Một tuần trôi qua.
Hôm nay, Trương Diệp ngồi ăn trưa tại bàn làm việc của mình.
Bữa trưa là một cái bánh bao, một cái bánh bao cùng một cái bánh bao, ăn xong ba cái bánh bao, cũng hơi no rồi.
Trải qua vài ngày làm quen, quen thuộc công việc, quen thuộc thiết bị, quen thuộc đồng nghiệp. Trương Diệp cũng học được không ít, đương nhiên là tự học, Điền Bân được Sếp nhờ dẫn dắt hắn, cơ bản không thèm quan tâm. Sau khi thích ứng với hoàn cảnh công việc, Trương Diệp liền vừa làm tốt công việc của mình, vừa chờ đợi cơ hội, bây giờ hắn cũng chưa từng được làm bất kỳ tiết mục nào, chẳng sợ thay thế người dẫn chương trình một ngày cũng được, nhưng trong Đài phát thanh, tám chín người dẫn chương trình, ai cũng có sức khỏe tốt, cũng không thấy ai bị tai nạn xe cộ, ra vấn đề gì cả. Aizzz.
" Tiểu Trương." Bên cạnh có người gọi hắn.
Trương Diệp nhìn lại, ôn hòa hỏi: " Chuyện gì?" Hắn còn nhớ rõ khuôn mặt lẫn cảm xúc khi gặp lần đầu gặp mặt người này, thật sự khiến người sợ hãi, trong nháy mắt, Trương Diệp xuất hiện suy nghĩ -- cuối cùng người ngoài hành tinh vẫn là xâm nhập địa cầu!
Ân , người muốn biết hắn giống cái gì đi?
Người này tên là Lý Tứ, một cái tên rất quê cha đất tổ, cùng Trương Tam ,là hai cái tên xưng hùng trong nước . Trương Diệp sỡ dĩ có thái độ đối với hắn là vì ngày đó hắn chính là biên tập viên điện thoại đã cùng vợ chồng Điền Bân nói xấu Trương Diệp. Hắn lúc đó còn nói Trương Diệp ngoại hình khó coi, nghĩ lại Trương Diệp còn buồn cười, ngươi cũng không soi nước tiểu, ta có thế nào cũng là người bình thường, còn người? chỉ có thể dùng một bài thơ để hình dung người.
Ngươi tựa như ánh mây trên trời.
Ngươi tựa như cánh mai trong sương.
Loading...
Ngươi tựa như mặt trăng trong đêm.
Ngươi tựa như gió cuốn bụi trần.
-- ân, dù sao không phải là người.
Lý Tứ để một tập giấy a4 lên bàn " Tối nay, tiết mục của anh Điền muốn ra chuyện mới, truyện trước kia " Quỷ lúc 0h " hôm qua đã kết thúc, hôm nay muốn đọc " chiêu hồn " , bản quyền của tác phẩm đã kí từ tuần trước, theo kế hoạch, chuẩn bị thu năm mươi kì, văn bản này là hai kì đầu". Nhiệm vụ của Biên tập viên điện thoại bình thường là tuyển chọn điện thoại của độc giả ở tiết mục trực tiếp, bất quá, hiện nay hầu hết đều là tiết mục ghi lại trước, cho nên biên tập viên điện thoại bình thường cũng giúp một số tiết mục biên tập bản thảo, tiết mục [ chuyện ma đêm khuya ] của Điền Bân là do hắn sửa sang lại bản thảo, cùng xét duyệt và đánh dấu.
Trương Diệp nói: " Đưa cho ta làm gì? "
Lý Tứ nhìn hắn: " Người giúp đỡ sửa chữa vài đoạn cho anh Điền, những đoạn đề cập tới chính trị, xuất bản cùng radio nguyên tắc không giống, cho nên phải sửa lại, ân, ta còn muốn đánh dấu cùng việc khác, tối nay là trực tiếp, thời gian không kịp."
Trương Diệp là do Sếp đưa cho Điền Bân dẫn dắt, loại này công việc hắn cũng không thể từ chối, đành cầm lấy văn bản ngồi sửa lại.
Buổi chiều, mau tan tầm.
Trương Diệp sửa tốt rồi, nhờ vậy mà hắn cũng nhìn mấy chương đầu của truyện này, cảm thấy thật bình thường, cũ rích. Theo hiểu biết thì " chiêu hồn" đang là truyện ma nổi tiếng hiện nay, sách xuất bản đều cháy hàng, nhưng khi Trương Diệp so sánh nó với các truyện ma,truyện trộm mộ trong đầu thì chênh lệch không nhỏ, truyện ma của thế giới này so với tiểu thuyết trộm mộ thì tính giải trí cùng tính liên tục đều kém một ít, Trương Diệp lên mạng dò tìm mới hiểu rõ, thế giới này căn bản không có thể loại truyện trộm mộ, chưa từng có ai viết, bởi vậy hoàn cảnh của truyện ma vẫn nằm ở giai đoạn đầu, không có phong phú như xưa.
Bỗng nhiên, Điền Bân đi vào, tiết mục ban đêm đều như vậy, người dẫn chương trình có tiết mục trực tiếp đều buổi chiều hoặc buổi tối mới đến cơ quan.
Trương Diệp cầm bản thảo đã sửa sang tốt đưa cho hắn " Sửa xong rồi." Bây giờ hắn cũng không gọi anh Điền, thằng nhãi này rất mang thù.
" Lý Tư đưa cho người làm ?" Điền Bân cầm đọc một lần " Ừ, được rồi, sửa thế này là đươc." Ngay cả lời cảm ơn cũng chưa nói.
Lúc này Lý Tứ cũng qua đây, cùng Điền Bân một chỗ xem bản thảo.
Ngay khi Trương Diệp muốn đứng dậy đi về, công việc chờ mong một tuần liền bất ngờ xuất hiện.
Một vị tổ phó của tổ biên tập cùng Trương Diệp gặp mặt, nhìn thấy hắn, người đàn ông trung niên liền gọi hắn lại: "Tiểu Trương, đi về rồi à?"
Trương Diệp a một tiếng " Dạ"
Người kia liền nói: " Ngươi đừng về vội, bên này có chút việc."
" Không sao, nếu có việc gì cứ nói với ta." Người mới thôi, tự nhiên phải chịu vất vả một chút, Trương Diệp biết đạo lý này.
Vị tổ phó kia nhìn trong tay văn kiện " Tối nay, ngoại trừ tiết mục [ chuyện ma đêm khuya ] phát sóng trực tiếp còn có một tiết mục trực tiếp, là chuyên mục thăm hỏi trong giờ vàng có mời khách quý, nên lâm thời cần một người dẫn chương trình thứ 2, để điều tiết không khí, kênh văn nghệ bây giờ chỉ có ngươi là người dẫn chương trình thay ca, ân, cũng không biết ngươi có làm được không, dù sao ngươi mới tới có một tuần, phương diện này còn thiếu kinh nghiệm, nếu là tiết mục ghi lại thì tốt, sai lầm có thể sửa lại, ghi lại là được, nhưng trực tiếp thì không thể, một khi có vấn đề, chúng ta liền không may, cho nên ta phải hỏi thăm một chút."
Trương Diệp cam đoan nói: "Ta không có vấn đề, công việc đều đã quen thuộc, ngài cứ yên tâm!" Chờ chính là cơ hội như vậy.
Tổ phó tổ biên tập cũng hơi hơi gật đầu, lại quay sang bên cạnh Điền Bân hỏi " Điền lão sư, Tiểu Trương là ngươi dẫn dắt phải không? Ngươi cảm thấy hắn có thể đảm nhiệm không? Ngươi nếu thấy hắn không có vấn đề thì cho hắn thử một lần, tiết mục bên kia còn đang giục, lát nữa là trực tiếp, bây giờ phải chuẩn bị rồi."
Trương Diệp nhìn Điền Bân.
Công việc của Trương Diệp là người dẫn chương trình phát thanh, một ngày nào đó cũng phải lên tiết mục, bây giờ có cơ hội, bình thường không ai lại cản đường người khác, chỉ cần khích lệ một câu là được.
Nhưng mà Điền Bân phản ứng lại vượt qua phán đoán của nhiều người, hắn trầm mặc vài giây, nhíu mi nói: " Hắn vừa mới tới, nghiệp vụ còn không tốt, coi như xong."
Coi như xong?
Tổ phó tổ biên tập cũng ngẩn ra, nga một tiếng.
Trương Diệp vừa nghe liền giận " Ta là phát thanh hệ, đều đã học qua thực tiễn, đã biết nghiệp vụ, thiết bị cũng đều đã dùng .... "
Điền Bân ngắt lời, ra vẻ người từng trải nói: "Tiểu Trương à, ta biết ngươi xuất thân chính quy, cơ bản đều vững, nhưng tiết mục trực tiếp không giống, khảo nghiệm năng lực ứng biến tại chỗ, ngươi còn kém xa lắm, ta cũng là vì ngươi mới nói vậy, ngươi cứ chậm rãi tích lũy kinh nghiệm đi đã."
Hắn thuận miệng một câu liền khiến Trương Diệp mất đi cơ hội lên tiết mục, còn nguyên nhân, Điền Bân đương nhiên nhận ra mấy ngày nay Trương Diệp thái độ thay đổi, ngay cả anh Điền cũng không gọi, Điền Bân trong lòng cười lạnh, tự nhiên muốn nhân cơ hội gõ gõ hắn.
Tổ phó tổ Biên tập không suy nghĩ rút lại trong tay chuyên mục, nói: " Vậy được rồi, hôm nay Trần lão sư của đài chúng ta không có tiết mục thì phải? Ta đi gọi Trần lão sư trở lại giúp đỡ."
Cơ hội tới tay liền mất, Trương Diệp nhất thời trở mặt : " Điền lão sư, ta trêu chọc ngươi sao? Ngươi không chỉ điểm, truyền thụ cho ta kinh nghiệm công việc, ta có hỏi gì, ngươi giúp ta giải đáp sao? Bây giờ, năng lực của ta là cái gì ngươi cũng không biết, liền nói ta không được? Ngay cả một cái lâm thời cơ hội làm người dẫn chương trình thứ 2 cũng xóa bỏ ? Còn sau lưng nói xấu ta? Ta giết cha ngươi, hay là giết mẹ ngươi? Có cần phải làm tuyệt như thế sao ?
Điền Bân không nghĩ tới Trương Diệp dám nói với hắn như vậy, tức giận nói : " Ngươi lặp lại lần nữa!"
Lý Tứ cũng xông về phía trước nói : " Ngươi là người mới, sao dám cùng anh Điền nói vậy? Tạo phản hả?"
Mọi người trong phòng làm việc đều quay đầu nhìn trò vui, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không đi ra khuyên bảo.
Điền Bân chỉ vào Trương Diệp nói : " Tiểu tử còn không biết cảm ơn! Ta không cho ngươi làm là bảo vệ ngươi! Cho ngươi bồi dưỡng kinh nghiệm! Người còn chửi ta? Nói ta nói xấu ngươi sau lưng? Ngươi ngậm máu phun người? "
Trương Diệp lạnh lùng nói : " Lúc trước, ngươi cùng với Lý Tứ nói cái gì, trong lòng người đều rõ đi!"
Hai người ầm ĩ một trận, ai cũng không cam lòng yếu thế, cuối cùng, vài người có uy tín ra mặt mới ngăn lại bọn họ. Kỳ thật, mọi người đều biết, Điền Bân có tật nói xấu người khác sau lưng, biết Trương Diệp nói không phải vô lý, hơn nữa, Trương Diệp trúng tuyển người dẫn chương trình, Điền Bân chẳng những mặc kệ không giúp đỡ người mới, còn sai người ta làm chuyện này chuyện nọ giúp cho hắn làm việc, người ta vừa làm xong, cũng không cho người ta lên tiết mục? Chuyện này không thể nói nổi, là ai cũng sẽ tức.
Điền Bân cùng Lý Tứ hầm hừ đi ra ngoài.
Trương Diệp nhìn chằm chằm vào sau lưng bọn hắn, hắn biết đạo lý cúp đuôi làm người, bất quá nếu dám ức hiếp lên đầu hắn, hắn sẽ không khách khí với đối phương. Điền Bân thật sự khinh người quá đáng, đây chính là công việc mà Trương Diệp vất vả lắm mới trúng tuyển, hắn tuyệt đối không thể từ bỏ, hắn còn muốn dựa vào Đài radio bước ra bước chân đầu tiên.
Đợi đã!
Thiệp xui xẻo!
Trương Diệp bỗng nhiên nhớ tới tuần trước rút thưởng trúng vật phẩm, cũng không rõ công hiệu của nó như thế nào, vốn là không muốn dùng, được, vậy thì dùng ngươi thử công hiệu ! Chiếc nhẫn trò chơi là chỗ dựa lớn nhất của hắn, vật phẩm bên trong, hắn phải thăm dò ra cách dùng và hiệu quả, có người đâm đầu tới, tại sao không dùng hắn làm thí nghiệm? Thật đúng là không rõ cái thiệp xui xẻo đến cùng là xui xẻo ra sao.