Đáy thuyền ẩm nước và tối đen, ngoài trừ tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng bước chân trên đầu, Dận Không trong mắt thần dân Đại Khang là một vị hoàng tử cao cao tại thượng,, trong chớp mắt mọi sự thay đổi. Thương hải tang điền đâu cần phải tới trăm năm
Dận Không lo lắng nhất chính là vết thương của Thái Tuyết, nhưng khi Tôn Tam Phân đi cùng, thì đã giãi quyết cái khó khăn này, Thái Tuyết đã dần khỏe lại, ba người trong bóng đêm bàn luận về Tần đô, thỉnh thoảng nói về Đại Khang, từ lúc bước chân lên thuyền này, ba người bọn họ chính thức trở thành tù đồ
Dận Không cũng không coi mình là hoàng tử để bày tỏ sự khó chịu về cách đối xữ, nên cũng không bị đám này hạ nhục, trong lòng bọn tướng sĩ mà nói, việc hộ tống Dận Không ba người chỉ là trức trách, trong mắt bon chúng ba người chỉ là nhừng thường dân Đại Khang không khác chi cho lắm
Ba ngày sau, rốt cuộc cũng đã đến kinh đô Đại Tần, Tần Đô nguyên có tên là Lạc Dương,Tần hoàng đề Tuyên Long Hoàng Yên Uyên trong thời gian sáu năm sai khi lên ngôi, đã phát triển Lạc Dương một cách nhanh chóng, cùng với Khang đô tọa lạc hai đầu sông Hoàng Hà, chính sách anh minh phát triển về phía biển trước khi phát triển trên bình nguyên của Tần đế là quyết định vô cùng sáng suốt.Tần đế phát triễn Thông Tê cảng, một cảng nằm tại sông Hoàng Hà, thành một căn cứ thủy quân khổng lồ, bên cạnh đó chính sách giãm thuế xuất nhập cho thương nhân và khách thập phương, thuyền buôn từ khắp nơi như Triều Tiên, Đông doanh và các nước khu vực Nam Hải đua nhau cập bến, Thông Tê cảng bây giờ trong mắt dân chúng tám nước đã vượt qua Đại Khang Vạn Long cảng ,bài danh đệ nhất
Dận Không đứng trên lâu thuyền , trước mắt là một cảnh tượng vô cùng phồn vinh náo nhiệt, điểm khác biệt lớn nhất so với Vạn Long cảng, trên bến Thương Tê cảng, không có bất kì bóng dáng của kẽ ăn xin nào, chỉ có thương nhân, dân chúng đi qua lại, ai nấy đều tươi cười hớn hở. Thấy cảnh như vậy, Dận Không không khõi thầm than:
“Phụ hoàng duy ngã độc tôn, coi trời băng vung, chính sách sai lầm, sự thật đã chứng minh ngay trước mắt”
Theo sau tám tên Tần quốc vệ quân, Dận Không ba người từ từ bước xuống thuyền, Thái Tuyết trong thân phận thư đồng đi phía trước, trong dáng nàng sức khỏe đã gần hồi phục hoàn toàn
Cách thuyền không xa, trên bến tàu có hai cổ xe ngựa màu đen đang đậu sẵn chờ đợi, Dận Không vừa bước vài bước xuống thuyền, thì một gã trong trang phục quan thất phẩm, thân hình cao gầy, tuổi trung niên, theo sau là sáu gã tùy tùng hướng tới nghênh đón
-Đại Tần thái tử phủ chấp sự Yên Tử Dân bái kiến Khang quốc thập tam nhất Bình vương điện hạ!
Tiếng hô từ tốn, nhưng trong lời nói không kém phần cao ngạo , Tần đế quả nhiên hiếp người quá đáng, cư nhiên phái một gã chấp sự trong phủ thái tử đến nghênh đón một vị hoàng tử, hiển nhiên không có coi Khang quốc trong mắt
Loading...
Yên Tử Dân dẫn Dận Không vào xe ngựa đầu tiên, xe ngựa theo dáng vẻ chính là thứ dành cho hoàng tộc đi lại, nhưng cách trang trí vô cùng đơn giản khác xa với phong cách Đại Khang luôn tôn sung vẻ thẩm mĩ hào hoa, điều này cho thấy văn hóa hai nước có sự khác biệt
Yên Tử Dân ngồi chung với Dận Không, Thái Tuyết với Tôn Tam Phân lên xe ngựa phía sau, Dận Không liếc nhìn Thông Tê cảng một cái, thầm nghĩ: “ Cuộc sống vi chất của mình đã bắt đầu”
Yên Tử Dân nói:
-Thái tử điện hạ vì chất tử đã an bài chu đáo phủ đệ, lễ vật cùng hành trang sẽ có người đưa đến đó trước , ta với người cùng đi đến đó, hắn đem xưng hô từ Bình vương chuyển sang chất tử, chẳng những hướng Dận Không thị uy mà còn nhắc nhỡ thân phận của hắn bây giờ
Dận Không làm ra vẻ bộ dáng cung kính khiêm tôn, dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, thân làm chất tử địch quốc thì có lắm mủi nhọn hướng vào mình, nếu không nhịn nhục thì sẽ có kết cuộc tốt . Tại Tần, thân phận chất tử của hắn thậm chí nếu so sánh còn thua một bình dân bá tánh Đại Tần
Cổ xe xuyên qua Tần đô ồn ào ,nhiệt náo. Sau một canh giờ rốt cuộc cũng đến Vi chất tử phủ. Đây là một tòa nhà củ kỷ, tường xung quanh cây cối,rêu phủ um tùm, nơi này hẳn đã rất lâu không có người trú ngụ
Bên phải cánh cửa có tám gã võ sĩ, bọn người này được phái đến giám sát Dận Không, hắn nhìn thấy như vậy không khỏi thoáng cười khổ: “ Tần đế dùng cách này để đối đãi với một gã tay trói gà không chặt chất tử như hắn có phải là quá chu đáo hay không?”
Cửa lớn vừa mới sơn phết lại, tỏa ra một mùi hăng hắc, đôi tay nắm trên cửa bằng đồng cũng vừa được thay lại lấp lóe sáng lên, làm cho ngôi nhà âm u củ kỹ thêm chút ít sáng sủa
Đi vào cửa lớn, cái đầu tiên nhìn thấy là những đám cỏ dại mọc đầy sân, nơi này nguyên là hoa viên, nhưng sau một thời gian dài không người trú ngụ, sớm đã trở nên hoang vu
Căn phòng nhỏ bên cạnh làm bằng gỗ trong hoa viên , đã chất những lể vật mang sang từ Đại Khang, Ung vương đã giao cho Dận Không danh sách đem những thứ này đến tay chủ nhân mới của chúng
Chức trách của Yên Tư Dân chỉ là đem Dận Không đến nơi này, hắn cùng mấy gã tùy tùng rời khỏi đại môn ,xoay người hướng Dận Không nói:
-Đêm nay, Thái tử điện hạ sẽ mở yến tiệc tại vương phủ, nghênh đón vương tử các nước, ta sẽ phái xe đến đón, chất tử phải nhớ nhất định đúng giờ.
Dận Không tưởng rằng lần này đi tới Tần đô sẽ bị Tần đế tuyên triệu, xem ra Tần đế đã sớm đem chuyện “Đế quốc chất tử” giao cho thái tử, hắn đoán rằng sau này chắc cũng không có cơ hội gặp mặt Tần đế
Sau khi Yên Tử Dân đi khỏi, Dận Không đem danh sách tặng quà đưa cho Tôn Tam Phân, dặn hắn sắp đặt sẵn ,sau đó hắn cùng Thái Tuyết bước vào đại sảnh ngôi nhà
Đây chính là nội đường của tòa nhà, ánh mặt trời chiếu sáng cả đại sảnh, cả đại sảnh đâu đâu cũng thấy mạng nhện, cái bàn chính giữa sảnh phía trên phủ đầy bụi
Dận Không cười khổ lắc đầu:
-Kim ngọc bên ngoài, phế liệu bên trong, không nghĩ tới công phu toàn bộ của Tần quốc là làm cái đại môn
Thái Tuyết ôn nhu cười nói:
-Điện hạ chớ phiền lòng, Thái Tuyết sẽ lập tức dọn dẹp nơi này
Dận Không ân cần nói:
-Nàng thân thể chưa bình phục, ngàn vạn lần không nên làm việc quá sức
Tôn Tam Phân mang vẻ mặt đau khổ từ bên ngoài đi vào nói:
-Bình vương điện hạ, đám võ sĩ canh gác cửa , không muốn giúp đem lễ vật vào tây phòng, bọn họ nói chỉ có trách nhiệm canh cửa, ngoài chuyện này ra, bọn chúng không làm cái gì hết
Dận không cười ha hả trong đại sảnh xoay người lại nói:
-Tần đế so với phụ hoàng ta so sánh ra còn chu đáo hơn một chút, tình cảnh này ta phải tự lực mà làm,Dận Không ta đối với hắn cảm kích vô cùng
Hắn lấy nghịch cảnh để kích thích tinh thần mình, thấy hắn như vậy, Tôn Tam cùng Thái Tuyết cũng trở nên phấn chấn
Tôn Tam Phân thưởng thức gật đầu nói:
-Điện hạ! người cùng lão phu đem đồ qua tây phòng?
-Dận Không ta cũng đang muốn rèn luyện gân cốt một chút
Thái Tuyết trên đôi mắt đẹp hiện ra vẻ sùng bái nhìn về phía hắn nói:
-Thái Tuyết ở lại dọn dẹp phòng
Dận Không lắc đầu:
-Chờ nàng hoàn toàn hồi phục, bây giờ tốt nhất là nàng nên đi nghĩ ngơi
Dận Không tại Đai Khang, mặc dù không phải là vị hoàng tử nhận đươc ân sủng của hoàng đế, nhưng cũng chưa bao giờ phải lao động nặng nhọc, hắn cùng Tôn Tam Phân đem lễ vật vào hết tây phòng, trên lưng hai người mồ hôi thấm áo
Dận Không cùng Tôn Tam nghĩ ngơi đôi chút, sau đó bắt tay vào dọn dẹp phòng, Thái Tuyết sau khi bị hắn kiên trì không cho làm, đã xuống bếp tìm cái ấm ,nấu ra một ít nước ấm
Tôn Tam Phân dù đã qua tuồi ngũ tuần, nhưng thân thể lại vô cùng khỏe mạnh ngoài dự liệu của Dận Không, lao lực nguyên buổi sáng, hắn chưa từng có một chút lời than mệt
Giữa trưa, một tên vệ binh đem một gã trung niên đi vào, hắn là chính là tên đầu bếp, thái tử đem việc ăn uống của bọn Dận Không trao cho hắn, mỗi ngày vào bửa ăn, hắn sẽ cho người mang rượu và thức ăn lại đây, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên, cho nên đích thân hắn đến
Công tử hảo! Ta gọi là Dư Lợi, là đầu bếp của công tử
Hắn hướng Dận Không ra lời tự giới thiệu
Từ ánh mắt của hắn, Dận Không đoán gã này vô cùng tham lam và giảo hoạt, một tên thương nhân lão luyện.
Rượu và thức ăn có chút thịnh soạn, thức ăn có tám món, còn có thêm bầu rượu Hoa Điêu
Dư Lợi hiển nhiên biết thân phận của Dận Không, bất quá hắn cùng các thương nhân khác có ánh mắt bất đồng, trong mắt hắn, cho dù Dận Không là hoàng tử mang thân phận vi chất, nhưng chỉ cần mang đến tiền tài thì hắn đối với Dận Không có thái độ khiêm cung rất nhiều . Dư Lợi đi rồi, Thái Tuyết nhìn bóng lưng của hắn nói:
-Không nghĩ tới, Tần quốc còn có người tốt như hắn
Tôn Tam Phân cười nói:
-Loại người này chỉ cần cho hắn tiền thì hắn gọi người đó là cha mẹ!
Dận Không nghe Tôn Tam Phân nói trực diện nói, nhìn không được nở nụ cười
Thái Tuyết bưng nước nóng và khăn đi ra,Tôn Tam Phân cùng Dận Không giặt khăn rữa mặt, Tôn Tam Phân lại nói:
-Đối với hắn, ta phải chu toàn một chút, hắn nhất định nghĩ, mặc dù điện hạ đến đây làm vi chất, nhưng nhận của người thì phải làm cho người, sau này tất có tác dụng
Thái Tuyết cười nói:
-Nghe Tôn tiên sinh nói như vậy quả thật có chút đạo lý
Đến giờ ăn , hai người Thái Tuyết và Tôn Tam Phân vẫn giũ đúng tôn ti thân phận, đứng ở hai bên, Dận Không nở nụ cười:
-Tại Tần, chúng ta đều là kẽ ở tù, không có gì khác nhau, tất cả mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm
Thái Tuyết nói:
-Điện hạ…..
Dận Không giả vờ giận nói:
-Như thế nào, không nghe lời ta nói phải không??
Thái Tuyết cười, mặt đỏ lên, đành phải theo lời ngồi xuống
Tôn Tam Phân ngồi bên tay trái Dận Không nói:
-Chúng ta đang ở trong Tần đồ,sau này phải thay đổi hoàn toàn cách xưng hô cho phù hợp
Hai người đưa mắt nhìn Dận Không
-Sau này gọi ta là công tử
Xế chiều, Dận Không cùng Tôn Tam Phân dọn dẹp lại trong hoa viên ,đại sảnh một lần nữa, Thái Tuyết nấu nước pha trà , tòa nhà được ba người bọn họ dọn dẹp dần dần trở nên sáng sủa gọn gàng
Bởi vì buồi tối, Dận Không còn phải đi dự yến tiệc tại thái tử phủ, nên hắn nghĩ làm sớm, Thái Tuyết chuẩn bị nước nóng chu đáo cho hắn tắm rửa
Ở Đại Tần cũng như Đại Khang, hắn tắm rửa củng không cần ai hầu hạ. Tắm xong, hắn thay một bộ aó trường bào, tâm hồn trở nên thư thái, tác phong trở nên đỉnh đạc thong dong
Tôn Tam Phân dùng nước của hắn tắm qua ,giặt cái khăn nói đùa;
-Lão phu chọn theo Bình vương quả không sai, sau này ngày ngày được tắm rửa dưới hoàng ân
Dân Không cười ha hả, tuy nói hơi bị khổ cực lao lực, nhưng tâm trạng hắn tốt hơn nhiều so với lúc ở hoàng cung Đại Khang
Dận Không từ danh sách lễ phẩm, tìm ra lễ vật tặng cho Thái tử Tần quốc, đó là một cặp Phỉ Thúy Ngọc Mã, vô cùng tinh xảo, dáng nhìn cực kì bắt mắt đươc thợ thủ công chế tác công phu nhìn giống như là con tuấn mã ngoài đời đang phi nước kiệu, đích thực là cảnh giới tột cùng của công phu tạc ngọc
Tôn Tam Phân cùng Thái Tuyết thấy lễ vật, nhìn không được nói:
-Quả nhiên là tinh xảo vô cùng
Dận Không gật đầu, thầm nghĩ với lễ vật này , hắn có thề thu được hảo ý của Thái tử Tần
Gần tới hoàng hôn, Yên Tử Dân phái xa giá tới đón Dận Không, hắn lựa chọn cẩn thận hộp gấm sau đó bỏ lễ vật vào, lên xe ngựa.
Tần Thái tử, hiệu Nguyên Tịch, tự Sở Thu, năm nay hai mươi chín tuổi, nắm chức Thủy quân đô đốc Đại Tần, là người có quyền lực chỉ dưới Tần đế, Yên Nguyên Tịch là người hiếu khách, môn hạ thực khách trong phủ có gần ba ngàn người, nổi tiếng trong thiên hạ là người khẳng khái
Chiếc xe ngựa đón Dận Không đi dự tiệc so với chiếc hồi sáng keo kiệt hơn rất nhiều, mái che nhiều chổ bị tàn phá, gió lánh theo khe hở thỉnh thoảng thổi vào từng cơn, xem ra Yên Nguyên Tịch cũng không trọng hắn nhiều cho lắm
Thái tử phủ nằm ở phía đông Tần đô cách vi chất tử phủ của Dận Không không tới ba dặm
Dận Không bước xuống xe ngựa thì bên ngoài trời đã hoàng tối sẩm, chung quanh vương tôn quý tộc đi lại tấp nập đang hướng tới Thái tử phủ, xem ra đêm nay thái tử mới không ít khách tới yến tiệc
Hai gã thị vệ theo xe, dẫn Dận Không tới trước của , hướng tên lính gác cửa nói rõ thân phận Dận Không, hắn thấy ánh mắt của bọn chúng liếc qua lễ vật, đợi cho tên võ sĩ nói xong, Dận Không mới bước qua Đại môn đi vào trong phủ
So với Đại Khang hoàng cung nguy nga trang lệ, thì Tần quốc thái tử phủ cho Dận Không cái cảm giác hai chữ : “bình thường”, điều duy nhất là kiến trúc có phần to lớn hơn, cả tòa phủ đệ trang trí đơn sơ không một chút tinh xảo, điều này càng chứng minh rõ nét về văn hóa hai nước
Trên đường đi vào thiết yến đại sảnh, Dận Không gặp lại gã chấp sự Yên Tử Dân, hắn dẫn Dận Không tới vị trí đã được sắp đặt ngồi xuống, mà không dẫn hắn tới bái kiến thái tử
Tần Thái tử Yên Nguyên Tịch dưới ánh mắt nhìn của tất cả quan khách, từ cửa lớn đại sảnh đi vào, hắn thân cao bảy thước có thừa, vóc người tráng kiện, da tay màu đồng, diện mục anh tuấn, khí thế tràn ngập
Yên Nguyên Tịch, giơ tay về phía mọi người bảo an tọa, sau đó đưa tay vuốt cằm, ánh mắt thủy chung chưa bao giờ liếc qua Dận Không. Hạ nhân trong phủ bắt đầu đem thức ăn và rượu ra, món ăn không ngon lắm, rượu thì thiếu vị. Hắn cảm thấy, với tu cách là Thái tử, tổ chức yên tiệc như vậy, hình như có chút keo kiệt
Dận Không cùng đám khách mời, nâng chén kính tửu, hắn thầm nghỉ xem ra, đêm nay không có cơ hội cùng thái tử Tần nói chuyện
Rượu qua được ba tuần, ánh mắt Thái tử Yên Nguyên Tịch đột nhiên nhìn ngay trên người Dận Không, hắn nói:
-Bình vương điện hạ, có điều gì không hài lòng sao?
Nghe được lời nói, Dận Không lập tức tỉnh ngộ, thì ra hắn đã sớm quan sát chỉ là làm ra bộ dáng không quan tâm mà thôi.
Dận Không cung kính đáp:
-Thái tử an bài chu đáo, Dận Không cảm kích vô cùng
Yên Nguyên Tịch phá lên cười ha há, hắn giơ cao chén rượu lên nói:
-Nếu hài lòng, thì cùng ta uống cạn chén này.
Dận Không đương nhiên không dám cự tuyệt, sảng khoái giơ chén rượu lên uống cạn sạch
Yên Nguyên Tịch cười nói:
-Bình vương quả nhiên thật sảng khoái, hôm nay ngươi mới tới Tần đô, chén này là chén tẩy trần cho người
Hắn lại giơ cao chén rượu lên
Dận Không cũng không thể làm gì khác hơn, cạn một chén nữa
Yên Nguyên Tịch nói;
-Khi Bình vương vào cửa, trong tay cầm một cái hộp gấm, không biết bên trong chứa vật gì vậy?
Hắn nói lời này, cố ý nhắc nhở Dận Không cái lễ vật
Dận Không đứng lên nói:
-Bên trong là ễ vật mà Dận Không đem tới biếu thái tử
-A! Đại Khang quốc quốc phú dân cường, lễ vật của Bình vương khẳng định là bất phàm, mau mở ra xem
Nội tâm Dận Không có chút đắc ý, trong yến tiệc ngoại trừ vương tôn quý tộc của Tần quốc, thì bọn vương tử hoàng tử mấy nước khác chắc vô cùng quan tâm đến lễ vật này
Hắn ôm hộp gấm đi ra giữa đại sảnh, mở hộp đem cặp Phỉ thúy Ngọc Mã ra, trong đại sảnh nhất thời vang lên tiếng than thở, hiển nhiên đã nhìn ra lễ vật là thứ không tầm thường
Ánh mắt Yên Nguyên Tịch không nhìn đến lễ vật một cái, hắn hướng về đám khách mời nói:
-Kính Duyên huynh, ngươi đối với ngọc khí bảo vật rất am tường, ngươi tới bình phẩm một chút
Ngồi tại cái bàn bên phải, một gã thanh niên đứng dậy, hắn là Trung Sơn quốc nhị hoàng tử Trương Kính Duyên, Trương Sơn quốc sớm đã thần phục Đại Tần, hắn trong mắt Thái tử tần cũng tầm thường như đám gia nô trong nhà
Trương kính Duyên cười mỉm mỉm, đi đến trước Dận Không, ánh mắt cao thấp quan sát kiện lễ vật, sau đó phát ra tiếng cười lạnh chế nhạo:
-Thái tử điện hạ, theo Kính Duyên thì kiện lễ vật này mặc dù tay nghề khéo léo tinh xảo, nhung ngọc thì không được phẳng bóng, chính là ngọc thứ phẩm
Nội tâm Dận Không chấn động, không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, đang muốn thu lại lễ vật, thì chứng kiến ánh mắt đầy thâm ý của Yên Nguyên Tịch, chợt nghĩ: “ Chẳng lẽ bọn họ thực sự… cùng nhau thông đồng, cố ý hạ nhục ta và Đại Khang trước mặt mọi người”
Trong đám thực khách có vài tên a dua theo la lớn:
-Long Dận Không, ngươi không coi ai ra gì, dám dùng loại ngọc này lừa gạt thái tử, chẳng lẽ ngươi không còn muốn sống?
Dận Không cuốn quít quỳ ram xuống đất, giả bộ ra dáng cực kì sợ hãi, thân hình mọp xuống sát mặt đất, thanh âm run rẩy nói:
-Dận Không…thật… thât sự.. là chẳng biết…
Hắn làm ra bộ dáng bị đám người kia dọa sợ chết khiếp, ngay cả nước mắt cũng roi nhanh xuống
Yên Nguyên Tịch cười ha hả nói:
-Các ngươi đừng quá vô lễ như thế, phải biết kính trọng khách quý
Nói xong hắn từ ghế thủ tọa bước xuống đỡ Dận Không đang quỳ trên mặt đất, Dận Không run giọng nói:
-Thái tử… chớ giết ta….
-Người là khách quý của ta, như thế nào ta lại giết người
Yên Nguyên Tịch với vẻ mặt khinh thị cao cao tại thượng, hắn vỗ vỗ vai Dận Không nói tiếp:
-Ngươi trở về ghế ngồi đi
Dận Không run run đi trở về, trên đường quay về còn cố ý vấp ngã nằm lăn ra mặt đất, liền đưa đến một trận cười vang cả đại sảnh
Yên Nguyên Tịch nhìn bộ dáng của Dận Không, không thể không khỏi lắc đầu, hắn thu lấy kiện phỉ thúy ngọc mã lên rồi nói:
-Người xưa có nói, người vạn dặm xa, lễ nhẹ tình nặng! Bình vương tùy không đến từ vạn dặm nhưng tình ý sâu đậm, về phần lễ vật hắn có là cái gì, các vị cũng bất tất mà truy cứu
Hắn nhìn kỹ lại kiện bảo ngọc, rồi lại nói:
-Bổn thái tử không quan tâm đến lễ vật này mà là một tấm chân tình của Bình vương
Tất cả mọi người đếu nhìn hắn tõ sự tôn kính
Hốc mắt Dận Không ướt đỏ, lệ kích động dâng trào, nhưng trong lòng lại đang mắng tên Yên Nguyên Tịch trăm vạn lần, cái tên hỗn đản này chẳng những vũ nhục hắn và Đại Khang, mà đối với kiện lễ vật cũng không buông tha
Sau chuyện vừa rồi, tất cả mọi thực khách đều nhìn vị Khang quốc hoàng tử với ánh mắt khinh bỉ, Dận Không cũng không lấy làm trọng, vì đây chính là mục đích của hắn, trong mắt người khác ,hắn càng nhu nhược, thì sẽ làm cho người ta không để ý hắn
Vốn tưởng sau đó, Dận Không sẽ được yên ổn, hắn không nghĩ tới, Trung sơn nhị hoàng tử Trương Kính Duyên là đi đến trước mặt kính tửu, Dận Không đối với tên này trong lòng đã có sự phản cảm đến cực điểm, tên Trương Kinh Duyên muốn mời rượu Dận Không rõ ràng là muốn đem hắn ra làm trò cười một lần nữa
Dận Không mặc dù không muốn làm trò cười cho mọi người, nhưng hắn không thể từ chối, hắn giả bộ khiêm cung, cùng Trương Kính Duyên cạn ba chén, sau đó các khách nhân khác lần lượt tới trước Dận Không, trước chúc mừng sau kính tửu, hắn thầm nghĩ : “ Sợ rằng không kịp thực hiện chí lớn, ta đã chết vì rượu ở thái tử phủ này rồi”
Hắn bèn giả say , miệng lắp bắp nói:
-Dận Không… cao hứng.. cao hứng..
Hai thị nữ đến bàn của hăn lại rót đầy rượu, Dận Không si mê nhìn hai nàng, sau đó hắn nắm ống tay ao của một nàng, kéo mạnh, đem nàng kia ôm vào lòng
Ả thị nữ thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó hắn dụi đầu vào người thị nữ, dùng ngón tay móc cái họng mình một cách kính đáo
-Oa….oa
Tiếng ói vang lên, Dận Không đem hết thức ăn và rượu toàn bô phun lên thân thể người thị nữ
Mọi người thấy bộ dáng say xỉn của hắn liền ầm ầm cười vang, ả thị nữ khóc lóc thoát ra khỏi người hắn che mặt chạy ra ngoài cửa
Yên Nguyên Tịch cười to :
-Bình vương say …..
Dận Không bước chân siu vẹo, miện nói lắp:
-Ta… không có say…..Ta còn có thể uống….
Sau đó tự tay rót đầy chén rượu, bầu rươu trên tay run rẩy ,rót đầy ra bàn
au đó hắn cầm ly rượu bước chân khập khiển đi tới trước mặt thái tử Tần nói:
-Thịnh tình của thái tử….Dận Không …vô cùng.. cảm kích…không có gì…. Báo đáp.. chỉ có chén rượu này….để biểu đạt… lòng cảm kích…..
Dận Không tay run run cầm chén rươu lên uống
Đại sảnh đang náo nhiệt ồn ào, bổng nhiên yên tỉnh tức thì, Dận Không chợt nghe được một tiếng nói lạnh lùng:
-Vừa rồi là ai khi dễ Vân nhi??
Hắn ngẩng khuôn mặt khờ khờ đang cười lên nhìn, thì thấy một Hồng y thiếu nữ đang đi tới, trên người nàng là một bộ trang phục màu đỏ, gương mặt không trang điểm nhưng vô cùng hồng hào, đẹp không bút nào tả xiết, tuổi ước chừng mười bảy ,mười tám, mái tóc đen mượt búi gọn gàng, trước ngực vun cao thật động lòng người
Cô gái có khuôn mặt và thân hình tuyệt đẹp, nhưng trên đôi chân mày đang lộ vẽ tức giận cực điểm
Yên Nguyên Tịch cười nói:
-Lâm nhi! Bình vương do say rượu, nên không giữ được mình, không phải hắn cố ý, ngươi cần gì so đo với hắn
Dận Không ngẫng ra, không nghĩ tới trước mặt mình là Tần quốc cửu công chúa Yên Lâm, theo lời nàng ói, thị nữ mà hắn oi trên mình chính là thị nữ của nàng, một cái phiền toài vô tình mà có đây, hắn thầm nghĩ
Yên Lâm gương đôi mắt lạnh băng nhìn hắn, đột nhiên tay vung lên tát toàn lực vào mặt Dận Không, một là cái tát bất ngờ, hắn không kịp ứng phó, hai là hắn đang giã bộ say rượu, trong nhất thời trên mặt hắn hiện ra năm ngón tay như là bị đóng dấu, không nghĩ tới nàng ra tay nhanh và mạnh đến như vậy
Hắn a a cười khúc khích, chuyện hôm nay Dận Không không thể làm gì khác hơn là giã bộ say rượu cho tới cùng, thân thủ hắn hướng bàn tay Yên Lâm chộp tới ,miệng nói:
-Tiểu mĩ nhân….. theo ta ..hic ..hic .. uống một chén nào
-Dâm tặc!
Yên Lâm đảo đôi chân mày,giơ chân lên đạp Dận Không một cái, hắn té lồm cồm trên mặt đất, chén rượu trong tay bay đi, ướt cả mặt đất
Mọi người xung quanh bàn tiệc nhìn hắn với ánh mắt hả hê, nên nhớ rằng Yên Lâm nồi tiếng là vị công chua hung dữ điêu ngoa, bình thường đừng nói đối với nàng như thế, mà chỉ cần nhìn nàng thì cũng đã bị nghiêm trị , huống chi…
Yên Nguyên Tich thấy cục diện như vậy, liền cuốn quít bước tới, ngăn cản Yên Lam, cố khuyên nhủ:
-Lâm nhi! Ngươi không thể vô lể như thế
Một bến hắn kêu người đem Dận Không ra cửa
Dận Không vừa đi vừa nói nhảm:
-Tiểu mỹ nhân… hic hic
Trong đám thực khách có người thấp giọng cảm thán:
-Khó trách Đại Khang càng lúc càng suy thoài, nếu ngôi vị hoàng đế mà trong tay tên này, ngày mất nước chỉ ngay trước mắt….
Trên mặt Dận Không vẫn còn đau đớn, năm ngón tay in sâu trên mặt, cái tát của Yên Lâm cực mạnh, nhưng tình huống ngoài ý muốn này càng làm cho người ta nhận thấy hắn là kẽ nhu nhược mà còn háo sắc, nên ý định hắn đạt được hôm nay vô cùng hiệu quả, trong mắt mọi người tại Tần , tiếng đồn về vị chất tử Đại Khang ham mê tửu sắc, nhu nhược bất tài, từ tối nay sẽ vang xa
Tôn Tam Phân lấy vãi bọc tuyết lại lăn trên khuôn mặt Dận Không, nổi đau đơn nhất thời dịu bớt, Thái Tuyết bên cạnh yên lặng đút cho hắn chén thuốc giãi rượu, hắn mặc dù không nói chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng , thì hai người kia cũng biết, hắn vừa chịu khuất nhục
Tôn Tam Phân đem lễ phẩm danh sách tới trước Dận Không nói:
-Công tử! Dựa theo danh sách của hoàng thượng, chúng ta cần bài phỏng những người này.
Dận Không đã sớm thuộc bản danh sách này, nhưng từ hôm ở phủ thái tử bị Yên Nguyên Tịch làm nhục, hắn đột nhiên nghĩ tới kế hoạch khác, nếu bây giờ hắn đưa lễ vật đến từng người theo danh sách chắc không được kết quả như dự tính, còn có thể làm cho người khác nghĩ hắn có dụng tâm khác, nhưng giữ lại bên người cũng không ổn, người xưa có nói thất phu vô tội, hoài bích có tội, nếu hăn khư khư ôm một đống bảo vật, sợ có ngày họa liền tay, phải tìm cách tẩu tán số tài sản này
Vô luận là Khang đô hay Tần đô, trừ bỏ quyền thế, thì kim tiền cũng là thứ mà người khác tôn trọng, thân phận Dận Không là vi chất chi tử, trước mặt người Tần không đáng một xu, nên hắn phải dùng kim tiền để làm việc, hắn không có khả năng giữ đống của cải này bên mình, nên phải tìm cách sử dụng nó trong thời gian ngắn nhất mà đạt hiệu quả cao nhất
Dận Khôn nhàn nhạt phất tay nói:
-Lễ vật này toàn bộ lưu lại, ngay mai người theo ta dạo một vòng Tần đô, thuận tiện tìm một nhà buôn gì đó đem mấy thứ lễ vật này bán đi
Tôn Tam Phân cùng Thái Tuyết không biết mục đích của hắn là cái gì, hai người nhìn hắn ánh mắt mơ hồ
Dận Không cười nói:
-Tu bổ phủ đề, mua nô phó phải có kim tiền, nếu chúng ta không linh hoạt, thì không thể cải tạo điều kiện sồng hiện nay, phải dùng mấy thứ này sao cho co hữu ích
Cũng may Tần thái tử đối với thân phận chất tử của Dận Không cũng không có nhiều hạn chế, cái duy nhất bất tiện là khi đi ra ngoài thì luôn có hai gã thị vệ đi kèm
Sáng sớm hôm sau, ba người Dận Không cùng hai thị vệ đi dạo Tần đô đầy náo nhiệt, tới ngay một ngã tư trung tâm Tần đô, ngã tư này là một cái điểm trung tâm từ đó Tần đô không ngừng phát triển lan ra , nó trở thành một ngã tư lớn nhất Tần đô, nơi này chính là khu tập trung các cửa hàng buôn bán, quán ăn …nhiều nhất. Nơi thương nhân ,khách thập phương tụ tập đông nhất, khắp nơi một cảnh náo nhiệt phồn vinh
Dận Không đi dạo qua vài dãy nhà, đến một cửa tiệm có tên “ Tụ Bảo Trai” trước mặt thì dừng lại. Theo hai gã thị vệ giới thiệu , Tụ Bảo Trai chính là hiệu buôn lớn có uy tín nhất Tần đô
Bên trong Tụ Bảo Trai cách trang tri rất phong nhã, so với cảnh náo nhiệt bên ngoài, thì bước qua cái cửa chính là hai không gian khác biệt, chủ nhân của Tụ Bảo Trai là một vị Lão nhân tóc bạc trắng ,đang đứng giới thiệu cho một vị khách một kiện san hô cao ba thước
Dận Không đi vào nói:
-Ông chủ! Giúp ta nhìn kiện vật này!
Hắn đem bức ngọc tác cảnh rắn đang đánh nhau với chim điêu đặt ở trên quầy, kiện bảo vật này theo danh sách là tặng cho thừa tướng Gia Cát Khanh của Tần quốc
Lão giả hai mắt sáng ngời,tay cầm lấy kiện bảo ngọc trong tay ,nhìn hồi lâu ,rồi nói:
-Kiện bảo vật này từ hoàng cung đi ra, không biết công tử có từ đâu?
Dận Không khen:
-Ông chủ quả nhiên tinh mắt, nguồn gốc thứ này trong sạch, ngươi yên tâm, cứ ra giá đi.
Lão bạch phát trầm ngâm một chút, sau đó giơ ra ba ngón tay:
-Ba ngàn lượng bạc!
Dận Không sớm biết kiện ngọc này chính là bảo vật, bộ này lúc trước có tám cái, ba năm trước Bát hoàng huynh Mục vương lấy một con, sau đó bán lại cho Cần Vương, Cần vương phải trả cái giá một vạn lượng, nay lão bạch phát này đưa ra một cái giá chênh lệch một khoảng cách xa,tuy vậy
Dận Không sảng khoái đem kiện ngọc đặt lên quầy nói:
-Ông chủ đưa cho ta ba ngan lượng, vật này thuộc về ông
Lão bạch phát không nghĩ tới món hời như vậy rơi vào tay mình, hơi run run chút, cầm trong tay kiện ngọc, miệng nói nhanh:
-A Phúc, nhanh đi vào lấy ba ngàn lượng bạc
Giữa trưa, hắn và mọi người tơi một tửu lâu gọi là Hồng nhạn Lâu ăn uống, xế chiều lại đến sòng bác lớn nhất Tần đô chơi bài, hắn rời sòng bạc trên người chỉ còn hai lạng bạc vụn
Thái Tuyết khuôn mặt lo lắng nhìn Dận Không nói:
-Công tử! Việc sữa chữa phủ đề đã không có tiền, mà còn sài như vậy??
Dận Không nở nụ cười:
-Chúng ta từ Đại Khang đến không chỉ là mang một kiện bảo vật đó, ngày mai ta sẽ đem cái khác đổi bạc tiếp
Liên tiếp năm ngày, Dận Không mỗi ngày bán một kiện bảo vật, nhưng lại không có một lượng bạc để đem về, thanh danh hắn tại Tần đô bất tri bất giác vang xa, tương truyền rằng, Bình vương Đại khang không nhưng đam mê tửu sắc mà còn là một tay đổ bác
Tại phủ đệ vi chất, thậm chí ngay cả Tôn Tam Phân đối với hắn cũng có phần phản cảm, hắn cùng Thái Tuyết nhất đinh không cùng theo Dận Không ra ngoài làm chuyện hồ đồ nữa
Dận Không lần này chuẩn bán lần này là kiên bảo thạch Cung Đăng. Lúc hắn chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một cổ xe tám ngựa chạy chậm chậm dừng ngay trước cửa phủ vi chất, không biết trong là người nào, nhưng nhất định kẽ này là nhân vật lớn