Tại luyện võ trường của Dương phủ, Nữu Nữu cầm cung tiễn đang luyện tập bắn tên. Nàng vẫn sử dụng chiếc cung ngũ đấu trước kia. Nàng vốn luyện võ công tiểu xảo, sức lực kém xa, cho nên nếu muốn kéo kỵ cung bát đấu của Nguyên Khánh thì phải cố hết sức.
Hai tháng nay, gần như tối nào nàng cũng luyện bắn cung.
Nữu Nữu bằng tuổi Nguyên Khánh, cũng rất cao, nàng dường như cũng chỉ thấp hơn Nguyên Khánh nửa cái đầu, đã cao đến năm thước rưỡi rồi, trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Chỉ là mặt nàng còn có vẻ non nớt, quan trọng hơn nữa là tính tình nàng còn trẻ con, khiến cho Nguyên Khánh nghĩ nàng vẫn cứ là một Nữu Nữu ngồi ngựa tre kia.
Nữu Nữu mặc một cái quần vải thô và một cái áo ngắn, tóc tết thành vòng tròn, còn dùng một cái trâm cài tóc. Đây là món quà mà tết Nguyên tiêu năm ngoái Nguyên Khánh mua cho nàng. Dưới ánh trăng, da nàng trắng như ngọc, mắt đẹp như hồ sâu, mắt mũi tinh xảo đến mức khiến người ta kinh ngạc. Nàng lớn lên rất giống mẹ, nhưng giữa hàng lông mày lại có chí khí oai hùng của cha nàng.
Nàng chậm rãi giương cung, ngắm chuẩn một người cỏ cách đó năm mươi bước, buông lỏng tay, mũi tên bay ra. ‘Vù’ một tiếng, nhanh như bay, cắm vào khuôn mặt của người cỏ.
- Bắn cung hay lắm!
Phía đầu tường truyền đến tiếng vỗ tay của Nguyên Khánh, Nữu Nữu dậm chân,
- Không được! Nguyên Khánh ca ca lại giễu cợt người ta rồi!
Nguyên Khánh khéo léo nhảy từ trên tường xuống, vừa đi tới vừa cười tươi nói:
- Ta làm sao dám giễu cợt Nữu Nữu được? Quả thật bắn rất tốt, ta còn nhớ tháng trước muội chỉ bắn được mũi tên cắm rất nông, bây giờ đã cắm vào đến hơn một nửa, chứng tỏ lực của muội đã mạnh hơn, đương nhiên phải khích lệ.
Loading...
Trong lòng Nữu Nữu rất vui mừng, nàng đưa cung cho Nguyên Khánh,
- Vậy ca bắn cho ta xem.
Nguyên Khánh cũng đã luyện tập tài cưỡi ngựa bắn cung ở quân doanh Tả Vệ bên ngoài thành được hai năm, ngồi trên ngựa hắn cũng có thể bắn cung được, nhưng dùng loại cung này hắn lại không quen tay. Hai năm nay ngoài học bắn cung chuẩn hơn ra, hắn vẫn luôn muốn luyện Song long xuất thủy của Trương Tu Đà, nhưng vẫn không được như ý muốn, sức của hắn chưa đủ.
Tuy nhiên tài bắn cung của hắn vẫn có tiến triển rất tốt, năm ngoái hắn đã luyện đến mức có thể bắn được nhiều mũi tên cùng một lúc. Nguyên Khánh từ ống tên rút ra hai mũi tên, một cái ngậm ở miệng, tay trái cầm cung, tay phải kéo ra, một mũi tên được bắn ra, giống như sao băng, xuyên qua người cỏ. Tiếp theo đó, hắn đổi tay phải cầm cung, tay trái kéo tên, lại một mũi tên được lao mạnh đi, giống như chớp điện, ngực của người cỏ lại bị xuyên qua.
Thấy Nữu Nữu ngạc nhiên thán phục không ngừng, ánh mắt mở to với vẻ sùng bái,
- Nguyên Khánh ca ca, đây chính là bắn nhiều mũi tên cùng một lúc sao?
Nguyên Khánh gật gật đầu,
- Loại kỹ thuật này dùng để bắn cung trên mặt đất thì không có cảm giác lắm, nhưng ngồi trên ngựa thì khác. Vừa cưỡi ngựa nhanh vừa giết được kẻ thù hai bên tả hữu, là một đại tướng, nhất định phải biết bắn một lúc nhiều mũi tên.
- Vậy ca dạy muội đi, muội cũng muốn học!
Nguyên Khánh lắc đầu,
- Việc này cũng không có bí quyết gì, khổ luyện là có thể làm được, đi thôi! Đêm nay không luyện nữa.
- Được, muội đi lấy mũi tên!
Nữu Nữu chạy đi, một lát, nàng đã đi thu mũi tên về, lại mang ống tiễn lên, nhanh chóng đi theo phía sau Nguyên Khánh. Từ nhỏ nàng đã là người bám đuôi, cho tới bây giờ vẫn coi như một vị Thiên Lôi của Nguyên Khánh, sai đâu đánh đó. Nàng đã quen rồi, chỉ là Nguyên Khánh bảo đi, nàng nhất định sẽ phục tùng, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Nguyên Khánh quay đầu liếc nàng một cái, thấy nàng ngoan ngoãn đi theo sau lưng mình, thỉnh thoảng lại ngồi xổm xuống hái một đóa hoa nhỏ trên mặt cỏ, miệng ngâm nga một ca khúc Giang Nam mà mẹ nàng dạy từ nhỏ, trong đầu Nguyên Khánh chợt nảy ra một câu: Phu xướng phụ tùng!
Hắn lập tức đánh vào miệng mình, không được! Nàng là muội muội của hắn, sao lại có thể có ý nghĩ này?
- Nguyên Khánh ca ca, sao ca ca lại tự đánh mình?
Nữu Nữu tò mò hỏi.
- Không phải đâu! Ta có cảm giác như có ong vò vẽ đang cắn ta.
- Ca đừng làm muội sợ, muội sợ nhất là ong vò vẽ!
Nữu Nữu hoảng sợ, nàng chạy nhanh thêm một chút, nắm lấy cánh tay Nguyên Khánh, sợ hãi nhìn xung quanh.
Nguyên Khánh bỗng nhiên nổi hứng đùa dai, hô tô một tiếng,
- A! Có rắn, cẩn thận, ngay dưới chân muội!
Ánh mắt Nữu Nữu đảo qua, phát hiện bên cạnh thật sự có một vật dài dài đen đen, sợ đến mức thét chói tai một tiếng, lập tức nhảy lên người Nguyên Khánh, ôm chặt lấy cổ hắn. Nguyên Khánh cười ha ha, Nữu Nữu bỗng nhiên nhìn thấy rõ ràng, đó chỉ là một đoạn dây thừng, giận đến nỗi nắm tay nhỏ cứ đánh liên tục lên người hắn,
- Ca thật là! Gạt muội, xem muội đánh chết ca.
Nguyên Khánh vừa che miệng cười, vừa chạy mất, hai chân hắn nhảy qua tường. Khinh công của Nữu Nữu so với hắn cũng tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng nhảy qua tường, nhưng chỉ thấy Nguyên Khánh đã chạy ra xa.
- Không được chạy, xấu xa!
Nàng oán hận giậm chân, nhảy xuống tường đuổi theo.
Hai người ầm ĩ một lát, rồi cùng sóng vai nhau đi, trong vườn có treo rất nhiều đèn màu, đã có rất nhiều đèn đã được thắp sáng. Hai người vừa đi, vừa ngửa đầu xem những ngọn đèn màu sống động.
Nữu Nữu nhìn một ngọn đèn hình hoa sen, nói:
- Nguyên Khánh ca ca, tết Nguyên Tiêu năm nay chúng ta đi chợ Đô Hội ngắm đèn không?
- Được, năm nay ta mua cho muội một cái trâm cài.
- Trâm cài rất đắt, Phi Nhi có một cái, nàng ấy nói phải một trăm xâu tiền.
- Không sao, chúng ta có thể mua được, mua cho muội và thím mỗi người một cái.
- Ừ!
- Nữu Nữu, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà!
- Chuyển nhà?
Nữu Nữu nghiêng đầu hỏi hắn,
- Chúng ta chuyển đi đâu?
- Ngày mai ta không đi săn thú nữa, đi thuê một căn nhà, ta không muốn ở lại Dương phủ nữa, ta thật sự không thích nơi này.
- Muội cũng không thích, Quản gia Mã rất ghê tởm, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ muội, muội nghĩ đến đã muốn đánh lão!
- Ha ha, hôm nay ta đã đánh rồi!
Hai người vừa nói, đã đi đến trước cổng lớn, trước mặt đã là con đường đi đến vườn giữa và vườn phía tây, ở giữa còn phải đi qua phủ của Dương Thận. Ban ngày có người trông coi, ban đêm cửa chính được khóa lại, bọn họ nên đi qua cửa chính rồi đi đến cửa Tây, nhưng thực tế bọn họ đều nhảy tường mà đi.
Nhưng đúng lúc này, bọn họ bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Thu Nương hô lớn,
- Nữu Nữu, con mau đi đi!
Giọng nói rất lo lắng, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, Nguyên Khánh và Nữu Nữu nhìn nhau, cùng nhau nhảy qua tường, chạy nhanh vào nhà.
Tiểu viện của Nguyên Khánh đã bị gần trăm tên gia đinh của Dương phủ bao vây, những bóng người đen nghịt chen chúc nhau dưới ánh lửa lay động.
Trong vòng mười bước, là mấy trăm con cháu nhà họ Dương đứng vây quanh để xem, không ai ngờ được rằng một Thẩm Thu Nương bình thường dịu dàng nhu mì như nàng lại biết võ. Một mình nàng đã đánh ngã mười bảy mười tám tên gia đinh ngã xuống đất. Tuy Thẩm Thu Nương rất vui vẻ giúp người, ăn ở hòa thuận với mọi người, nhưng cả trăm tên gia đinh mang đao sắc bóng, gươm giáo dày đặc, nên không ai dám bước lên ngăn cản, những người đứng vây xem ở đó đều đầy sự phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Trong ánh lửa phần phật, Dương Hùng Viễn, cháu ngoại Dương Tố, tay cầm thiết côn, nhìn chằm chằm lên nóc nhà Thẩm Thu Nương, trong mắt đầy lửa giận.
Dương Hùng Viễn là gia tướng thống lĩnh trong Dương phủ, người cao sáu thước, thể trạng khỏe mạnh, y là lớp con cháu có võ nghệ cao nhất trong Dương phủ. Y vừa nhận được lệnh của chủ mẫu Hạ Nhược Vân Nương, đến ngoại viện phía Tây bắt một nô tì, lúc đầu y còn không quan tâm đến chuyện này, phái bảy tên gia đinh đi bắt người.
Thật không ngờ cả bảy tên gia đinh đều bị đánh gục, sau đó một nhóm mười lăm người tiếp theo cũng bị đánh gục, điều này làm y giận tím mặt, lập tức đích thân dẫn một nhóm một trăm hai mươi người đi bắt người, đây là một nửa của toàn bộ số gia đinh trong Dương phủ.
Trong một tiểu viện rách nát, y gặp được một sự phản kháng kịch liệt, đã có mười mấy người bị đánh gục, nhưng người thì vẫn chưa bắt được, thật khiến Dương Hùng Viễn mất mặt. Cũng may người phụ nữ này xuống tay rất có chừng mực, những người này chỉ bị đánh gục, chứ không hề bị thương.
Cả trăm tên gia đinh đã bao vây quanh bếp, trong sân có bốn mươi người, còn lại sáu mươi người bao vây trước và sau nhà bếp.
Dương Hùng Viễn lầm bầm mắng:
- Mụ nội nó, Dương phủ còn có một người phụ nữ như thế này, nhiều năm như vậy, bố mày đây lại không biết.
- Có cần bắn người phụ nữ này không?
Một tên gia đinh hỏi.
Dương Hùng Viễn quay đầu nhìn Dương Tích Thiện vừa mới chạy tới, thấp giọng hỏi:
- Tứ ca, hay là chúng ta dùng mũi tên thuốc bắn bị thương ả, để ả không thể phản kháng.
Dương Tích Thiện cũng hoàn toàn không ngờ sự việc lại đến mức độ này, đối phó với một nô tì nho nhỏ, nhưng lại ầm ĩ một phen trong Dương phủ. Trước đây cũng có vài lần người hầu nam và người hầu nữ bị ép buộc thành đôi, nữ đều không đồng ý, chỉ đành phải miễn cưỡng ép buộc thành đôi, điều này rất bình thường. Cuối cùng thân thể của người nữ bị chiếm, cũng đành nhận mệnh mà đồng ý.
Y cũng suy nghĩ như vậy, chỉ cần Thẩm Thu Nương cuối cùng đồng ý, thì cũng có thể nói chuyện được với Đại ca. Nhưng lại không ngờ Thẩm Thu Nương này còn biết võ, từ một việc bắt người bình thường trở thành sự đối kháng kịch liệt. Y vừa bắt đầu đã ý thức được sự việc hơi nghiêm trọng, nhất định phải báo cáo với chủ mẫu, để bà suy nghĩ lại lần nữa.
Nghĩ vậy, y liền dặn dò Dương Hùng Viễn,
- Không được làm bị thương, cũng không được cho ả chạy thoát.
Y xoay người định đi bẩm báo, Dương Hùng Viễn lại vội vàng chạy theo hỏi:
- Không được làm bị thương, vậy bắt sống ả được không, nếu không ả sẽ làm bị thương các huynh đệ chúng ta.
- Được!
Dương Tích Thiện vội vàng chạy, Dương Hùng Viễn hung hăng nhìn Thẩm Thu Nương. Nếu một trăm gia đinh Dương phủ mà còn không bắt được một nô tì, thì làm sao còn mặt mũi để sống ở Kinh thành này.
- Dỡ hết phòng cho ta, dàn lưới bắt người!
Ra lệnh xong, cả trăm tên gia đinh cùng dàn hàng, bắt đầu dùng đầu gỗ đánh vào vách tường, mười mấy tên gia đinh cầm ba tấm lưới lớn, một khi nhà bị phá đi, bọn họ lập tức bắt người.
Trong tay Thẩm Thu Nương cầm một con dao đứng trên nóc nhà bếp, trong lòng nàng cũng vô cùng tức giận. Trong tất cả những chuyện xảy ra tối nay, nàng là nhân vật tiêu điểm, nhưng đồng thời nàng lại là người vô tội nhất, nàng thậm chí còn không biết mình đã được gán ghép cho Quản gia Mã chủ quản phòng thu chi, nàng càng không biết được con nuôi nàng - Nguyên Khánh, đã lấy được khế ước nô tì của nàng.
Nàng đang ở trong nhà bếp đun nước ấm, chuẩn bị cho hai con tối nay tắm, không ngờ bảy tám tên gia đinh phá cửa mà vào, không hề giải thích gì hết, bắt lấy nàng rồi đi, khiến nàng không thể chịu nổi, rốt cuộc ra tay.
Nàng thật không ngờ tình thế lại càng ngày càng nghiêm trọng, Dương phủ lại điều động hơn một trăm gia đinh đến bắt nàng. Vốn dĩ nàng có thể tìm được cơ hội để bỏ chạy, nhưng nàng lại không yên tâm về con gái của mình, nên không bỏ đi.
Lúc này, nàng cũng không có thể rời đi, vách tường mỏng manh của nhà bếp đang dần bị đập thủng, lung lay sắp đổ. Thẩm Thu Nương lòng nóng như lửa đốt, nàng lo lắng con gái bị bắt, nên gọi to,
- Nữu Nữu, mau chạy đi!
Ngay lúc nàng đang kêu to, phòng bếp ầm ầm sụp xuống, Thẩm Thu Nương từ nóc nhà cũng bị rơi xuống, ba tấm lưới cùng hướng về phía nàng. Thẩm Thu Nương lăn một cái trên mặt đất, nhảy lên, chạy vào trong nhà bếp. Nhưng không đợi nàng nhảy đi được, ba tấm lưới cùng đồng thời vây đến, bắt chặt lấy nàng.
- Bắt được rồi!
Bọn gia đinh vui mừng hô lớn, cùng xông lên, bắt được Thẩm Thu Nương, mười mấy tên gia đinh bị đánh cùng xông lên tay đấm chân đá. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng kêu lớn và dài, giống hệt như một nộ long rời bến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: