Không gian im ắng, trầm lặng chỉ còn có tiếng gió thổi và tiếng lá rơi xào xạc bên ngoài khung cửa.
Trong khuê phòng của Giang Nguyệt Uyển, Mộ Dung Phục im lặng nhìn nàng. Giang Nguyệt Uyển vẫn một bộ dáng ung dung nhưng tay đang cầm ly trà lại không ngừng run rẩy đã tố cáo tâm tình của nàng lúc này.
“Ta đã nói rồi.”
Rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí tĩnh lặng này, Giang Nguyệt Uyển bỏ ly trà xuống rồi ngước mặt lên nhìn thẳng vào Mộ Dung Phục.
“Ngươi muốn ta nhắc lại chứ gì? Hảo, ta vốn không... Ngô”
Không để cho Giang Nguyệt Uyển có cơ hội nói hết, Mộ Dung Phục đã tiến tới mạnh mẽ khóa chặt môi nàng bằng một nụ hôn. Giang Nguyệt Uyển lúc đầu ngẩng ra nhưng ngay lập tức thanh tỉnh. Nàng giãy giụa hòng thoát khỏi nhưng không được mà ngược lại khiến cho Mộ Dung Phục càng ôm chặt hơn. Giang Nguyệt Uyển tức giận, nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi của Mộ Dung Phục. Vị máu tươi tràn ngập khoang miệng của hai người nhưng Mộ Dung Phục vẫn làm như không có chuyện gì.
Đến khi cả hai dường như hít thở không thông thì Mộ Dung Phục mới lưu luyến mà rời khỏi đôi môi anh đào của Giang Nguyệt Uyển. Tuy rằng như vậy nhưng hắn vẫn ôm chặt nàng. Giang Nguyệt Uyển bình ổn lại hô hấp rồi lạnh lùng nói.
“Thả ta ra.”
“Không”
“Ngươi... Sao ngươi có thể vô lý như vậy?”
Loading...
“Vì nàng đang nói dối. Ta biết nàng lo lắng về thân phận của hai người chúng ta nhưng ta tuyệt đối không để nàng rời bỏ ta.”
Những lời này khiến cho Giang Nguyệt Uyển đình chỉ giãy giụa. Nhưng chỉ một lúc thì nàng trầm giọng nói.
“Đừng làm như ngươi rất hiểu ta.”
Giang Nguyệt Uyển rút ra một đoản kiếm (kiếm ngắn) từ tay áo đâm thẳng vào vai Mộ Dung Phục. Nàng cảm nhận được người hắn cứng lại nhưng vòng tay của Mộ Dung Phục lại càng chặt hơn.
“Lần này, ta tuyệt đối không để nàng trốn thoát nữa.”
Keng
Đoản kiếm cầm trên tay rơi xuống, nước mắt Giang Nguyệt Uyển lăn dài. Nàng ôm chặt Mộ Dung Phục. Kiếp này, Giang Nguyệt Uyển nàng có được một người toàn tâm toàn ý yêu thương bản thân như thế thì đã quá đủ rồi.
------------------
“Sau đêm đó, ta và mẫu thân các con gỡ bỏ được khúc mắc của bản thân. Ngày hôm sau, nàng ấy lén lút thả thái hậu ra nhưng với điều kiện là phải trợ giúp ta cứu nội tổ mẫu (bà nội) của các con. Nàng ấy cũng đến nói với ngoại tổ phụ (ông ngoại) rằng từ chối mối hôn sự với Ngô gia. Cuối cùng, hai tháng trôi qua, cuối cùng thì chúng ta cũng có được thời cơ. Hôm đó, ngoại tổ phụ cùng bá bá (bác) các con rời khỏi Nguyệt Cát. Chúng ta liền nhân cơ hội giải cứu, mọi chuyện diễn ra rất êm đẹp. Nhưng khi chúng ta sắp thoát khỏi thì...”
Đại tướng quân Mộ Dung Phục dừng lại một chút rồi tiếp tục.
“Thật không ngờ rằng ngoại tổ phụ của các con lại đột nhiên trở về. Với công lực của ta lúc đó hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ấy. Ta bị trọng thương, ngay lúc đó mẫu thân các con đột nhiên chắn ngay trước mặt ta. Nàng ấy kêu thái hậu đưa ta và nội tổ mẫu rời khỏi. Ta cố chấp không đi, lúc đó thái hậu không còn cách nào khác chỉ có thể đánh ngất ta rồi đem đi. Lúc ta tỉnh lại thì chúng ta đã cách xa Nguyệt Cát rồi. Ta chỉ còn cách đưa nội tổ mẫu về trước rồi sẽ quay lại cứu nàng ấy. Nhưng khi ở một khách điếm, ta biết được tin tức mẫu thân các con bị ngoại tổ phụ giam lỏng hơn nữa nàng ấy còn đang mang thai.”
“Khoan đã, phụ thân, hai người động phòng khi nào vậy?”
Tử Linh đột nhiên cắt ngang câu chuyện.
“Tiểu Linh nhi, muội là nữ nhi sao lại có thể hỏi những chuyện như vậy?” – Mộ Dung Ưu khẽ trách.
“Chứ ca nghĩ đi, phụ thân đồng sàng cộng chẩm (ngủ cùng giường) với mẫu thân ở một nơi hung hiểm như vậy đến có đại ca. Vậy mà người chẳng kể chút nào.”
“Muội thật là...”
“Khụ, hai đứa có nghe tiếp không?”
Không chịu được cuộc đối thoại kỳ quái của Tử Linh và Mộ Dung Ưu, đại tướng quân Mộ Dung Phục đành phải lên tiếng cắt đứt.
“Sau đó, ta quyết định trở lại Nguyệt Cát. Ta nhờ thái hậu đưa nội tổ mẫu các con trở về kinh thành. Còn bản thân thì quay lại.”
------------------
“Minh chủ, tên đột nhập mấy ngày trước đã quay trở lại. Hiện chúng thuộc hạ đang vây bắt hắn.”
Một tên hắc y nhân chạy vào bẩm báo với Minh chủ Giang Vân Phi.
“Tên tiểu tử đó còn dám quay lại hay sao. Hảo, hôm nay ta phải cho tên tiểu tử đó có đi mà không có về.”
“Phụ thân, để con đi bắt hắn cho người.” – Đại nhi tử Giang Lăng Vĩ đứng ra nói.
“Hảo, bình thường con luôn là người yêu thương Uyển nhi nhất. Nay Uyển nhi vì tên tiểu tử đó mà cãi lại cha. Con mau đi bắt hắn về đây cho ta, Huyền nhi cũng đi cùng đi.”“Dạ cha, hài nhi đã biết.”
Con trai thứ của Minh chủ Giang Vân Phi – Giang Huyền. Y là người lạnh lùng, trầm tĩnh. Tuy rằng trong các huynh đệ y là người có võ công thấp nhất, thậm chí còn thấp hơn Giang Nguyệt Uyển. Nhưng Giang Huyền lại có sở trường dụng độc. Độc dược mà y chế ra thì chỉ có Thiên Cửu lão nhân cùng phu nhân của người là có thể giải được.
Minh chủ Giang Vân Phi còn có một đứa con trai út tên Giang Hạo Chấn. Nhưng người này rất ít khi xuất hiện, nghe nói Giang Hạo Chấn này là một quái nhân tính tình thất thường. Hắn chỉ có một sở thích là trước khi giết một ai đó hắn sẽ nhìn người đó bị hành hạ từ từ trong đau đớn cho đến khi chết.
Hai người đi được một lúc thì quay lại. Theo sau chính là Mộ Dung Phục một thân chật vật đầy thương tích đang bị hai hắc y nhân áp giải vào. Mộ Dung Phục bị hai hắc y nhân bắt quỳ xuống.
“Nếu ta không lầm thì ngươi chính là đại nhi tử của tên Mộ Dung Hán Minh. Ta thật không ngờ ngươi lại dám xông vào Nguyệt Cát của ta như vậy. Ngươi nghĩ rằng Nguyệt Cát của ta là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
Minh chủ Giang Vân Phi dùng ba phần công lực đánh một chưởng vào Mộ Dung Phục. Chưởng phong đánh thẳng vào hắn khiến cho thân thể văng đi, thân thể đập mạnh vào cửa. Hộc ra một ngụm máu tươi, Mộ Dung Phục biết bản thân đã không chống đỡ được. Vốn đã bị trọng thương nay còn chịu thương tích khi nãy và giờ là một chưởng của Minh chủ Nguyệt Cát. Hắn biết ông ta vẫn chưa dùng hết công lực nhưng cho dù có chết thì hắn cũng phải cứu Uyển nhi.
Tất cả những người ở đây cứ tưởng Mộ Dung Phục sau khi nhận một chưởng của Minh chủ Giang Vân Phi cộng với thương tích đầy mình như vậy thì không thể đứng dậy được nữa. Nhưng khi thấy thân ảnh Mộ Dung Phục lung lay đứng dậy thì tất cả chỉ còn một suy nghĩ: Tên này muốn chết thật rồi.
Mộ Dung Phục nặng nhọc đi từng bước, đến khi sắp lại gần thì quỳ xuống.
“Ta cầu xin ông thả Uyển nhi.”
“Câm miệng, tên của nữ nhi ta ai cho ngươi được gọi. Ngươi dụ dỗ cho nó mê muội đến chống lại ta. Hơn thế nữa bây giờ trong bụng nó còn có tạp chủng của ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tha chết cho ngươi hay sao?”
“Ta chết cũng không sao. Chỉ cần sau khi ta chết ông thả Uyển nhi ra thôi.”
“Hảo, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi hay sao? Nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.”
“Cha, đừng!”
Minh chủ Giang Vân Phi tức giận muốn đánh chết Mộ Dung Phục. Nhưng Giang Nguyệt Uyển từ bên ngoài chạy vào ngăn trước mặt.
“Minh chủ, thứ lỗi cho thuộc hạ. Thánh nữ đang có thai nên thuộc hạ không dám...”
“Lui xuống đi.”
Minh chủ Giang Vân Phi phất tay cho hai hắc y nhân lui xuống. Bản thân nhìn về phía nữ nhi mà mình sủng ái nhất.
“Uyển nhi, con tránh ra cho ta.”
“Nếu cha giết chàng ấy thì con cũng chết cho cha xem.”
“Con...”
“Mộ Dung Phục, chàng không được chết. Chàng mà dám chết thì ta tuyệt đối sẽ không chôn cất chàng đàng hoàng đâu. Ta sẽ đem xác của chàng bằm nhuyễn ra sau đó đem cho heo ăn.”
Giang Nguyệt Uyển ôm Mộ Dung Phục vào lòng. Hai hàng lệ lăn dài, khi nàng nhìn thấy tình trạng của hắn thì dường như đang có một con dao đâm thẳng vào trái tim nàng.
Phục, chàng lại quay lại đây làm gì chứ. Cha tuyệt đối sẽ không làm hại thiếp nhưng còn chàng, ông ấy sẽ giết chàng mất.
“Uyển nhi, nàng đừng khóc. Ta không sao đâu.”
Mộ Dung Phục đưa tay lên lau đi nước mắt của Giang Nguyệt Uyển. Hắn cố nở một nụ cười để nàng có thể an lòng nhưng có thể hắn không biết nụ cười càng làm nàng đau lòng hơn.
“Uyển nhi, con tránh ra cho ta. Hôm nay ta phải giết chết tên này.”
“Cha, con yêu chàng ấy. Nếu cha cứ một lòng muốn chàng ấy chết thì con cũng sẽ chết ngay trước mặt cha.”
Giang Nguyệt Uyển nhìn thẳng vào Minh chủ Giang Vân Phi.
“Con... Hảo, nếu con đã quyết như vậy thì ta cũng không có đứa con như con. Kể từ đây ta trục xuất con ra khỏi Nguyệt Cát, mãi mãi không được trở về. Không những thế, con còn phải tự phế đi võ công của mình, từ giờ về sau không được nói mình là người của Nguyệt Cát. Ta sẽ xem như nữ nhi của ta đã chết rồi.”
“Cha! Không được!” – Giang Lăng Vĩ và Giang Huyền đồng thanh.
Hai người muốn khuyên giải thì Minh chủ Giang Vân Phi đã ngăn lại. Ông nhìn thẳng Giang Nguyệt Uyển, nữ nhi mình yêu thương nhất ông muốn xem nó có dám vì một chữ tình mà bỏ mặc tất cả người thân hay không.
Giang Nguyệt Uyển chấn động nhìn Minh chủ Giang Hạo Phi. Nàng nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng người cha mà mình kính trọng nhất.
“Hảo, một lời đã định.”
Cha, thứ cho nữ nhi bất hiếu.