Chu Châu xuất hiện, hắn là được Dương Sóc “ra ngoài” mang về. Mà Dương Sóc ra ngoài đương nhiên là bởi vì muốn “hợp lý” mang Chu Châu về.
Chu Châu quả nhiên là bộ dáng thiếu niên, chẳng qua ánh mắt hắn quá mức sâu sắc, sâu sắc đến mức khiến người cảm thấy có chút đáng sợ.
Trên cơ bản chỉ cần là người từng cùng đối phương đối mặt đều không xem đối phương là đứa trẻ, không, là thiếu niên. Hơn nữa, dung mạo đối phương thoạt nhìn không tầm thường chút nào, ngũ quan tuy không quá xuất sắc nhưng hương vị… lại có chút đặc biệt. Đó là một loại đặc biệt không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung rõ, tóm lại nếu người khác đã gặp qua đều không quên được.
Dương Sóc giới thiệu Chu Châu cho mọi người quen biết, mặc dù mọi người đối với sự xuất hiện của Chu Châu vẫn có nghi hoặc, nhưng bởi là người do Dương Sóc mang về, cho nên thái độ mọi người đối với Chu Châu đều là tiếp nhận.
Sau khi dùng điểm tâm xong, mọi người chuẩn bị ra ngoài thăm dò tình huống lần nữa.
Chu Châu nói muốn một mình đi đến chỗ kết giới nhìn xem, Dương Sóc híp híp mắt, không nói gì liền đồng ý.
Chu Châu cũng không thèm để ý người khác nghĩ thế nào, dùng xong điểm tâm liền rời đi.
Thời điểm đối phương ăn điểm tâm Dương Sóc còn có chút ngạc nhiên, hắn biết rõ Chu Châu cũng không phải nhân loại chân chính, cho nên, thực vật ăn thức ăn của con người quả thực khiến hắn có chút sửng sốt.
Sau khi Chu Châu rời đi, Phương Quốc lén lén lút lút tìm tới Dương Sóc, cậu ta vây quanh cánh tay đối phương, nhỏ giọng nói: “Anh Dương, anh không cảm thấy Chu Châu kia là lạ sao?”
Dương Sóc nghe vậy như cười mà không phải cười, cho Phương Quốc một ánh mắt, “Lạ chỗ nào?” Nếu như một người có thể xem như khá ngốc nghếch cũng cảm thấy Chu Châu lạ, như vậy tin rằng không ai không biết Chu Châu kỳ quái rồi.
Loading...
Phương Quốc nghĩ nghĩ, sờ sờ đầu mình, “Điều này, cụ thể thì em không nói ra được, dù sao toàn bộ người này đều lạ cả, anh từ đâu mà tìm được vậy?”
Dương Sóc thản nhiên nhìn đối phương một cái, giọng nói nhàn nhạt, “Từ chỗ nào tìm được cậu đừng quản, có một chuyện cậu nhớ kỹ là tốt rồi, nếu có một ngày tôi cùng Cố Diễm còn có lão đại của các cậu đều không ở cạnh, như vậy nghe theo cậu ta.”
Phương Quốc nghe vậy kinh ngạc há to miệng, nửa ngày sau phun ra một câu, “Anh tin tưởng cậu ta đến vậy!”
Dương Sóc cười cười, không nói gì, vỗ vỗ bả vai Phương Quốc, “Tốt lắm, không nói nữa, hôm nay đến siêu thị bên kia nhìn xem.”
Đối với siêu thị tập trung nhiều người kia, hơn nữa xem ra là có quan hệ với kết giới, có bí mật, bọn họ vẫn là phải đi xem thử, bằng không, làm sao rời khỏi nơi này!
Phương Quốc nhẹ gật đầu, lúc này Trình Viễn đi tới, gã nhìn về phía Dương Sóc, “Hôm nay đi siêu thị?”
Dương Sóc gật đầu, “Ừ, muốn đến đó xem thử, có điều vẫn là tách ra hành động. Anh cùng Phương Quốc, tôi cùng Cố Diễm, bốn người chúng ta đi là được, bọn Đổng Dương Hiền vẫn là đi thu gom tin tức, nhìn xem bên kia có những người nào.”
Đối với quyết định này Trình Viễn cũng đồng ý, nhẹ gật đầu, sau đó, đem ý của Dương Sóc nói với bọn Đổng Dương Hiền một lần, đối phương lập tức gật đầu đồng ý, sau đó cùng những người khác ra ngoài. Dù sao trong phòng cũng không có thứ gì, ngay cả người ở lại giữ cũng không cần.
Xe dọc theo đường đi, lái xe là Trình Viễn, Phương Quốc ngồi trên ghế phó lái, chỗ ngồi phía sau là Cố Diễm cùng Dương Sóc.
Hai người đang nhìn ngoài cửa sổ, càng đến gần siêu thị, càng có thể nhìn thấy nhiều người, giống như là đang họp chợ vậy.
Trên đường giết không ít thây ma, nhưng giết không bao giờ hết, những thây ma kia ngửi được mùi người sống vì vậy cũng đều tập trung đến siêu thị bên kia, hình thành một vòng lẩn quẩn. Rõ ràng thây ma bên kia nhiều, nhưng người vẫn chạy đến bên kia. Giống như là đi chịu chết vậy.
Dương Sóc nhíu nhíu mày, “Siêu thị kia có sức hấp dẫn lớn như vậy? Làm sao lại giống như vội vàng muốn được thây ma cắn vậy?” Thật sự không phải nói đùa, xác thực chính là cảm giác như vậy!
“Ừm.” Cố Diễm cũng nhíu nhíu mày, y suy tư mở miệng nói: “Đi vòng cửa sau đi.” “Vào từ cửa sau?”
Hai mắt Phương Quốc sáng ngời, “Được, vậy vòng ra phía sau đi.”
“E là người phía sau cũng không ít.” Trình Viễn nói, cũng khó hiểu vì sao những người này lại tụ lại như thế.
Sau đó, xe hướng phía sau chạy đi, có điều thây ma phía này hiển nhiên ít hơn một chút so với phía trước, nhưng người lại không thấy bao nhiêu.
“Xem ra người ở cửa sau cũng không nhiều như cửa trước, thây ma bên này cũng ít đi.” Dương Sóc nói.
“Xe đừng đến quá gần cửa sau, nhưng cũng không thể quá xa, suy xét đến tình huống chúng ta rút lui.” Cố Diễm thương lượng.
“Hiểu được.” Phương Quốc một bên gật đầu, một bên tìm vị trí thích hợp đỗ xe, rất nhanh, cậu ta tìm được chỗ thích hợp ở nơi cách cửa sau siêu thị khoảng 100m, sau khi dừng xe xong còn ngụy trang đơn giản, phía trên đầu xe phủ lên một ít cành cây.
Bốn người xuống xe, Cố Diễm xung phong, Phương Quốc bọc hậu, ở giữa là Dương Sóc và Trình Viễn.
Bốn người dọc theo hình dáng siêu thị chạy tới cửa sau, đằng sau không chỉ là ít người, có thể nói là căn bản không có ai! Tinh thần bốn người đều tập trung cao độ, giải quyết vài thây ma bình thường, hơn 100m rất nhanh liền vượt qua.
Cửa sau siêu thị đang đóng, nhưng đối với mấy người sở hữu dị năng mà nói, nhất là đối với Cố Diễm, một cánh cửa như vậy y không chút để trong lòng. Mặc dù y thức tỉnh không phải dị năng hệ sức mạnh nhưng sức lực so với lúc trước vẫn lớn hơn không ít, hơn nữa, dùng dị năng lôi hệ phá hư khóa cửa, cánh cửa đương nhiên được mở ra.
Mở cửa sắt, vẫn là Cố Diễm xung phong, tiến vào trong siêu thị mọi người liền cảm giác được sự khác thường.
“Aizzz…” Phương Quốc than một tiếng, hai tay vuốt ve cánh tay chính mình, “Trong này nhiệt độ thật thấp, chuyện gì xảy ra, lạnh lẽo hơn nhiều so với bên ngoài, là mở máy lạnh sao?”
“Mở máy lạnh? Hệ thống cung cấp điện mặc dù không cắt đứt toàn bộ, nhưng loại siêu thị vô chủ này tôi không cho rằng tự nó có thể phát điện, có thể sử dụng máy lạnh gì đó.” Dương Sóc nhàn nhạt nói.
Phương Quốc bĩu môi, “Tôi đây không phải là muốn làm bầu không khí sinh động chút… Đệt!” Một câu chưa xong, Phương Quốc kêu lớn lên, bởi một thây ma từ kệ chứa đồ bên kia nhảy tới thiếu chút nữa bổ nhào lên người cậu ta!
“Cẩn thận một chút.” Dương Sóc nhíu nhíu mày, vừa rồi nếu không phải Cố Diễm phản ứng nhanh, trước một bước giải quyết con thây ma kia, cánh tay Phương Quốc có thể sẽ bị thây ma kia cào trúng!
Trình Viễn cũng sợ hết hồn, vội vàng nắm cánh tay Phương Quốc lên xem xét, “Cậu không sao chứ?”
Nhìn lão đại quan tâm ngược lại khiến lòng người vui sướng, Phương Quốc cười cong mặt mày, bộ dáng không tim không phổi.
Trình Viễn nhìn thấy nhịn không được gõ xuống đầu đối phương, “Cậu ngu ngốc à, thiếu chút nữa bị thây ma cắn còn vui vẻ như vậy!”
Dương Sóc cũng nhịn không được liếc mắt, “Được rồi, đừng làm bộ dáng ngốc nghếch nữa, cẩn thận chút!”
Phương Quốc nhẹ gật đầu, nghiêm mặt nói: “Em sẽ cẩn thận.”
Cố Diễm nhíu nhíu mày, “Có chút không đúng lắm, mọi người đi về phía trước. Cẩn thận một chút.”
Bỗng nhiên, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện, nhưng khoảng cách hơi xa nên không làm sao nghe rõ, nhưng nghe được là giọng nam, hơn nữa người cũng không nhiều lắm, bởi không tạp, giống như có hai người nói chuyện với nhau. Đương nhiên, không loại trừ chuyện có người không mở miệng.
“Có người, chúng ta đi xem.” Dương Sóc cũng nghe được tiếng người, quyết định đi xem.
Đối với quyết định này, Cố Diễm đồng ý, vì vậy bốn người đi về phía phát ra âm thanh, theo mấy người đến gần, âm thanh cũng có thể nghe rõ ràng chút ít, trên đường Trình Viễn cùng Phương Quốc thu gom một ít thức ăn cất vào ba lô, cũng không làm trễ nãi thời gian.
Âm thanh càng ngày càng rõ ràng, Cố Diễm và Dương Sóc đồng thời nhíu mày, bởi đều phát hiện âm tuyến kia… thật sự rất quen thuộc, bởi cách đây không lâu họ vừa nghe qua!
“Thật sự là rất có duyên!” Dương Sóc híp híp mắt, có chút ý không rõ.
Trong mắt Cố Diễm hiện lên ánh sáng lạnh, y nhìn về phía Dương Sóc, “Thật có duyên.”
Dương Sóc vỗ vỗ vai Cố Diễm, “Đi ra ngoài đi.”
Cố Diễm hơi cúi đầu, hai giây sau đạm mạc đi ra ngoài.
Nhóm ba người bên kia khi đang nói chuyện thì thấy có người đi ra, liền kinh sợ, có điều nét mặt cũng không rõ ràng. Thôi Nguyên kinh ngạc một chút, sau đó nhìn thấy đám người Cố Diễm trái lại nở nụ cười, “Thật khéo!”
Nhóm Thôi Nguyên cũng có bốn người, có điều một người trong đó tựa trên kệ chứa đồ im lặng hút thuốc lá, một người khác ngồi xổm dưới đất cũng không biết đang làm gì.
Nói chuyện chính xác là Thôi Nguyên cùng một chàng trai tóc bạc, chàng trai tóc bạc kỳ lạ kia thật sự rất đặc biệt, chủ yếu là… thoạt nhìn không giống như nhuộm, tuổi tác cũng không lớn, chẳng lẽ là người trẻ tuổi mà tóc đã bạc?
Bốn người kia bao gồm cả Thôi Nguyên đều là những chàng trai trẻ tuổi, mà đối với sự xuất hiện của bọn Cố Diễm trừ vừa mới bắt đầu kinh ngạc lộ ra bên ngoài, người ngồi xổm dưới đất cùng người tựa trên kệ chứa đồ đều không chú ý thêm nữa.
“Đúng là có chút khéo.” Dương Sóc giống như cười mà không phải cười.
Thôi Nguyên chỉ vào chàng trai tóc bạc bên cạnh, “Đây là đại ca của chúng tôi.”
“Xin chào.” Dương Sóc nhàn nhạt nhẹ gật đầu với đối phương.
Chàng trai tóc bạc cũng nhẹ gật đầu với Dương Sóc, “Hồ Lâm.” Sau đó chỉ chỉ Thôi Nguyên, “Thôi Nguyên, các vị đã gặp, dựa vào kệ chứa đồ là Trương Phong, ngồi xổm dưới đất là Trương Tường.”
Đối phương đều đã tự giới thiệu, Dương Sóc cũng chỉ vào nhóm người bên mình, “Dương Sóc, Cố Diễm, Phương Quốc, Trình Viễn. Chúng tôi còn mấy người đồng đội, có điều hiện tại không ở đây, nếu đã gặp được, như vậy chúng tôi có thể hỏi một chút… cái siêu thị này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”