“Gặp Từ Thụ?” Viên Hi loạng choạng thiếu chút nữa té ngã.
Tiểu tử này điên rồi? Hắn vừa nãy chỉ nói một lời trùng khớp ý kiến Từ Thụ thôi phụ thân đã phát hỏa như vậy. Tốn bao nhiêu nước bọt khuyên hắn hắn lại muốn đi gặp cái tai tinh kia. Không phải thằng này hiềm tháng ngày trôi qua quá thảnh thơi, muốn tìm một chút kích thích đó chứ?
“Đi.” Viên Thượng tóm lấy Viên Hi đi ra ngoài.
Tỉnh tỉnh mê mê đi vài bước, Viên Hi chợt tỉnh, dừng lại nói : “Khoan…đợi lát nữa!”
“Đợi cái gì? Đợi phiền phức nó lớn thêm à! Huynh có biết tình huông bây giờ khẩn cấp tới mức nào không!” Viên Thượng bất mãn.
“Phiền phức gì chứ…”
Viên Hi giơ tay lau mồ hôi, ngó quanh bốn phía thấp giọng nói: “Tam đệ, đệ có biết bản thân đang làm gì không? Từ Thụ đắc tội phụ thân, hiện nay đang bị giam trong quân lao, sớm muộn hắn cũng chết. Đệ bây giờ đi gặp hắn mà để phụ thân biết được thì ăn nói làm sao, không phải tự nhiên đi tìm phiền phức à?
“Phiền phức thì cứ phiến phức đi. Hôm nay không làm được việc này e rằng mấy sau cũng không được tự tại. Nhị ca, huynh không theo ta đi cũng không sao, chỉ đừng mật báo phụ thân thì đệ đã cám ơn huynh rồi!”
Viên Hi nghe vậy nhất thời đỏ mặt. Qua một hồi lâu, lại thấy hắn dậm chân, bất đắc dĩ noi1: “Vi huynh từ khi theo cha chưởng quan tới này, nửa cuộc đời thông thuận chưa từng khiến phụ thân phiền lòng. Sao hết lần này tới lần khác lại có một tên chuyên gây sự như ngươi làm huynh đệ. Thực sự là thiếu nợ ngươi tên tiểu tử này. Đệ muốn đi gặp cái tai tinh Từ Thụ kia thì tự đi đi! Huynh không đi cùng đệ để sau này khỏi phải hối hận!”
Dứt lời Viên Hi căm giận vung tay, bất đắc dĩ đi về phía bên phải soái trướng, chốc lát không thấy hình bóng.
Loading...
Viên Thượng lắc lắc đầu, thấp giọng thì thầm một câu: “Kẻ vô dụng…” Sau đó xoay người chậm rãi đi ra ngoài doanh trại.
*********************
Viên Hi nói Từ Thụ là tai tinh cũng không sai. Đêm trước đại chiến Quan Độ, Từ Thụ từng hướng Viên Thiệu khuyên can, Viên Thiệu quân lính đông đảo nhưng không dũng mãnh bằng quân Tào, lương thảo quân Tào lại không bằng Viên quân. Hắn kiến nghị Viên Thiệu kéo dài thời gian, chờ đợi thời cơ ví dụ như lương thảo Tào Tháo cạn kiệt, trong quân sinh biến,lúc đó hẵng xuất kích.
Kiến nghị của Từ Thụ tuy tốt nhưng phương pháp hắn nói ra lại thật sự có chút vấn đề. Vốn là một chiến lược rất tốt nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói xong lại thêm vào một câu trọng điểm, mà chính vì câu trong điểm này chọc Viên Thiệu giận tím mặt lập tức ném hắn vào ngục giam.
Câu đó là: Chủ công nếu nóng vội như vậy, cùng Tào tặc tốc chiến khiến quân ta vô cùng bất lợi thì đại sự nguy rồi.
Bất luận thời cổ đại hay hiện đại, người người đều thích nghe lời mát lòng, Viên Thiệu cũng là người, đặc biệt hắn còn là một người rất thích hư vinh. Đại chiến sắp đến Từ Thụ lại tạc hắn một chậu nước lạnh như vậy, mở miệng một cái “Bất lợi”, ngậm miệng một cái “Nguy rồi” thử hỏi Viên Thiệu làm sao dễ dàng bỏ qua? Không thu thập hắn mới là kỳ quái.
Cho nên ngôn ngữ là một môn nghệ thuật. Xem tình hình mà biết cái gì nên nói cái gì không nên nói vô cùng trọng yếu.
Thân phận Viên Thượng không tầm thường nên chỉ cần hỏi vài sĩ tốt dọc đường liền biết địa phương giam giữ Từ Thụ. Nơi Từ Thụ bị giam giữ là một cái lều vải rách rưới, bên trong là một chiếc lồng gỗ là nơi Hà Bắc Đại tiên sinh đang bị nhốt giam.
Tất nhiên là Viên Thiệu canh chừng Từ Thụ vô cùng nghiêm khắc. Từ Thụ chỉ là một phạm nhân thôi mà xung quanh bố trí hơn ba mươi sĩ tốt thủ vệ, chia làm ba nhóm luân phiên canh giữ, nghiêm cấm người ngoài tiếp cận. Qủa thật là kín kẽ không một lỗ hổng, đến nước cũng chảy không lọt.
Thời điểm Viên Thượng đến gần lều vải liền gặp hai thị vệ đứng hai bên trái phải, tay cầm trường mâu chặn không cho Viên Thượng tiến vào, thấp giọng nói: “Chúng ta phụng lệnh Chủ công trông coi Từ Thụ. Không có lệnh của chủ công những người không có liên quan không được đi vào.”
Viên Thượng nghe vậy ngẩn ngơ. Chẳng lẽ với thân phận hắn bây giờ còn có nơi trong đại doanh Viên quân hắn không được vào?
“Các ngươi…không biết ta sao” Viên Thượng chỉ tay vào mặt mình, mỉm cười mở miệng nói.
Bọn hộ vệ nghe vậy liếc mắt nhau, sau đó một gã có vẻ là đầu lĩnh cung kính thị lễ nói: “Tiểu nhân làm sao lại không nhận ra Tam công tử. Chúng tiểu nhân thân mang giáp trụ, không tiện hành lễ, mong Tam công tử thứ tội..”
“Không dám, không dám!” Viên Thượng cười cười vỗ vai tên hộ vệ kia, hiền lành nói: “Bổn công tử hôm nay có chuyện muốn gặp Từ Thụ tiên sinh. Mấy người các ngươi có thể giúp ta làm việc thuận tiện được không?”
Mấy tên thủ vệ nghe vậy đều lộ vẻ mặt khó xử, nhưng tên cầm đầu kia lại chắp tay nói: “Thưa tam công tử, không phải chúng tiểu nhân muốn làm khó Tam công tử. Nhưng quả thật là… Từ Thụ là trọng phạm được Chủ công đích thân chỉ điểm, nếu như không có quân lệnh của Chủ công tuyệt đối không để hắn gặp người khác. Tam công tử hôm nay mà dễ dàng đi vào thì Chủ công sẽ muốn lấy cái đầu của bọn tiểu nhân..”
Quả nhiên muốn gặp tù phạm như Từ Thụ thì thân phận này của bản thân vẫn còn chưa đủ…
“Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, các ngươi không nói, ta sao có thể rêu rao ra ngoài? Bán cho ta một món nợ ân tinh ngày sau các ngươi sẽ có chỗ tốt!” Viên Thượng đảo mắt một vòng, lập tức sử dụng phương thức khác.
“Cái này…” Mấy tên thị vệ bắt đầu có chút do dự. Tam công tử ngày thường kiêu căng ngang ngược, coi rẻ quân tốt hôm nay lại hạ mình đích tân tới, lại còn nói lời khách sao tới mức này, không nể tình thì thật không được tốt lắm. Nhưng mà chủ công có nghiêm lệnh…
“Dĩ nhiên.” Viên Thượng vẻ mặt vô hội, cười híp mắt tiếp tục nói: “Các người không cho ta đi vào cũng không sao, bổn công tử cùng lắm vỗ mông rời đi. Các ngươi tận trung chức vụ, cẩn tuân tướng lĩnh, hôm nay dĩ nhiên là được người khác bảo vệ? Nhưng còn ngày mai thì sao? Cả sau này nữa? Haha, cái này ai cũng khó nói trước được nhỉ?”
(Vô sỉ, nhưng mà ta thích )
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Cái gì là ân uy cùng thi, chính là đánh một gậy xong cho ăn trái ngọt. Vị Tam công tử nói hai câu này ngôn ngữ vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người khác cảm thấy lạnh thấu xương.
Đầu lĩnh thị vệ tay lau mồ hôi, vị Tam công tử không dễ đối phó à nha. Nhìn hắn một mặt hiền lành mỉm cười nhưng bên trong chưa chắc là hạng người tốt bụng gì.
Viên Thượng nói bóng gió lộ ra ý tứ rất rõ ràng: Các ngươi cho ta đi vào, bổn công tử bảo đảm không nói ra hơn nữa còn ghi nhớ ân tình các ngươi, ngày sau tất sẽ báo đáp…Không cho ta vào? Lúc đó thù này đã kết, lấy thân phận ta thì chỉ cần quơ tay cũng lấy được đầu các ngươi. Các ngươi hôm nay không chết ngày sau cũng phải chết. Cuối cùng các ngươi chọn đường nào?
Nói tới mức này thì dù là kẻ ngu đều biết phải chọn con đường nào,
Bọn thị vệ dòm ngó xung quanh, cẩn trọng tránh ra hai bên tạo ra cho Viên Thượng một con đường, đầu lĩnh thị vệ thấp giọng nói: “Tam công tử có chuyện gì xin nhanh chóng mà làm, không được quá một canh giờ…”
Viên Thượng cười cười vỗ bả vai hắn, lại nói: “Yên tâm đi. Giúp ta canh chừng ở ngoài, đừng để người khác biết.
Đi vào trong lều vải, bên trong không nhìn rõ thứ gì đã ngửi thấy một cỗ tị khí nồng nặc, tanh tưởi khiến người ta choáng váng đầu óc, bụng dạ quay cuồng.
Viên Thượng trên người mang bệnh, thân thể vốn đã suy yếu, vừa tiến vào hoàn cảnh này đã buồn nôn thiếu chút nữa ói ra.
“Ọc”
Âm thanh nôn khan đã kinh động kẻ tù tội bên trong.
Từ Thụ chậm rãi ngẩng đầu lên, dung mạo vốn anh khí lẫm liệt của hắn lúc này bởi vì nỗi khổ chốn lao tù mặt đã vàng như nghệ, dưới cằm râu ria hỗn độn. Đôi mắt biểu hiện cơ trí giờ phút này vì phiền muộn mà lõm sâu xuống, hiện vẻ chán chường mê man.
Hai con mắt Từ Thụ vốn không còn nét sinh cơ sau khi nhìn thấy thân ảnh Viên Thượng nhất thời hiện lên ánh ngạc nhiên cực độ.
Rất hiển nhiên, tính đi tính lại hắn cũng không tính ra được người đầu tiên tới nơi này gặp hắn lại sẽ là vị Viên Thượng ngày thường tự phụ khoa trương, mắt cao hơn đầu Viên Tam công tử.
“Là ngài?!....Tam công tử?”
“Ha ha rất đáng tiếc, là ta chứ không phải phụ thân. Từ tiên sinh sẽ không thất vọng chứ?”
Lúc này Viên Thương nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cẩn thận từng li từng tí tránh né uế vật từ từ đi đến bên cạnh xe tù Từ Thụ.
“Tội nhân Từ Thụ, bái kiến Tam công tử!” Lúc này Từ Thụ mới từ trong sự kinh ngạc vô cùng thoát ra, cuống quít quỳ rạp xuống trong xe tù, làm lẽ hành bái.
Thấy Từ Thụ như vậy, Viên Thượng vội vã cười nói: “Từ tiên sinh tuy là tù nhân, nhưng với ta mà nói vẫn là người trong nhà, không cần khách khí như vậy. Mau dậy di, bên trong xe tù mà quỳ thì không tốt đâu….”
“Vâng.”
Từ Thụ chậm rãi đứng lên, ngồi xếp bằng trong xe tù, bình tĩnh quan sát Viên Thương. Sở dĩ hắn không đứng lên không phải vì hắn không tôn trọng Viên Thượng, mà vì không gian bên trong xe tù thực sự quá nhỏ, đồng thời tình trạng hiện giờ của hắn quả thật không đứng lên nổi.
Hai người trầm một hồi lâu thì Từ Thụ lắc lắc đầu, thê thảm nở nụ cười cay đắng.
“Mệnh ta đã hết rồi… Tam công tử, không biết chủ công muốn đem ta chém đầu răn chúng hay là ân điển tự sát?”
Viên Thượng lông mày nhíu lại, hơi kinh ngạc: “Từ tiên sinh cho là ta tới đây để giết ngươi?”
“Nếu thì tại sao ngài lại tới đây?” Từ Thụ ngửa mặt thở dài, trên mặt mơ hồ để lộ vẻ không cam lòng.
“Tam công tử thân phận hiển hách, là thiên chi kiêu tử, Từ Thụ chỉ là một kẻ tù tội. Nếu không phải phụng mệnh chủ công thì làm sao lại tới đây? Mà chủ công nếu không phải muốn thần chết thì sao lại giao phó cho thân tử? Từ Thụ đi theo chủ công nhiều năm sao lại không rõ tính tình chủ cong6?”
Nói tới đây Từ Thụ hai con mắt chảy xuống hai dòng nước mắt, đau thương xúc động than thở: “Chủ công lệnh cho Tam công tử cũng coi như nhớ tới tình cảm ngày xưa, Thụ chết cũng không oán…Chỉ là…Chỉ là Thụ không có vận may nhìn thấy ngày chủ công hô phong hoán vũ càn quét quần hùng…”
Viên Thương nghe vậy đầu không khỏi to ra. Vì mưu sĩ tự đại này trí tưởng tượng hơi bị phong phú đó nha, ta ngay cả rắm cũng chưa thả hắn đã tâm tình kích động, cảm khái một trận, đòi sống đòi chết rồi.
“Từ tiên sinh hiểu lầm rồi, tại hạ tới đây không hề nhận lệnh từ ai, phụ thân cũng không có ý muốn giết Từ tiên sinh. Ngày hôm nay đến đây thuần túy chỉ là muốn cùng tiên sinh nói chuyện phiếm trong nhà, Từ tiên sinh không cần thương cảm như vậy. Bi thương quá độ không tốt cho thân thể, ngài tuyệt đối đừng đoán mò như vậy.”
Từ Thụ chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt còn đọng trên mặt, nghi ngờ nói: “Chủ công…chưa từng hạ lệnh giết tại hạ?”
“Chưa từng!” Viên Thượng khẳng định gật đầu, cười nói: “Phụ thân tuy lúc trước giam tiên sinh vào tù lao, nhưng kì thực trong lòng vẫn nhớ tới tiên sinh, chỉ là nhất thời ngại mặt mũi mà thôi. Tiên sinh ngài cũng biết phụ thân ta lớn tuổi như vậy, lại là hùng chủ một phương, làm chuyện gì đều phải có mặt mũi. Chờ thêm một quãng thời gian tự nhiên sẽ hết giận rồi sẽ lại trọng dụng tiên sinh. Tiên sinh là rồng phượng trong loài người, chịu chút khổ cực, tạm thời nhẫn nại, những ngày tươi đẹp sẽ ở phía sau.”
Qua một hồi lâu, lại thấy Từ Thụ ngồi thẳng lưng, hai tay ôm quyền cung kính hướng về phía Viên Thượng hành đại lễ: “Đa tạ công tử an ủi, ơn đức hôm nay Thụ không dám quên. Không sai, đại trượng phu sống trong trời đất há có thể từ đày đọa. Chủ công trách tội là do Thụ ngôn ngữ phạm húy, chỉ là nhất thời buồn bực mà thôi. Tại hạ tin tưởng ngày sau ắt sẽ có ngày lại được chủ công trọng dụng!”
Viên Thượng hiền lành cười nói: “Tiên sinh có thể giác ngộ như vậy, không hổ là anh hùng Hà Bắc. Như vậy rất tốt, rất tốt.”
Từ Thụ nín khóc nở nụ cười, lắc đầu nói: “Tam công từ, Từ Thụ càn rỡ xin hỏi một câu, người tới nơi đây e là không đơn giản chỉ là khuyên tại ha một câu vậy thôi chứ?”
Viên Thượng nghiêm mặt: “Tiên sinh mưu trí, tại hạ bội phục. Hôm nay tới đây đúng là có đại sự cùng tiên sinh thương lượng, mong được tiên sinh chỉ giáo.”
“Không biết chuyện gì nghiêm trọng mà khiến Tam công tử hạ mình đi hỏi kẻ mang tội như ta vậy?”
Viên Thượng thở dài, nói: “Tiên sinh, Hứa Du đầu Tào rồi…”
“Cái gì!” Từ Thụ nhất thời kinh hãi, mặt mày biến sắc, hai môi run rẩy:
“Hứa Du đầu Tào? Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Khoảng hai ba ngày.”
Từ Thụ sững sờ nhìn Viên Thượng hơn nửa ngày, sau đó mắt nhắm lại, hữu quyền đánh vào cửa xe tù, phẫn nộ khóc nói: “Đại thế qua rồi!”