Trưởng khoa số một là Chu Huy đang ngồi trong phòng làm việc, hắn thông qua cánh cửa mở một nửa để nhìn rõ những gì đang phát sinh bên ngoài, các đồng nghiệp trong khoa đang bận rộn công tác. Ngày hôm nay người đến liên hệ với phòng văn thư tương đối nhiều, trong đó nhiều người đến để phản ánh thông tin liên quan đến Cơ Kim Hội.
Chuyện này đã trở thành trọng điểm của xã hội, cũng làm cho người ta chịu áp lực tâm lý rất lớn.
Đầu Chu Huy có hơi hói nhưng không phải là người lớn tuổi, hắn vốn là thư ký của một vị phó chủ tịch thành phố, trước kia còn là cán bộ trẻ có tương lai tươi sáng của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố. Kết quả là vị phó chủ tịch kia có vấn đề và phát sinh tai ương, thế là một người làm thư ký cho phó chủ tịch như hắn cũng gặp phải tai ương. Hắn rơi rụng từ vị trí thư ký của phó chủ tịch thành phố xuống làm một vị trưởng khoa phòng văn thư, tuy hai bên đều là cán bộ cấp phòng nhưng hàm lượng của nó lại khác biệt quá lớn. Trước kia khi còn đang công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân thành phố thì hắn là người phải phục vụ người khác, nhưng đối tượng hắn cần phải phục vụ chính là phó chủ tịch thường vụ, thế cho nên dù là các vị chủ tịch hay phó chủ tịch quận huyện bên dưới đều phải tỏ ra khách khí với hắn. Bây giờ hắn cũng làm công tác phụ thị người khác, nhưng phương thức đã khác hẳn, hắn phải phục thị cho nhân dân, khốn nổi quần chúng đến phòng văn thư thật sự là đủ mọi hạng người, cho dù anh có bực bội thì vẫn phải kiên nhẫn lắng nghe những lời cằn nhằn kêu khổ của bọn họ, đồng thời phải kiên nhẫn giải thích cho bọn họ hiểu. Những người này đã gửi thư tố cáo, ít nhất thì nói rõ vấn đề của bọn họ khó giải quyết được, không quan tâm đến nội dung tố cáo của bọn họ là đúng hay sai, ít nhất muốn xử lý cho tốt cũng không dễ dàng gì.
Chu Huy là trưởng khoa số một phòng văn thư, hắn cảm thấy mỗi ngày công tác nơi này đều rất giày vò, hắn thật sự muốn được đi nơi khác cho rãnh nợ. Tất nhiên hắn cũng đã cố gắng thông qua nhiều phương diện nhưng bây giờ còn chưa được hiệu quả gì, dù sao thì hắn cũng là thư ký của một vị lãnh đạo không may, là đối tượng bị người ta liệt vào danh sách không nên tiếp cận. Trước kia khi hắn là thư ký của lãnh đạo thì nhiều người tiếp cận xưng anh gọi em, nhưng bây giờ thậm chí còn không ai nhận ra hắn.
Tiếng ầm ĩ huyên náo ngoài đại sảnh truyền vào làm cho Chu Huy cảm thấy rất bức bối, hắn đứng lên chuẩn bị đóng cửa lại, đúng lúc này thấy chủ nhiệm văn phòng Vương Chân Thuận đưa Lý Nam đi đến. Hắn nhanh chóng nở nụ cười đi ra cửa nghênh đón:
- Chủ nhiệm Vương, hoan nghênh anh đại giá quang lâm.
- Ha ha, tôi đến tặng cho anh một người mới.
Vương Chân Thuận cười ha hả nói, nhưng Lý Nam ở bên cạnh nghe thấy tiếng cười này rất giả dối.
Ngày hôm qua Chu Huy đã có dự cảm rằng Lý Nam sẽ được phân phối đến khoa số một của mình, lý do là hôm qua Tiếu Đông Đông tỏ ra rất thỏa mãn với chàng thanh niên này, vì vậy hắn không khỏi nói:
- Cảm tạ chủ nhiệm Vương, mời chủ nhiệm Vương vào phòng.
Loading...
- Trưởng khoa Chu, Tiểu Lý là sinh viên giỏi của trường đại học Thiên Đô, là người đạt thành tích thi tốt nhất lần này của phòng tổ chức thị ủy, lãnh đạo phân phối cậu ấy đến khoa số một, mong anh dùng người cho thật tốt.
Chủ nhiệm Vương không đi vào trong phòng, hắn đứng nói chuyện ở cửa, sau đó quay sang nói với Lý Nam:
- Tiểu Lý, đây là trưởng khoa Chu của khóa số một, sau này cậu hãy cố gắng công tác dưới sự chỉ dẫn chỉ bảo của anh ấy.
- Vâng, chủ nhiệm Vương.
Lý Nam khách khí nói, hôm nay thái độ của Vương Chân Thuận là không nóng không lạnh, thế nên hắn không thể đoán ra tính nết của người này được, vì vậy bây giờ cũng không dám nói nhiều.
Vương Chân Thuận nói một câu bắt chuyện với Chu Huy rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Lý Nam nói với Chu Huy:
- Trưởng khoa Chu, tôi tên là Lý Nam, ngày hôm qua chúng ta đã gặp mặt rồi, sau này tôi sẽ là thủ hạ của anh, mong trưởng khoa Chu chú ý giúp đỡ nhiều hơn.
Chu Huy khoát tay áo, hắn khẽ cau mày nói:
- À, Tiểu Lý, hôm qua cậu có biểu hiện rất tốt, trưởng phòng Tiếu cũng lên tiếng khen ngợi cậu, hơn nữa cậu còn là sinh viên đại học Thiên Đô, điều này rất khó có được. Sau này cậu đến công tác ở khoa số một cần phải học tập và cố gắng phát huy tính tích cực công tác. Ngày hôm qua có lẽ cậu cũng đã có nhận thức về khoa số một rồi, nhưng đó chỉ là một bộ phận trong công tác hằng ngày của chúng ta mà thôi, chức trách của khoa số một chính là phụ trách tiếp đãi quần chúng đến đơn vị tiếp xúc, xử lý những tình huống phát sinh, phản ánh những tin tức quan trọng mà quần chúng giao phó, sau đó chuyển giao phân công những hạng mục này với các đơn vị ban ngành tương quan; chúng ta phụ trách xử lý tất cả những vấn đề phát sinh ở chung quanh khu văn phòng cấp ủy chính quyền thành phố; còn phải phối hợp xử lý vấn đề liên quan với các quận huyện, các đơn vị ban ngành; giữ gìn trật tự trong quá trình tiếp dân; hiệp đồng với các đơn vị ban ngành hay quận huyện liên quan trong công tác xử lý vấn đề của quần chúng. Những hạng mục công việc thế này có ngàn đầu vạn mối cực kỳ phức tạp, chúng ta cần phải cực kỳ kiên nhẫn mới được. Lát nữa cậu đi theo Thẩm Ngọc Phương để học tập, trong khoảng thời gian này cậu chú ý làm quen công tác của khoa, có chuyện gì nên hỏi nhiều nói ít một chút.
Lý Nam thầm nghĩ trưởng khoa Chu Huy xem như đã nói khá rõ ràng chức trách của khoa số một, nhưng hắn lại cảm thấy giọng điệu của trưởng khoa có chút bực bội, xem ra khi đối mặt với hoàn cảnh công tác như thế này thì tâm tình của mỗi người đều không tốt lên được.
- Cám ơn trưởng khoa Chu, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, cố gắng học tập.
Lý Nam nói.
Chu Huy gật đầu nói:
- À, như vậy là tốt, cậu đi tìm Thẩm Ngọc Phương đi, cụ thể làm những gì thì cứ theo sát sắp xếp của cô ấy là được.
Chu Huy nói xong thì đi vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, sau đó cầm một tư liệu lên xem.
Khi Lý Nam lui ra ngoài thì khẽ đóng cửa lại.
Chu Khải đang đọc tư liệu mà khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn thầm nói:
- Tiểu tử này cũng khá lễ phép, cậu ấy là sinh viên đại học Thiên Đô, lại là người có thành tích thi tốt nhất của phòng tổ chức thị ủy mà lại bị phân phối đến phòng văn thư, rõ ràng là người không có bối cảnh, không có quan hệ.
Phương diện này rất giống với Chu Huy, vì bản thân Chu Huy cũng không có bối cảnh, chỉ là hắn may mắn hơn so với Lý Nam, đó là trước kia khi tốt nghiệp thì được phân phối đến văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Vũ Dương, tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với phòng văn thư của Lý Nam. Nếu như không phải vị phó chủ tịch thường vụ kia gặp chuyện không may, bây giờ Chu Huy có thể là cán bộ cấp phó huyện, sao rơi vào tình huống mỗi ngày xử lý những sự việc đau đầu phức tạp như thế này?
Ngày hôm qua Lý Nam cũng đã gặp mặt Thẩm Ngọc Phương, lúc này Thẩm Ngọc Phương đang tiếp đãi một người phụ nữ trung niên, người này đang khóc lóc nói ra sự việc của mình, Thẩm Ngọc Phương vừa tiến hành ghi chép lại sự việc vừa nói ra những lời trấn an.
Lý Nam không vội vàng đi sang quấy rầy, hắn tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Khi hắn thấy ly nước của Thẩm Ngọc Phương đã cạn, hắn nhanh chóng đứng lên rót đầy nước cho nàng, sau đó đi tìm một cái ly khác rót nước cho người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên có lẽ vì nói quá nhiều nên đã khô cổ, sau khi Lý Nam đưa ly nước đến thì uống ngay, điều này làm cho Thẩm Ngọc Phương thở dài một hơi.
- Tiểu Lý, cậu được phân phối đến khoa của chúng tôi sao?
Thẩm Ngọc Phương cầm ly trà lên uống một ngụm rồi hỏi, nàng cảm thấy tiểu tử Lý Nam này không tệ, rất chịu khó và hiểu chuyện.
Lý Nam gật đầu nói:
- Vâng, trưởng khoa Chu sắp xếp tôi đi theo học tập chị Thẩm, sau này có việc gì không hiểu tôi sẽ phải tìm hiểu và học hỏi từ chị.
- Có gì hay đâu mà học, cậu là sinh viên đại học, chắc cũng không làm việc ở đây lâu, biết đâu ngày nào đó sẽ được đề bạt.
Thẩm Ngọc Phương vui đùa nói.
Sau khi người phụ nữ trung niên uống nước xong thì khôi phục lại tinh thần, nàng dùng tay xoa xoa mắt nói:
- Chồng tôi rõ ràng là bị oan, tiền thì bị Chu Nhân Khánh lấy đi, ai ngờ chồng tôi lại bị tên họ Chu kia cắn ngược lại, bây giờ còn đang bị tạm giam. Tôi có đến phòng giáo dục tìm tên họ Chu kia, nhưng hắn không chịu gặp mặt tôi. Tuy trưởng phòng Trần có gặp tôi thế nhưng lại nói chuyện rất qua loa, yêu cầu tôi tin tưởng tổ chức, nhưng tổ chức có thể tin tưởng được sao?