Nhạc Trọng đặt mông ngồi lên giường một nữ sinh, nhắm mắt lại, mồ hôi trên người rơi xuống như mưa, tuy so với Kỷ Thanh Vũ còn tốt hơn, nhưng mà kịch chiến cùng tang thi thì thể lực của hắn tiêu hao thật lớn, lúc này chỉ còn lại bốn điểm thể lực.
Lúc này trong ký túc xá nữ sinh trừ Kỷ Thanh Vũ ra chỉ còn lại bốn nữ sinh. Bốn nữ sinh này hết sức tò mò đánh giá Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt đứng bên người của Nhạc Trọng. Vừa rồi Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt hai người đột nhập vào trong bầy tang thi như chỗ không người thâm nhập vào óc của các nàng.
Đúng lúc này một làn gió thơm thổi tới, một cô gái mặc quần jean, áo sơ mi T-shirt màu trắng, mái tóc dài và thân hình tràn ngập sức sống đi tới, đi về phía Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:
- Xin chào, em tên là Trần Dao. Đồng học, xin hỏi anh tên gì?
Nhạc Trọng ngẩng đầu nhìn Trần Dao, chậm rãi nói ra:
- Anh tên là Nhạc Trọng.
Trần Dao cũng là danh nhân trong đại học Vân Hoa. Bản thân nàng lớn lên xinh đẹp, lại giỏi ca múa, là một trong những hoa hậu giảng đường của đại học Vân Hoa, là nhân vật phong vân trong đại học Vân Hoa. Nàng tươi cười ngọt ngào làm mê đảo không ít nam sinh trong đại học Vân Hoa này.
Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:
- Cảm ơn anh và Thanh Vũ cùng tới nơi này cứu chúng em!
Nhạc Trọng nhàn nhạt nói ra:
Loading...
- Không cần khách khí.
- Nhạc Trọng! Chào anh, em là Trương Tuyền.
Một nữ sinh da thịt tuyết trắng và gương mặt em bé đi tới tự giới thiệu mình với Nhạc Trọng.
- Xin chào, em là Thái Hiểu!
Một nữ xinh tóc ngắn, lộ ra dáng người vô cùng mảnh mai đi lên giới thiệu với Nhạc Trọng.
Một nữ sinh dáng người cao gầy, trang điểm dày đặc, ăn mặc thập phần thời thượng đi tới trước mặt Nhạc Trọng mỉm cười ngọt ngào, nói:
- Chào anh, em là Vương Phương. Anh đúng là quá lợi hại, cũng dám vật lộn với tang thi!
Nhạc Trọng cười khổ một tiếng nói:
- Nào có lợi hại như vậy chứ, đều là bị bắt buộc.
Nếu có thể Nhạc Trọng cũng không muốn vật lộn với tang thi làm cái gì. Cận chiến với tang thi là hung hiểm nhất, chỉ cần bị trầy xướt da thịt một chút là bị lây nhiễm rồi.
Nói xong Nhạc Trọng mở ba lô sau lưng ra, bên trong là một đống chocolate, kẹo, đồ uống. Hắn trực tiếp cầm lấy một chai nước suối ra uống từng ngụm. Kịch chiến lâu như vậy ra nhiều mồ hôi, cũng cần bổ sung nước.
Thời điểm nguy cấp nhất thì Nhạc Trọng cũng không có vứt bỏ túi ba lô chứa vật tư này.
Mà đồ trong ba lô có thể giúp hắn sống sót qua ba ngày đấy, Nhạc Trọng có thể bảo trì sức chiến đấu tốt nhất.
Nhìn qua trong ba lô của Nhạc Trọng có chocolate, kẹo, đồ uống, con mắt bốn nữ sinh trong phòng sáng lên, lúc này đã gần chạng vạng tối. Tại trong gian phòng đó bốn nữ sinh lo lắng hãi hùng, lại không ngừng chuyển vật nặng, thể lực tiêu hao rất lớn, bụng đã bắt đầu đói meo rồi. Chỉ có điều bốn nữ sinh này đều là thiên chi kiêu nữ, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có mở miệng yêu cầu đồ của Nhạc Trọng.
- Nước, chocolate!
Kỷ Thanh Vũ không chút khách khí nhìn Nhạc Trọng nói ra.
Nhạc Trọng không nói hai lời ném qua một *** Cocacola cùng bốn túi chocolate cho Kỷ Thanh Vũ. Kỷ Thanh Vũ có chiến lực trọng yếu, trên thế giới này nhiều ra một phần sức chiến đầu là quá tốt.
Trần Dao tính tình hướng ngoại, trực tiếp mở miệng nhìn Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc Trọng, chúng ta cũng khát, anh có thể cho bọn em chút đồ uống không?
Nhạc Trọng do dự một chút, móc trong ba lô một *** Cocacola và bốn túi chocolate đưa cho Trần Dao, nói:
- Bốn người cùng uống đi, vật tư của anh ở đây không có nhiều.
- Cảm ơn anh.
Trần Dao thập phần lễ phép nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ, sau đó cầm lấy *** Cocacola cùng bốn túi chocolate đưa cho ba nữ sinh còn lại.
- Trong lòng anh ta quả nhiên Thanh Vũ trọng yếu hơn nhiều.
Vừa ăn chocolate, trong nội tâm Trần Dao vừa đánh giá Nhạc Trọng, lúc này lẳng lặng suy nghĩ.
Nhìn thấy Nhạc Trọng phân phối vật tư, tâm tư linh mẫn như Trần Dao chợt đoán được Nhạc Trọng coi trọng mọi người nơi đây như thế nào.
Như chocolate là đồ ăn tính nóng và khát nên Trần Dao các nàng cũng ăn rất ít, nhưng mà các nàng hiện tại và trước kia quá khác nhau, có ăn có uống là tốt rồi.
Đúng lúc này ngoài cửa ký túc xá có âm thanh tang thi đập cửa, cả ký túc xá nữ sinh không ngừng vang lên âm thanh ầm ầm. Mất đi Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ áp chế, trang thi ba tầng lầu ký túc xá nữ sinh cùng hội tụ lại, bắt đầu công kích túc xá này, ý đồ phá cửa mà vào.
Bốn nữ sinh Trần Dao lúc này tụ tập lại sau lưng Nhạc Trọng và Bạch Cốt. Trong gian phòng ký túc xá nữ sinh này cửa làm bằng thép, tuy nhiên không biết lúc nào bị đám tang thi này phá vỡ.
Tuy Kỷ Thanh Vũ cũng rất mạnh, nhưng mà nàng không có cường đại như Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt, cho nên cảm giác an toàn giảm xuống. Dù sao nàng là nữ sinh hơn nữa chỉ có một người, thể lực rõ ràng còn không bằng Nhạc Trọng trải qua cường hóa nhiều lần.
- Chị Thanh Vũ, làm sao bây giờ?
Trương Tuyền mặt em bé nhìn qua Kỷ Thanh Vũ, nhút nhát e lệ hỏi.
Kỷ Thanh Vũ khẽ chau mày, đi nhanh tới cửa ra vào của ký túc xá nữ sinh, nhìn ra cửa sổ xa xa.
Chỉ thấy bên ngoài cửa có ba mươi tang thi đang đập cửa, số lượng không ít, hoàn toàn chặn đường ra vào này, không có không gian nào vượt qua được. Hoàn cảnh này mà chiến đấu với tang thi không khác gì tìm chết cả.
- Nhạc Trọng, anh có biện pháp gì tốt hay không?
Kỷ Thanh Vũ quay đầu nhìn qua Nhạc Trọng hỏi.
Nhạc Trọng cũng đi tới trước cửa, sau khi nhìn qua cửa sổ thì nhìn qua thi đàn thì nhíu mày một cái.
Trong hoàn cảnh chen chúc này thì đám tang thi có ưu thế số lượng phát huy tới cực hạn, cho dù Bạch Cốt mạnh mẽ đi ra ngoài cũng bị đám tang thi này tháo từng khối xương xuống.
Nhạc Trọng nhanh chóng quay người nhìn qua cửa sổ phía sau lưng mình.
Phía sau ký túc xá nữ sinh này chỉ có rải rác vài đầu tang thi đang bồi hồi.
Quan sát địa hình hoàn tất, Nhạc Trọng đi tới đó và nói với mấy nữ sinh.
- Từ nơi này chạy đi không khó, nhưng khó mà chạy ra khỏi trường học, hơn nữa cũng khó sống sót ra ngoài. Hiện tại chỉ sợ toàn bộ thế giới đều là tang thi thế này, nếu như không có điểm dừng chân an toàn, còn không bằng sống ở chỗ này đi.
- Ở bên ngoài còn có điểm dừng chân sao? Tỷ như biệt thự, trong đó có các loại phòng lánh nạn. Khu biệt thự nằm ở trung tâm của khu chợ, bằng không thì chúng ta căn bản xông không qua.
Nhạc Trọng nhìn qua vài nữ hài và tiếp tục hỏi.
Trần Dao nhìn Nhạc Trọng nói ra:
- Hoa viên tiểu khu gần nhà của em có phòng ở, em cũng có chìa khóa nhỏ, có thể đi không?
- Có thể!
Nhạc Trọng gật gật đầu. Cư xá này nằm gần đại học Vân Hoa. Nơi này tụ tập nhiều trường đại học, cũng có chợ tiện lợi cho nhiều sinh viên, những người khác tương đối ít, đây là chỗ lánh nạn lý tưởng.
Nhạc Trọng nhìn qua bốn nữ sinh trong phòng, trầm giọng hỏi:
- Trong bọn em ai biết lái xe?
- Em biết lái xe!
Trần Dao đứng lên, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra.
- Em cũng biết lái xe.
Vương Phương cũng thoáng đứng ra, nhìn qua Nhạc Trọng bày ra thể lực của mình. Nàng thập phần tinh tường, ngay vào lúc này phải biểu hiện mị lực và năng lực của mình mới có thể đạt được nhiều cơ hội sinh tồn.