Khi Vương Bảo Nhạc thu hồi Kim Thân, giơ tay lên kêu ngừng thì linh căn chín tấc này đột nhiên dừng bước, khí tức lạnh lẽo cũng tan biến, không thèm ngó tới Vương Bảo Nhạc nữa, xoay người bay lên, từ từ bay về phía dãy núi kia.
Vương Bảo Nhạc thấy đối phương định đi thì sốt ruột.
- Ớ, nó đi rồi thì lát nữa mình biết đi đâu tìm đây?
Vương Bảo Nhạc đang nghĩ xem nên bắt nó lại kiểu gì, thấy thân ảnh linh căn chín tấc này bay về phía xa, xuyên qua ngọn núi ở trước mặt rồi chui ra ở đầu bên kia, bay lên trời cao.
Cảnh này khiến cho Vương Bảo Nhạc lập tức há hốc mồm, cười khổ từ bỏ suy nghĩ muốn nhốt đối phương lại, hắn khoanh chân ngồi xuống rồi lấy linh thạch bảy màu ra bắt đầu vẽ hồi văn.
Hiện tại Vương Bảo Nhạc không vội đột phá Cổ Võ, hắn cảm giác mình nhất định phải thử một phen, để xem có thể đánh bại và hấp thu linh căn chín tấc này hay không.
- Nhưng mà nó mạnh thế này, vậy lúc trước những người khác thử hấp thu kiểu gì mà biết nó không thể nào hóa thành linh căn chứ?
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây, ẩn ẩn đoán được điều gì, thầm nghĩ, dù sao thì sau khi trở thành Chân Tức cảnh thì vẫn có thể ở lại nơi này một thời gian, dùng cảnh giới tu sĩ để trấn áp chín tấc để cho kẻ khác hấp thu chắc là vẫn được, cho dù một tu sĩ Chân Tức cảnh không đủ, nếu tính toán ổn thỏa thì vài tu sĩ Chân Tức cảnh cùng lên cũng được mà.
- Nếu đúng như suy đoán này thì bốn đạo viện đã đánh nhau với con linh căn chín tấc này rồi, hẳn là cũng hiểu về cách chiến đấu của nó, nhưng sao trước kia mình chưa từng nghe nói tới thế này?
Những suy nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Bảo Nhạc, hắn hít sâu một hơi, không nghĩ vẩn vơ nữa mà dồn hết tâm trí vào việc cấu tạo hồi văn.
Loading...
- Hấp thu thì có thể dùng mầm mống thôn phệ, sức phóng thì cần phải dựa vào hồi văn...
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, dần dần nảy sinh sáng kiến và bắt đầu khắc họa.
Thời gian nhanh chóng tổi qua, thoắt cái đã qua ba ngày, trong quê hương linh tức này, theo số lượng người có được linh căn bảy tấc tăng lên, phạm vi tìm kiếm linh căn tám tấc cũng được mở rộng ra.
Lúc này Vương Bảo Nhạc đang đứng trong sơn cốc, đầu tóc rối bù, nhìn cái găng tay trên tay phải của mình, trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.
- Xong rồi, găng tay này của ta đã được thêm vào rất nhiều linh bôi làm từ linh thạch bảy màu, cũng đã điều chỉnh một loạt hồi văn rồi.
Vương Bảo Nhạc cố dằn cơn hưng phấn lại, mầm mống thôn phệ trong cơ thể đột nhiên tản ra, lực hút cực mạnh phát ra từ trong găng tay trên tay phải của hắn hút rất nhiều linh khí dồn tới, không đợi dung nhập vào trong lòng bàn tay thì hắn đã hét lớn một tiếng, giơ tay phải lên siết chặt tung một cú đấm về phía trước!
Một quyền này đánh ra, găng tay của hắn trực tiếp phát ra ánh sáng màu đen, một cỗ lực trùng kích vô cùng kinh người lập tức bạo phát ra, đồng thời va mạnh vào chỗ linh khí vô hình đã bị hắn hút tới, trực tiếp tạo thành một làn sóng linh khí cực mạnh giống với chiêu mà linh căn chín tấc đã dùng!
Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, hư không trước mặt Vương Bảo Nhạc vặn vẹo, mặt đất trực tiếp nứt ra thành vô số vết nứt khổng lồ, vô cùng đáng sợ.
- Thành công rồi!
Vương Bảo Nhạc kích động ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lần này hắn cải tạo găng tay chính là vì mượn nhờ sức mạnh gió lốc của nó, hóa thành lực trùng kích, tạo thành bộc phát cực mạnh khi va chạm với chỗ linh khí được kéo tới.
Nhất là sức lực của bản thân Vương Bảo Nhạc vốn đã cực lớn, tốc độ lại nhanh, nên được găng tay gia trì thì lực trùng kích đó lại càng lớn, uy lực được tạo ra sau khi va chạm với linh khí cũng sẽ được tăng thêm!
Nhưng lại có nhược điểm, ấy chính là cái găng tay này phải thừa nhận áp lực cực lớn mà đáng lý ra Vương Bảo Nhạc phải nhận, cho nên rất dễ hỏng, nhưng điểm này Vương Bảo Nhạc cũng đã nghĩ đến, thậm chí còn dùng hồi văn để ké cỗ áp lực này, khiến cho nó tản ra ngoài, ở trình độ nào đó thì có thể coi như tăng thêm uy lực của găng tay.
Tuy vẫn có cực hạn, nhưng ở giai đoạn này thì cái găng tay đó đã cực kỳ bất phàm rồi!
- Cho nên mới nói ý thức mới là điểm quan trọng nhất!
Vương Bảo Nhạc vừa định đi tìm, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì hắn khoanh chân ngồi xuống, triển khai Kim Thân, khiến cho khí huyết tản ra.
- Để xem thử coi có dụ được nó tới hay không, nếu không dụ tới được nữa thì hãy đi tìm.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm cầu nguyện, im lặng chờ đợi, lân này chờ tận một canh giờ. Thấy đối phương không tới, Vương Bảo Nhạc thở dài, đang định từ bỏ thì đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, chú ý thấy trên bầu trời có một đạo tàn ảnh đang nhanh chóng bay thẳng đến.
Linh khí xung quanh cũng bị điều khiẻn, tạo thành gió lốc vô hình, theo nó tới gần thì có một cỗ áp lực cực lớn cũng giáng xuống.
- Thật sự dụ tới được rồi!
Vương Bảo Nhạc vô cùng vui mừng, ngay khi linh căn chín tấc đến thì mầm mống thôn phệ trong cơ thể hắn đột nhiên bộc phát, linh khí xung quanh lập tức bị dẫn dắt, đột nhiên ùa tới chỗ nắm đấm tay phải của Vương Bảo Nhạc, găng tay phát ra ánh sáng lấp lánh, trực tiếp tung ra một quyền.
- Bạo!
Trong chớp mắt, linh khí va mạnh vào nhau, sức mạnh từ làn sóng linh khí do linh căn chín tấc tạo ra đã bị Vương Bảo Nhạc bắt chước ra được giống hệt!
Tiếng ầm ầm đột nhiên xuất hiện, tiếp theo thân thể của linh căn chín tấc chấn động dữ dội, lùi lại hơn mười trượng rồi đáp xuống mặt đất, Vương Bảo Nhạc cười lớn, thân thể nhảy vọt lên, không hề bị động như lúc trước nữa. Hắn chủ động ra tay với linh căn chín tấc.
Mắt thấy Vương Bảo Nhạc sắp sửa đến gần, linh căn chín tấc này đột nhiên giơ chân phải đạp mạnh lên mặt đất, tiếng nổ mạnh vang lên, nó không hề mượn lực để lao ra mà vẫn đứng im tại chỗ, sau cơn chấn động đó, mặt đất xung quanh chỗ nó đứng lại bộc phát ra từng làn sóng chấn động cực mạnh.
Những làn sóng này lan ra, ảnh hưởng tới linh khí xung quanh, không biết làm sao mà lại nhờ linh khí khiến cho chấn động này lan ra giữa không trung, tựa như nguyên lý dẫn điện vậy, nháy mắt đã lan ra khắp nơi, khiến cho núi đá xung quanh sụp đổ, từng gốc đại thụ bị đánh nát.
Thân thể Vương Bảo Nhạc chấn động, ngũ tạng lục phủ đều đau đớn, tuy có phần bất ngờ, nhưng lúc trước hắn đã chuẩn bị chu toàn, lúc này hét lớn một tiếng, bàn tay phải mang găng tay lập tức đánh ra, kích phát pháp khí găng tay, khiến cho hồi văn ngoại phóng được khắc sẵn trên đó lập tức bộc phát, phối hợp với mầm mống thôn phệ trong cơ thể, trực tiếp nện một quyền xuống đất.
Khi nắm đấm hạ xuống, mặt đất chấn động một hồi, tiếng nổ không mạnh lắm, nhưng trong hư không xung quanh lại liên tục vang lên tiếng nổ như hai luồng linh khí va chạm với nhau.
- Ha ha, ta lại học thêm được một chiêu, Cổ Võ nên đánh kiểu này mới đúng!
- Tuy rằng ta không có kỹ xảo như của ngươi, nhưng ta có pháp khí!
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, chiến ý trong mắt sục sôi, ý chí chiến đấu dâng trào xưa nay chưa từng có. Hắn lập tức lao đến gần linh căn chín tấc giao thủ với nó.
Tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, Vương Bảo Nhạc và linh căn chín tấc trực tiếp đánh hơn trăm quyền, mỗi quyền đều làm linh khí xung quanh dậy sóng, chẳng những dùng thân thể đối kháng mà còn dùng linh khí đối kháng với nhau.
Vương Bảo Nhạc àng đánh càng hăng, khả năng điều khiển linh khí cũng ngày càng thuần thục hơn.
Ở đây không có người khác, bằng không có ai nhìn thấy thì nhất định sẽ vô cùng hoảng sợ, không tin nổi đây là Cổ Võ đang chiến đấu với nhau, ai không biết còn tưởng rằng đây là Chân Tức đang giao thủ ấy chứ!
linh căn chín tấc dần dần rút lui, thân ảnh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, mặc dù Vương Bảo Nhạc cũng rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi, một mặt là chiến pháp ở Cổ Võ có đột phá, chiến lực tăng mạnh, một mặt là khát vọng đối với linh căn chín tấc.
Mặc kệ có hấp thu được hay không, nếu không tự mình thử một phen thì hắn sẽ không cam lòng, nhất là Vương Bảo Nhạc cảm giác Kim Thân của minh có sức hấp dẫn cực lớn với linh căn chín tấc này, nói không chừng hắn có thể hấp thu được!
Trong sự mong mỏi và hưng phấn này, Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, lại lao lên lần nữa, dần dần, thân thể linh căn chín tấc xuất hiện tình trạng vụn vỡ, những vết nứt vỡ lan ra, cuối cùng, theo khí huyết toàn thân vv lan mạnh, kim quang trên người bừng lên, hắn tung ra một quyền thật mạnh, linh căn chín tấc này đột nhiên chấn động, trực tiếp vỡ tan.
Nó hóa thành một làn khói màu bạc chứ không phải màu xanh!
Luồng khói bạc này rõ ràng không giống bình thường, nó vừa nồng đậm hơn, vừa mang theo cảm giác linh động nào đó. Lúc này nó vừa xuất hiện, theo Vương Bảo Nhạc khẽ hấp thu một cái, lập tức bay thẳng về phía thân thể của hắn, nháy mắt đã ngưng tụ lại ở chỗ linh căn tám tấc ở đan điền.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc nơm nớp lo căng thẳng thì luồng khói màu bạc này đã phủ kín linh căn tám tấc của hắn, nhưng không chịu thay thế, hình như là có vẻ ghét bỏ lắm, nên sau khi lượn vài vòng thì nó ngoảng đít định chui ra khỏi người hắn.
Cảnh này khiến cho Vương Bảo Nhạc nổi đóa, trừng mắt lên.
- Mợ nhà mi, ta không ghét bỏ ngươi thì thôi, ngươi còn dám ghét bỏ ta?