Mười mấy con phong nha trên người hạt sư cũng bị trúng axit. Đây là loại axit đủ ăn mòn cả sắt thép nên đám phong nha này nhanh chóng bị bỏng hết lông da, dồn dập rơi rớt từ lưng hạt sư, lăn lộn vài cái trên mặt đất rồi triệt để bất động, chỉ nháy mắt sau chúng đã biến thành từng vũng đen.
Hạt sư bị axit phun trúng thì càng thêm điên cuồng, nó nhanh chóng giết chết mấy con phong nha đang dây dưa bản thân rồi vội vã chạy trốn. Nhưng là nó vừa quay đầu thì tinh thần xung kích của mẫu sào đã đánh đến sau đó mấy chục con phong nha lại dồn dập leo lên người hạt sư, đơn thuần dùng trọng lượng ép chặt hạt sư xuống đất. Mấy giây sau, lại một tia axit bắn đến.
Mẫu sào an tĩnh xuống không có động tác nào nữa. Nó đã phun hết axit dự trữ, hai lần xung kích tinh thần cũng làm hao hết toàn bộ năng lượng của nó. Lớp da hạt sư như bị ăn mòn sạch làm thân hình nó như nhỏ đi một vòng, nó vô lực nằm trên đất chỉ có đuôi nhọn vẫn còn vô ý thức đung đưa.
Trên tường thành vẫn còn mười mấy trấn hùng kỵ sĩ vẫn ngoan cường chém giết, bên dưới thì phong nha dưới điều khiển của hai con phong nha tinh anh chia đội tấn công đám ma mã.
Mắt thấy cuộc chiến sắp kết thúc, ý chí Richard cũng như dây đàn căng đến cực hạn, như thể lúc nào cũng có thể đứt, tầm nhìn của hắn khi thì mơ hồ, khi thì rõ nét, từng hơi thở của hắn như mang theo lửa nóng thiêu đốt lồng ngực.
Khắp chiến trường ngập mùi máu tanh nồng nặc mà axit mẫu sào phun ra rất khó tán đi trong đêm sương mù như này thậm chí nó còn dần lan ra bốn phía. Đã có vài chỗ tường thành chịu ảnh hưởng, đá nham thạch xám trắng bỗng xuất hiện từng vệt đen, những chiến sĩ đến gần nơi đó lập tức hô hấp chậm chạp, có người thậm chí như muốn đào cổ họng mình ra, khổ sở kêu lớn.
Richard dùng sức cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng ép bản thân duy trì tỉnh táo, tiếp tục đưa ra mệnh lệnh. Chiến đấu đến lúc này thì tất cả chiến sĩ đã theo bản năng nghe theo mệnh lệnh Richard, dưới điều khiển của hắn, thế cục vẫn hỗn loạn nhưng chiến sĩ phe Richard đã dần rời khỏi nơi nguy hiểm mà tinh binh của nam tước vẫn liều chết nhào hướng trấn hùng kỵ sĩ.
Giờ phút này, trấn hùng kỵ sĩ đã biết bại cục khó thoát nên càng thêm điên cuồng công kích. Từng mảng lớn người nằm xuống lại mảng lớn tiến lên điền chỗ trống, tiếp tục dùng sinh mạng chồng chất đẩy ma quỷ dị vị diện về hướng vực sâu. Đây là một trận tiêu hao chiến đúng nghĩa, khi chiến tranh sắp kết thúc cũng là thời khắc thảm liệt nhất.
Richard cũng khẽ than trong lòng, không thể không ép bản thân bình tĩnh. Thật ra lúc này điều khiển rất đơn giản, chỉ là mệnh lệnh người của hắn rời khỏi chỗ nguy hiểm mà thôi.
Rất nhiều chiến sĩ nam tước đột nhiên lấp lánh ánh sáng thần lực, đó là tiêu chí được thần lực chúc phúc. Nhưng là chúc phúc của Lưu Sa lúc này khác trước, chiến lực vẫn tăng lên nhưng là có thêm tác dụng cổ vũ, khích lệ. Những chiến sĩ được chúc phúc có thêm dũng khí đối mặt tất cả cường địch, dù cho có lấy một địch vạn, họ cũng đủ dũng cảm xung phong!
Loading...
Đây khẳng định là thành quả Lưu Sa nghiên cứu thần lực của thần dũng cảm nhưng là dùng lúc này lại có tác dụng khác. Những chiến sĩ được Lưu Sa chúc phúc trong mắt chỉ còn trấn hùng kỵ sĩ, từng người không chút do dự tiến vào cuộc chiến thảm khốc này, dùng sinh mạng của mình đổi lấy những vết thương trên người trấn hùng kỵ sĩ. Khi trấn hùng kỵ sĩ cuối cùng ngã xuống, chiến đấu thảm liệt cuối cùng cũng kết thúc.
Richard chậm rãi nhìn lướt qua chiến trường, khắp tầm mắt hắn là thi thể và tàn chi, những người có thể đứng lên gần như có thể đếm được. Không biết có bao nhiêu người chết trong trận chiến này, rất có thể lên đến hơn ngàn. Kỵ sĩ và chiến sĩ dưới trướng nam tước thậm chí còn không đủ để xếp thành biên chế, Richard dù lúc cuối có ý bảo vệ thuộc hạ thì hắn cũng chỉ còn hơn trăm thuộc hạ.
Tinh thần hắn cuối cùng trầm tĩnh lại, nhưng trong đầu tràn đầy mê muội mệt mỏi gần như không đứng vững nổi. Cũng may có một thần thuật sức sống rơi xuống người hắn mới giúp hắn không ngủ mê.
"Bọt Nước sao rồi?" Nhìn thấy Lưu Sa đi tới, Richard vội vã hỏi.
"Vết thương đã ổn định, không cần lo." Lưu Sa tựa như rất buồn ngủ, nàng cầm khăn vuông che trên miệng, thanh âm cũng trầm thấp. Richard có thể cảm giác được nàng hiện tại rất yếu mà vết thương nàng chịu chắc chắn không nhẹ. Lúc khai chiến, không biết nàng dùng biện pháp gì mà mạnh mẽ đẩy thực lực bản thân lên cao 3 cấp, điều này giúp thi triển mặt kính thời quang lên Cink Leier thành công, làm kẻ địch nguy hiểm này bị thương nặng, chiếm được một bước vô cùng quan trọng trong chiến cuộc.
"Nàng thì sao?" Richard hỏi tiếp.
Lưu Sa vẫn dùng khăn vuông che miệng nói: "Thần lực tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi."
"Chỉ nghỉ ngơi mấy ngày thôi sao?" Ánh mắt Richard lấp lánh nhìn Lưu Sa. Mạnh mẽ tăng cấp nhất là 3 cấp, Richard dù không phải rất hiểu thần chức giả nhưng bằng kiến thức thông thường đủ để hắn hiểu làm vậy phải trả giá rất lớn.
Lưu Sa đầy mệt mỏi cam chịu cười nói: "Được rồi, quả thật phải trả giá lớn. Nhưng ngươi yên tâm, cái giá này ta có thể trả được, trả mấy lần nữa cũng không sao."
Richard chỉ đành gật đầu lựa chọn tin tưởng Lưu Sa. Ngay lúc này, Laer đi đến bên người Richard, khẽ nói: "Chủ nhân, Cink Leier còn sống, ngài xem nên xử lý sao đây?"
Tia lạnh lẽo chợt lóe trong mắt Richard, hắn mang theo mấy thuộc hạ thân tín đi xuống tường thành, tới bên người Cink Leier mới dừng bước. Just khẽ nhíu chân mày, thân thể tiến lên nửa bước che giữa hai người. Sát thủ cấp cao như Cink Leier quá nửa sẽ có thủ đoạn phản kích trước khi chết.
Richard lắc lắc đầu, vươn tay kéo lại Just nói: "Không sao, nàng ta không còn lực phản kích."
Càng đến gần Cink Leier, huyết mạch tinh linh của Richard càng kích động mà huyết mạch Archimonde của hắn cũng ngo ngoe muốn động. Cink Leier cũng khẽ run rẩy, dưới cái run rẩy, tình huống thân thể nàng không thể dấu được Richard.
Cink Leier đã sớm không còn gương mặt xinh đẹp, toàn thân nàng khắp nơi là những vết thương, thấm ra máu đen nóng rực sôi trào như nham tương, da thịt bị nó chảy qua đều bị bỏng nặng. Từ trong máu đen, Richard còn có thể cảm giác được nguyệt lực còn sót lại, lực lượng nguyệt lực và tử vong, ma quỷ trong máu đan xen, chiến đấu mới tạo thành hiện tượng sôi trào như này.
Richard ngồi xổm xuống bên người Cink Leier, chăm chú nhìn kẻ địch lớn nhất của hắn từ trước đến nay. Dù cho da thịt nàng cháy đen, mù một con mắt nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ kiều diễm, y như một con búp bê bị phá hoại triệt để vậy.