“Ta khinh.”
Ánh mắt của Thần Nam dần dần trở nên lăng lệ, phát ra hai đạo quang mang đã thực chất hóa, cầm ma đao từng bước tiến về phía Đỗ Hạo, lạnh lùng nói: “Gia tộc độc ác của ngươi quả thật đáng chết! Ngươi thật sự cho rằng mình thiên hạ vô địch sao? Thuận Thiên thất thần kiếm chẳng qua cũng chỉ là như vậy thôi, không đáng nửa xu.”
Khóe miệng hắn mặc dù chảy máu, nhưng lại tỏa ra chiến ý đáng sợ, một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra.
Mắt Đỗ Hạo hiện ra vẻ khiếp, đoạn giận dữ thét lên: “Ngươi nói rằng Thuận Thiên thất thần kiếm mà ta sáng tạo ra là thứ vớ vẩn sao? Vậy tại sao ngươi lại không đỡ nổi, ta phải xem xem ngươi làm thế nào để chống lại nhát kiếm thứ năm này!”
“Vớ vẩn! Ngươi và cả gia tộc ngươi đều là loại vô sỉ! Đây rõ ràng là huyền công của Thần gia, từ lúc nào đã trở thành của Đỗ gia các ngươi? Bất quá thay đổi một chút Nghịch Thiên thất ma đao, đã tự cho là do mình sáng tạo ra? Đúng là vô sỉ hết chỗ nói.”
Đỗ Hạo lộ vẻ dữ tợn: “Nghịch Thiên thất ma đao có những khuyết điểm trí mệnh, đây sự thật không cần phải chứng minh, bây giờ đã được ta thay đổi trở thành thần công tuyệt học có thể tùy ý sử dụng, cho dù nói là sáng tạo ra cũng không quá, ta muốn xem ngươi sẽ tiếp kiếm thứ năm như thế nào?”
“Ếch ngồi đáy giếng! Đỗ Hạo, ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, xem ta làm thế nào để phá được kiếm thứ năm của ngươi.”
Thần Nam từ từ nhấc cánh tay phải lên, ma đao hướng lên trời
“Cái gì? Ngươi…muốn dùng Nghịch Thiên thất ma đao?” Đỗ Hạo kinh ngạc.
Gã dường như không dám tin, không ai hiểu điểm đáng sợ của Nghịch Thiên thất ma đao chân chính hơn gã: chính là thiêu đốt năng lượng sinh mệnh, chém ra bảy nhát với sức mạnh đáng sợ. Thần Nam đang ở mức ngũ giai cảnh giới, nếu như hắn bất chấp sống chết, chém ra Nghịch Thiên thất ma đao, vậy thì…chẳng phải sẽ thi triển ra sức mạnh của lục giai sao.
Loading...
“Ngươi đang cố dốc hơi tàn vùng vẫy chăng? Chẳng lẽ muốn dựa vào phương pháp nguy hiểm đến tính mạng này để cược một phen sao? Ngươi đang tìm cớ để nhận thua với ta?”
“Ngu xuẩn, tính mệnh của ta còn đáng giá hơn tính mệnh của ngươi, ta làm sao có thể lấy ra cá cược với ngươi được?” Thần Nam lạnh lùng trả lời: “Ngươi chỉ biết tới những khiếm khuyết của Nghịch Thiên thất ma đao mà thôi, bề ngoài ngươi có vẻ hiểu được bộ ma công tuyệt thế này, nhưng căn bản ngươi không hiểu hết ý nghĩa của nó.”
“Ngươi nói láo, ta từ khi bước chân vào con đường võ học đã nghiên cứu kĩ lưỡng bộ cái thế ma công này, làm sao lại không hiểu được ý nghĩa của nó?” Đỗ Hạo thét lớn, môn kì học đắc ý nhất lại bị người khác coi thường, khiến cho gã uất ức.
Thần Nam cất giọng lạnh lùng, châm chích: “Người sáng tạo ra bộ ma công này ắt phải là một vị tiền bối siêu việt, ông ta làm sao không biết được những “khiếm khuyết” mà ngươi nói tới? Ông ta có thể sáng tạo ra công pháp này, nhất định đã hiểu tất cả về nó, nếu như tiến thêm một bước hoàn mĩ, còn phải đợi tới lượt ngươi thay đổi sao? Điểm đáng sợ chân chính nhất của Nghịch Thiên thất ma đao chính ở chỗ khí thế luôn hướng về phía trước, đến sinh mệnh cũng sẵn sàng từ bỏ, còn cái gì có thể ngăn cản được uy lực của thất ma đao nữa? Ý nghĩa thật sự của ma công là thế, hạ quyển tâm páp là bất chấp tất cả làm đến cùng, cắt đứt đường rút lui, luôn luôn hướng về phía trước sẽ không gì ngăn cản nổi! Còn ngươi đã vứt bỏ tinh hoa, chấp nhận những thứ ngược đường của nó, ngươi căn bản không lĩnh hội được ý nghĩa thật sự của Nghịch Thiên thất ma đao.”
Đỗ Hạo vẻ mặt tái nhợt, từ sau khi được biết bộ ma công uy lực vô cùng này, gã không ngừng nghiên cứu kĩ càng, quả thực đã phân tích các vấn đề của Nghịch Thiên thất ma đao, nhưng lại quá coi trọng vẻ bề ngoài, mà quên mất rằng khiếm khuyết trí mệnh đó chính là võ cảnh mà ma công muốn biểu đạt.
Tinh hoa thật sự của Nghịch Thiên thất ma đao nằm ở khí thế luôn luôn hướng về phía trước, không có gì có thể ngăn cản được, đặt mình vào chỗ chết để sống! Đến sinh mệnh cũng có thể từ bỏ, thì còn gì ngăn cản được uy lực của Nghịch Thiên thất ma đao?”
Đỗ Hạo từ trước tới giờ đều biết uy lực của Thuận Thiên thất thần kiếm và Nghịch Thiên thất ma đao thật sự cách biệt, gã luôn trăn trở nhưng điều quan trọng nhất của vấn đề lại nằm ở điểm ban đầu, gã lơ là vũ cảnh mà bộ công pháp này muốn biểu đạt.
“Ngươi nói rằng ta không thật sự lĩnh hội được bộ ma công này, nhưng Thuận Thiên thất thần kiếm mà ta thay đổi lại có thể tùy ý sử dụng, ngươi… làm sao thi triển Nghịch Thiên thất ma đao? Ngươi dám trong mỗi lần giao chiến đều dùng tới nó không?”
Đỗ Hạo vô cùng phẫn nộ, gã nếm mùi thất bại nghiêm trọng, từ bé tới lớn đều được người trong gia tộc gọi là thiên tài, thành quả nghiên cứu đáng để kiêu ngạo của mình từ trước tới giờ lại bị địch thủ chỉ dùng mấy câu nói đã phá hoại hết, quả khó mà chấp nhận được. “Ta thật sự phải cám ơn ngươi!”
Thần Nam tỏ vẻ cảm kích: “Là ngươi trong phút cuối cùng đã khiến ta nghĩ thông được huyền hư trong đó, Nghịch Thiên thất ma đao đáng được gọi là tuyệt đỉnh kì học, nó chính là sự chuẩn bị cho người nghịch chuyển huyền công, chắc rằng phụ thân ngươi cũng không nghĩ ra kết quả này đúng không?”
Thần Nam thét lớn: “Dùng tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao, điều khiển tử vong ma đao, thử hỏi trong đại chiến với những người cũng cấp, ai có thể chống lại?”
Đỗ Hạo biến sắc, chớp mắt trở nên nhợt nhạt, lắp bắp: “Tử vong ma đao thần bí khó đoán, thay thế cho năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ… nhưng tử vong ma đao rốt cuộc là vật như thế nào? Nó hình thành như thế nào?”
Hắn ta nói lớn: “Chẳng lẽ tuyệt học cấm kị của huyền công Thần gia, đều là kĩ thuật võ học chế tác dành cho những người sau khi đã nghịch chuyển huyền công sao? Điều này…làm sao có thể?”
Đỗ Hạo cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
“Nếu như huyền công quả thật hạ quyển, vậy thì huyền công nghịch chuyển chính là bản đó, tất cả đều quy về một chữ Biến! Huyền công tái biến!” Thần Nam tung ra đòn này khiến Đỗ Hạo loạng choạng.
“Phụt!”
Đỗ Hạo há miệng phun ra một ngụm máu lớn, suy đoán này khiến cho gã không tài nào chấp nhận được, vạn năm nay, Đỗ gia không ai thành công nghịch chuyển huyền công, chẳng nhẽ người Đỗ gia quả thật không có duyên với bộ công pháp thần diệu khó đoán này sao? Sự thật tàn khốc đả kích nghiêm trọng tới niềm tin vững chắc của Đỗ Hạo.
“Ta không tin!” Gã nghiến răng, vẻ mặt nanh ác như dã thú bị thương, nhìn Thần Nam: “Ngươi chứng minh cho ta xem, ngươi sử dụng Nghịch Thiên thất ma đao giết ta đi!”
Thần Nam cười nhạt: “Không cần ngươi phải nhắc nhở, ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu, ta để cho ngươi coi uy lực thật sự của Nghịch Thiên thất ma đao!”
“Tới đi, ta xem ngươi làm thế nào giết ta?” Đỗ Hạo điên cuồng thét lên.
“Nghịch - Thiên - thất - ma - đao” Thần Nam giọng nói hạ thấp, ngắt từng chữ một, chữ ‘đao’ vừa nói xong, hắn dùng tâm pháp thất ma đao để vận dụng cho tử vong ma đao.
“Soẹt, soẹt.”
Không trung phát ra hàng loạt tia chớp màu đen khổng lồ, ma khí hắc ám vô tận bốc ra từ tử vong ma đao đằng trước tay Thần Nam.
Sấm rung chớp giật, tử vong ma đao đen nhánh điên cuồng hấp thụ ma khí, nhanh chóng biến hình càng trở nên giống thực chất, cuối cùng, biến thành dài hơn một trượng, đầu rồng ở cán đao hai mắt không ngừng hấp háy, bất ngờ phát ra một tràng long khiếu.
Những tia chớp màu đen xung quanh ma đao biến mất, tiếng kim thuộc rung lên ‘leng keng’ vang vọng khắp thiên địa, tử vong ma đao bay vào trong tay Thần Nam, lần đầu tiên hắn thật sự nắm được nó trong tay.
Trong lúc này, Thần Nam cảm thấy vô cùng tự tin, cầm đao trong tay, thử hỏi anh hùng trong thiên hạ, ai có thể chống lại được?