Trên đầu Hạ Nhược Vân Nương búi một búi tóc tròn phải cao đến cả thước, trên tóc cài hạt châu sáng rực rỡ, trên mặt trang điểm trắng như tuyết, một đôi môi mỏng màu đỏ tươi trên nền da mặt trắng như tuyết nhìn vô cùng ngứa mắt.
Bà ta mặc một chiếc váy dài sáu mảnh màu tím nhạt, phía sau còn có một đứa bé gái cầm đuôi váy dài giúp bà ta. Khi xuống xe ngựa, cả người bà ta thịt béo run rẩy, khiến cho vài tên thị vệ cưỡi ngựa đều không kìm nổi quay đi hướng khác.
Đi theo bên cạnh bà ta là một người phụ nữ gầy gò chừng năm mươi tuổi, Nguyên Khánh nhận ra người này, chính là người phụ nữ tỏa ra mùi thối như con cú mèo trước đây khi hắn mới vào phủ, cũng chính là vợ của Mã quản gia. Mụ ta họ Đậu, gọi là Đậu Tam Nương, nhưng sau lưng mọi người đều gọi đùa mụ ta là 'Đậu phụ để qua đêm', ám chỉ chế giễu mùi chua thối trên người mụ ta.
Nguyên Khánh từ trên thang gỗ nhảy xuống, đứng ở một bên.
Mà hai anh em nhà họ Dương muốn rời khỏi nhưng không kịp, Dương Tuấn, Dương Vanh đành phải kiên trì, tất cả đều không tình nguyện mà quỳ xuống chào,
- Tôn tử khấu kiến bà nội!
Hạ Nhược Vân Nương khẽ gật đầu, mí mắt đầy đặn của bà ta nâng lên một chút, lộ ra đồng tử hình tam giác, ánh mắt dừng lại trên người hai anh em nhà họ Dương. Bà ta cực kỳ căm hận Dương Huyền Cảm, tự nhiên cũng sẽ không có thái độ tốt đẹp gì với hai anh em này.
- Hai đứa này, không đi đọc sách cho tốt, còn muốn đi chơi đâu nữa?
Hai anh em trong lòng thầm mắng, rồi lại không thể không cung kính trả lời:
- Thưa bà nội, năm mới thầy giáo cho chúng cháu nghỉ ba ngày, hôm nay vừa lúc có tế lễ của gia tộc, bởi vì còn có thời gian nửa ngày, chúng cháu định đi hiệu sách mua sách, chuẩn bị sau lễ bái tế thì đọc sách.
Loading...
Hai anh em bất kể lễ độ hay trả lời đều không chê vào đâu được, Hạ Nhược Vân Nương cũng tìm không thấy rắc rối nào từ bọn họ, ánh mắt bà ta chuyển dời, dừng lại trên người Nguyên Khánh, nhưng bà ta không hề chú ý, bà ta thấy Nguyên Khánh mặc quần áo vải, liền tưởng một đứa bé tôi tớ, nên không có hứng thú.
Nhưng Đậu Tam Nương ở bên cạnh lại nhận ra Nguyên Khánh, mụ ta nói nhỏ bên tai Hạ Nhược Vân Nương:
- Phu nhân, nó chính là đứa con riêng của Huyền Cảm.
- Ồ!
Hạ Nhược Vân Nương ồ một tiếng thật dài, chuyện con riêng này bà ta có biết, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ không che dấu được, kiểu khinh bỉ này đã nhằm vào Nguyên Khánh, cũng là nhằm vào anh em Dương Tuấn và Dương Vanh. Quan hệ của bà ta với mấy người con trai của chồng đều rất xấu, mười mấy năm ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, hơn nữa quan hệ với Dương Huyền Cảm là lửa nước không ở cùng.
- Ngươi chính là Dương Nguyên Khánh, là đứa con Huyền Cảm sinh ra ở Dĩnh Châu sao?
Tuy rằng bà ta chưa nói từ con riêng, nhưng ý tứ rất rõ ràng, Nguyên Khánh khom người thể hiển lễ độ, thản nhiên nói:
- Bà nội nói rất đúng, cháu chính là đứa con riêng đó.
Nguyên Khánh trả lời khiến Hạ Nhược Vân Nương sửng sốt, mặt bà ta lộ ra vẻ cười chế nhạo, lạnh lùng hừ một tiếng,
- Vậy vì sao ngươi gặp ta không quỳ?
Nguyên Khánh vẫn như cũ dùng một giọng điệu rất bình thản nói:
- Nếu cháu quỳ xuống trước mặt bà nội, chẳng phải là làm nhục thân phận của bà nội sao, cho nên cháu cảm thấy hay là không cần quỳ xuống thì tốt hơn.
Đôi môi mỏng màu đỏ tươi của Hạ Nhược Vân Nương mím lại, híp mắt nhìn từ trên cao xuống thấp đánh giá hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay nghiệt. Bà ta bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Đậu Tam Nương,
- Ngươi nói ta có muốn nó quỳ xuống hay không?
Đậu Tam Nương vội vàng cười nịnh nói:
- Phu nhân, chính nó cũng nói, quỳ xuống sẽ làm nhục thân phận của phu nhân, tôi cảm thấy phu nhân cứ coi như nó không tồn tại đi!
Mặt Hạ Nhược Vân Nương càng ngày càng đắc ý, cuối cùng bà ta ngửa đầu cười thành tiếng to, cùng với con cú mèo Đậu Tam Nương bên cạnh luôn mồm cười quái dị.
Tiếng cười của bà ta ngưng lại, lại lạnh lùng nói với Nguyên Khánh:
- Coi như biết điều, biết thân phận đê tiện của chính mình, về sau ta không cần ngươi chào ta, tốt nhất cách xa ta ra một chút.
Hạ Nhược Vân Nương cũng không để ý tới anh em Dương Tuấn, đi vào cửa chính của Dương phủ cùng với nha hoàn nâng váy. Nguyên Khánh nhìn bóng dáng to béo của bà ta đi xa, hắn thản nhiên cười, lại nói với Lưu Nhị thúc:
- Nhị thúc, chúng ta tiếp tục treo đèn lồng thôi.
Anh em Dương Tuấn đứng dậy, Dương Vanh hướng về phía bóng dáng Hạ Nhược Vân Nương 'phì' một tiếng thật mạnh,
- Loại đàn bà này cũng xứng đáng gọi là bà chủ của Dương phủ sao?
Gã còn nghiêm nghị trừng mắt với Nguyên Khánh,
- Ngươi thật sự là rất mất mặt, chưa từng thấy con cháu nhà họ Dương nào thấp hèn như ngươi vậy.
Nguyên Khánh ôn hoà lầm bầm lầu bầu nói:
- Đầu gối của ta không quỳ xuống trước người làm nhục ta.
Dương Vanh giận dữ,
- Ngươi dám châm chọc ta?
- Được lắm!
Dương Tuấn vô cùng mất hứng mà kéo đứa em,
- Đi nhanh đi! Chậm mất bao nhiêu thời gian rồi.
Gã lạnh lùng liếc mắt nhìn Nguyên Khánh một cái, liền bước nhanh rời khỏi cửa phủ, chờ bọn chúng đi xa, Lưu Nhị thúc thở dài nói:
- Dương phủ thật sự là đồng lứa không bằng đồng lứa.
- Lưu Nhị thúc, thúc đang nói cháu sao?
Nguyên Khánh cười hì hì hỏi.
Lưu Nhị thúc cười ha hả, đập vào đùi Nguyên Khánh một phát,
- Thằng nhỏ này, ngoại trừ cháu!
... . .
Hạ Nhược Vân Nương tuy rằng đã hung hăng khắc nghiệt một trận với mấy đứa con trai của Dương Huyền Cảm, nhưng trong lòng bà ta vẫn như cũ không vui vẻ chút nào. Bà ta vào Dương phủ đã mười mấy năm, vẫn không giống được như bà chủ lúc trước có được quyền lực thật lớn trong gia tộc.
Phần lớn là bởi vì bà ta mâu thuẫn với mấy người con trai của Dương Tố, sau khi vợ trước của Dương Tố là Trịnh thị ốm chết, Dương Huyền Cảm và con trai trưởng liền kiên quyết phản đối phụ thân cưới thêm vợ, tuy rằng cuối cùng do Hoàng hậu Độc Cô làm mai mối, Dương Huyền Cảm và mấy đứa con bị bắt buộc đồng ý để phụ thân cưới vợ nữa, nhưng cũng không tỏ dấu hiệu là Hạ Nhược Vân Nương có thể cứng rắn vào làm chủ nhà họ Dương.
Trên thực tế quyền lực trong gia tộc nhà họ Dương vẫn bị Dương Huyền Cảm và mấy người con trai thay phiên nắm giữ, Hạ Nhược Vân Nương căn bản không có cơ hội cầm quyền, bà ta rất buồn bực suốt mười mấy năm nay.
Tuy nhiên năm nay cơ hội của bà ta đã tới, bà ta vừa mới nghe được tin tức, con thứ ba của Dương Tố là Dương Huyền Túng sẽ nhập ngũ làm Tướng quân Xa kỵ. Như vậy, ba người con trai trưởng của Dương Tố, là Huyền Cảm, Huyền Thưởng, Huyền Túng đều đi ra bên ngoài làm quan, trong phủ liền không còn đối thủ một mất một còn với bà ta nữa.
Mà lúc này người nắm giữ quyền lực trong gia tộc chính là Dương Huyền Túng, Dương Huyền Túng vừa đi, chắc chắn thay đổi người làm tộc trưởng, đây là cơ hội tốt nhất để Hạ Nhược Vân Nương cướp lấy quyền lực trong gia tộc.
Nhưng Hạ Nhược Vân Nương cũng biết, cho dù ba con trai trưởng của Dương Tố đi rồi, nhưng trong phủ còn có hai con trai của Dương Ước, em ruột của Dương Tố, nếu chuyện này làm không tốt, quyền tộc trưởng sẽ rơi xuống tay bọn họ.
Hạ Nhược Vân Nương nhắm mắt ngồi ở trong phòng cân nhắc đối sách, lúc này, quản lý trại ngựa ở cửa thò đầu vào nhìn, vẫy tay với vợ gã là Đậu Tam Nương đang đứng ở bên cạnh Hạ Nhược Vân Nương.
Đậu Tam Nương lặng lẽ chuồn ra đến, chống nạnh mắng gã:
- Lão quỷ, lại đi trăng hoa ở đâu hả ?
- Có người vợ như bà, tôi nào dám đi phong lưu, đêm nay mấy đồng nghiệp trong phòng thu chi hẹn nhau đi uống rượu, có khả năng tôi về muộn một chút. . . . .
Gã nói còn chưa dứt lời, cái lỗ tai liền bị Đậu Tam Nương nhéo một phát, hung tợn mắng:
- Muốn đi uống rượu hoa hả, nằm mơ đi!
Tay Đậu Tam Nương vừa cứng lại vừa gầy, giống như móng chim ưng vậy, khiến quản gia Mã đau đớn không nhịn nổi, quát to như lợn bị chọc tiết,
- Mau buông tay. . . Đau quá!
Tiếng kêu thảm thiết của Quản gia Mã vọng vào trong phòng, khiến Hạ Nhược Vân Nương đang trầm tư thì bừng tỉnh, bà ta biết đây là Đậu Tam Nương theo đạo dạy chồng, chồng mụ ta là một trong ba gã quản gia phòng thu chi ở Dương phủ.
Hạ Nhược Vân Nương bỗng nhiên đảo mắt, bà ta đã có cách.
- Hai người các ngươi, đều vào đây!
Rất nhanh, Quản gia Mã đi theo phía sau bà vợ, khiếp đảm mà đi vào trong phòng. Hạ Nhược Vân Nương liếc mắt nhìn gã, khẽ cười nói:
- Quản gia Mã, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, vì sao nhát gan như vậy?
Quản gia Mã vội vàng quỳ xuống nói:
- Từ trước đến giờ tiểu nhân vẫn vừa kính lại vừa sợ lão phu nhân.
- Không cần gọi ta là lão phu nhân, gọi phu nhân là được rồi.
Hạ Nhược Vân Nương mới bốn mươi mốt tuổi, bà ta không thích người khác gọi bà ta là lão phu nhân.
- Vâng! Phu nhân.
Quản gia Mã cúi đầu, khiếp đảm mà trả lời, thân mình gã nhỏ gầy, thấy người to béo như Hạ Nhược Vân Nương trước mặt, gã cảm thấy vô cùng tự ti.
Hạ Nhược Vân Nương nháy mắt với Đậu Tam Nương, bảo mụ đóng cửa lại, cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ.
- Quản gia Mã, vợ ngươi cũng theo ta đã nhiều năm, cũng coi là tâm phúc của ta, cho nên chúng ta cũng không cần khách sáo, có việc này ta nói nói thẳng, được không?
- Dạ! Tiểu nhân xin nghe.
- Ừ!
Hạ Nhược Vân Nương gật gật đầu, lại hỏi:
- Ta nhớ rõ ngươi ở Dương phủ đã sắp được ba mươi năm rồi phải không?
- Sang năm là được ba mươi năm.
- Ba mươi năm, thật không ngắn đâu!
Hạ Nhược Vân Nương thở dài một tiếng, lại tiến thêm một bước định hấp dẫn gã,
- Vậy ngươi có muốn làm đại quản gia phòng thu chi của Dương phủ không?
Phòng thu chi của Dương phủ có một đại quản gia và ba quản gia. Đại quản gia họ Hoa, cuối năm nay sẽ từ chức về nhà dưỡng lão, như vậy, ba quản gia còn lại sẽ có một người được nâng lên làm đại quản gia. Quản gia Mã vừa mới được nâng lên làm quản gia không lâu, bình thường không tới phiên gã.
Nhưng gã nằm mơ cũng muốn làm đại quản gia, gã nuốt một ngụm nước miếng,
- Muốn, ta nằm mơ cũng muốn.
- Muốn là tốt rồi, chỉ cần ngươi nghe lời của ta, ta cam đoan cuối năm ngươi sẽ được thăng làm đại quản gia.
Quản gia Mã kích động dập đầu bang bang,
- Ta đồng ý, ta tình nguyện cống hiến sức lực vì phu nhân.
Hạ Nhược Vân Nương không nghĩ gã lại trả lời thẳng thắn như vậy, ánh mắt bà ta hoa lên, cười đắc ý,
- Tốt lắm, ta biết anh em nhà họ Dương quản lý gia đình khẳng định có vấn đề, ngươi giúp ta kiểm toán, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tra ra mấy vấn đề này, ta không chỉ cho ngươi làm đại quản gia phòng thu chi, tương lai còn có thể thỏa mãn cho ngươi ba tâm nguyện.
Quản gia Mã kích động đến mức giọng nói run rẩy,
- Lời này của phu nhân là thật sao?
Hạ Nhược Vân Nương mặt trầm xuống,
- Ta là chủ mẫu một nhà, là em gái của Thượng Trụ Quốc Hạ Nhược Bật, chẳng lẽ ta sẽ nói không giữ lời sao?
- Được! Ta tin phu nhân.
Quản gia Mã quyết tâm, cắn răng nói:
- Phu nhân, tôi biết đại quản sự Hoa có một quyển sổ bí mật, là một số chi tiêu quá định mức của mấy vị công tử, số tiền rất lớn, để lừa gạt lão gia, ta tình nguyện trộm quyển sổ này.
Hạ Nhược Vân Nương mừng rỡ,
- Ngươi phải đi ngay bây giờ, nếu ngươi có thể trộm được nó, ta tuyệt đối không nuốt lời. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: