logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Từ sau khi thoát khỏi Ngục Giam đảo, Vương Lâm vẫn luôn rất thận trọng, hắn biết nếu như đi nhầm một bước, chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Ở cái thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có dùng thực lực để quyết định số mạng mình, hắn luôn tự nhắc nhở, nhất định phải thật cẩn thận.

Ngoài điểm này ra, Vương Lâm còn có chút băn khoăn, Công pháp cấp D tuy cao, nhưng tốc độ tu luyện lại không thể sánh bằng công pháp cấp E.

Vương Lâm biết rằng thứ hắn thiếu bây giờ chính là thời gian, từ hai điểm băn khoăn này hắn đã quyết định tu luyện công pháp cấp E, để nhanh chóng đạt tới cấp 3 nguyên lực, phải có khả năng tự vệ nhất định thì mới tính toán tiếp được những thứ khác.

Trên con đường tu luyện công pháp, ở Mẫu Hoàng đại lục cực kỳ phổ biến một loại tu luyện công pháp, gọi là Cơ thể thăng hóa thuật, tác dụng của nó chỉ có một, chính là tráng kiện thân thể. Nghe nói tu luyện lâu dài còn có thể kéo dài tuổi thọ.

Loại Cơ thể thăng hóa thuật này tu luyện cực kỳ đơn giản, không có bất kỳ khẩu quyết nào, chỉ có chín loại tư thế của con người cùng với một chút giải thích thêm, cho nên được mọi người ở Mẫu Hoàng đại lục vô cùng yêu thích.

Theo đồ hình của công pháp, Vương Lâm bắt đầu chuyên tâm tu luyện tư thế trong họa đồ thứ nhất.

Tư thế trong bức họa đồ này động tác vô cùng cổ quái, cánh tay đưa về sau lưng đã không nói, lại còn phải xoắn hai chân vào lại với nhau, Vương Lâm mất một khoảng thời gian khá lớn mới miễn cưỡng làm cho tư thế giống được với bức họa đồ.

Nhưng bất quá duy trì chưa tới được mười giây thì lập tức toàn thân hắn bủn rủn, thở hồng hộc.

Căn cứ vào yêu cầu của Cơ thể thăng hóa thuật, mỗi tư thế trên họa đồ phải đạt được thời gian vượt quá một phút thì mới coi như có chút ít thành tựu, từ một giờ trở lên thì mới coi là đại thành, có thể luyện tiếp bộ họa đồ tiếp theo.

Hơi buông lỏng, Vương Lâm một lần nữa lại bày ra bức họa đồ thứ nhất và làm theo, cũng chỉ hơn mười giây sau, mỗi một bắp thịt của hắn đều phải chịu một cơn đau đớn khó nói hết, toàn thân bủn rủn, Vương Lâm vẫn kiên trì khổ cực, hắn biết rằng thời gian đối với hắn vô cùng quý báu, không thể có một chút thư giãn.

Loading...

Hai mươi giây sau, cơn bủn rủn biến mất, chưa đợi Vương Lâm hồi khí, một cơn đau nhức từ lồng ngực hắn truyền đến, “Phụt” một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tím đen rồi ngã lăn ra đất hôn mê.

Cũng không biết đã bao lâu kể từ lúc hắn bất tỉnh, Vương Lâm dần dần có lại cảm giác, sau khi tỉnh lại hắn lập tức cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện khung cảnh trước và sau khi hôn mê cũng không có gì thay đổi, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài trời đã tối, xem ra lần này thời gian mình hôn mê không ngắn, Vương Lâm cẩn thận hồi tưởng lại quá trình luyện công mới vừa rồi, không khỏi nghi ngờ, chẳng qua chỉ là một động tác mà thôi, nếu nói là tê dại thì còn có thể giải thích được, vì dù sao thì một động tác khó mà kiên trì thời gian dài, tê dại là đương nhiên, nhưng vì cái gì mà lồng ngực lại đột nhiên đau nhức, hơn nữa lại còn hộc cả máu?

Nghĩ mãi vẫn không ra vấn đề, Vương Lâm trầm tư quay lại luyện tập, lần nữa hắn lại bày ra bức họa đồ thứ nhất và tập theo, mười giây sau, đau nhức lại nổi lên.

Vương Lâm lập tức chăm chú toàn bộ tinh thần, vẫn hai mươi giây sau, hắn lại có cảm giác rõ rệt ngực trái đau xót, phảng phất giống như có một con vật còn sống đang cắn xé, đau nhức xông tới trong chớp mắt, hắn lập tức thu hồi về lại tư thế bình thường.

Lúc này mặt hắn đã tái nhợt, theo hô hấp của hắn, một tia đỏ thắm khác thường thỉnh thoảng xuất hiện trên mặt hắn, một hồi lâu sau mới khôi phục lại bình thường.

“Có vấn đề!” Vương Lâm trong mắt lộ vẻ cổ quái, cởi lớp y phục làm lộ ra phần ngực, hắn cuối đầu nhìn bên ngực trái, tay nhẹ nhàng đặt lên trên vị trí quả tim.

Toàn thân buông lỏng, mắt nhắm lại, dần dần hô hấp đều đặn, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, hắn cảm nhận được nhịp tim của chính mình, “***, *** ……”

Đợi chút, không đúng, Vương Lâm mở to hai mắt, hắn lập tức cảm giác được trong tíc tắc mỗi lần tim hắn đập, bên trong ngực trái cũng sẽ có một vị trí rung động nhỏ.

Vương Lâm lấy ngón tay đâm mạnh vào trị trí kia một cái, bỗng nhiên có một vật tự nhiên chuyển động, mặc dù chuyển động với khoảng cách không xa, nhưng lại là vừa chạy ra khỏi ngón tay của Vương Lâm

Giống ……… giống như là một vật còn sống! Vương Lâm độc mục kinh tâm, kinh hoàng tột độ.

Chính là cái vật còn sống này ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của mình, nhưng nó rốt cuộc bằng cách nào lại ở trong thân thể mình? Đáp án có hai, một là nó đã tồn tại từ lúc còn ở Ngục Giam đảo, còn lại chính là do độc dược mà Tam tiểu thư đã cho hắn uống.

Đối với hai cái đáp án này, hắn có khuynh hướng chấp nhận cái thứ hai.

Vương Lâm với vẻ mặt tràn đầy quyết đoán, nhặt cái mảnh vụn ly trà ở dưới chân giường lên, hắn biết rằng nếu không giải quyết triệt để vấn đề này, thì đừng mơ tưởng tới việc tu luyện công pháp đỉnh cấp. Cắn chặt răng một cái, hắn hít sâu một lần nữa rồi sắp xếp cơ thể theo họa đồ, hai mươi giây sau, đau đớn quả nhiên xuất hiện một lần nữa, Vương Lâm không một chút do dự đâm thẳng mảnh vụn của cái ly vào vị trí của vật sống đó.

Hắn không để tâm đến bao nhiêu máu tươi tuôn trào ra từ lồng ngực, nén chặt đau đớn, tay phải dò nhanh vào ngực trái, một tiếng côn trùng vang lên chói tai, Vương Lâm mệt lả ngồi thừ dưới đất, hai ngón tay hắn lúc này đang lưu lại phân nửa của một thi thể trùng độc màu đen.

“Hừ! Con trùng này đúng là giảo hoạt.” Vương lâm thân thể run rẩy lấy ra một vị thảo dược mua được từ hiệu thuốc, nhai nát sau đó đắp lên vết thương trước ngực.

Trong đầu hắn truyền đến những cảm giác của một trận hôn mê, thân thể suy yếu chí cực.

“Cũng may trong số thuốc ta mua về cũng có một vị là cầm máu tương đối tốt.” Một lúc sau, Vương Lâm mới thấy đau đớn thuyên giảm, hắn cởi áo ngoài ra rồi dùng nó băng bó lại vết thương.

Động tác này lại làm cho máu tươi trào ra từ ngực hắn, Vương Lâm tựa người vào mép giường rồi nhắm hai mắt lại, mặt không một chút máu, tái nhợt dị thường.

Trùng tử kia vẫn chưa bị giết chết, nó bây giờ đã núp thật sâu bên trong thân thể Vương Lâm, mặc cho Vương Lâm có thăm dò như thế nào đi nữa, cũng không phát hiện ra tung tích nó nữa, rõ ràng là nó đã biết sợ sự điên rồ của Vương Lâm, không dám hiện thân nữa.

Nghỉ ngơi một lát, Vương Lâm không để ý tới đau đớn, lần nữa bày ra bức họa đồ rồi tập theo, hai mươi giây qua đi, mặc dù cơ thể hắn đã hoàn toàn tê dại, nhưng cơn đau đớn do trùng tử tạo thành cũng không xuất hiện nữa.

Lần này, Vương Lâm kiên trì được đến bốn mươi giây, nghỉ ngơi chút ít, hắn lại tiếp tục tu luyện tư thế đó, cả đêm không ngủ, thời gian cứ chậm rãi trôi qua.

Trong một đêm này, vết thương của Vương Lâm liên tục xuất huyết, thảo dược cầm máu hắn đã dùng hơn phân nửa, dưới sự kiên trì trác tuyệt của hắn, rốt cuộc thời gian duy trì tư thế đó đã lên đến một phút hai mươi giây.

Mặc dù cả một đêm không ngủ, nhưng trừ vết thương đau đớn bên ngoài ra, Vương Lâm chẳng những không có lấy nửa phần mệt mỏi, ngược lại khí định thần nhàn, thân thể ấm áp vô cùng thoải mái, tận đáy lòng hắn đối với Cơ thể thăng hóa thuật thật không khỏi tăng thêm vài phần tự tin.

Buổi sáng Xuân Lan đưa điểm tâm đến, hắn cũng chỉ tiếp lấy cho có lệ chứ không hề ăn qua, đợi cho đối phương sau khi đi khỏi, từ bên trong túi dược vật, hắn lấy ra Điền Phúc Quả, một vị thuốc bồi bổ khí huyết ném vào trong miệng nhai ngon lành.

Hắn đã quyết định là sau này sẽ không ăn thức ăn bên trong phủ nữa, đói bụng thì lấy thuốc này lót dạ, sau này sẽ kiếm cớ xin ra ngoài rồi mua thức ăn sau, phòng ngừa độc kế của Tam tiểu thư.

Vốn định bảo với Xuân Lan sau này không cần đưa thức ăn đến nữa, nhưng sau một hồi suy nghĩ Vương Lâm lại thôi, chỉ chờ cho mỗi lần Xuân Lan mang thức ăn tới hắn lại lén đem thức ăn đi vứt sạch.

Khoanh chân ngồi trên giường, Vương Lâm không muốn lãng phí thời gian nữa, tiếp tục luyện tập theo tư thế quái dị đó, hắn định cho mình một mục tiêu là hôm nay phải vượt qua được hai phút.

Trước đó Vương Lâm sau mỗi lần đạt cực hạn cơ thể thì toàn thân buông lỏng, nghỉ ngơi hơn mười phút thì thể lực khôi phục, càng về sau, thời gian nghỉ ngơi ngày càng ngắn lại, tốc độ khôi phục thể lực của Vương Lâm càng lúc càng nhanh.

Hiện tại hắn chỉ cần có chín phút nghỉ ngơi là đã hồi phục toàn bộ thể lực, cùng với sự kiên trì của hắn, thời gian duy trì tư thế cuối cùng đã gia tăng được một ít, 1 phút 30 giây, 1 phút 40 giây, 1 phút 50 giây.

Rốt cuộc thì vào thời điểm hoàng hôn ngày hôm đó, hắn cũng đã duy trì tư thế đó được 1 phút 58 giây!

Mắt thấy hôm nay mục tiêu cũng đã sắp hoàn thành, Vương Lâm đứng dậy hoạt động thân thể, phát hiện ra vết thương đã đóng vảy, vì vậy lần nữa bôi thảo dược lên.

Xong xuôi, hắn đẩy cửa phòng ra hít sâu một cái, từ từ nhìn bầu trời chiều đang dần buông xuống, khóe miệng hắn nhếch lên, mỉm cười, từng giây phút ở đây đều có cảm giác tiến bộ, cái cảm giác có thể nắm được số mạng trong tay mình khiến hắn cực kỳ vui sướng.

Trên chiếc bàn đá ngoài sân, là hai mâm thức ăn cùng với vài bộ quần áo mới tinh, bữa trưa và bữa tối đều là do Xuân Lan đem đến. Sau khi đem vứt sạch toàn bộ thức ăn, Vương Lâm cầm quần áo trở lại gian phòng, tiếp tục tu luyện.

Hắn phát hiện ra, cảm giác của mình ngày càng nhạy bén, thời điểm mà Xuân Lan đưa thức ăn tới hắn đã có thể cảm nhận được rõ ràng.

Đồng thời, mỗi lần tu luyện, mức độ đau đớn tê dại của thân thể cũng dần dần giảm đi rõ rệt.

Hắn mê tu luyện đến mức quên ăn, ngày đêm không nghỉ, rốt cuộc ở ngày thứ tư, Vương Lâm đã có thể kéo dài thời gian duy trì tư thế đến hết sức, thời gian nghỉ ngơi rút ngắn còn phân nửa, năm phút.

Kiên trì đến hết mức, trong đầu Vương Lâm vang lên một tiếng “Oangggg” chấn động, toàn thân mỗi một tấc da, thớ thịt, khúc xương, kinh mạch toát ra vô số luồng khí lưu ấm áp, lập tức lưu chuyển toàn thân, phảng phất giống như những con kiến đang bò khắp toàn thân khiến cho hắn thấy cơ thể có phần nhột nhạt.

Từng giọt huyết dịch màu đen từ khắp các lỗ chân lông của Vương Lâm chảy ra, chớp mắt đã ướt đẫm y phục của hắn.

Cảm giác tê dại dần biến mất, Vương Lâm thổ ra một ngụm trọc khí, mở to hai mắt, tại giờ khắc này, hai mắt của hắn ánh lên như 2 vì tinh tú, vô cùng minh mẫn.

“Rốt cuộc cũng có chút thành tựu rồi!” Vương Lâm vui mừng lẩm bẩm, sau đó phát hiện toàn thân đầy hắc huyết, dùng mũi ngửi thử, một mùi hôi thối gay gắt ập vào mặt.

Vương Lâm lập tức đứng dậy, cởi quần áo ra, tắm rửa thân thể thật sạch sẽ, tâm trạng hắn lúc này cực kỳ vui vẻ, bên trong thân thể tràn đầy tinh lực mang lại cho hắn cảm giác vô cùng tự tin trước giờ chưa hề có.

“Dùng 4 ngày tu luyện tư thế trong bức họa đồ thứ nhất mới có chút ít thành tựu, tốc độ quá chậm, ta vốn nghĩ chỉ cần 3 ngày là có thể đạt được rồi, xem ra cần phải gia tăng cường độ tu luyện, tranh thủ mười ngày kiên trì thì có thể đại thành, duy trì được một canh giờ. Như vậy thì đã có thể tu luyện bức họa đồ thứ hai rồi.” Vương Lâm vừa rửa sạch thân thể, vừa vắt óc suy nghĩ.

Phải biết theo như chú thích trên Cơ thể thăng hóa thuật ghi lại, thì để đạt được thành tựu như Vương Lâm bây giờ thì người viết chỉ tu luyện mất có ba ngày, nhưng có một điều Vương Lâm không biết ở đây, đó là, vị kia tuy chỉ có ba ngày thì đã đạt thành tựu đó, nhưng từ nhỏ đã ngâm mình trong kỳ trân dị thảo cực kỳ quý hiếm, trong cơ thể hầu như không hề có một chút tạp chất, tự nhiên tu luyện theo bức họa đồ thứ nhất nhanh chóng không ít.

Trừ người này ra, thì những người khác muốn tu luyện theo bức họa đồ thứ nhất này mà đạt được chút ít thành tựu, ít nhất cũng phải mất hết vài tháng.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn