Đôi lời của tác giả: “Chúc mừng mùa thi đã trôi qua êm đẹp cùng giáng sinh vui vẻ. Hôm nay tg đăng ba chương trước ngày mai sẽ có hai chương tiếp theo nhé.”
“Linh nhi!”
Nha hoàn vừa đi được một lúc thì thân ảnh anh tuấn bước vào. Lãnh Nam Phong vừa vào đến thì đã nhìn thấy Tử Linh ngồi trên giường nhìn ra. Nghe tiếng nói trầm thấp đầy thâm tình của hắn mà Tử Linh không khỏi rùng mình. Tên này hôm nay bị gì vậy chứ? Thần kinh có vấn đề à?
“Nàng tỉnh lại rồi. Nàng có biết rằng...”
Lãnh Nam Phong ngồi xuống bên cạnh Tử Linh. Nhưng hắn chưa kịp nói hết thì bàn tay ngà ngọc của nàng đã đưa lên áp lên trán.
“Nàng... nàng làm gì thế?”
“Không có phát sốt! Chẳng lẽ là bị trúng tà?”
“Nàng đang nói gì vậy? Ta không có bị gì hết.”
“Vậy tại sao ngươi lại cư xử kỳ lạ như vậy chứ.”
“Ta...”
Loading...
“Sao?”
Vì để có được trái tim nàng mà ta phải làm theo mấy cái kế hoạch không đáng tin của Thất đệ. Chuyện như thế này thì sao có thể nói cho Linh nhi biết chứ. Chắc chắn nàng ấy sẽ cười nhạo hắn cho xem.
Lãnh Nam Phong nhớ lại những phương pháp mà Lãnh Ngạo Thiên đã nói.
------ Ta là đường cách tuyến nhớ lại ------
Lãnh Ngạo Thiên tạo ra bộ dáng uyên thâm. Một tay để sau lưng, tay còn lại thì giả vờ đưa lên làm dáng.
“Khụ khụ! Đầu tiên, nữ nhân rất thích sự ôn nhu và ngọt ngào. Vì thế mỗi khi huynh nhìn thấy đại tẩu đều phải thật ôn nhu, mỗi lời nói đều phải thật dịu dàng và ngọt ngào. Tuy rằng biện pháp này không có hiệu quả ngay nhưng được cái lâu dần thấm đất. Huynh cứ thể hiện sự quan tâm chăm sóc đối với tam tẩu. Nên nhớ, thứ quan trọng nhất chính là mặt dày. Có câu liệt nữ sợ triền nam (nữ cương trực sợ nam dây dưa), huynh cứ mặt dày đeo đuổi thì chắc chắn tam tẩu sẽ sớm bị tấm chân tình của huynh thu phục.”
------ Ta là đường cách tuyến kết thúc nhớ lại ------
“Không có gì. Chỉ là ta muốn đối xử tốt với vương phi của ta thôi mà.”
Lãnh Nam Phong nở một nụ cười vô cùng ôn nhu. Nếu như để những nữ nhân khác thấy được cảnh này chắc chắn sẽ bị mê đắm mà nhìn đắm đuối nụ cười của hắn. Nhưng thật đáng tiếc cho Lãnh Nam Phong, người thưởng thức duy nhất lại là người vô cùng có thiên phú (tài năng) sát phong cảnh.
“Cười cái gì mà cười? Ai muốn làm vương phi của ngươi chứ. Đừng có mà ảo tưởng. Cho dù có như thế nào thì ta tuyệt đối cũng sẽ không thành thân với ngươi.”
“Điều này không phải do nàng quyết định được.”
Lãnh Nam Phong vốn đang nỗ lực tỏ ra ôn nhu bỗng nghe thấy lời đó của Tử Linh thì trở nên lạnh lùng. Hắn nắm lấy tay của nàng thật chặt, ép cho Tử Linh phải nhìn thẳng ánh mắt của mình. Tử Linh giẫy giụa nhưng càng như vậy thì Lãnh Nam Phong càng nắm chắt hơn.
“Cả đời này nàng đã định là vương phi của ta. Có chết thì cũng là như vậy nên đừng hòng mà chối bỏ được. Hơn hết, ta yêu nàng.”
Tử Linh nghe thấy câu nói này của Lãnh Nam Phong thì càng ra sức giẫy giụa. Lãnh Nam Phong muốn giữ chặt hơn nhưng vì sợ làm đau nàng nên hắn nới lỏng tay. Nhân lúc này, Tử Linh giật tay ra sau đó giơ tay tát thẳng vào mặt của hắn. Tiếng đánh vang vọng cùng cơn đau rát bên má khiến cho Lãnh Nam Phong cứng người lại. Hắn hướng ánh mắt nhìn về phía Tử Linh.
Tử Linh sau khi tát Lãnh Nam Phong cũng nhanh chóng lấy lại lý trí. Nhưng nàng ngay lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt đầy lửa giận.
“Im đi! Ngươi không có quyền gì mà ra lệnh cho ta hết. Cuộc đời của ta là do ta quyết định chứ không phải một ai khác. Hơn nữa, thứ gọi là tình cảm vốn chỉ mang lại đau thương mà thôi... Nó... nó vốn không nên có trên đời này.”
Tử Linh càng nói thì giọng nàng càng trở nên run rẩy. Những ký ức cứ tưởng chừng đã chôn giấu thật sâu lại một lần nữa hiện rõ trong tâm trí.
Thủy, Thủy, cậu ấy đã vì thứ gọi là tình yêu này mà đau khổ lại còn suy nghĩ dại dột. Mình là bạn thân của cậu ấy mà chỉ biết trơ mắt nhìn người bạn của mình hằng ngày tự giày vò bản thân. Mình thật không hiểu tại sao Thủy lại có thể cố chấp với tình cảm đó như vậy nhưng mình cũng không muốn hiểu cảm giác đó. Không, mình không muốn sa vào vũng bùn đó một chút nào.
Mình nhớ Thủy, nhớ gia đình ở hiện đại. Nhưng cho dù có nhớ đến mấy thì mãi mãi cũng không thể gặp lại bọn họ. Mãi mãi cũng không!
Lãnh Nam Phong kinh ngạc nhìn những giọt lệ từ từ lăn trên gò má xinh đẹp của Tử Linh. Giờ đây, xung quanh nàng tràn ngập một bầu không khí tang thương chẳng hề có nét cao ngạo của thường ngày. Nhìn dáng vẻ này của Tử Linh thì trong tim Lãnh Nam Phong co rút đau đớn. Hắn vội ôm Tử Linh vào lòng.
“Nàng đừng khóc. Ta sai rồi, ta không nên bức ép nàng như vậy. Đáng lý ra ta phải cho nàng thời gian chấp nhận tình cảm của ta. Ta sẽ chờ đến lúc đó. Cho nên nàng đừng khóc nữa, dù có chuyện gì nữa ta cũng sẽ bảo vệ nàng.”
Không hiểu là do khóc mệt quá hay do trong lòng Lãnh Nam Phong cho nàng cảm giác an toàn mà chẳng mấy chốc Tử Linh chìm vào giấc ngủ. Lãnh Nam Phong nhẹ nhàng đặt Tử Linh nằm xuống giường, khẽ hôn lên trán nàng rồi mới bước đi. (Tg: “Eo, bình thường thì lạnh lùng vậy mà khi yêu rồi thì ‘sến’ quá đi.”)
Lãnh Nam Phong sau khi bước ra khỏi phòng của Tử Linh thì lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn khẽ nhìn lướt qua tán cây gần phòng của Tử Linh khiến hai người trên đó thót tim. Nhưng hắn làm như không có chuyện gì mà quay lưng bỏ đi.
“Uy, ngươi có nghĩ là tam ca phát hiện ra hai người chúng ta rồi không?”
“Tám, chín phần là phát hiện rồi.”
Sau đó có hai bóng người từ tán cây mà lúc nãy Lãnh Nam Phong đã nhìn qua nhảy xuống rồi nhanh chóng biến mất. Về phần Lãnh Nam Phong , lúc ra khỏi Phủ tướng quân hắn có tình cờ gặp được Chu Tước. Lãnh Nam Phong liền dặn dò Chu Tước chăm sóc chu đáo cho Tử Linh rồi mới hồi phủ.
Trên đường hồi phủ, Lãnh Nam Phong cứ suy nghĩ hoài về thái độ kỳ lạ của Tử Linh. Tại sao nàng ấy lại bài xích chuyện tình cảm như vậy. Hay là trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì làm tổn thương nàng. Rõ ràng Linh nhi vẫn còn có rất nhiều bí mật mà ta chưa biết. Nhưng Lãnh Nam Phong ta tuyệt đối sẽ không ép Linh nhi phải nói ra. Đến lúc thì nàng ấy sẽ tự động nói ra với ta.
Lãnh Nam Phong về đến phủ thì nghe quản gia thông báo rằng Lãnh Ngạo Thiên đang ở trong thư phòng chờ hắn. Lãnh Nam Phong vừa vào thư phòng thì Lãnh Ngạo Thiên đã nhảy ra khoát vai hắn mà cười hì hì.
“Tam ca, sao rồi? Cách của đệ có thành công hay không?”
Lãnh Nam Phong nhìn nụ cười của Lãnh Ngạo Thiên mà thật sự muốn đánh cho cái tên này một trận. Tên này rõ ràng hồi nãy đã thông đồng cùng Mộ Dung Ưu đứng ở ngoài rình xem hết mọi chuyện. Hai tên này tưởng rằng có thể qua được mắt hay sao chứ?
“Còn cần hỏi nữa hay sao?”
Lãnh Nam Phong lạnh lùng nhìn Lãnh Ngạo Thiên. Bạn nhỏ nào đó bị hắn nhìn đến không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Quả... quả nhiên tam ca biết rồi.
“Hì hì, tam ca, huynh đừng nản lòng. Cứ theo đuổi theo cách của đệ thì sớm muộn gì cũng ổn thỏa thôi.”
“Từ giờ ta sẽ làm theo cách của ta.”
“A, vậy thì cũng được. Nhưng mà thái độ hôm nay của tam tẩu quả là kỳ lạ thật. Ai đời lại bài xích chuyện tình nam nữ. không lẽ trong quá khứ tam tẩu đã chịu đả kích gì liên quan đến tình cảm hả?”
Lãnh Nam Phong tặng cho Lãnh Ngạo Thiên một ánh mắt. Lãnh Ngạo Thiên đọc được hàm ý trong ánh mắt đó là: “Đệ hỏi ta thì ta hỏi ai?”. Hiểu được hàm ý đó, Lãnh Ngạo Thiên chỉ còn biết cười trừ cho qua chuyện.
Còn về phần Mộ Dung Ưu cũng có thắc mắc tương tự nhưng khi hắn hỏi thì Tử Linh một mực nói rằng không có chuyện gì. Mộ Dung Ưu cũng không muốn ép nữa. Mọi chuyện cứ như thế mà lắng xuống.
Ngay ngày hôm sau, Tử Linh liền gửi cho Lãnh Nam Phong một mật thư. Trong thư viết rằng nàng muốn hắn mượn cớ đi du ngoạn để đi đến một nơi. Lãnh Nam Phong nhanh chóng chuẩn bị tất cả mọi thứ.
Mộ Dung tướng quân cùng Mộ Dung Ưu lúc đầu nghe Lãnh Nam Phong muốn dẫn Tử Linh đi du ngoạn vài ngày thì không đồng ý. Chung quy thì hai người đó nghĩ Tử Linh mới chỉ tỉnh lại còn yếu đâu thể đi xa như vậy. Nhưng dưới sự thuyết phục của Tử Linh cùng lời đảm bảo của Lãnh Nam Phong thì hai người này cuối cùng cũng chấp nhận.
Tối trước ngày lên đường, Mộ Dung Ưu còn ghé sang phòng của Tử Linh dặn đi dặn lại những chuyện cần phải chú ý khiến cho nàng chóng mặt luôn. Giờ Tử Linh mới biết thì ra vị đại ca một lòng đam mê võ công này cũng có lúc nói nhiều như vậy.
Cuối cùng, Tử Linh phải nói rằng mình đã nhớ hết và hiện có chút mệt mỏi muốn ngủ thì mới tống được cái người đang không ngừng lải nhải kia.
Ngày khởi hành, từ sớm Lãnh Nam Phong đã cho xe ngựa đến trước đại môn của Phủ tướng quân. Bản thân hắn còn đích thân vào phủ ẵm Tử Linh theo kiểu công chúa mà ra khỏi phủ. Khiến cho rất nhiều nô tài trong phủ cứ nhìn hai người mà cười trộm hoài.
Tử Linh thấy vậy không khỏi buồn phiền. Tuy rằng nàng muốn vùng ra nhưng hiện giờ bản thân đang đóng vai là người bị thương ở hai chân nên Tử Linh đành ngậm đắng nuốt cay mà an phận trong lồng ngực của Lãnh Nam Phong.
Về phần Lãnh Nam Phong, tuy trên gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy rằng ánh mắt của hắn đã nhu hòa hẳn. Đặc biệt là khi nhìn thân ảnh mảnh mai đang nhu thuận nằm trong ngực mình. Hắn ước gì khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi mãi.
Nhưng hiện thực thì không được vậy. Ngay sau khi vừa vào xe ngựa thì Tử Linh đã vùng thoát khỏi lồng ngực của Lãnh Nam Phong mà lựa một chỗ ngồi yên vị ở đó.
“Nàng không có bị thương ở chân.” – Lãnh Nam Phong nhíu mày nhìn Tử Linh.
“Vô nghĩa! Ngươi nghĩ rằng một người như ta dễ dàng bị thương nghiêm trọng như thế hay sao? Ta chỉ là đang diễn cho mấy kẻ kia xem mà thôi. Nếu không ngươi nghĩ ta sao lại có thể dễ dàng điều tra chuyện của mẫu thân như vậy. Còn về phụ thân cùng đại ca, sau khi mọi việc ổn thỏa ta sẽ thỉnh tội với hai người.”
“Đến lúc đó ta sẽ đi cùng nàng.”
“Ai cần ngươi nhiều chuyện.”
“Hôm trước ta đã nói sẽ mãi mãi bảo vệ nàng.”
Tử Linh không thèm nói gì nữa mà quay mặt sang chỗ khác nhưng sẽ không khó để thấy được tai của nàng đang dần đỏ lên.