Mấy ngày tiếp theo Vương Lâm đều bận bịu tìm cách dự trữ tuyết thủy.
Nếu không phải lo lắng linh khí bốn phía thì hắn đã sớm vác vại ra để
đựng rồi. Hiện tại chỉ dùng hồ lồ, cũng may mà hồ lô có rất nhiều, trong
mấy ngày đã chứa đầy mấy trăm cái hồ lồ. Hắn tính chỗ hồ lô chứa đầy
tuyết thủy này chắc là đủ cho mình dùng trong mộng cảnh một thời gian
dài.
Sau khi lấp đầy những cái hồ lô này, Vương Lâm bắt đầu ngồi tu luyện.
Tuy nói hiệu quả của tuyền thủy hơi giảm sút nhưng cũng không phải mất
đi toàn bộ hiệu quả, vẫn có thể sử dụng được.
Trong nháy mắt mười ngày đã trôi qua. Trong mười ngày này, Vương Lâm đã
Loading...
uống hết tuyền thủy. Cũng may mà tuyền thủy này vừa uống vào cơ thể là
lập tức phân giải ra, biến thành linh khí. Nếu không thì bụng hắn chẳng
thể chứa nhiều chất lỏng như vậy được.
Khi tu luyện đến Ngưng Khí kỳ tầng hai, nhu cầu linh khí sẽ hơn tần thứ
nhất đến mấy lần. Cho đến hiện tại, trên thực tế Vương Lâm đã ở trong
không gian mộng cảnh tu luyện hơn chín tháng.
Nếu là tầng thứ nhất, chín tháng tu luyện không ngừng nghỉ, lại có linh
khí sung túc cung ứng thì thể nào cũng sẽ có chút thành tựu. Nhưng hiện
tại, tuy hắn cảm giác linh khí trong có thể nhiều lên không ít nhưng vẫn
chưa làm hắn hài lòng.
Hôm nay là ngày hắn ước định với Vương Hạo. Vương Lâm không tiến vào
mộng cảnh tu luyện nữa là yên lặng chờ đối phương đến. Giữa đêm, bên
ngoài trời lại nổi bão tuyết, thân ảnh Vương Hạo xuất hiên trong thần
thức Vương Lâm.
Không lâu sau, Vương Hạo đẩy cửa bước vội vào trong, nóng nảy nói: "Chủ
nhân luyện đan làm ta không tới ngay được. Ta vất vả lắm mới ra được. Đi
mau, giao dịch hội chắc bắt đầu rồi."
Nói xong hắn liền vội vã bước ra ngoài. Vương Lâm nghe vậy cũng lập tức đuổi theo.
Hai người bước đi trên mặt tuyết đóng dày cộp trên đất. Từ trong môn
phái đi không bao lâu sau đã đến cửa, sau đó men theo con đường nhỏ đi
sâu vào trong núi.
Lúc này mặt đường đóng băng nên rất trơn. Vương Hạo không dám đi nhanh,
mà chỉ dám đi cẩm thận từng bước một. Cả người hắn run run, ngoài miệng
thì mắng: "Cái thời tiết quỷ tha ma bắt. Tuyết lớn như vậy làm ta ngã
xuống vực thì thành quỷ ta cũng phải đi đòi công đạo."
Trong khi đó, Vương Lâm đi đằng sau hắn thì lại rất ung dung. Đối với
thời tiết thế này, hắn không hề nghĩ như vậy mà còn cảm thấy thế này mới
tốt. Chờ giao dịch hội kết thúc, hẳn lại có thể tích trữ được không ít
thuyết thủy.
Đi được một lúc, Vương Hạo bỗng dừng bước, ra vẻ thần bí, cười hì hì đưa
cho Vương Lâm một viên đan dược màu xanh biếc, thấp giọng nói: "Nhanh
lên, mấy hôm trước ta đã đến đây một lần. Từ chỗ này đi thêm một chút
nữa là đến. Chúng ta ăn dan dược này vào, tránh không để người ta nhìn
ra thân phận."
Nói xong, hắn lập tức lấy ra một viên đan dược giống vạy nhét vào miệng.
Một làn sương mù màu đen đậm đặc nhanh chóng từ thân thể hắn tản mát
ra, đem cả người hắn bao phủ vào bên trong. Một gióng nói khàn khàn từ
trong đám sương mù truyền ra: "Thế nào, có nhận ra ta là ai không?"
Vương Lâm dùng thần thức đảo qua, phát hiện thần thức của mình như chìm
vào trong bùn, không thể nào thăm dò được. Lúc này hắn mới an lòng nói:
"Đan dược này quả thần kỳ!" Nói xong hắn liền nhét viên đan dược vào
miệng.
Hai đám sương mù tối đen nhanh chóng đi sâu vào trong núi. Sau mấy ngã
rẽ, phía cuối con đường nhỏ bỗng hiện ra một mảnh đất trống.
Mảnh đất này rất rộng. Đứng ở đó có hơn mười cái bóng đen giống hai
người Vương Lâm. Nhưng cả đám đều đứng yên ở đó, không nhúc nhích cũng
chẳng nói câu nào.
Hai người Vương Lâm bước đến, tìm một chỗ trống rồi đứng im ở đó.
Đợi một lúc, thấy không ai đến nữa, một người trong đó bước ra, ho khan
một tiếng rồi khàn khàn nói: "Đã đến giờ, lần này vẫn do ta chủ trì. Quy
củ như cũ. Ta mở đầu." Nói xong hắn xuất ra một thanh tiểu kiếm mày
bạc, tiếp tục nói: "Thanh phi kiếm này không phải của Kiếm Linh các. Nó
là do tại hạ ngẫu nhiên mà có được. Uy lực không nhỏ. Ta chỉ cần linh
phù. 500 tấm!"
Những người kết bạn đi với nhau đều bàn luận. Một lúc sau có một người
lập tức xuất ra 500 tấm tiên phù, thực hiện giao dịch với đối phương.
Lúc này lại có một người mở miệng: "Ở đây ta có một hạ giai ngọc phù. Có
thể phát động như động đất ba lần. Ta chỉ đổi lấy 10 khỏa linh đan."
Hắn nhanh chóng xuất ra một một cái ngọc bội trong suốt, sáng long lanh
ra trước người rồi lập tức thu hồi lại.
"Ta đổi cho ngươi!" Cách Vương Lâm không xa có một người lập tức nói.
Đang muốn bước đến thì một người lên tiếng cực nhanh: "Ta trả 12 khỏa
linh đan!"
Người nói trước hơi do dự, hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một cái rồi im lặng. Hắn cho răng mười khỏa đã là cực hạn rồi.
Tiếp đó mọi người lục tục lấy bảo bối của mình ra. Toàn bọ khoảng đất
trống bắt đầu náo nhiệt. CHốc chốc lại có mấy người tranh gianh một kiện
vật phẩm, cuối cùng ai trả giá cao thì được.
"Ở đây ta có một thuật pháp, chỉ cần Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai là có
thể tu luyện. Nó có thể giúp người tu luyện giấu kín tu vi của mình
trong môt thời gian ngắn. Trừ khi là Trúc Cơ kỳ, nếu không thì không thể
phát hiện được. Ta biết cái này không có tác dụng gì nhiêu nên ta chỉ
đổi 10 khỏa...5 khỏa là được."Người đó nói năng lưỡng lự không hề sứt
khoát.
Mọi người đều cười ồ lên. Loại pháp thuật này căn bản là không có tác
dụng gì. Đệ tử môn nội toàn dựa vào tu vi để nói chuyện. Tu vi càng cao
thì đãi ngộ nhận được càng tốt. Ai hơi đâu lại đi cố che dấu tu vi mình
làm gì. Nếu thuật pháp này có thể che dấu tu vi trong thời gian dài thì
không nói, nhưng mà nó lại chỉ có thể che dấu trong thời gian ngắn, nhất
là lại còn đắt như vậy... 5 khỏa linh đan đó.
Thấy không có ai lên tiếng, người rao bán đành thở dài đinh lui về thì
Vương Lâm bống bước lên phía trước, trầm giọng nói: "5 khỏa linh đan. Ta
đổi!"
Đối phương ngẩn ra nhưng ngay lập tức lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng thực hiện giao dịch.
Cầm ngọc giản ghi chép thuật pháp, Vương Lâm có cảm giác hồi hộp. Hắn
chưa từng thấy qua thứ này. Thần thức hắn vừa đảo qua ngọc giản, lập tức
những khẩu quyết của thuật pháp kia xuất hiện trong đầu hắn.
Thứ này đối với người khác tuy không có tác dụng gì nhưng với hắn mà
nói, nó lại có tác dụng rất lớn. Tuy nó chỉ có thể che dấu tu vi trong
thời gian ngắn, không được hoàn hảo. Lúc này một người lại bước ra,
giọng nói hơi khàn khàn nhưng lại khá cao ngạo nói: "Một viên Tạo Hóa
Đan, tự ra giá!"
Vương Hạo hưng phấn lập tức nói nhanh: "Đoạt Linh Đan, 20 khỏa!"
"Tiên phù, một ngàn tấm và một thanh phi kiếm!"
"Tiên phù 2000 tấm!"
" Đoạt Linh Đan ba mươi khỏa cộng tiên phù 500 tấm."
"Hạ giai ngọc phù một khối, phi kiếm một cái, Đoạt Linh Đan mười khỏa, tiên phù 500 tấm!"
Mọi người đều cao giọng trả giá, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng Tạo Hóa
Đan. Vương Lâm từ Vương Hạo biết được, Tạo Hóa Đan là một loại dược vật
cực kỳ trân quý. Khi ăn vào, dược lực sẽ đọng lại trong cơ thể hai
tháng. Trong hai tháng này, người phục dụng nó sẽ có tốc độ hập thụ linh
khí tăng gấp mấy lần. Đúng là thứ mà đám đệ tử môn nội nằm mơ cũng muốn
có.
Thứ này trong môn phái cũng cực kỳ trân quý. Mỗi một đệ tử chỉ có hai cơ
hội mới có được. Đó là tấn thăng lên hắc y được một khỏa và tấn cấp lên
tử y được hai khỏa.