Sau ngày hoàng thượng ban hôn thì tất cả mọi chuyện đều diễn ra bình thường. Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày ước hẹn một tháng. Lần này, Tử Linh nhắm đến Cửu tinh linh châu (cửu= chín) mà triều đình vẫn luôn cất giữ trong mật thất bí mật. Nghe nói viên linh châu đó được tạo ra từ chín loại linh thạch vô cùng quý có. Cửu tinh linh châu có thể làm người ta tăng cao nội lực mỗi khi luyện công. Hiện giờ Tử Linh đang cần đả thông nhánh thứ ba của kinh mạch nên cần phải bổ xung nội lực to lớn thì mới có cơ hội đột phá.
Nói về kinh mạch và huyệt vị thì đều là những thứ vô cùng quan trọng trong việc luyện võ công. Kinh mạch có mười hai nhánh chính, các loại huyệt vị có tổng số lượng vượt quá một ngàn, nội lực có thể đả thông cả mười hai kinh mạch. Mỗi khi đả thông được một nhánh, nội lực sẽ tăng lên gấp bội. Còn huyệt vị, mỗi khi đả thông được một huyệt vị thì càng có thể chứa đựng càng nhiều nội lực, tốc độ vận chuyển nội lực cũng càng nhanh. Nội lực ban đầu vận chuyển không hề nhanh chóng bởi nội lực có thể chậm rãi tăng cường sức chịu đựng cho cơ thể và kinh mạch cho thân thể thừa nhận được các bước tiếp theo. Nếu cường ngạnh vận chuyển nội lực một cách nhanh chóng đả thông kinh mạch, cơ thể sẽ không thể chịu nổi mà bị phế sạch võ công thậm chí còn có khả năng bị tẩu hỏa nhập ma.
Năm năm qua, Tử Linh chỉ mới có thể sắp đả thông được nhánh thứ ba của kinh mạch. Đó cũng nhờ có đan dược (viên thuốc) giúp đả thông kinh mạch mà sư phụ cho nàng uống trước đây nên bây giờ mới có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy. Nhưng bây giờ Tử Linh sắp đả thông được nhánh thứ ba của kinh mạch thì lại gặp một tầng lá chắn ngăn cản nên cần phải bổ sung nội lực để đột phá lá chắn đó.
“Tiểu thư, người có chắc là không cần Tước nhi đi theo không?” – Chu Tước lo lắng nhìn Tử Linh đang chuẩn bị mọi thứ.
“Tước nhi, muội không cần lo lắng. Ta sẽ thận trọng, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sau khi đeo xong mặt nạ mà trước đây vào hoàng cung nàng đã đeo lên một lần, Tử Linh liền quay lại mỉm cười với Chu Tước. Hôm nay nàng vận cái váy gần giống với cái mà trước đây vào hoàng cung đã mặc theo. Tóc thì chỉ cột một ít lên còn bao nhiêu thì xõa ra, dung mạo cũng được bỏ đi lớp dịch dung hiện ra nhan sắc khuynh thành.
“Nhưng hoàng cung vô cùng nguy hiểm. Nếu để tiểu thư đi một mình thì Tước nhi không yên tâm.”
“Được rồi, ta hứa với muội là sẽ cẩn thận. Nhưng càn việc muội muốn đi cùng thì không được. Tước nhi, muội nên nhớ bây giờ muội là nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư Phủ tướng quân. Nếu mà ta cho muội theo rất có thể sẽ bị phát hiện, như vậy mọi chuyện sẽ bất thành (không thành công), chuyện về mẫu thân ta cũng không thể điều tra được.”
Nghe thấy lời đó của Tử Linh, Chu Tước chỉ đành im lặng gật đầu. Thấy Chu Tước đã không còn chuyện gì nữa, Tử Linh liền nhanh chóng dùng khinh công đi về phía hoàng cung.
Trong lúc đó
Loading...
“Tam ca, hôm nay nữ nhân tên Hạ Băng sẽ vào hoàng cung lấy một vật gì đó nhưng sao trông huynh vẫn thản nhiên vậy?” – Lãnh Ngạo Thiên khó hiểu nhìn Lãnh Nam Phong.
“Nếu ta cứ lo lắng như đệ thì có ngăn được việc này hay không? Nữ nhân đó đã muốn đấu thì ta sẽ cùng nàng đấu. Xem xem ai mới là người cười cuối cùng.”
Không nhìn Lãnh Ngạo Thiên vẫn luôn nhíu mày, Lãnh Nam Phong tiêu sái bước ra khỏi thư phòng sau đó rời Phủ Phong vương mà hướng về hoàng cung.
“Tam ca, đợi đệ với!”
Tuy rằng thấy Lãnh Nam Phong không quan tâm đến mình khiến Lãnh Ngạo Thiên rất buồn bực. Nhưng bản tính thích hóng chuyện khiến hắn nhanh chóng vứt chuyện đó ra sau đầu rồi mặt dày mày dạn chạy theo phía sau Lãnh Nam Phong.
Hoàng cung
“Tất cả phải canh phòng nghiêm ngặt cho ta. Hôm nay sẽ có một nữ nhân tên Hạ Băng để lấy trộm một món đồ trong hoàng cung. Nữ nhân đó có võ công rất lợi hại, tuyệt đối phải canh phòng cẩn mật không được xảy ra sơ sót.” – Đội trưởng ngự lâm quân nghiêm túc đứng trước mặt những ngự lâm quân khác.
“Tuân lệnh.”
Tất cả ngự lâm quân đều đồng thanh sau đó bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ mà tuần tra. Đợi cho tất cả đều đi hết, một thân ảnh từ góc khuất đi ra.
Tử Linh nhìn ngự lâm quân đi tuần tra mà không khỏi mỉm cười. Hừ, một đám vô dụng như vậy mà muốn bắt ta sao? Nằm mơ đi.
Tử Linh thần không biết quỷ không hay mà dùng khinh công đi đến Càn Thanh Cung của Hoàng thượng. Một vật quý giá như vậy thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ luôn để trong tẩm cung của bản thân. May là lúc trước khi nàng vào hoàng cung vấn an Thái hậu có đi ngang qua Càn Thanh Cung nên trong lúc không ai chú ý đã nhanh chóng đánh dấu.
Giờ này chắc Hoàng thượng vẫn còn đang phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng. Đây quả thật là cơ hội tốt để lấy Cửu tinh linh châu.
Tử Linh âm thầm đi vào Càn Thanh Cung. Tuy rằng Hoàng thượng vẫn chưa quay về nhưng khắp Càn Thanh Cung đều đã được thắp đèn nên cũng không quá khó khăn cho việc tìm kiếm. Tử Linh tìm khắp trong Càn Thanh Cung một vòng nhưng không hề thấy Cửu tinh linh châu ở đâu.
Không thể nào, sao lại không có ở đây chứ? Chẳng lẽ trong Càn Thanh Cung có mật thất. Có thể lắm, tìm thử coi.
Nghĩ như thế Tử Linh liền nhanh chóng tìm thật kỹ xung quanh. Qua một lúc, nàng thấy có chỗ khác thường ở một cái bình hoa. Tử Linh thử xoay cái bình hoa đó ngay lập tức bức tường phía đối diện tự động tách ra để lộ một con đường.
Đúng nó rồi! Tử Linh liền đi theo con đường đó vào một căn phòng. Căn phòng đó được thắp sáng bằng những viên dạ minh châu lấp lánh. Ở giữa chính là Cửu tinh linh châu, sở dĩ nàng biết đây chính là thứ muốn tìm bởi trước đó đã hỏi qua Chu Tước đặc điểm của nó. Cửu tinh linh châu lớn hơn so với dạ minh châu bình thường, đã vậy còn có thể phát ánh sáng cửu sắc.
Tử Linh nhanh chóng tiến lên muốn lấy Cửu tinh linh châu nhưng khi chỉ còn cách có vài bước thì một tiếng động lớn vang lên.
Ầm ầm
Cánh cửa mà lúc nãy Tử Linh đi vào bỗng nhiên đóng lại sau đó có rất nhiều ám khí bay ra. Nguy rồi, có cơ quan! Đây chính là suy nghĩ duy nhất của Tử Linh lúc này. Thấy được Cửu tinh linh châu đã làm Tử Linh mất cảnh giác. Nàng đã quá xem thường Hoàng thượng cáo già đó. Giờ cơ quan đã khởi động vậy chỉ còn cách phá hủy nó thì mới thoát ra được.
Trong lúc Tử Linh đang tìm cách phá giải cơ quan thì bên ngoài Càn Thanh Cung đã bị cấm vệ quân bao vây. Đứng phía trước chính là Lãnh Nam Phong và Hoàng thượng Lãnh Nhất Xuyên, theo sau chính là Lãnh Ngạo Thiên.
“Hoàng thượng, Tam ca, hai người có nghĩ là nữ nhân đó thoát được cơ quan hay không? Đệ nghĩ nữ nhân đó chắc là đã chết trong đó rồi.” – Lãnh Ngạo Thiên nhìn về cánh cửa đóng chặt của Càn Thanh Cung mà nói.
“Có thể nàng ta sẽ không thoát ra được đâu. Cơ quan đó chính là do Tam đệ bày ra mà. Từ trước đến giờ ta chưa thấy ai có thể thoát khỏi đó.” – Lãnh Nhất Xuyên mỉm cười nhìn Lãnh Nam Phong.
“Không! Nàng ta thoát ra rồi!”
Đứng trước sự tán thưởng của Lãnh Nhất Xuyên nhưng Lãnh Nam Phong chỉ lạnh nhạt lên tiếng. Câu nói của hắn đều làm cho Lãnh Nhất Xuyên và Lãnh Ngạo Thiên giật mình.
“Làm sao có thể chứ?” – Lãnh Ngạo Thiên trực tiếp kêu lên.
Lãnh Ngạo Thiên vừa dứt lời thì một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa của Càn Thanh Cung bị bật ra thật mạnh. Sau đó một thân ảnh mảnh mai xuất hiện trước mặt tất cả mọi người ở đây.
“Ai là người lập ra cơ quan đó mau ra đây cho lão nương? Chết tiệt, mấy thứ quái quỷ dám làm đứt tóc của ta. Có biết cái răng cái tóc là góc con người không? HẢ?” – Tử Linh đầy tức giận mà hét lên.
Nhớ lại với lúc Tử Linh còn kẹt ở cơ quan trong mật thất. Nàng đang vừa né ám khí vừa suy nghĩ làm sao thỏa đáng nhất. Bỗng nhiên một ám khí lấy tốc độ sét đánh phóng về phía Tử Linh. Không kịp suy nghĩ nhiều cơ thể đã nhanh chóng né sang một bên thoát ra khỏi tình thế nguy hiểm. Nhưng ám khí đó lại cắt đi mất một lọn tóc của nàng khiến Tử Linh tức điên lên nên dùng nội công trực tiếp phá vỡ tất cả cơ quan rồi thoát ra ngoài. Lúc ra nàng cũng không quên lấy đi Cửu tinh linh châu theo cùng.
Trở lại với hiện tại
Thấy Tử Linh thật sự thoát ra, Lãnh Ngạo Thiên không còn gì để nói chỉ còn biết lén nhìn Lãnh Nam Phong. Sao Tam ca lại biết nữ nhân này thật sự thoát được chứ?
“Người tạo ra cơ quan đó là ta.” – Lãnh Nam Phong lạnh lùng lên tiếng trả lời Tử Linh.
“Là ngươi? Lại là ngươi. Ngươi rốt cuộc muốn gì đây hả? Sao lúc nào cũng gây rắc rối cho ta? Hôm nay ta phải đánh ngươi một trận mới hả giận được.” – Tử Linh đánh ra một chưởng hướng về Lãnh Nam Phong.
“Bảo vệ Hoàng thượng! Ngoài ra không ai được nhúng tay vào trận đấu này.”
Lãnh Nam Phong cũng nhanh chóng ra lệnh cho ngự lâm quân rồi nghênh đón chưởng của Tử Linh. Hai người đánh nhau đến kinh tâm động phách (chấn động lòng người), tất cả những người ở dưới nhìn chỉ cảm thấy hai người này ngang tài ngang sức với nhau. Nhưng bản thân Tử Linh biết mình không phải là đối thủ của Lãnh Nam Phong. Hắn ta từ đầu đến giờ vẫn chưa đánh hết sức. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì nàng cũng thua.
Tử Linh nhanh chóng đánh ra một chưởng hướng về yếu điểm của Lãnh Nam Phong rồi nhân lúc hắn né tránh nàng liền thi triển khinh công phóng đi.
“Đứng lại!”
Nhưng Lãnh Nam Phong đâu dễ dàng buông tha như vậy. Thấy Tử Linh có ý định chạy đi hắn cũng đi đuổi theo. Hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Tử Linh chạy một hồi thì thấy Lãnh Nam Phong vẫn cố chấp đuổi theo thì vô cùng tức giận. Hắn sao lại cố chấp như vậy chứ?
“Ngươi rốt cuộc muốn sao đây?” – Tử Linh dừng lại tại một khu rừng ở ngoại ô. Nàng đứng trên một ngọn cây rồi quay lại nhìn Lãnh Nam Phong.
“Trả Cửu tinh linh châu đây.” – Lãnh Nam Phong lạnh lùng nói.
“Muốn ta trả Cửu tinh linh châu. Đừng hòng!”
“Vậy thì ta sẽ bắt ngươi phải trả.”
“Ngươi cứ làm được đi rồi hẵng nói.”
Nói rồi cả hai lại lao vào đánh nhau. Nội lực to lớn làm rung động cả khu rừng.