“Tu Di Thánh Tăng năm đó đem bổn tọa phong ấn trong tranh để bổn tọa ăn năn hối cải. Đợi đến ngày gặp được một vị võ giả mở được Thời Không Thần Võ ấn ký, muốn bổn tọa nhất định phải trợ giúp hắn tu luyện “Thời Không bí điển”, trở thành cường giả mạnh nhất trong thiên địa.”
Âm thanh kia lại nói: “Ngươi nói xem, nếu ngươi không thả ta ra, ta dạy ngươi tu luyện “Thời Không bí điển” như thế nào? Nếu không dạy ngươi tu luyện “Thời Không bí điển”, sao ngươi có thể trở thành cường giả?”
“Ngươi bị Tu Di Thánh Tăng phong ấn vào trong tranh?” Trương Nhược Trần luôn cảm thấy lời con mèo kia có chút không đáng tin cậy.
Tu Di Thánh Tăng đưa nó phong ấn vào trong tranh, chắc chắn có nguyên nhân hết sức quan trọng. Tuyệt đối không chỉ đơn giản là làm sai một chút chuyện như vậy.
Tu Di Thánh Tăng cũng mở ra Thời Không Thần Võ ấn ký, “Thời Không bí điển” chính là do ông ta tạo ra. Ở thời đại trung cổ, Tu Di Thánh Tăng là người có danh tiếng lẫy lừng. Trong lịch sử cũng có ghi chép liên quan đến ông ta.
Âm thanh kia thở dài nói: “Ngoại trừ Tu Di Thánh Tăng, trong thiên hạ còn có ai có thể thi triển ra lực phong ấn không gian chứ? Trong một bức tranh có thể mở ra một thế giới, cũng chỉ có hắn mới làm được. Đương nhiên, đợi tu vi của ngươi trở nên cường đại, cũng có thể mở ra một thế giới không gian.”
“Ngươi nói, ngươi có thể dạy ta tu luyện Thời Không bí điển à? Chẳng phải ngươi nói ngươi cũng có thể sử dụng sức mạnh của không gian và thời gian sao?” Trương Nhược Trần nói.
Âm thanh kia đáp lại: “Tu vi của bổn tọa tuy là độc nhất vô nhị, không có gì là không làm được. Nhưng lại không mở ra được Thời Không Thần Võ ấn ký, tất nhiên cũng không thể sử dụng sức mạnh của không gian và thời gian. Thế nhưng bổn tọa đã từng bên cạnh Tu Di Thánh Tăng, mưa dầm thấm lâu, đương nhiên sẽ có hiểu biết rất sâu về thời không và không gian. Chỉ dạy cho ngươi chắc chắn sẽ không sai.”
“Rốt cuộc có thể mở trang thứ hai của Thời Không bí điển rồi!”
Trương Nhược Trần cầm Thời Không bí điển lên, nâng niu trong tay, lật giở trang thứ hai. Mặt trên của sách viết từng văn tự màu bạc.
Loading...
“Không Gian minh văn”
Trên trang thứ hai của “Thời Không bí điển” tổng cộng ghi chép tám loại Không Gian minh văn, toàn bộ là Không Gian minh văn cơ bản, phân biệt tám cơ sở đại diện cho việc tạo dựng không gian.
Tám loại Không Gian minh văn theo thứ tự là: Điểm Hình minh văn, Tuyến Hình minh văn, Tung Hình minh văn, Hoành Hình minh văn, Cao Hình minh văn, Bình Hình minh văn, Trương Hình minh văn, Thúc Hình minh văn.
Tên gọi tắt là: Điểm, Tuyến, Tung, Hoành, Cao, Bình, Trương, Thúc.
Trong tranh truyền tới một âm thanh: “Trang thứ hai của Thời Không bí điển ghi lại tám loại Không Gian minh văn cơ bản nhất. Đem tám loại Không Gian văn minh cơ bản này tu luyện thành công, ngươi có thể độc lập mở ra một không gian nhỏ. Đương nhiên nếu ngươi không thể sử dụng sức mạnh không gian để tấn công địch, ngươi cần phải học Không Gian minh văn cao hơn. Ví dụ như Phong Hình minh văn, Tháp Hình minh văn, Liệt Hình minh văn, Truyền Tống minh văn...”
“Ngươi vẫn nên đem tám loại minh văn cơ bản này vẽ ra trước đã, đó mới chuyện chính.”
Trương Nhược Trần hỏi: “Trang thứ hai của Thời Không bí điển sao lại chỉ ghi chép tám loại Không Gian minh văn, mà không ghi chép Thời Gian minh văn?”
“Ha ha! Thời gian là sự chuyển động vĩnh hằng, không ai có thể sáng tạo ra thời gian, cũng không tự nhiên mà có thuyết pháp “Thời Gian minh văn”. Nhưng có võ giả Thời Không Thần Võ ấn ký, lại có thể tu luyện Thời Gian ấn ký, điều động sức mạnh thời gian, thi triển ra linh thuật thời gian.”
“Nếu tinh thần lực của ngươi đủ cường đại, Thời Gian ấn ký đủ lợi hại thì chỉ cần thuận tay là có thể làm hao tổn vài chục năm tuổi thọ của kẻ địch. Thậm chí có thể khiến thời gian trong một phần không gian độc lập bị ngừng lại, thời gian nhanh hơn, thời gian chậm lại... sức mạnh của thời gian sẽ thay đổi.”
“Cho dù tu vi cao tới đâu, trước sức mạnh của thời gian căn bản cũng khó lòng phòng bị.”
“Đương nhiên, tinh thần lực của ngươi bây giờ còn chưa tu luyện được đến yêu cầu của Thời Gian ấn ký, chỉ có thể tu luyện tám loại Không Gian minh văn cơ bản này.”
Trương Nhược Trần hỏi: “Tu luyện Không Gian minh văn và Thời Gian ấn ký, yêu cầu đối với tinh thần lực thực sự cao như vậy sao?”
Âm thanh trong tranh cười nói: “Ngươi trước tiên thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Trương Nhược Trần hơi có chút do dự, không biết thả nó ra rốt cuộc là phúc hay là họa?
“Đừng do dự nữa, tu vi của bổn tọa tuy là cường đại vô biên, thiên hạ vô song, nhưng đối với một thiếu niên như ngươi lại không có bất kì hứng thú gì. Thả bổn tọa ra đi! Bổn tọa nhất định sẽ đem thật nhiều bí mật của Thời Không và Không gian nói cho ngươi biết. Khiến ngươi có thể sử dụng sức mạnh Thời Không Thần Võ ấn ký tốt hơn.”
Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.
Nếu như Tu Di Thánh Tăng thực sự thấy nó là kẻ nguy hiểm, chắc chắn đã sớm diệt trừ, tuyệt đối sẽ không chỉ phong ấn nó vào trong tranh.
Trương Nhược Trần trầm tư trong giây lát rồi nói: “Ta phải làm gì để thả ngươi ra khỏi tranh?”
“Ngươi chỉ cần cho một giọt máu rơi vào bức tranh là có thể trở thành chủ nhân bức tranh. Sau đó ngươi dùng chân khí truyền vào bức tranh, tự nhiên có thể phá được phong ấn, mở ra bức tranh, thả được bổn tọa.” Âm thanh kia hơi kích động nói.
Trương Nhược Trần rạch một cái, đầu ngón trỏ tay phải nứt ra một đường máu.
Một giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay trỏ rơi “tách” một tiếng xuống bức tranh.
Huyết dịch bị bức tranh hấp thu.
“Xoẹt!”
Một lớp máu nhạt bao phủ bức tranh, rồi từ mặt đất bay lên rơi vào tay Trương Nhược Trần
Bức tranh nặng gần tám trăm cân, Trương Nhược Trần chỉ chuyển động suy nghĩ một chút, nó liền bay vào tay của hắn.
Quả thực đáng kinh ngạc! “Bức tranh này chắc chắn là một bảo vật vô cùng tuyệt vời, Chân Vũ bảo khí khó có thể sánh bằng.”
Sau khi trở thành chủ nhân bức tranh, Trương Nhược Trần có thể cảm thấy rõ ràng mỗi một đường nét trong tranh là một minh văn. Không chỉ có Không Gian minh văn mà còn có Băng Hệ minh văn, Lực Hệ minh văn, Thổ Hệ minh văn, Hỏa Hệ minh văn,... bao quát hàng nghìn hàng vạn minh văn, khó có thể đếm hết được.
Tu Di Thánh Tăng không hổ là một trong những bậc Thánh nhân vĩ đại thời trung cổ. Riêng việc ông ta vẽ ra bức tranh này cũng đã đủ thấy nhận thức siêu việt hơn người thường rồi.
Trương Nhược Trần chuyển động ý nghĩ một chút, bức tranh đang cuộn tròn lập tức hóa thành thành một quầng ánh sáng trắng, bay vào Thần Võ ấn ký, nhập vào Khí trì.
Bức tranh cuộn tròn lở lửng ở trung tâm Khí trì, nhẹ nhàng chuyển động, mờ mờ tỏa ra ánh sáng trắng.
“Vù!”
Trương Nhược Trần lại chuyển động ý nghĩ, bức tranh cuộn tròn liền từ trong Khí trì bay ra, trở lại trong tay hắn.
Âm thanh kia vang lên: “Bức tranh tên là Càn Khôn Thần Mộc, giấy của bức tranh là dùng lá cây của Tiếp Thiên Thần Mộc luyện thành. Tu Di Thánh Tăng đã tốn thời gian mười năm, hao phí rất nhiều tinh thần lực mới xong được bức tranh này.”
“Thiếu niên, bây giờ ngươi thả bổn tọa ra được chưa?”
“Đương nhiên là được!”
Tuy miệng Trương Nhược Trần nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút đề phòng với con mèo kia, hoàn toàn chưa tin tưởng đối phương.
Trương Nhược Trần truyền chân khí vào bức tranh.
Bức tranh cuộn tròn tỏa ra ánh sáng trắng dịu, hơi rung chuyển.
“Vù!”
Một đường sáng màu đen từ trong tranh bay ra, rơi xuống đất, rồi thành một con Hắc Sắc Cự Miêu.
Toàn thân Hắc Sắc Cự Miêu phủ một lớp lông màu đen bóng mềm mại. Đôi mắt màu vàng còn to hơn cả nắm tay của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần đã từng nhìn thấy mèo, nhưng lại chưa từng thấy qua một con mèo nào lớn như vậy.
“Ha ha! Bổn tọa rốt cuộc cũng đã được ra ngoài! Mười vạn năm rồi, mười vạn năm rồi!” Hắc Sắc Cự Miêu phát ra âm thanh nghe vô cùng quái dị.
Bỗng dưng Hắc Sắc Cự Miêu lộ ra hàm răng bén nhọn, tỏ vẻ hung hăng xông về phía Trương Nhược Trần, hét lớn: “Con kiến hôi kia, bổn tọa chính là Đồ Thiên Sát Địa Chi Hoàng, chỉ cần một móng vuốt là có thể đè chết ngươi! Ha ha!”
Nó chạy vọt tới trước mặt Trương Nhược Trần, vươn ra móng vuốt sắc bén rồi vung về phía cổ Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần đã sớm cảnh giác khi nó vung móng vuốt tới.
Trương Nhược Trần tung ra một chưởng, đánh vào mắt Hắc Sắc Cự Miêu, khiến nó rên lên một tiếng, lưỡi trong miệng thè ra ngoài.
Hắc Sắc Cự Miêu bị ném bay về phía sau, phịch một tiếng, va vào vách đá bên trong không gian của Thời Không tinh thạch.
Trương Nhược Trần nhìn Hắc Sắc Cự Miêu vừa rơi trên mặt đất, cau mày lại hỏi: “Có thật danh hiệu của người là Đồ Thiên Sát Địa Chi Hoàng không vậy?”
Hắc Sắc Cự Miêu đấm xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiếu niên, ngươi sao dám hoài nghi thực lực của bổn tọa. Nếu không phải tu vi của bổn tọa bị phong ấn trong bức tranh, muốn lấy tính mạng của ngươi quả thực dễ như chơi! Ngươi làm gì thế? Vừa rồi bổn tọa chỉ là đùa một chút thôi... Bổn tọa rất lương thiện sao có thể giết người được? Ngươi muốn cái gì... Đừng làm càn...”
Trương Nhược trần kéo đuôi của Hắc Sắc Cự Miêu, dùng chân đạp vào bụng khiến nó cuộn tròn lại, rồi lấy Thiểm Hồn kiếm ra.
Truyền chân khí vào trong Thiểm Hồn kiếm, kích hoạt ba đạo Lực Hệ minh văn trên thân kiếm. Trọng lượng Thiểm Hồn kiếm lập tức đạt đến ba trăm năm mươi ba cân.
“Ngươi cảm thấy ta còn có thể tin lời của ngươi không?”
Hai tay Trương Nhược Trần cầm kiếm đâm xuống phía dưới.
Trong cơ thể Hắc Sắc Cự Miêu phát ra một nguồn lực khủng khiếp, lộn người một cái, trốn vào trong góc.
Cái đuôi của hơi vểnh lên, toàn thân mờ mờ tỏa ra ánh sáng màu đen, nói: “Thiếu niên, ngươi nhất định phải bình tĩnh lại, làm việc không thể manh động. Bổn tọa vừa rồi chỉ đang thăm dò tu vi của ngươi thôi, sao có thể ra tay giết ngươi được? Với lại tu vi của bổn tọa rất mạnh, nếu muốn giết ngươi thật, thì ngươi có cơ hội đánh trả sao?”
“Vậy sao?”
Trương Nhược Trần cầm theo Thiểm Hồn Kiếm, từng bước đi về phía Hắc Sắc Cự Miêu, vung ra một nhát kiếm.
“Chết tiệt, ngươi thật sự nghĩ bổn tọa sợ ngươi sao? Nếu muốn đánh nhau, bổn tọa chưa chắc đã yếu hơn ngươi.”
Hắc Sắc Cự Miêu vươn móng vuốt sắc bén ra bắt lấy Thiểm Hồn kiếm, trong miệng phát ra một tiếng đinh tai nhức óc: “Meo!”