Khi Trương Tĩnh rời đi, Thiên Dạ rời khỏi lớp học, thì trong tay của nó lúc này có thêm một quyển tài liệu dạy chữ. Trong vòng một tháng, nó nhất định phải nhớ kỹ một ngàn chữ thường dùng, lúc đó mới có thể thông qua bài kiểm trả của Trương Tĩnh. Mà hậu quả nếu không thông qua bài kiểm tra, thì sẽ bị đánh trọn vẹn mười roi!
Hiện tại, Thiên Dạ mới biết được, ở trong trại huấn luyện Hoàng Thuyền, roi da là món đồ duy nhất mà các huấn luyện viên ở đây thích nhất.
Thế nhưng những khóa trình huấn luyện kia cũng không có tạm dừng vì bọn nhỏ cần học chữ, lượng huấn luyện cùng thời gian không hề thay đổi một chút nào.
Đêm khuya, khi trở lại phòng ngủ, thì Thiên Dạ cũng mệt đến mức muốn tan ra. Nó vừa lên giường thì lập tức ngủ thiếp đi, mãi đến tận sáng sớm ngày thứ hai khi mà tiếng chuông điếc tai kia đánh thức, thì nó mới nhớ ra chính mình chưa học thuộc bất cứ một chữ nào!
Cũng có không ít đứa trẻ giống như Thiên Dạ. Vì lẽ đó khi mà lần thứ hai huấn luyện kết thức muộn, thì phần lớn mấy đứa trẻ đều cố gắng để không ngủ, liều mạng mà học thuộc những chữ viết giống như là thiên thư* thế này.
(Thiên thư: sách do thần tiên trên trời viết ra - ý bảo khó hiểu)
Khi Thiên Dạ miễn cưỡng học thuộc được khoảng năm mươi chữ thì rốt cuộc nó cũng không chịu nổi nữa, ngã người chổng vó ở trên giường, sau đó ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian một tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt vậy.
Thiên Dạ chờ khóa học thứ hai của Trương Tĩnh. Trước khóa chính là kiểm tra. Trong nửa giờ chờ đợi, Thiên Dạ đã viết ra 1500 chữ, những chữ này chính là thành quả trong một tháng học tập của nó.
Trong toàn bộ những đứa trẻ, thành tích của Thiên Dạ được xếp hạng thứ năm. Bốn người đứng trước đều là con cháu của thế gia*, từ nhỏ đã bắt đầu đọc sách biết chữ. Nếu ở bên trong những đứa bé chưa từng học chữ, thì Thiên Dạ chính là người đứng đầu. Mà xếp hạng sau nó, còn có ba đứa cũng là những con cháu vọng tộc đã được học chữ từ nhỏ.
Loading...
Mà tổng cộng có mười một người không thể thông qua bài kiểm tra của Trương Tĩnh.
"Hiện tại, chính là thời điểm mà các bạn phải trả giá vì đã xem thường chương trình dạy học của cô!" Cô nàng xinh đẹp này nói với giọng ôn nhu, sau đó tự mình cầm lấy roi đa, rồi đánh thật mạnh vào người của những đứa nhỏ không thể thông qua bài kiểm tra, sức mạnh đó thậm chí còn mạnh hơn vài phần so với Long Hải!
Mười roi là hình phạt cực kỳ nặng, ngay trước mặt của Thiên Dạ, có hai đứa bé bị quất đến chết tươi!
Thiên Dạ cũng biết được, cô giáo xinh đẹp này ra tay còn tàn nhẫn hơn so với Long Hải!
Bài kiểm tra lần này khiến cho Thiên Dạ cùng toàn bộ những đứa bé khác nhớ thật kỹ, đọc sách biết chữ cùng rèn luyện tinh thần và thân thể đều quan trọng.
Trương Tĩnh gọi hai người đàn ông vạm vỡ vào, rồi để bọn họ kéo hai đứa bé đã nằm bất động kia ra ngoài, sau đó sắc mặt không hề thay đổi chút nào quay sang viết bốn chữ lớn lên bảng đen: "Chiến tranh Lê Minh."
Khi viết xong bốn chữ này, thì Trương Tĩnh trở nên nghiêm túc và trang trọng hiếm thấy, ngay cả giọng nói cũng có mùi vị trầm trọng: "Chiến tranh Lê Minh đã kết thúc được 1200 năm..."
Chiến tranh Lê Minh đã xảy ra tại thế giới tầng thấp nhất là đại lục Vĩnh Dạ, cũng chính là nơi đầu tiên mà dừng lại sinh sôi nẩy nở, và đồng thời đó cũng chính là nơi mà mọi người càng lớn mạnh.
Trong chiến tranh Lê Minh, tộc Người đã dùng ra toàn bộ sức lực mà họ có thể dùng, đó chính là nguyên lực Lê Minh, những viên đá màu đen cháy rực, năng lượng hơi nước dâng trào, súng ống nổ vang ầm trời, những máy móc to lớn mà lại thô ráp mở ra một trận chiến đấu cuối cùng với nguyên lực Hắc Ám!
Trong trận chiến vận mệnh kéo dài đứt quãng hơn 100 năm, tộc Người thức tỉnh nguyên lực đã phải trả một cái giá cực kỳ nặng nề, tổng số nhân khẩu chỉ còn lại một phần mười so với trước khi trận chiến bắt đầu, nhưng mà cuối cùng họ cũng đã đánh bại được chủng tộc bóng tối, từ đây về sau thoát khỏi vận mệnh nô lệ, lệ thuộc và gia súc, trục xuất chủng tộc bóng tối ra khỏi lãnh thổ của Vĩnh Dạ, đồng thời thành lập đế quốc đầu tiên lấy tộc Người làm chủ: Tần
Trận quyết chiến trong số mệnh này, trong lịch sử tộc Người được gọi là chiến tranh Lê Minh. Bởi vì con người luôn sống trong màn đêm vĩnh hằng (Vĩnh Dạ) kia thì sau cuộc chiến tranh này rốt cuộc cũng nhìn thấy được ánh bình mình (Lê Minh). Cho nên khi mọi người thức tỉnh nguyên lực, cũng được định nghĩa là trận doanh Lê Minh. Lấy cuộc chiến tranh này làm ranh giới, hai trận doanh Vĩnh Dạ cùng Lê Minh chính thức được hình thành.
Chiến tranh Lê Minh cũng không phải là kết thúc, mà là bắt đầu. Trong 1200 năm, con người liên tục công chiếm bốn đại lục mới nằm ở thế giới tầng dưới cùng thế giới tầng trung, đồng thời cũng bắt đầu ngước nhìn lên đại lục tầng trên. Đế quốc Đại Tần chính thức dời đô, mang đi rất nhiều quý tộc và những dòng họ có danh vọng cao, cùng đi tới đại lục mới, lúc này có thêm nhiều đất nước của tộc Người từ từ xuất hiện.
Mà chiến tranh Lê Minh diễn ra ở đại lục Vĩnh Dạ, nhưng vì môi trường nơi đó quá mức ác liệt, tài nguyên ở đấy vô cùng thiếu thốn, cuối cùng trở thành một ngôi sao rác rưởi to lớn, đồng thời cũng bị chủng tộc bóng tối những kẻ không cam lòng thất bại kia thâm nhập lần hai.
Nghe đến đó, Thiên Dạ đột nhiên rùng mình. Từ khi nó hiểu chuyện tới nay chưa bao giờ đi ra khỏi bãi đổ rác, thế nhưng thỉnh thoảng nó vẫn nghe những người lớn khỏe mạnh kia nói khoác về chủng tộc bóng tối thế nào ra sao, thì ra đó cũng không phải là truyền thuyết, mà thật sự là bóng tối cùng máu tanh.
Nhưng Trương Tĩnh nói tới việc này với giọng điệu cùng vẻ mặt để nó càng thêm lạnh, đó là một loại biểu tình bình tĩnh không hề để ý chút nào.
Đúng, trong 1200 năm, chiến tranh giữa con người cùng chủng tộc bóng tối chưa từng đình chỉ qua, ở mỗi mảnh đại lục đều có tranh đấu với nhau, phát sinh ở mỗi một mảnh biên giới đan xen cùng với khu vực. Trăm nghìn năm, hận thù cùng máu tươi lan tỏa ở khắp mọi nơi. Ở bên trong chiến trường đông đảo kia, vùng đất Vĩnh Dạ cũng không có gì đặc biệt, thâm chí là một mảnh đất không được coi trọng nhất.
Khi bài giảng này kết thúc, thì Thiên Dạ cảm thấy trong lòng mình nặng trịch, có thêm một thứ gì đó không thể diễn đạt bằng lời nói. Những đứa bé khác đều có cảm giác giống như nó. Bọn nó còn nhỏ, còn không biết được đây chính là một đoạn lịch sử quan trọng. Song khi mà bọn nó rời khỏi phòng học, thì lập tức chạy như bay về phía sân huấn luyện, nếu như tới chậm, thì có thể sẽ bị ăn ba đòn roi.
Thoáng chốc, sinh hoạt lại trở về quỹ đạo ban đầu.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua một cách vô tình, trong nháy mắt đã qua nửa năm.
Hình thể của Thiên Dạ tăng lên vùn vụt, nửa năm trôi qua nó đã cao lên ròng rã mười centimet. Ngoại trừ những khóa huấn luyện khoa học nghiêm khắc kia, thì thức ăn ở trại huấn luyện cũng là điều then chốt.
Đồ vậy để cho bọn nhỏ ăn đều được nấu từ những nguyên liệu bao hàm lượng lớn chất dinh dưỡng, thậm chí có một ít trong đó được lấy trực tiếp từ chủng tộc bóng tối. Mặc khác, mỗi ngày đều tha một vài nước thuốc đặc biệt, có thể tăng tốc kích phát năng khiếu cất giấu trong thân thể.
Thiên Dạ chỉ cảm thấy ngày tháng ở đây lặp lại từng ngày từng ngày, dường như mãi mãi cũng không có gì thay đổi, chỉ thay đổi một điều chính là bạn bè bên cạnh nó tựa hồ đang giảm thiểu từng ngày.
Khi bọn nhỏ bên người Thiên Dạ tính gộp lại cũng chưa tới năm mươi đứa, thì bọn nó lập tức chào đón một nhóm bạn mới. Những đứa trẻ mới tới đều có lớn có nhỏ, tổng cộng cũng có hơn năm mươi đứa. Bọn nó chỉ có một điểm duy nhất giống với Thiên Dạ chính là tố chất của thân thể không xê xích gì bao nhiêu.
Lại trôi qua nửa năm, bạn bè bên cạnh của Thiên Dạ chỉ còn lại dưới năm mươi đứa. Bọn nó lại tiếp tục chào đón một nhóm bạn mới. Vào lúc này, Thiên Dạ cũng biết chính mình cùng với một trăm người này được xem là một liên đội. Mỗi khi giảm đi một nửa, thì sẽ bổ sung thêm người mới, để một lần nữa đủ một trăm người. Bổ sung cơ bản, nhưng thực lực gần nhau.
Khi Thiên Dạ ở trong trai huấn luyện tròn một năm, ngày hôm đó bỗng nhiên toàn bộ bọn nhỏ đều bị triệu tập lại, xếp thành hàng dài ở thao trường, chờ đợi chỉ thị.
Trong quá trình chờ đợi, Thiên Dạ đột nhiên có một loại kích động rất mãnh liệt đó chính là muốn nhìn xung quanh, tuy vậy hành động mờ ám đó rất có thể sẽ bị một trận roi.
Nó âm thầm mà nhanh chóng liếc nhìn về hai bên trái phải một chút, sau đó lại nắm bắt chính xác lỗ hổng của huấn luyện viên khi mà tầm mắt của hắn dời đi chỗ khác, rồi nhanh chóng quay đầu lại liếc nhìn một cái, rồi lập tức khôi phục trở lại tư thế đứng ban đầu. Hành động nhỏ đơn giản như vậy, lại làm cho trái tim của nó trở nên kinh hoàng không ngừng.
Bởi vì Thiên Dạ chợt phát hiện ra, tất cả mọi người ở xung quanh, nó chỉ quen thuộc không tới ba mươi người! Một trăm đứa nhỏ lúc đầu, hơn một nửa đã vĩnh viễn rời đi thế giới này rồi.
Đến tận giờ phút này, Thiên Dạ mới hiểu rõ ý nghĩa thật sự của câu "Chào mừng đến với địa ngục" ở miệng thung lũng.
Long Hải xuất hiện trước mặt của bọn nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, con mắt duy nhất của hắn dường như trở nên càng thêm hung ác. Thế nhưng hết thảy những đứa nhỏ ở đây đều dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt của Long Hải, không có chút sợ hãi nào cả. Những đứa trẻ ở đây đã trải qua một năm huấn luyện giống như ở trong địa ngục này, từ lâu đã rèn luyện thành một trái tim dũng cảm, hoặc nói chính xác hơn chính là một trái tim bị mất cảm giác hoàn toàn.
Long Hải rất hài lòng, nói: "Rất tốt! Sau khi đào thải bọn cặn bã kia, thì số còn lại rốt cục cũng nhìn được. Tuy nhiên..."
Sau khi dừng lại một lúc lâu, Long Hải lộ ra một nụ cười có ý tứ sâu xa: "Tin tốt là, bọn bây đều được xem là sơ bộ tán thành, phải nhận được sự đào tạo chăm chú, sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ mà bị trừng phạt. Đương nhiên, nếu vi phạm lệnh cấm thì kết quả vẫn như vây. Mà tin xấu chính là, các ngươi sẽ phát hiện được, kể từ bây giờ mới là coi như là bắt đầu huấn luyện thật sự!"
Long Hải đi qua đi lại trong đội ngũ, tiếng nói ầm ầm của hắn nổ vang trong lỗ tai của bọn nhỏ: "Trong vòng mấy năm tiếp theo, chúng bay mới bắt đầu tu luyện thật sự! Tu luyện nguyên lực! Bọn bây đều sẽ học được kỹ thuật giết người trực tiếp nhất, kỹ thuật nhất, bọn bây đều sẽ có cơ hội để tự tay mình đánh chết một loại chủng tộc bóng tối, đương nhiên có khả năng rất lớn bọn bây sẽ bị chúng nó giết chết. Vì lẽ đó, hãy cầu khẩn đi, bọn nhóc con! Cuối cùng, ta có thể nói cho bọn bây biết, ngày hôm nay trong tất cả những người đứng ở đây, chỉ có không tới một phần tư người có thể may mắn sống sót rời khỏi nơi này."
Câu nói sau cùng của hắn rất nặng, nhưng Thiên Dạ không có để ở trong lòng. Nó đã học được cách không chế và gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu.
Mặc kệ cơ hội có xa vời bao nhiêu, chỉ cần còn sống, Thiên Dạ sẽ dùng hết sức mình mà giành giật. Nếu như không có sự kiên trì và chăm chú nào, thì khi ở bên trong bãi rác, một đứa trẻ mà lại bị thương cực nặng như nó đã sớm trở thành bùn đất rồi.
Long Hải vung tay lên, một vài người đàn ông vạm vỡ đi tới, cầm những tài liệu dạy học mới giao vào tay của mỗi đứa bé tại đây.
Bìa ngoài của sách giáo khoa có viết ba chữ lớn là "Binh Phạt quyết", thế bút* mạnh mẽ, mỗi chữ viết mỗi nét vẽ đều sắc bét đến cực điểm, giống như đao như kiếm! Thiên Dạ nhìn nó, vậy mà lại cảm thấy một cảm giác bị đâm nhói.
Đây chính là công quyết tu luyên! Là vật then chốt để phân chia người thường cùng người có năng lực. Nâng quyển Binh Phạt quyết này lên, trong tâm linh nhỏ bé của Thiên Dạ bỗng nhiên có một loại cảm giác, vận mệnh của nó, sẽ vì quyển sách nhỏ mỏng manh này mà thay đổi!
Bọn nhỏ bị dẫn vào phòng học, đi qua bục giảng, người phụ trách truyền dạy Binh Phạt quyết cho chúng nó lại là Trương Tĩnh. Xem ra ở bề ngoài xinh đẹp của nàng cất giấu một loại thực lực không phải bình thường. Thật ra Thiên Dạ đã chú ý tới, từ trước đến giờ chưa từng thấy Long Hải đến quá gần Trương Tĩnh, cách nhau đại khái khoảng năm mét, hiện tại đột nhiên nó hiểu rõ, đó là kiêng dè.
Trương Tĩnh đẩy lên mắt kính, bộ ngực căng tròn theo động tác nhỏ này mà kịch liệt phập phồng.
"Bộ Binh Phạt quyết này, là một bộ công pháp chuyên dành cho những bia đỡ đạn*"
(Bia đỡ đạn : pháo hôi - ý nói những đứa đi đầu để làm mồi nhử hoặc làm bia cho những người phía sau.)
Nghe được sự đánh giá của cô ta, Thiên Dạ bất ngờ vô cùng.
Một năm qua, sinh tồn ở trong trại huấn luyện còn tàn khốc hơn so với ở bãi rác, nhưng thông thường nơi này cũng được coi như một xã hội bình thường. Trong quan hệ qua lại cực kỳ có hạn của các học viên, Thiên Dạ cũng hiểu rõ được một chút thường thức sinh hoạt, tất nhiên cũng nhìn ra được trại huấn luyện đã bỏ ra không ít tài nguyên trên người bọn nó.
Trại huấn luyện Hoàng Tuyền có tỉ lệ đào thải cực cao, có người nói trăm người vào đây thì không có một người đi ra. Như vậy, tài nguyên đã dùng trên người của chín mươi chín đứa bị đào thải phải bị bỏ phí. Sau khi bỏ xuống vốn liếng đào tạo như vậy, cuối cùng lại giao cho bọn họ một quyển công pháp dùng làm bia đỡ đạn?
Số người có cùng ý nghĩ như Thiên Dạ cũng không ít.
Trương Tĩnh thu hết vẻ biến hóa trên mặt của mấy đứa nhỏ vào trong mắt, lập tức cười lạnh lẽo và nói: "Đám nhóc bọn bây tưởng bia đỡ đạn là xấu! Trên thực tế, có rất nhiều người muốn được làm bia đỡ đạn nhưng lại không thể có tư cách này! Chỉ đến khi mấy nhóc có thể sống sót, rời khỏi nơi này một cách toàn vẹn, thì mới có thể xem như là một bia đỡ đạn hợp lệ! Tiếp đó, trong thời gian ba tháng mấy nhóc phải tu luyện cho ra một cái toàn vẹn thủy triều nguyên lực, sau đó trong vòng một năm phải đốt cháy cái tiết điểm nguyên lực đầu tiên! Nếu như không làm nổi thì..."
Trương Tĩnh bỗng nhiên liếm môi, rồi nói với giọng ôn nhu: "Phải chịu trừng phạt nha..."
----------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: