Phịch một tiếng, cửa phòng ngủ lại bị đá văng ra, Long Hải đi vào lạnh lùng hỏi: "Đứa nào đang kêu loạn?"
Trần Lôi vùng vẫy chạy về phía của Long Hải, bộ dáng giống như một con thú nhỏ đang hoảng sợ.
Trên mặt Long Hải thoáng qua vẻ chán ghét, hung hăng đánh một roi khiến nó té ngã xuống mặt đất rồi mắng một tiếng “Rác rưởi !” Sau đó lại dùng mũi chân lật nửa người Trần Lôi ra.
Quần áo của Trần Lôi lúc này đã nhăn nhúm, nhưng đầu mặt lại không bị tổn thương gì, tuy nhiên nơi cổ họng lại có một vết nhéo màu tím đen không hề bình thường.
Long Hải không có hứng thú nhìn nữa mà lên giọng quát:”Là ai làm?”
Thiên Dạ từ trên giường ngồi dậy, bình tĩnh trả lời :”Là tôi làm”
Long Hải nheo mắt nhìn Thiên Dạ một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá một hồi rồi nói:”Được lắm thằng nhóc, mày rất có dũng khí ! Người đâu, đem nó ra ngoài đánh mười roi, sau đó treo đến sáng sớm ngày mai !”
Thiên Dạ không có phản kháng, cũng không hề kinh hãi, nó cứ như vậy mà theo thủ vệ đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng roi quất vào da thịt mà bọn nhỏ rất quen thuộc. Mỗi lần tiếng roi vang lên đều khơi dậy trong lòng bọn chúng nhưng ký ức đầy đen tối, nhiều đứa nhỏ sắc mặt trở nên rất không tự nhiên.
Thế nhưng ngoài cửa sổ chỉ có tiếng roi mà không có tiếng của Thiên Dạ. Không có kêu thảm thiết, không có rên rỉ, tất cả đều không, giống như bọn thủ vệ chỉ đang đánh một cây gỗ.
Loading...
Long Hải đã rời đi, nhưng Trần Lôi vẫn còn nằm co quắp trên mặt đất, không cách nào đứng dậy nổi. Trần Lôi vừa nãy ăn một roi của Long Hải cũng không hề nhẹ, không có một tháng nghỉ ngơi thì đừng mong khỏi hẳn.
Bọn nhỏ xung quanh nhìn nó với ánh mắt chứa đầy trào phúng cùng xem thường. Hiện tại ai nấy đều thấy được Thiên Dạ tuy có chút yếu gầy nhưng mới là người ngoan cường thật sự. Trần Lôi muốn lập uy nhưng đáng tiếc lại chọn sai đối tượng, không những sai mà còn là hoàn toàn sai.
“Đi ngủ cho tốt đi!” Đứa nhỏ thực lực mạnh nhất trong lớp chợt nói lên một câu đầy thâm ý.
Sáng hôm sau, Thiên Dạ sau khi bị treo một buổi tối đã được thả xuống, nó lúc này đã suy yếu đến mức không thể tự mình đứng vững, tuy vậy nó vẫn tập tễnh đi tới để chạy bộ cùng đội ngũ. Trong khi mấy đứa nhỏ khác chạy được ba vòng, thì Thiên Dạ mới chỉ chạy được một vòng, nhưng cuối cùng nó vẫn là hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ huấn luyện mặc dù chiếm dụng hơn phân nửa thời gian bữa sáng.
Đến tối lúc đi ngủ, Thiên Dạ chỉ hoàn thành được một nửa số lượng dự định huấn luyện của cả ngày, thành tích kém cỏi như vậy không nghi ngờ gì nữa sẽ bị lót đáy, nhưng cả phòng giống như đã quên mất chuyện này, không ai nhắc một câu nào.
Trong quá khứ bất kỳ đứa nhỏ nào bị đánh mười roi thì mấy ngày kế tiếp đều phải thành thật nằm lại trên giường, không có ai liều mạng giống như Thiên Dạ cả. Mỗi một lần cử động đều ngay lập tức tác động tới vết thương bị roi đánh, sinh ra đau nhức rất khó chịu, vì lẽ đó khi một đứa nhỏ nào phải chịu đến mười cây roi đều lập tức từ bỏ huấn luyện, ngay một chút xíu cũng không thể làm chứ đừng nói hoàn thành một nửa huấn luyện như Thiên Dạ.
Đêm đã khuya, bọn nhỏ đều lục đục đi lên giường.
Rầm một tiếng, Trần Lôi đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Thiên Dạ, ôm chặt lấy bắp đùi nó, bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.
Thiên Dạ vẫn hững hờ nhìn Trần Lôi bằng một con mắt, sau đó chậm rãi đẩy người kia ra, tiếp theo nó bò lên giường của mình rồi nằm ngủ.
Tất cả đứa nhỏ khác cũng bắt đầu ngủ chỉ ngoại trừ Trần Lôi. Nó đứng trên mặt đất, hai nắm đấm siết chặt một hồi rồi buông ra, trên mặt nhăn nhó.
Thiên Dạ đã bị roi đánh, Trần Lôi cũng bị thương. Tuy thời điểm này giết chết Thiên Dạ là dễ dàng nhất nhưng cái Trần Lôi sợ chính là sự trừng phạt sau khi đắc thủ, hoặc là ở sâu trong nội tâm nó không muốn thừa nhận một loại sợ hãi khác chính là nó không cách nào đánh thắng được trạng thái hiện tại của Thiên Dạ ?
Một tuần này thành tích huấn luyện của Thiên Dạ không ngoài dự liệu đã bị đánh bay ra khỏi nửa trước bảng xếp hạng. Thế nhưng không ngờ đứa nhỏ xếp hạng thứ nhất trong lớp bỗng nhiên đi tới trước mặt nó, đưa ra một mảnh Chu Nhan Huyết.
Nó nói: "Vật này mình có bốn mảnh, thật ra mình không cần dùng nhiều đến như vậy.”
Làm người có thành tích tốt nhất của bảng, đương nhiên đứa bé này sẽ được hưởng ưu đãi nhiều hơn người khác.
Thiên Dạ kinh ngạc nhìn về phía đứa nhỏ này, suy nghĩ một lúc rồi cũng thoải mái nhận lấy, tiếp theo nó đưa tay ra nói: "Tên tôi là Thiên Dạ !”
Đứa nhỏ kia cũng nở nụ cười thân thiện.” Còn tôi tên là Tống Tử Ninh !”
Hai đứa bé cùng bắt tay nhau, một lần nữa hiểu thêm về nhau tuy rằng cả hai đã sớm biết tên của đối phương.
Một tuần này, mỗi ngày Tống Từ Ninh đều phân cho Thiên Dạ một mảnh Chu Nhan Huyết, đến cuối tuần tên Thiên Dạ trở lại trên phần trên nửa bảng xếp hạng, đương nhiên có người mang đến phần “Chu Nhan Huyết” của riêng nó.
Ngoài điều đó ra, Tống Tử Ninh cùng Thiên Dạ cũng không giao lưu bao nhiêu, thậm chí ngay cả lời nói qua lại cũng không nhiều.
Tại tháng thứ mười Thiên Dạ rốt cuộc tu luyện ra ba vòng thủy triều nguyên lực, nó bắt đầu toàn lực xung kích màn chắn tiết điểm. Mà hai tháng trước, Tống Tử Ninh cũng đã đốt lên tiết điểm nguyên lực.
Thiên Dạ lúc này chợt phát hiện khi mà thủy triều nguyên lực chồng chất đến ba vòng, thì lực phản chấn đã là gấp đôi vòng thứ nhất, mỗi khi sóng đàn hồi trở về đều làm cho cơ thể đau đớn đến cực độ. Nếu xu thế này tiếp tục phát triển, nó đoán chừng ở lúc mười vòng nguyên lực thuỷ triều thì thống khổ sẽ trở nên kinh khủng nhất, tới lúc đó không biết còn bao nhiêu người có thể tiếp tục kiên trì.
Chẳng trách người có thể đem Binh Phạt Quyết luyện đến cao cấp đã ít lại càng ít. Sở dĩ như thế bởi vì nó không chỉ làm tổn thương đến bản thân người luyện, mà trong quá trình tu luyện lại tràn đầy thống khổ mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Còn đối với Thiên Dạ mà nói thì còn một phiền phức khác, mỗi khi nguyên lực sóng biển vượt qua lồng ngực chỗ vết thương cũ lập tức nảy sinh đau đớn cực độ.
Ở tháng thứ mười một, Thiên Dạ rốt cuộc cũng phá tan màn chắn.
Khi màn chắn bị phá tan thì trong nháy mắt thì nguyên lực cũng như thuỷ triều tràn vào tiết điểm, mà tiết điểm phảng phất có sức hút, giống như cá voi hút nước đem nguyên lực xung quanh tiết điểm rút lại đây, tốc độ gia tăng nguyên lực so với trước kia trực tiếp vọt lên gấp đôi.
Khi nguyên lực được dồn đến cực hạn, tại nơi sâu xa của tiết điểm lập tức có một điểm ánh sáng xuất hiện nháy lên như đèn cầy. Đây chính là tiêu chí của việc đốt cháy tiết điểm nguyên lực.
Hiện tại Thiên Dạ rốt cuộc bước vào hàng ngũ chiến binh cấp một, từ đây nó trở nên hoàn toàn khác với người thường.
Huấn luận viên đã xác nhận tiết điểm nguyên lực của Thiên Dạ đã đốt lên. Vật liệu tu luyện phân phối cho Thiên Dạ cũng được nhiều hơn một bậc. Viên thuốc màu nâu thẫm này có người nói đối với nội thương có tác dụng rất tốt, nó cũng chính là thuốc trợ giúp tu luyện Binh Phạt Quyết.
Sau đó trong vòng một tháng Thiên Dạ theo dựa theo yêu cầu mà trì hoãn tu luyện, khống chế nguyên lực thuỷ triều lưu động quay về tiết điểm nhiều lần gột rửa ôn dưỡng, rốt cuộc làm cho hai cỗ nguyên lực nội ngoại dung hợp càng thêm viên mãn.
Thế nhưng nguyên lực của nó còn đang tăng trưởng nhanh, mà theo sự tăng trưởng của nguyên lực, các chỉ số cơ thể của Thiên Dạ cũng được gia tăng mạnh. Tuy rằng nó chỉ là một đứa nhỏ chưa tới mười tuổi nhưng đã có thể một tay nhấc lên một vật nặng năm mươi kí lô rồi.
Sau Thiên Dạ liền có nhiều đứa nhỏ lục tục đốt lên tiết điểm. Đã đến thời hạn một năm mà Trương Tĩnh quy định, lớp học còn sót lại hơn mười đứa bé đốt lên tiết điểm nguyên lực, thế nhưng cũng có ba đứa chưa thành cồng. Tại buổi nghiệm thi sau Thiên Dạ cũng không còn thấy bọn chúng nữa.
Cứ như vậy năm thứ hai tại trại huấn luyện bất giác đi qua. Lớp của Thiên Dạ lại bổ sung một trăm người.
Năm thứ ba Thiên Dạ cũng đã được mười tuổi.
Một năm bắt đầu tại nơi này, nó chính thức xung kích cái tiết điểm nguyên lực thứ hai ở trước ngực. Tại chín cái tiết điểm nguyên lực thì cái tiết điểm này vô cùng trọng yếu, chỉ đứng sau tiết điểm ở trán. Trong rất nhiều công pháp thì nơi này được gọi là Khí Hải, nơi trực tiếp quyết định tương lai có thể tu luyện ra trình độ nguyên lực thâm hậu hay không.
Sau khi hoàn thành quá trình ôn dưỡng cái tiết điểm thứ nhất, Thiên Dạ chính thức bắt đầu xung kích cái tiết điểm nguyên lực thứ hai.
Phun trào nguyên lực dần dần hình thành sóng biển nhằm vào tiết điểm phía trước ngực. Thế nhưng lúc nguyên lực mênh mông đi tới khu vực tồn tại vết thương thì một trận đau đớn không cách nào hình dung cũng kéo tới.
Loại đau nhức này hoàn toàn vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng của con người ! Thiên Dạ hét lên một tiếng rồi trực tiếp ngã xuống đất, liên tục co quắp, miệng trào máu tươi, trong nháy mắt đã ngất đi.
Bọn thủ vệ nghe được tiếng kêu lập tức chạy vào phòng tu luyện của Thiên Dạ, nhìn thấy tình trạng của nó thì lập tức ôm đi nhanh chóng.
Chỉ chốc lát sau, ở bên trong phòng học môn kết cấu sinh vật, Thiên Dạ toàn thân trần trụi, nằm ở bục dạy bằng kim loại. Trong trại huấn luyện cũng không có bao nhiêu phòng cứu thương có phương tiện đầy đủ như vậy.
Ở đây chỉ có Trương Tỉnh cùng Long Hải, còn Âm Ảnh thì ở bên ngoài ngăn cản những người khác.
Trước bục dạy học, Thân Đồ động tác không hề vội vàng mà bình tĩnh giống khi đang lên lớp làm mẫu, lão dùng các loại công cụ mở ra ba cái lỗ nhỏ ở vết sẹo trước ngực Thiên Dạ.
Chỉ chốc lát sau lão ngừng tay, sau đó ung dung thong thả đem toàn bộ công cụ thu dọn xong. Lão không tiếp tục nhìn phía Thiên Dạ đang mê man kia, mà ánh mắt lại tìm đến phía Trương Tĩnh cùng Long Hải.” Các người làm huấn luyện viên của nó một thời gian dài như vậy, lý nào lại không nhìn ra…..:
Long Hải nghe vậy sắc mặt trở nên có chút không tự nhiên.
Trương Tĩnh lại cười quyến rũ, nói một câu vô cùng kinh động : ” Không phải là cướp đoạt nguyên lực sao ?”
Long Hải sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, mà Thân Đồ khoé miệng cũng giật giật mấy cái, còn Trương Tĩnh thật ra trong nụ cười cũng có chút không được tự nhiên.
Đúng lúc này, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, một người nhanh chân tiến tới nói: "Không sai, chính là cướp đoạt nguyên lực !” Âm Ảnh cũng đi theo phía sau người này.
Mấy người giật mình quay đầu lại, khi thấy rõ người vừa đến là ai thì lại càng kinh ngạc.
“Chủ nhiệm Tôn !”
Đi vào là một người đàn ông trung niên, vóc người khá thấp nhưng lại rất đầy đặn. Người này có một khuôn mặt chữ quốc, ngũ quan cực kỳ bình thường, nhìn qua cũng không có mấy người có thể nhớ tới. Đây là thầy chủ nhiệm của trại huấn luyện Tôn Nghê, ông mặc trên người một bộ quân phục đã bạc màu vì cũ, ở trên áo cũng không có quân hàm.
Tôn Nghê đi tới trước người Thiên Dạ, vuốt ve vết thương trước ngực nó, trên tay nổi lên ánh sáng nguyên lực mờ mờ, một lát sau ông ta thu tay lại, than thở : “Quả thế, đứa bé này cũng thật là đáng tiếc !”
Trương Tĩnh hỏi.” Đây là người Lâm soái đưa tới, có vấn đề gì sao ?”
Tôn tổng quản giọng nói nhàn nhạt, hỏi ngược lại: “ Các người nói sao?”
Long Hải vốn là người giao tiếp đầu tiên với Thiên Dạ, nên vội nói:” Người mặc dù là do Lâm soái bên kia đưa tới, nhưng cũng không có gì đặc biệt cho lắm, thậm chí còn không nghe nói muốn giữ mạng cho nó. Nghe nói đứa nhỏ này chỉ là một đứa cô nhi được Lâm soái nhặt về lúc đang có tâm trạng tốt. Nếu như lai lịch của nó có gì không ổn thì….”
Thân Đồ giọng nói lại càng thấp hơn, mang lại cho người khác cảm giác thâm trầm : "Có năng lực làm ra loại chuyện như vậy thì chỉ có mấy cái thế lực, nhưng nếu là họ làm thì sao lại lưu người sống ? Chuyện này khó tránh khỏi có chút quái lạ !”
Tôn Nghê cười đầy thâm ý, chậm rãi nói: “ Tin tức này ta đã sớm biết, những người khác cũng biết. Nói cách khác, cái gì nên biết mọi người đều đã biết rồi.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: