Hoàng Long chân nhân tiếp nhận chiếc bình, lão hừ một tiếng, nói:
- Nước sông phía sau núi không cho phép mang ra, hai bình này ta thu
lấy, sau này không có ngoại lệ. Ngươi trước tiên lui xuống, nhớ kỹ sáng
mai tới đây, ta sẽ dân ngươi tới Tàng Kinh Các để ngươi lựa chọn tiên
pháp thích hợp.
Vương Lâm nghe nói thế, tâm lý sinh ra chút mông chờ, khom người cáo
lui. Hắn bây giờ có tu vi rất cao, nhưng tiên pháp lại chỉ có mỗi Dẫn
Lực Thuật.
Vương Lâm đi rồi, Hoàng Long mới xoay người cung kính khom lưng nói:
- Thượng Quan trưởng lão, ngài xem những lời Vương Lâm vừa rồi có vài phần là sự thật, nên xử lý chuyện này thế nào?
Loading...
Một người mặc bộ lam bố với gương mặt khô gầy từ phía trong đại điện đi ra, lão trầm giọng hừ một tiếng nói:
- Có lời nào là thật? Hoảng Long, chẳng nhẽ ngươi không nhận ra những
lời nào là thật sao? Tiểu gia hỏa này không có một câu nói thật.
Trên mặt Hoàng Long chân nhân hiện ra vẻ xấu hổ, đối phương là một trong
mười vị trưởng lão của môn phái, ở tu chân giới hết thảy đều dựa vào
thực lực để nói chuyện. Hắn cùng chưởng môn vốn là sư huynh đệ cùng bối
phận, chỉ bất quá do thực lực chênh lệch mà dần trở nên cách xa nhau
hơn.
Hằng Nhạc phái có quy củ chỉ cần tiến vào Trúc Cơ kỳ liền có thể trở
thành trưởng lão, hưởng một số đặc quyền. Nếu đạt tới Kết Đan kỳ thì trở
thành một trong những người chèo lái cho môn phái. Còn đạt tới Nguyên
Anh kỳ vậy trên cơ bản đã trở thành tổ sư của Hằng Nhạc phái.
Mười vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ ngày thường đều tiến hành bế quan, lần này
bởi vì trao đổi tiên thuật với Huyền Đạo Tông, cho nên Hoàng Long chân
nhân mới thông tri cho các vị trưởng lão, để trưởng lão thông tri cho
hai người có tu vi Kết Đan kỳ.
Vương Lâm xuất hiện khiến cho Hoàng Long chân nhân rất bất ngờ bởi vì có
trưởng lão Trúc Cơ kỳ xuất quan, cho nên mới mang Vương Lâm tới đây
chất vấn một chút, để cho trưởng lão của bổn môn theo dõi.
Thượng Quan trưởng lão cầm lấy chiếc bình ngọc trên tay Hoàng Long chân nhân, hơi đảo qua thần thức một chút, gật đầu nói:
- Tiểu tử này có nói thật một chút. Nước trong chiếc bình này đích xác
là lấy từ nước sông ở phía sau núi. Nếu thường xuyên uống nó đúng là có
khả năng làm cho tu vi tăng tiến nhanh hơn.
Hoàng Long chân nhân do dự một chút mới cung kính hỏi:
- Thượng Quan trưởng lão, ngài thấy tiên pháp Vương Lâm sử dụng có đùng là Dẫn Lực thuật của chúng ta không?
Thượng Quan trưởng lão liếc mắt nhìn thoáng qua Hoàng Long chân nhân nói:
- Vài trận tỷ thí của hắn ta đã xem qua, có thể khẳng định đó chính là Dẫn Lực thuật.
Thần sắc Hoàng Long chân nhân hơi thay đổi, kinh ngạc nói:
- Đúng là Dẫn Lực thuật sao? Nhưng Dẫn Lực thuật đâu có uy lực lớn như
vậy? Ngay đến cả pháp bảo của người khác cũng có thể bắt được,
Thượng Quan trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bất cứ loại pháp thuật gì nếu tu luyện trong một thời gian dài đều sẽ
sinh ra một chút tác dụng thần diệu. Bất quá, đối với Trúc Cơ kỳ mà nói,
điều ấy cũng không tính là cái gì to tác, Dẫn Lực thuật là trụ cột
trong tu chân giới, càng là trụ cột thì nó càng được truyền lưu từ rất
xưa, đạo lý này ngươi đến bây giờ vẫn không hiểu rõ sao?
Hoàng Long chân nhân vội vàng gật đầu.
Thượng Quan trưởng lão trầm ngâm một chút nói:
- Tu vi của đứa nhỏ này đích xác là tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, chỉ
bất quá linh lực của nó vô cùng khổng lồ, ta cũng không thể nhìn thấu.
Nhưng có thể đoán nó hẳn là vào khoảng tầng thứ mười bốn của Ngưng Khí
kỳ, trong tương lai có khả năng tiến vào Trúc Cơ kỳ. Một đệ tử như vậy
tuy có chút bí mật nhưng vẫn trong khả năng cho phép. Bây giờ môn phái
chúng ta đang lâm vào tình trạng nguy cơ tứ phía, Huyền Đạo Tông không
hổ danh là môn phái cổ xưa, chỉ tùy tiện lấy ra một tiểu bối Ngưng Khí
kỳ mà đã tương xứng với mấy vị trưởng lão, lại còn truyền âm cho Vương
Lâm để lung lạc tinh thần của hắn. Đây thật sự là quá m hiếp người a!
Hoàng Long chân nhân ngẩn người ra, hắn cũng không hỏi rõ chi tiếc việc truyền âm mà cung kính nói:
- Hoàng Long tuân mệnh. Thượng Quan trưởng lão, Huyền Đạo Tông nói mấy việc liên quan tới các tổ sư của phái ta....
Thượng Quan trưởng lão thở dài, trên mặt hiện vẻ lo lắng, lắc đầu nói:
- Tổ sư của chúng ta đã ba trăm năm không truyền lại tin tức gì, sợ
rằng.... Ôi. Việc này ngươi không cần phải xen vào, nếu Huyền Đạo Tông
muốn cướp lấy Hằng Nhạc phong của chúng ta thì chuyện đó không thể tránh
được. Triệu Quốc vô cùng rộng lớn, chúng ta tự sẽ có chỗ khác dung
thân. Hừ. Một khi hai vị sư tổ đột phá kết đan tiến vào Nguyên Anh thì
hết thảy mọi nhục nhã có thể đòi lại.
Hoàng Long chân nhân cười khổ một tiếng, sau đó gật đầu không nói tiếp.
Vương Lâm sau khi rời khỏi đại điện, dọc theo đường đi đều bị các nội
môn đệ tử chú ý tới, thái độ của bọn họ vô cùng cung kính, so với hôm
trước căn bản là một trời một vực.
- Thực lực, tu chân giới dựa vào thực lực để nói chuyện với nhau, điều
này thật sự là không sai a. - Vương Lâm có chút cảm khái, về tới dược
viên của Tôn Đại Trụ.
Vừa mới tiến vào trong sân, hắn lập tức nhìn thấy gương mặt hòa ái mỉm
cười của Tôn Đại Trụ, lão đang nhanh chóng tiến lại gần, nói:
- Hảo đồ nhi, vi sư chờ ngươi đã nửa ngày, mau tới đây. Đây là do thầy
tự mình pha một ấm cực phẩm dược trà, uống một cốc lấy lại tinh lực nào.
Vừa nói, hắn từ chiếc bàn ở giữa sân cầm lên một chén trà, tự mình rót ra đưa cho Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm trở nên cổ quái, Tôn Đại Trụ biến hóa quá nhanh, làm cho hắn có chút phản ứng không kịp.
Tôn Đại Trụ vừa nhìn vẻ mặt Vương Lâm lập tức xấu hổ cười, ánh mắt có chút thành khẩn nói:
- Vương Lâm. Ta làm sư phụ quả thật không làm hết chức trách, trước kia chúng ta có rất nhiều hiểu lầm.
Vương Lâm vẫn chưa tiếp nhận chén trà trong tay lão, thần thức của hắn
hơi đảo qua, phát hiện bên trong chén trà đích xác có ẩn chứa một bộ
phận linh lực nói:
- Đệ tử có chút mệt mỏi, trà này sẽ không uống.
Tôn Đại Trụ vội vàng nói:
- Mệt mỏi? Vậy cần phải nghỉ ngơi, nơi ở trước kia của ngươi quá nhỏ, như vậy đi, từ nay ngươi bắt đầu ở trong phòng của ta.
Thần sắc Vương Lâm vẫn bình thường, nhưng nội tâm của hắn lại âm thầm
cảnh giác, nếu trong môn phái có người nào khiến cho hắn đề phòng nhất
thì chính là Tôn Đại Trụ. Vì vậy hắn lắc đầu nói:
- Không nên. Đệ tử cũng không ở lại mấy ngày, qua một đoạn thời gian lại tiếp tục tiến vào hậu sơn để bế quan tu luyện.
Tôn Đại Trụ há mồm nói gì đó, nhưng Vương Lâm đã vội vàng cáo lui, nhanh
chóng quay về phòng. Ánh mắt Tôn Đại Trụ thay đổi, liếc mắt nhìn chén
trà trong tay, ánh mắt ẩn hiện hàn quang.
Vương Lâm quay đầu lại, trên mặt lộ nụ cười mỉm, thâm ý nhìn Tôn Đại Trụ.
Gương mặt Tôn Đại Trụ có chút cứng đờ, lão cười nói:
- Hảo đồ nhi. Còn có chuyện gì sao?
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ châm chọc, tiến lên phía trước vài bước, nói:
- Sư phụ, người hình như rất khẩn trương.
Tôn Đại Trụ thầm giật mình, lui lại sau mấy bước, mạnh mẽ trấn an tinh thần nói:
- Vi sư đích xác có chút khẩn trương, thực lực của đồ nhi vượt qua ta
rất nhiều, mà bản thân vi sư lại chỉ có thực lực tầng thứ năm của Ngưng
Khí kỳ mà thôi.
Vương Lâm đưa mắt nhìn chén trà, đột nhiên nói:
- Sư phụ, nước trà này, người uống giúp đệ tử đi.
Sắc mặt Tôn Đại Trụ nhanh chóng thay đổi, hắn cười nói:
- Điều này sao có thể? Đồ nhi đã không uống thì ta chỉ đành....
Vừa nói tới đây, hắn lập tức vứt chén trà trên tay xuống, thân thể nhanh
chóng lui lại phía sau vài bước, thân hình lập tức tiến lại chỗ cửa
dược viên.
- Sư phụ, uống nó đi. - Sắc mặt Vương Lâm khác thường, Dẫn Lực thuật
được hắn sử dụng đón đỡ lấy chén trà đang sắp chạm mặt đất, đưa tới
trước mặt Tôn Đại Trụ. Hắn thở dài một tiếng, Tôn Đại Trụ hiển nhiên
không có hảo ý, nước trà này xem ra có chút vấn đề a.
Sắc mặt Tôn Đại Trụ thay đổi bất định, sau đó đột nhiên nhíu mày nói:
- Vương Lâm. Xem ra đồ nhi đối với vi sư có chút hiểu lầm, chén trà này ngươi cho rằng có gì khác thường sao? Được. Ta uống.
Tôn Đại Trụ cầm lấy chén trà ở trên không, liếc mắt nhìn Vương Lâm sau
đó đỡ lấy, lão uống cạn chén trà rồi ném xuống đất, bất mãn nói:
- Được rồi. Chưởng môn sư bá tìm ta có chuyện để bàn, nếu ta đến chậm
chính là bất kính, có chuyện gì trở về hãy nói. - Lão vừa nói vừa thối
lui lại phía sau.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể hắn nhanh chóng động, sắc mặt
Tôn Đại Trụ đại biến, đang muốn lui lại phía sau, nhưng tu vi của lão
mới chỉ là tầng thứ năm của Ngưng Khí kỳ, như thế nào có thể so sánh
được với Vương Lâm.
Trong nháy mắt, Vương Lâm đã tới bên người Tôn Đại Trụ, ánh mắt hắn lóe
lên hàn quang, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực Tôn Đại Trụ. Mới vừa rồi sau khi
lão uống xong chén trà, Vương Lâm lập tức chú ý tới xem đối phương đã
chính thức uống chưa, hay là dùng linh lực ở trong cơ thể bao lấy nước
trà.
Sau một vỗ lại, linh lực của Tôn Đại Trụ lập tức phân tán, nước trà lộ ra, nhanh ch phân bố trong cơ thể Tôn Đại Trụ.
Sắc mặt Tôn Đại Trụ xám như tro, hơi có vẻ tức giận, nghiêm nghị nói:
- Vương Lâm, ngươi muốn làm gì? Ngươi định khi sư diệt tổ sao? Ngươi nếu giết ta Hằng Nhạc phái sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Vương Lâm không có ý định đáp lại, thần thức hơi đảo qua xem xét nước
trà trong cơ thể của Tôn Đại Trụ, sau khi nó tán ra lập tức chuyển hóa
thành một luồng khí màu bạc theo mạch máu đối phương bắt đầu lan ra.
Ngay khi Tôn Đại Trụ cảm giác được không ổn, đang muốn nói chuyện, nhưng
đã chậm, nó nhanh chóng tiến vào não bộ, trong nháy mắt vẻ mặt dữ tợn
của lão chạm rãi thư thái trở lại.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Tôn Đại Trụ, lập tức phát hiện ra có điều
không thích hợp, ánh mắt đối phương rõ ràng không còn chút tự chủ nào.
Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Sư phụ, đệ tử cũng không phải muốn khi sư giệt tổ, mà đối với hành
động ác ý của người, nước trà này nếu người đã uống xong ta cũng không
thể làm gì bất nghĩa với người.
Ánh mắt Tôn Đại Trụ có chút thẫn thờ, đột nhiên nói:
- Nước trà không thể uống.
Vương Lâm ngẩn người ra, đánh giá lại một lần nữa Tôn Đại Trụ, đột nhiên hỏi:
- Tại sao không thể uống?
- Trong nước trà có Tam Thi Tuyến Trùng thảo. - Ánh mắt Tôn Đại Trụ có chút mê man nói.
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hỏi:
- Tam Thi Tuyến Trùng Thảo có tác dụng gì?
- Trong một thời gian ngắn có thể khống chế mọi hành vi của người uống,
là một trong những vật phẩm cần thiết để luyện chế khôi lỗi.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia sát khí, nhưng hắn vẫn bình thàn nói:
- Tại sao muốn cho ta uống nó?
- Từ khi phát hiện ngươi có linh khí hồ lô, trong lòng ta luốn có nghi
hoặc, cho nên mới nhận người làm đệ tử, vốn định chưof sau khi ngươi
tiến vào Ngưng Khí kỳ sẽ thực hiện Sưu Hồn thuật với ngươi. Nhưng bởi vì
trước đó đã cho ngươi ăn Hóa Linh thảo, cho nên cảm giác ngươi trong
vòng mười năm không thể đạt tới Ngưng Khí kỳ. Việc này mới bỏ qua, nhưng
không ngờ trong trận tỷ thí hôm qua, thực lực của ngươi đột nhiên tưng
mạnh, vẻ mặt ta tuy rất vui mừng, tuy nhiên trong lòng lại càng cảm thấy
nghi hoặc. Suy nghĩ một chút liền cho rằng ngươi nhất định có tư tàng
tàng linh khí hồ lô, thậm chí còn có một chút bí mật, ta cũng muốn đề
cao tu vi cho nên mới chuẩn bị chén trà này cho ngươi.
Vương Lâm hít sâu một hơi khí lạnh, hỏi:
- Hóa Linh thảo có tác dụng gì? Chuyện của ta ngươi có nói qua với người
khác hay không? Còn có Tam Thi Tuyền Trùng Thảo ngươi vì sao lúc đầu
không sử dụng với ta?
- Hóa Linh thảo là vật phẩm cần thiết khi muốn tán công, nó có tác dụng
làm tiêu tán linh khí trong cơ thể. Chuyện liên quan tới ngươi, ta vẫn
chưa nói cho người nào biết, trước tiên là bởi vì sợ hãi ngươi ta sẽ
đoạt hồ lô của ta, sau bởi vì chuyện quá mức đột ngột, ta nếu nói ra đối
với mình cũng không có chỗ tốt bằng chính mình tự hành động.
- Tam Thi Tuyến Trùng thảo lúc đầu ta không có, mà năm ngoái khi xuống
núi, lấy trộm điển tịch của môn phái để trao đổi với một vị bằng hữu. Vị
bằng hữu đó từng nói qua, dưới Trúc Cơ kỳ xác xuất có thể thành công là
mười thành. Hơn nữa loại dược thảo này không màu không mùi, khó có thể
phát giác được, ta vôn định dùng trên người cảm tam sư điệt để chuẩn bị
luyện chế Tạo Hóa đan.
Vương Lâm giận giữ, cười lạnh nói:
- Ngươi không sợ sẽ bị người ta phát hiện sao?
- Vì muốn có bị mật trên người ngươi, ta cố gắng một chút cũng không
sao. Tuổi của ta đã lớn, nếu không tiến bộ thêm được một bước, thì cuộc
đời này không có khả năng tiến vào Trúc Cơ kỳ. Kỳ thật ta cũng không nắm
chắc sẽ thành công, ta đánh cược một lần, cho nên mới chuẩn bị sẵn chén
trà. Ngươi nếu trờ về ta sẽ cố gắng để cho ngươi uống, còn nếu ngươi
không trở về chắc chắn đã được chưởng môn sư bá an bài ở chỗ khác, từ
nay về sau ta sẽ không có cơ hội xuống tay.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm chượt lóe lên, giọng hắn lạnh như băng nói:
- Ngươi vừa rồi nói chưởng môn tìm ngươi, có chuyện này không?
- Khôn có.
Tôn Đại Trụ vừa mới nói hết, cánh tay của Vương Lâm nhoáng lên một cái
đã đập xuống đầu hắn, từ thất khiếu lập tức chảy ra máu, rồi ngã xuống
đất.
Vương Lâm nhìn thi thể Tôn Đại Trụ, nội tâm hắn có cảm giác không nói
nên lời, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người, hơn nữa lại
giết chính sư phụ của mình.
Trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm thu hồi thi thể Tôn Đại Trụ sau đó nhanh
chóng tìm đường rời khỏi Hằng Nhạc phái, tới mộ chỗ khe núi liền vứt thi
thể hắn vào trong đó.