Âu Dương lão giả khinh miệt liếc nhìn Vương Lâm, nói:
- Một tiểu bối như ngươi thì có cái gì mà trao đổi? Hừ! Nếu ngươi có thể
xuất ra pháp bảo Tử Nhạc Tiên Kiếm của Hằng Nhạc phái ta còn miễn cưỡng
đổi lại cho người một giọt.
Vương Lâm nhíu chặt mày, nội tâm hắn thoáng lạnh đi, Dẫn Lực thuật được vận dụng tới cực hạn, một trảo trực tiếp đánh tới.
Âu Dương lão giả biến sắc, quát:
- Tiểu bối ngươi thật là to gan!
Vừa nói tới đây, ông tay áo lão vung lên, một chiếc phi kiếm nhất thời
xuất hiện. Phi kiếm này vừa hiện ra lập tức lớn dần lên, chỉ trong nháy
mắt đã hóa thành một thanh cự kiếm phát ra khí thế thiên quân vạn mã.
Loading...
Khi một kiếm này xuất hiện, ánh mắt lão lộ ra một tia sát ý, đệ tử của
đối phương có thực lực kinh người, nếu giữ lại sau này khẳng định sẽ trở
thành mối uy hiếp với Huyền Đạo tông, không bằng nhân dịp này hủy diệt
tu vi của hắn.
Sắc mặt Hoàng Long chân nhân hơi trầm xuống, lão đã nhìn ra tâm cơ của
đối phương, Tử Nhạc kiếm trong tay lập tức được huy động muốn ngăn cản
đối phương. Chính lúc này, Vương Lâm cười dài một tiếng, Dẫn Lực thuật
được hắn vận dụng tới cực hạn, vôn là đôi bàn tay vô hình lập tức biến
thành vật hữu hình.
Hai bàn tay phát ra quang mang màu trắng xuất hiện ở giữa không trung xua tan đi tất cả những đang mây đang ở xung quanh.
Phương hướng của bàn tay không hề thay đổi, một cánh tay ôm lấy đầu con
Thiên Túc Ngô Công, còn cánh tay kia thì hướng lên trên đón đỡ thanh cự
kiếm đang chém xuống.
Tốc độ chém xuống của cự kiếm nhất thời bị kiềm hãm, sau đó dần dần đứng
lại ở giữa không trung không thể ép xuống tiếp, sắc mặt của Âu Dương
lão giả ửng hồng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Hai vị trưởng lão còn lại cắn chặt rang liều mạng đồng thời ra tay, một
đạo ánh sáng màu hồng từ trong miệng một người xuất hiện, ở giữa không
trung nó hóa thành dải lụa nhanh chóng đánh về phía Vương Lâm.
Cùng lúc đó, vị trưởng lão còn lại tế xuất một quả ngọc giản từ bên
trong tỏa ra quỷ hỏa, rồi quỷ hỏa lại tiếp tục phân ra làm bảy tam cái
vây lấy Vương Lâm vào bên trong sau đó lập tức thu hẹp phạm vi bao vây
lại.
Một cỗ khí thế nóng bừng ập tới, nhưng thần sắc Vương Lâm vẫn không hề
thay đổi, Dẫn Lực thuật lại được hắn tiếp tục phân ra một bàn tay. Bàn
tay đó liên tục xoay quanh người Vương Lâm, từ nó sinh ra những đạo khí
lưu mà mắt thường có thể thấy được, những đạo khí lưu này làm cho quỷ
hỏa ở bốn phía lúc sáng lúc tối.
Những biến hóa liên tục xảy ra rất nhanh, Hoàng Long chân nhân tức giật
quát lên một tiếng, một tay bắt quyết, Tử Nhạc tiên kiếm nhanh như điện
lóe lên một cái phát ra âm thanh xé gió lao tới dải lụa của vị trưởng
lão còn lại.
Mượn cơ hội này, thân thể Vương Lâm di chuyển với tốc độ cực nhanh vọt
tới bên cạnh Thiên Túc Ngô Công. Dẫn Lực thuật được hắn sử dụng để khống
chế con Thiên Túc Ngô Công làm cho nó không thể giãy ra. Tay phải Vương
Lâm đặt lên đầu con rết, linh lực từ tay hắn nhanh chóng truyền sang
làm cho con Ngô Công cảm thấy đau nhức, từ miệng nó phun ra một ít chất
lỏng màu đen.
Nói thi lâu nhưng những việc đó chỉ xảy ra trong thời gian vài giây,
những người còn lại chưa kịp phản ứng thì hai bên đã va chạm với nhau.
Đạo Hư chân nhân nhìn thấy con Ngô Công thổ ra chất độc, lo lắng Vương
Lâm không phân biệt được độc chất vì vậy vung tay áo lên ném ra một
chiếc bình ngọc, cao giọng nói:
- Vương Lâm sư điệt, dùng cái này lấy độc.
Nói xong, lão huy động phi kiếm của mình cùng với quỷ hỏa đang vây lấy Vương Lâm dây dưa cùng một chỗ.
Ba vị trưởng lão Huyền Đạo tông tức giận gầm lên một tiếng, bị đám người
Hằng Nhạc phái cuốn lấy cho nên không thể ngăn cản Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn thấy cong Ngô Công đã nôn ra dịch độc của nó, thân hình
hắn nhanh chóng lui lại phía sau, tiếp lấy bình ngọc rồi sử dụng linh
lực bao quanh lấy dịch độc của Ngô Công thu nó vào bên trong bình.
Âu Dương lão giả nội trận lôi đình hét lớn:
- Hằng Nhạc phái, các ngươi khinh người quá đáng!
Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, lão thu hồi Tử Nhạc tiên kiếm,
những người còn lại cũng đồng loạt thu hồi bảo kiếm của mình, hai phái
phân ra hai bên đứng giữa không trung.
Vương Lâm dùng ánh mắt xin lỗi nhìn đám người Huyền Đạo tông, dịch độc
của con Thiên Túc ngô công này là dược vật để trị liệt tật của phụ thân
hắn, cho nên hắn không thể không sử dụng hạ sạch này để lấy nó. Hắn ôm
quyền nói:
- Âu Dương sư thúc, dịch độc của con Ngô Công này đối với đệ tử rất
trọng yếu. Vãn bối ở đây có một vật dùng để đổi lấy dịch độc của nó.
Dứt lời hắn ném ra một chiếc bình ngọc nhìn qua thì rất bình thường, bên trong đó chính là nước sông ở phía hậu sơn.
Sắc mặt Âu Dương lão giả âm trầm lại, sau khi tiếp nhận chiếc bình ngọc
đang định nói tiếp đột nhiên thần sắc hơi thay đổi. Lão đánh giá lại
chiếc bình ngọc trong tay, cau mày nói:
- Nghe nói Hằng Nhạc phái năm trăm năm trước có mấy vị Nguyên Anh lão tổ
chuyển môn phái tới đây. Ngoại trừ linh khí ở đây nhiều hơn bên ngoài
mấy lần, thì chất lỏng này sợ rằng cũng xuất hiện từ nơi này.
Mở chiếc bình ngọc ra, linh khí ẩn chứa bên trong nhất thời phát tán ra
xung quanh, Hoàng Long chân nhân nhìn chiếc bình ngọc, vuốt chòm râu
cười nói:
- Tiểu tử này dĩ nhiên lại mang theo một lọ nước sông tới đây.
Âu Dương lão giả hừ một tiếng, cầm chiếc bình ngọc trên tay suy nghĩ một chút, nói:
- Hoàng Long đạo hữu, Hằng Nhạc phái các ngươi có một đệ tử rất tốt a! Cáo từ!
Nói xong, lão liếc mắt nhìn Vương Lâm, trầm ngâm một chút rồi truyền âm nói:
- Vương sư điệt, chuyện dịch độc của con Ngô Công này ta không truy cứu,
nhưng Hằng Nhạc phái nếu không có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn thì cũng
không còn tồn tại được lâu, ngươi tự thu xếp đi!
Nói xong, lão vỗ lên đầu con Ngô Công, Thiên Túc Công Ngô trừng mắt nhìn
Vương Lâm một cái, sau đó thân thể nó lay động lập tức bay nhanh về
phía bắc.
Trong lúc Vương Lâm chú ý tới con Thiên Túc Ngô Công, hắn mơ hồ cảm thấy có một đôi mắt đẹp nào đó đang nhìn mình/
Hắn ngẩn người ra một lúc, trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại lời Âu
Dương lão giả vừa nói, về phần chủ nhân của đôi mắt đó, Vương Lâm cũng
chỉ nhìn lướt qua chứ không để ở trong lòng.
Sau khi Huyền Đạo Tông rời đi, Thương Tùng phong liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt Hoàng Long chân nhân đảo qua một lượt, cười nói:
- Cuộc tỷ thí hôm nay, Hằng Nhạc phái của chúng ta toàn thắng! Tất cả
các nội môn đệ tử đều có phần thưởng, mỗi người đều được tới đan phòng
lĩnh mộ lọ linh đan. Tất cả đều phải cố gắng tu luyện, lấy Vương Lâm làm
tấm gương!
Đám nội môn đệ tử nhất thời đều vui mừng, ai cũng muốn nhìn kỹ Vương Lâm
một chút, giờ phút này dang xưng phế vật giành cho hắn không còn ai
nhắc tới nữa.
Nội tâm Vương Trác rất phức tạp, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Sư phụ. Đệ tử muốn đóng cửa tu luyện, từ nay về sau không hỏi tới thế sự nữa.
Đạo Hư thở dài một hơi, Vương Trác là đệ tử đắc ý nhất của lão, cho nên
lão hiểu rất rõ mâu thuẫn của hắn với Vương Lâm, trầm ngâm một chút gật
đầu nói:
- Thôi được. Ngươi mượn cợ hội này tránh gặp mặt Vương Lâm một thời gian.
Vương Trác cười khổ một tiếng, cúi đầu không nói gì.
Hoàng Long chân nhân lúc này lại tiếp tục mở miệng nói:
- Tất cả đều tản đi. Vương Lâm, ngươi theo ta tới đến đây.
Vương Lâm gật đầu, ánh mắt hắn hơi đảo qua một chút rồi dừng lại trên người tam sư huynh Lữ Vân Kiêt, đột nhiên nói:
- Tam sư huynh, huynh chờ một chút!