

Lời này thật đúng là đánh đố Hồ Tiểu Thiên rồi, Thượng Thư Phủ lớn như vậy, đồ đạc trong nhà thật sự là nhiều lắm, đừng nói là thư phòng bị đốt, hiện trường đã bị phá hư trầm trọng, cho dù là Thư phòng không có bị đốt, rốt cuộc có mất đi cái gì thì hắn cũng không rõ ràng lắm.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Hãy giao hai tên phi tặc kia cho ta, ta đưa đến Kinh Triệu Phủ thẩm vấn kỹ càng."

Hồ Tiểu Thiên đối với chuyện này thì cũng không có dị nghị gì, dù sao Mộ Dung Phi Yên mới là nhân sĩ chuyên nghiệp về phượng diện này, hắn cười cười mà nói: "Mộ Dung bộ đầu nếu có tiến triển gì thì hy vọng có thể nói cho ta biết trước tiên."

Mộ Dung Phi Yên nhẹ nhàng gật đầu.

Giằng co một buổi tối, sau khi đợi cho Mộ Dung suất lĩnh một đám bộ khoái áp giải phi tặc rời khỏi thì đã đến bình minh. Hồ Tiểu Thiên vừa phải bắt trộm rồi lại cứu hỏa không ngừng nên lúc này tự nhiên cũng có chút mệt mỏi. Hắn ngáp một cái, đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì lại thấy quản gia Hồ An có chút sợ hãi đi tới. Từ trong ánh mắt Hồ An, Hồ Tiểu Thiên đã biết rõ hắn có chuyện muốn nói nên y thấp giọng bảo: "Đi vào phòng ta rồi nói."

Hồ An đi theo Hồ Tiểu Thiên vào trong phòng của hắn, cài đóng cửa phòng rồi có chút sợ hãi mà nói: "Thiếu gia, chuyện đêm nay dường như có chút không ổn."

Tại suy nghĩ Hồ Tiểu Thiên, hôm nay có lẽ mất đi một chút tài vật, nhưng mà chỉ cần không có thương vong thì những chuyện khác cũng chỉ là chuyện nhỏ nên hắn lạnh nhạt cười và nói: "Tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần mọi người đều bình an là tốt rồi."

Hồ An hạ thấp giọng nói: "Thiếu gia, ngài có biết hay không, lão gia đem Đan Thư Thiết Khoán cất giữ ở trong Tập Nhã Hiên?"

Nội tâm của Hồ Tiểu Thiên cả kinh, Đan Thư Thiết Khoán, há không phải là miễn tử kim bài trong truyền thuyết? Quá khứ hắn đã từng ở trong tiểu thuyết biết rõ được về đồ vật kia, nghe nói đây là Thiên tử ban cho công thần một loại bằng chứng có chứa tính chất ban thưởng, nếu như thần tử sau này phạm tội, có thể đưa ra Đan Thư Thiết Khoán để tránh khỏi phải chết. Hồ Tiểu Thiên cũng không biết Hồ gia nhà hắn cũng có Đan Thư Thiết Khoán. Hắn khôi phục ý thức chỉ mới được có nửa năm, phụ thân cũng chưa bao giờ tại trước mặt hắn nhắc tới chuyện này. Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, cái Đan Thư Thiết Khoán này tuyệt không phải vật tầm thường, cho dù nhà của hắn thật sự có Đan Thư Thiết Khoán thì phụ thân nhất định sẽ cẩn thận giấu đi, há lại có thể để cho một quản gia có thể tùy tiện biết rõ tung tích của Đan Thư Thiết Khoán? Nghĩ tới đây nên Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta chưa từng nghe qua cái gì là Đan Thư Thiết Khoán."

Hồ An gấp đến độ chà sát cả hai tay: "Thiếu gia, cái Đan Thư Thiết Khoán này chính là năm đó Minh Tông Hoàng Đế truyền cho Tĩnh Quốc Công Hồ lão thái gia, về sau tuy là nói gia đạo Hồ gia xa sút, nhưng Đan Thư Thiết Khoán này vẫn luôn đời đời tương truyền, là trân tàng trong tay Hồ gia. Cho đến thế hệ này của Lão gia, thi đậu công danh, chấn hưng cửa nhà, Hồ gia mới phát dương quang đại, ta được cố lão gia và phu nhân chiếu cố, đối với ta ủy thác trách nhiệm, cho nên Lão gia bình thường làm chuyện gì cũng không gạt ta. Cái Đan Thư Thiết Khoán này là Lão gia ở trước mặt của ta cất giấu trong Tập Nhã Hiên, còn dặn dò ta ngày bình thường thì bất luận kẻ nào cũng không được đi vào Tập nhã Hiên. Thế nhưng tối hôm qua bời vì phi tặc lẻn vào, lòng ta lo lắng cho an nguy của thiếu gia, nên đã không để ý đến sự tình Tập Nhã Hiên... thiếu gia ah... Ta thật sự là tội đáng chết vạn lần...." Hồ An phốc một tiếng, ở ngay tại trước mặt Hồ Tiểu Thiên quỳ xuống.

Trân tàng:: của quý cất giấu

Cố lão gia, cố phu nhân:: lão gia và phu nhân đời trước ở đây chỉ ông bà của Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nghe y nói thương tâm như thế, có thể nghe xong cũng đã hiểu được ý của y rồi, ta kháo, ngươi đây là có ý tứ gì? Lo lắng cho an nguy của ta nên không để ý đến sự tình Tập Nhã Hiên, thế chẳng ra là chuyện tình Đan Thư Thiết Khoán mất đi thì tất cả đều là do nguyên nhân tại ta hay sao? Rõ ràng cái tên Hồ An này biết rõ là lần tội thật sự nặng không thể chịu nổi, nên mới ở trước mặt mình thể hiện sự đồng cảm, nhưng mà đồng cảm thì cũng mặc đồng cảm, ngươi cũng không thể đem chuyện này đổ lên đầu của ta ah? Hồ Tiểu Thiên trong lòng lập tức có chút khó chịu, cũng không có lại để cho Hồ An tiếp tục... y ở trên ghế ngồi xuống, suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Chuyện này còn có người nào biết rõ không?"

Hồ An quỳ gối trước mặt Hồ Tiểu Thiên nói: "Thiếu gia, ngoại trừ lão gia và ta thì ai cũng không biết Đan Thư Thiết Khoán được giấu ở Tập Nhã Hiên, cho dù là phu nhân cũng không biết rõ ràng lắm, ta vốn tưởng rằng thiếu gia biết rõ."

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, Hồ an ơi là Hồ An, ngươi lão gia hỏa này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, rõ ràng là có ý muốn kéo lão tử xuống nước, xảy ra chuyện lớn như vậy, cảm thấy tự mình một người không thể gánh nổi, cho nên đem ta cũng lôi vào, lại để cho ta với ngươi cùng gánh trách nhiệm. Chẳng qua là trong lòng oán trách thì cứ oán trách, nhưng mà trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu rõ, chuyện tối ngày hôm qua chính mình thế nào cũng phải gánh chịu một ít trách nhiệm, nếu không phải mình bên này nháo lên động tĩnh quá lớn, cũng sẽ không khiến cho cả Thượng Thư phủ đều bị kinh động. Lại nói, chỉ là hai tên phi tặc, cho dù không có những tên gia đinh khác tham gia, chỉ bằng vào thực lực của hắn và sáu tên gia đinh Lương Đại Tráng kia cũng đủ để đem phi tặc bắt lại. Nhưng mà tối hôm qua chính mình chỉ hưng phấn lo bắt trộm, lại thật không ngờ đến đám phi tặc này lại dùng kế dương đông kích tây, mục tiêu chính thức lại là Đan Thư Thiết Khoán.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Cái Đan Thư Thiết Khoán kia là Minh Tông Hoàng Đế ban thưởng cho tổ tiên ta, đến bây giờ cũng đã qua nhiều năm như vậy, Hoàng Đế đã thay đổi, Hồ gia ta cũng không biết đã truyền bao nhiêu đời rồi, đến cùng có tác dụng hay không thì còn rất khó nói." Hắn nói được cũng không phải sai, kỳ thật loại Đan Thư Thiết Khoán này thật ra là đồ vật tương đương như là huân chương. Dựa theo pháp lệnh của Đại Khang, Vương Tử phạm pháp trị tội như thứ dân, đến vương tử cũng không thể tha tội, huống chi là đại thần bình thường. Hơn nữa đó là, Quân đã để cho Thần chết thì thần không thể không chết, nếu thật là lão Hoàng Đế muốn giết ngươi thì đừng nói là một cái Đan Thư Thiết Khoán, cho dù ngươi có xuất ra một nghìn một vạn cái cũng không được việc gì. Nên chém đầu thì vẫn chém đầu, nên diệt môn thì vẫn diệt môn.

Hồ An nói: "Thiếu gia, cái Đan Thư Thiết Khoán kia chưa hẳn có thể miễn tử, thế nhưng mà đem Đan Thư Thiết Khoán làm mất thì đây chính là tội lớn phải chém đầu ah!"

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Hồ Tiểu Thiên nghe hắn nói như vậy thì sau lưng không tránh khỏi toát mồ hôi lạnh. Không sai! Nếu như để mất Đan Thư Thiết Khoán thì đây chính là trọng tội ah! Nếu như Đan Thư Thiết Khoán thật sự bị phi tặc trộm đi, chuyện này mà chẳng may lộ ra thì chỉ sợ sẽ mang đến cho Hồ gia nhà hắn khốn đốn thật lớn a. Chính thức phiền toái là phụ thân đang hộ tống Hoàng Thượng đến Đông Đô rồi, mẫu thân thì lại vừa vặn đi nhà mẹ đẻ ở Kim Lăng, cái sự tình ở Hồ phủ này chỉ có thể do hắn đảm đương, một người thương lượng sự tình ở bên cạnh đều không có.

Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này giống như là một âm mưu. Hai tên phi tặc kia lẻn vào sân nhỏ chỗ ở của chính mình, dụng ý chính thức hẳn là hấp dẫn sự chú ý của mọi người, khiến cho tất cả lực chú ý của mọi người tập trung ở trên người phi tặc, thời điểm tất cả đang vây quanh bắt người thì có người khác lẻn vào Tập Nhã Hiên đánh cắp Đan Thư Thiết Khoán, rồi lại phóng hỏa đốt cháy, hủy diệt chứng cứ ở hiện trường.

Hồ Tiểu Thiên liên tục đi đi lại lại ở trong phòng, một bên vừa đi vừa cân nhắc.

Hồ An không dám đơn giản chặt đứt suy nghĩ của hắn, Hồ Tiểu Thiên không cho y đứng dậy thì y chỉ có thể thành thành thật thật mà quỳ ở đó thôi.

Hồ Tiểu Thiên rốt cục cũng dừng bước lại và nói: "Ngươi xác định Đan Thư Thiết Khoán đã bị trộm?"

Hồ An gật đầu mà nói: "Vừa rồi sau khi dập tắt lửa lớn, ta đi xem ngăn tủ cất giữ Đan Thư Thiêt Khoán, khóa trên ngăn tủ đã bị người vặn gãy, bên trong không có vật gì."

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, dựa theo như lời nói của Hồ An, cái Đan Thư Thiết Khoán này hẳn là đã bị người đánh cắp rồi nên hắn thấp giọng hỏi: "Hồ An, chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, không thể nói cho người thứ ba biết được, chỉ cần chúng ta giữ kín bí mật này, người ngoài tự nhiên sẽ không biết Đan Thư Thiết Khoán đã mất đi, ngươi nói có đúng hay không?"

Hồ An mím môi: "Thế nhưng mà..."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Không có gì thế nhưng ở đây cả, vô luận có chuyện gì xảy ra, đều không thể để lộ ra nửa điểm tiếng gió, ngươi tự mình đi Đông Đô một chuyến, đi tìm cha ta, đem chuyện này chính miệng nói cho hắn. Ngươi nhớ kĩ cho ta, ngoại trừ cha ta ra, không thể để tiết lộ chuyện này cho bất cứ kẻ nào!"

Hồ An sắc mặt ngưng trọng liên tục gật đầu: "Thếu gia yên tâm, lão nô nhất định sẽ giữ kín như bưng, tuyệt sẽ không tiết lộ nửa điểm phong thanh."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đứng lên đi!"

Hồ An lúc này mới dám bò lên từ mặt đất, y hạ thấp giọng nói: "Thiếu gia, nếu như những tên phi tặc kia là do Đan Thư Thiết Khoán mà đến, bí mật này chúng ta sẽ giấu không được đấy." Y quả nhiên là đã sợ đến cực điểm rồi, đến cả thanh âm cũng đều trở nên run rẩy.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Cho nên thời gian đối với chúng ta là cực kỳ trọng yếu, nhất thiết trong thời gian ngắn nhất phải mang chuyện này thông báo cho cha ta, về phần hai tên phi tặc kia, cứ để ta đến xử lý."

Sau khi biết Đan Thư Thiết Khoán mất, Hồ Tiểu Thiên không có chút bối rối nào, nếu như không thể giải quyết ổn thỏa được chuyện này thì chỉ sợ ngày lành tháng tốt của hắn ở chỗ này sẽ chấm dứt. Sau khi nhận được lệnh Hồ An liền lập tức chuẩn bị ngựa tới Đông đô.

Hồ Tiểu Thiên lập tức mang theo đám Lương Đại Tráng tới Tập Nhã Hiên cẩn thận tìm tòi trong phế tích một lần, gần như lật tung từng tấc đất vẫn không tìm được tung tích Đan Thư Thiết Khoán.

Hồ Tiểu Thiên chấm dứt hy vọng trong lòng, xế chiều hôm đó hắn liền thay quần áo dẫn đám Lương Đại Tráng đi tới Kinh Triệu Phủ, ý của hắn là muốn gặp Kinh Triệu doãn Hồng Bách Tề, chờ ở đó một lúc mới biết hôm qua đột nhiên mưa xuống, Hồng Bách Tề đã đi thị sát các công trình thủy trong kinh thành mặc dù trong phủ còn lục sự tham quân và lục tào tham quân, nhưng Hồ Tiểu Thiên lại không quen bọn họ, hắn liền tìm người hỏi thăm tung tích của Mộ Dung Phi Yên.

Mộ Dung Phi Yên từ tối hôm qua tới giờ cũng chưa có nghỉ ngơi tử tế, sau khi bắt hai tên phi tặc ở Thượng Thư Phủ về liền giải vào phòng trực, lập tức thẩm vấn tra hỏi, nhưng hai gã phi tặc kia đều một mực khẳng định chúng tới Thượng Thư phủ để trộm cướp, chuyện phóng hỏa không liên quan tới chúng. Bởi vì khi bị bắt hai gã phi tặc đã thương tích đầy mình nên Mộ Dung Phi Yên cũng không dùng hình với chúng, lại thấy chúng bị thương không nhẹ sợ chúng mất máu mà chết trong lao nên liền gọi đại phu đến xử lý vết thương cho chúng.

Sau khi rời được đống chuyện này ra, nàng đang tính trở về nghỉ ngơi một lát dù sao thì nàng cũng không phải làm từ sắt thép, không ai có thể làm việc không ngủ không nghỉ. Đang muốn rời khỏi Kinh Triệu phủ, lại được người báo tin người của phủ thượng thư đến.

Mộ Dung Phi Yên chỉ có thể tạm thời bỏ ý định về nhà, nàng vừa thay y phục, mặc áo gấm gấm Tô Châu in hình ánh trăng, váy mỏng đuôi phượng hình trăng non, mái tóc đen nhánh được búi lên thành một cái búi tóc trụy mã, cực kỳ nữ tính. Loại búi tóc này đang rất thịnh hành, kiểu dáng như là rơi từ trên ngựa xuống(trụy mã) cho nên mới được đặt tên như vậy. Phối hợp với khuôn mặt như vẽ của nàng làm toát lên vẻ động lòng người.

Hồ Tiểu Thiên đang đâm đầu đi tới nhìn thấy nàng liền không khỏi mở trừng hai mắt, bình thường đều thấy nàng bày ra bộ dáng hiên ngang vũ dũng, giờ thấy nàng ăn mặc nữ tính liền có chút không kịp thích ứng, nhưng Mộ Dung Phi Yên mắt ngọc mày ngài phong thái yểu điệu, bộ dáng này của nàng thật sự làm cho tim hắn đập thình thịch làm hắn suýt chút nữa quên mất mục đích chính của mình.

Nhìn thấy mỹ nữ trên mặt Hồ Tiểu Thiên tự nhiên hiện lên dáng vẻ tươi cười, nhưng Mộ Dung Phi Yên thấy hắn lại chẳng vui vẻ gì, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi đến tìm ta làm gì?"

Hồ Tiểu Thiên nói:" Mộ Dung bộ đầu, ta đến đây để nghe ngóng về tiến triển của vụ án!"

Kỳ thực Mộ Dung Phi Yên đã biết mục đích đến của hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới qua một lần nói: "Từ tối qua đến giờ vẫn chưa được một buổi, Hồ công tử có phần quá nóng lòng a?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Loại chuyện này xảy ra với ai người đó cũng sẽ nóng vội, mong Mộ Dung bộ đầu có thể thông cảm với nỗi khổ tâm của ta."

Mộ Dung Phi Yên nói: "Có phải Hồ công tử đã mất đồ vật quý trọng gì không?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Không mất gì trọng yếu, ta chỉ muốn tìm ra đồng đảng đám phi tặc kia, ngươi cũng hiểu nếu một ngày chúng còn tồn tại, sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của ta chỉ khi đem cả đám người này hốt gọn một mẻ ta mới có thể yên lòng."

Mộ Dung Phi Yên sâu xa nói: "Ta còn tưởng ở gầm trời này không có thứ khiến Hồ công tử sợ hãi a."

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Ta không sợ công tử chỉ sợ tiểu nhân..." Gia hỏa này dừng lại một chút nói: "Chỉ có tiểu nhân cùng nữ nhân là khó nuôi đó!" Ý ngoài lời chính là nữ nhân khó đối phó.

Đương nhiên là Mộ Dung Phi Yên có thể hiểu được ý của hắn, nhẹ giọng thở dài nói: "Hồ công tử căn cứ vào tình huống trước mắt mà nói, chúng lẻn lào phủ để bắt cóc ngươi đổi lấy tiền, Hồ công tử Hồ công tử thân kiều nhục quý(thịt quý), chắc hẳn đáng giá không ít ngân lượng."

Hồ Tiểu Thiên nói: " Cái mạng hèn của ta nếu quả thực là đem đi bán, chưa hẳn có thể so sánh với giá bán của Mộ Dung Bộ đầu a!"

Mộ Dung Phi Yên bị những lời này của hắn chọc tức giận đỏ bừng cả mặt: "Ngươi... "

Hồ Tiểu Thiên xấu xa cười cười: "Mộ Dung Bộ đầu không nên hiểu lầm a, ta cũng không có ý không tôn trọng ngài."

Mộ Dung Phi Yên cắn cắn đôi môi anh đào, với loại hoàn khố vô lại này, nàng cũng không có cách ứng đối, lạnh lùng nói: "Ngươi cứ về trước đi, nếu tra được gì ta sẽ liên lạc."

Hồ Tiểu Thiên thầm than, xem ra Mộ Dung Phi Yên cũng không có tra ra được gì từ chỗ hai gã phi tặc, trong lòng không khỏi hối hận hôm nay sao lại tùy tiện giao hai tên phi tặc cho nàng, bây giờ muốn giành lại là không thể rồi. Tuy rằng biết không có khả năng nhưng Hồ Tiểu Thiên vẫn thử hỏi: "Mộ Dung Bộ đầu, ngươi có thể sắp xếp cho ta gặp hai gã phi tặc không?"

Mộ Dung Phi Yên lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt nói: "Không thể! Kinh Triệu Phủ có quy củ của Kinh Triệu Phủ, chúng là tội phạm quan trọng, không phải ai cũng có thể tùy tiện gặp."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Mộ Dung Bộ đầu đừng quên là ta tự tay giao hai người này cho ngươi đó."

Mộ Dung Phi Yên hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?" Đôi mắt đẹp tràn đầy khinh bỉ và địch ý với Hồ Tiểu Thiên, người trong tay nàng, quyền quyết định trong tay nàng.

Hồ Tiểu Thiên biết cô nàng này đã có thành kiến quá lớn với mình, bước tới một bước.

Khoảng cách đột ngột rút ngắn làm Mộ Dung Phi Yên cảm thấy một loại áp bách, nàng tuy không muốn lui bước nhưng lại không thể không thể không lui, bước chân về sau thoáng một cái, sẵng giọng: "Ngươi muốn làm gì?"

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ban ngày ban mặt, ngay trong nha môn Kinh Triệu Phủ, lại nhiều công sai như vậy Mộ Dung Bộ đầu cho rằng ta muốn làm gì? Dù ta muốn làm gì đó, ta cũng không có gan a." Thực ra coi như là hắn có gan này đi chăng nữa, cũng không có năng lực, với võ công của Mộ Dung Phi Yên mà đối phó hắn không phải dễ như ăn sáng sao?

Nói đến miệng lưỡi thì Mộ Dung Phi Yên căn bản không phải đối thủ của Hồ Tiểu Thiên, khuôn mặt vì tức giận đỏ bừng, trong mắt của Hồ Tiểu Thiên lại thấy nàng đáng yêu đến cực điểm, hắn thấp giọng nói: "Không bằng chúng ta làm giao dịch đi, ngươi cho ta gặp chúng, ta cho ngươi biết rút cục là nhà ta mất đi thứ quý trọng gì?" Tiểu tử Hồ Tiểu Thiên quả thực đã nghiên cứu qua tâm lý học, hơn nữa ở phương diện này trình độ còn rất cao, sau khi tiếp xúc với Mộ Dung Phi Yên mấy lần, hắn đã làm ra một cái nhận định sơ bộ về tâm lý nàng, đây là một nữ cường nhân điên cuồng trong công việc, cực kỳ coi trọng công tác, làm người ngay thẳng mắt không chút bụi, muốn nàng nhượng bộ, trừ khi là làm nàng cảm thấy sẽ có lợi với việc phá án. Chỉ cần làm được ra việc có lợi, nàng sẽ cân nhắc tạo điều kiện.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Hồ công tử, biết rõ mà không báo là trái với pháp luật Đại Khang."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hôm nay ta đến là muốn hợp tác với Mộ Dung Bộ đầu, chỉ tiếc là ta mặt nóng lại dán vào mông lạnh, Mộ Dung bộ đầu lại chỉ muốn đòi hỏi không muốn hồi báo, thiên hạ này có chuyện dễ như vậy sao?"

Mộ Dung Phi Yên đã không chỉ một lần lĩnh giáo lời nói và việc làm thô tục của tên này, vẫn không thể tiêu hóa được cách nói thô tục của hắn, dứt khoát giả bộ không nghe thấy ngôn từ quấy rối của hắn, lạnh nhạt nói: "Ta dựa vào cái gì mà có thể tin tưởng ngươi?"

Từ những lời này của nàng Hồ Tiểu Thiên đã đoán ra trong lòng nàng đang có chút buông lỏng, Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai gã phi tặc kia là ta giao cho ngươi, bị trộm là nhà ta, ngươi thì muốn phá án lập công, ta thì muốn tìm lại đồ vật trong nhà, mục đích bất dồng nhưng trăm sông đổ về một biển, cuối cùng lại có thể phá án nhanh hơn, Mộ Dung Bộ đầu sao không thể hạ thành kiến xuống mà hảo hảo hợp tác một lần?"

Mộ Dung Phi Yên không thể không bội phục không thể không bội phục tài khua môi múa mép như lò xo của tên này, không thể phủ nhận lời nói này của Hồ Tiểu Thiên đã đánh động nàng, trầm ngâm một chút nói: "Ta có thể dẫn ngươi đi gặp chúng, nhưng đám thủ hạ của ngươi phải ở ngoài."

"Không thành vấn đề!"

Mộ Dung Phi Yên dẫn Hồ Tiểu Thiên vào căn phòng trực tối tăm mù mịt, Hồ Tiểu Thiên còn là lần đầu tiên tới chỗ này, đi được vài bước liền thấy mùi mục nát và tanh tưởi xộc tới, không khỏi nhíu mày, tình trạng nhà tù này cũng thực sự quá kém đi, hơn nữa ánh sáng lại ảm đạm, càng đi vào càng tối, phải dùng đuốc chiếu sáng.

Mộ Dung Phi Yên để ý thấy vẻ mặt của hắn, nói khẽ: "Bớt làm chuyện xấu chút, nếu không ngày nào đó ngươi cũng sẽ bị đưa tới đây."

Hồ Tiểu Thiên cười nói :"Nguyền rủa ta a! Hình như ta không có đắc tội với ngươi."

Lúc hai người còn đang nói chuyện đã đi tới chỗ giam giữ phi tặc, một gã đại phu đang xử lý miệng vết thương của hắn, gã thầy thuốc là người của Dịch Nguyên Đường, hôm qua có đi theo Viên Sĩ Khanh tới cứu chữa cho lão giả kia.

Lúc Hồ Tiểu Thiên đi vào phòng giam thì trị liệu đã chuẩn bị kết thúc, đại phu kia nói với , Mộ Dung Phi Yên: "Mộ Dung Bộ đầu Mộ Dung Bộ đầu, thương thế của chúng cũng không nặng đã cho uống Kim Sang Dược, qua mấy ngày sẽ khỏi hẳn, chẳng qua là tên phạm nhân này bị ống trúc đâm vào yết hầu, ăn uống sẽ có chút ảnh hưởng." Sau khi nói xong liền quay ra cười cười với Hồ Tiểu Thiên, hiển nhiên đã nhận ra hắn.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Vị lão nhân kia sao rồi?"

Gã đại phu nói: "Đã dán thuốc cho lão rồi, người nhà hắn hôm qua có tìm đến, đã thu xếp cho họ ở khách sanh cạnh Dịch Nguyên Đường, sư phụ ta nói lão tuy bị thương không nặng nhưng người gia lại khôi phục chậm, có khi cần hai ba tháng."

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: ""Đa tạ các ngươi."

Đại phu kia cười nói: "May mà có Hồ công tử trượng nghĩa ra tay mới đúng, sư phụ ta nói Hồ công tử xử lý thương tổn xương cốt rất tinh thâm, còn muốn chúng ta học tập Hồ công tử a."

Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong lòng, chỉ là cấp cứu đơn giản, lại nói cái gì mà thủ pháp tinh thâm, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn dùng cách chữa bệnh truyền thống, chưa có hình thành y học hiện đại, về giải phẫu học, sinh lý học thậm chí cả toàn bộ tây y đối với mấy thầy thuốc này thì có thể nói là chưa bao giờ nghe thấy, mình mà thể hiện những học thuật kia ra thì chỉ sợ là kinh thế hãi tục rồi, không bằng đi mở bệnh viện, với trình độ của mình chả nhẽ lợi nhuận không đầy bồn đầy bát? Ý nghĩ như vậy chỉ thoáng hiện trong đầu hắn liền ngay lập tức bị dập tắt, kiếp trước quá mệt mỏi, hắn thậm chí còn cực kỳ chán ghét với y học chuyên nghiệp, nếu không phải đột nhiên gặp tình huống thì chỉ sợ cả đời này hắn cũng không muốn sử dụng y thuật của mình.

Cả đời nặng nhọc, hà tất phải mệt mỏi như vậy, tế thế cứu nhân chả có cái lông chim quan hệ gì với mình, cứ thành thành thật thật làm một quan nhị đại, từ từ mà quên đi kiếp trước, hưởng thụ nhân sinh mới là chính đạo.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn