Trì Dương yên lặng gật đầu, tiếp nhận phòng hộ phục.
- Hai người muốn đi đâu sao?
Nhìn thấy Nhạc Trọng cùng Trì Dương đứng dậy, Trần Dao nhịn không được hỏi một câu.
Mặt khác các cô gái cũng nhìn qua Nhạc Trọng cùng Trì Dương, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng, hai nam nhân này là tâm phúc của cả đoàn đội, một khi mất đi hai nam nhân này, các nàng thật không biết nên sống sót trong tận thế thế nào.
Nhạc Trọng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn qua Trần Dao dặn dò:
- Chúng tôi muốn đi ra ngoài săn giết tang thi, mọi người ở lại nơi này đóng kỹ cửa phòng, không được đi ra ngoài! Cũng đừng cho bất cứ kẻ nào ngoài chúng ta đi vào.
Trần Dao chau mày, lên tiếng khuyên:
- Muộn như vậy đi ra ngoài quá nguy hiểm mà? Nếu như gặp được mấy con S1 thì làm sao bây giờ?
S1 thân thủ nhanh nhẹn làm cho Trần Dao ấn tượng rất lớn, nếu không có Nhạc Trọng, Kỷ Thanh Vũ, một đầu S1 có thể giết chết toàn bộ người trong phòng này.
Trương Tuyền cũng mở miệng khuyên:
Loading...
- Đúng vậy a! Nhạc Trọng, ngày mai lại đi!
Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt nói:
- Cảm ơn hảo ý của các cô, nhưng mà tôi phải đi.
Nhạc Trọng chủ ý đã định, những người còn lại phản đối cũng không có chút tác dụng nào.
Không lâu sau Nhạc Trọng cùng với Trì Dương hai người rời khỏi gian phòng nhỏ an toàn này.
Lúc này màn đêm đã bao phủ bầu trời, tuy điện lực trước mắt cung cấp không có gián đoạn, nhưng mà không có một căn nhà nào sáng ánh đèn, chuyện này làm cho người ta liên tưởng tới thành phố chết.
Duy nhất đáng được ăn mừng là trên bầu trời vẫn còn trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, làm cho thế giới hắc ám này nhiều ra một tia hy vọng.
Nhạc Trọng nhìn qua ánh trăng trên trời cao, vừa đi vừa nói chuyện cũ:
- Dương tử, chúng ta đã bao lâu rồi không có kề vài chiến đấu như thế này?
Trì Dương ngắn gọn nói:
- Hai năm!
Sau hai năm cấp 3 tiêu xài không chút kiêng nể gì, bởi vì một việc phát sinh, Nhạc Trọng bị đả kích thật lớn, vào lúc trước khi chuẩn bị thi đại học thì hắn như biến thành người khác.
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra vẻ cô đơn, nhàn nhạt thở dài một hơi:
- Hai năm sao?
Hai năm trước cũng vào trong đêm tối trăng sáng như thế này, một nữ hài con mắt to tròn mà Nhạc Trọng ái mộ đã đi theo người khác. Bởi vì gia đình của thằng đó có tiền. Hắn đã từng dùng tiền làm lễ vật tặng cô bé, liên tục một tháng làm công kiếm tiền chỉ vì trợ giúp nàng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, tiền này với nàng là một lễ vật mua thể diện.
Trì Dương nhướng mày nói:
- Nhạc Trọng, quên con bé đó đi. Nữ nhân kia không xứng với anh, không nên quan tâm tới.
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi, nhìn qua Trì Dương cười nói:
- Tôi đã sớm quên cô ta. Hiện tại việc cấp bách là sống sót, chút nặng nhẹ đó tôi vẫn hiểu được.
Trì Dương nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng một hồi rồi không nói gì thêm.
Vừa rời khỏi cư xá, Trì Dương cùng Nhạc Trọng đã an tĩnh lại, không nói thêm gì nữa.
Nhạc Trọng đi vào trong một cư xá buôn bán nhỏ, nhìn qua tòa nhà buôn bán đó ra lệnh cho Bạch Cốt:
- Phá hư nó!
Bạch Cốt nhận được mệnh lệnh, lập tức huy động búa lớn, một búa bổ vào cửa thủy tinh của cửa hàng, lúc này âm thanh thủy tinh vỡ vang lên ầm ầm.
Âm thanh thủy tinh vỡ truyền ra trong đêm tối rất rõ ràng, cũng vô cùng chói tai, mấy tang thi ở gần khu buôn bán này cũng lung la lung lay đi tới.
Ở gần cư xá có không ít tang thi bị âm thanh xe trường học hấp dẫn đưa tới, bây giờ nghe được âm thanh thủy tinh vỡ, những tang thi kia bây giờ đang đi tới gần.
Không lâu thì có hơn trăm đầu tang thi lung la lung lay đi tới chỗ Nhạc Trọng, Trì Dương.
- Phiền toái lớn!
Nhạc Trọng nhìn thấy cả đoàn tang thi đi tới, số lượng vượt qua trăm đầu thì nhướng mày.
Những tang thi hình thành đoàn thì khó đối phó nhất. Tang thi tán loạn thì có thể thông qua nhiều thủ đoạn mà đối phó, nếu hình thành một đoàn thì khó mà đối phó được.
- Lên đài cao!
Nhạc Trọng nhìn qua Trì Dương nói ra.
Hai người nhanh chóng lui về phía sau, thối lui lên bậc thang của cư xá.
Những tang thi này lung la lung lay đi tới gần nơi này.
Tang thi đi lên đài cao không nhanh chóng và khó khăn, không ít tang thi bị trượt chân ngã xuống, ngã nhào trên đất, tang thi còn lại giẫm lên đồng bạn té xuống.
Một bậc thang đã làm cho mười đầu tang thi ngã xuống, một hồi lâu mới đứng lên.
Trong tiểu khu con đường nhỏ hẹp, chỉ cho phép bốn người đi song song, những tang thi này đi vào trong tiểu khu thì không phải lách vào thành một đoàn, khi tiến lên bị vấp chướng ngại vật và té ngã.
- Tiêu diệt chúng!
Nhìn thấy trước tiểu khu chen chúc nhiều tang thi đi vào, Nhạc Trọng nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh một tiếng.
Nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì Bạch Cốt đi lên phía trước, nó huy động búa lớn, giống như gió xoáy lao thẳng về phía tang thi.
Tất cả tang thi bị Bạch Cốt chém giết dễ dàng, Nhạc Trọng cùng Trì Dương hai người thì rời rạc lách qua bên cạnh Bạch Cốt, chém giết cá lọt lưới.
Bạch Cốt với tư cách sinh vật bất tử có thể bỏ qua virus của tang thi, Nhạc Trọng cùng Trì Dương lại không thể. Mặc dù bọn họ mặc phòng hộ phục cũng phải cẩn thận từng chút một.
Nhạc Trọng cùng Trì Dương hai người vừa đánh liên tục vừa lui lại, dưới sự hợp tác của Bạch Cốt cũng phải chiên đấu hơn một giờ đồng hồ.
Nhạc Trọng rốt cuộc tăng lên cấp 11, Trì Dương thì tăng lên cấp 7. Nhạc Trọng lựa chọn cường hóa 1 điểm nhanh nhẹn, 1 điểm thể lực.
Hơn trăm đầu tang thi cho đồ rất keo kiệt, chỉ cho ra hơn trăm sinh tồn tệ và ba quả táo sức sống.
Tiêu diệt đầu tang thi cuối cùng, Nhạc Trọng thở dài một hơi nói ra.
- Trở về đi!
Chiến đấu với một đám tang thi vô cùng tiêu hao thể lực, thể lực của Nhạc Trọng lúc này cũng chỉ còn lại 7 điểm.
Toàn thân Trì Dương đổ mồ hôi, chỉ gật gật đầu, thể lực của hắn tiêu hao không sai biệt lắm, không cách nào tiếp tục chiến đấu nữa.
Nhạc Trọng cùng Trì Dương vừa về tới nhà, Trương Lệ đã tiến lên nói với bọn họ:
- Các anh đã về, nước tắm đã đun xong.
Các nữ hài khác vô cùng hâm mộ nhìn qua Nhạc Trọng cùng Trì Dương. Nguyên nhân thế giới biến dị hiện tại còn không rõ ràng cho lắm, nước uống không người nào dám uống. Tắm rửa cũng là chuyện không đơn giản, hiện tại trở nên xa xỉ, bởi vì chỉ có đun nước tinh khiết mà tắm mới xem như an toàn.
Lại nói trong đoàn đội cũng chỉ có ba người Kỷ Thanh Vũ, Nhạc Trọng, Trì Dương là chủ lực chiến đấu mới được tắm rửa, dù sao bọn họ cũng là chủ lực mà.
Nhạc Trọng gật gật đầu cùng Trì Dương đi vào trong phòng tắm.
- Thật là thoải mái!
Thời điểm được nước ấm tẩy rửa cơ thể, Nhạc Trọng phát ra một tiếng hạnh phúc, hắn tẩy rửa những vết bẩn khi chiến đấu với đám tang thi, đây chính là thời khắc hưởng thụ khó có được. Càng đừng nói tới tài nguyên nước thiếu thốn như hiện giờ.
Trì Dương ngồi xổm trong thùng nước nóng, khó được lộ ra thần sắc tươi cười.
- Nhớ lúc chúng ta ở trường cấp hai chứ.