Im lặng tuyệt đối!
Không có người nói chuyện !
Trương Diệp phát hiện mọi người im tiếng, cũng không nằm ngoài ý nghĩ của hắn.
Lí Hồng Liên cũng không biết nói cái gì cho phải : " Ngươi ... Bài thơ này .... "
Triệu Quốc Châu nghe không hiểu : " Lão Lí, ngươi phiên dịch xem bài thơ thế nào ? "
Lí Hồng Liên kho khan : " Cái này , ta ... ta cũng không phải nghe hiểu lắm, khụ khụ, chỉ hiểu rõ một bộ phận "
A? Ngài là người duy nhất biết tiếng Nga, vậy mà không nghe hiểu? Các giám khảo khác xem như mở rộng tầm mắt !
" Thơ văn xuôi chính là như vậy, tiếng Nga cũng có vẻ tối nghĩa, hơn nữa, tiểu Trương nói có vẻ nhanh ..... "
Trương Diệp lập tức nói : " Ta dùng tiếng Trung đọc lại một lần vậy "
Gặp Lý tổng giám tắt tiếng, có một vị giám khảo trẻ tuổi không tin tà, muốn thay lãnh đạo ra mặt, từ ngữ tiếng Trung phong phú cùng đa dạng khác hẳn tiếng Nga, tiếng Trung mới là khảo nghiệm năng lực. Tiếng Nga nghe không hiểu? Nhưng phiên dịch ra tiếng Trung, chắc chắn có vấn đề. Dùng sai một chữ đều không bỏ qua. Làm cho ngươi không đủ tư cách. Người này vẫn còn ghi nhớ ám chỉ của lãnh đạo, biết tiếng Nga thì sao? Thơ cũng phải hay mới được ! Ngươi cho là ngươi nói vài câu tiếng Nga là có thể cho qua? Làm sao dễ dàng như vậy !
Loading...
Tâm trạng mọi người khác nhau, đều đặt sự chú ý lên người Trương Diệp.
Nhìn vào ánh mắt mỗi người, Trương Diệp cũng đã nhận ra một ít thành kiến, biết bọn họ cơ bản nhìn mình không được, cười lạnh một tiếng, cảm xúc này thích hợp cho bài đọc diễn cảm của hắn:
" Trên bình nguyên bạc đầu của biển cả, gió đang dồn mây đen lại. Khoảng giữa mây đen và biển rộng, chim báo bão kiêu hãnh bay lượn tựa hồ một ánh chớp đen…
Khi sà xuống sát biển, cánh chạm ngọn sóng, khi lao vút lên mây như một mũi tên, chim cất tiếng kêu, và mây nghe thấu nỗi vui mừng trong tiếng kêu ngang tàng của chim báo bão.
Trong tiếng kêu có niềm khát khao bão táp! Mãnh lực của phẫn nộ, lửa sáng của say mê và niềm tin ở chiến thắng – mây nghe rõ trong tiếng kêu này …
Đàn hải âu rên siết trước trận bão, – chúng rên rỉ, bay cuống quýt trên mặt biển và sẵn sàng dấn sâu xuống đáy biển nỗi kinh hoàng trước trận phong ba …."
Mới đầu nghe như cũng tốt !
Nhưng theo bài thơ tiến vào cao trào. Tiếng nói của Trương Diệp càng thêm dồn dập, thanh âm cũng đột nhiên cao lên.
" Sấm gầm vang dậy. Sủi bọt căm hờn, sóng cất tiếng than đáp lại lời gió. Gió ôm đoàn sóng biển trong đôi tay hùng vĩ và tung sóng lao vào vách đá trong cơn hung hãn man dại, và những khối nước khổng lồ màu ngọc bích vỡ tung toé thành muôn hạt bụi trong …
Chim báo bão cất tiếng kêu và bay lượn, tựa hồ một ánh chớp đen, như mũi tên xuyên thẳng vào mây bão, cánh sắc xé sóng bạc đầu.
Nó lao đi như một hung thần, vị hung thần đen kiêu hãnh của bão táp – và cất tiếng cười, và khóc nức nở… Nó cười lũ mây đen, nó vì vui mừng mà nức nở!
Trong tiếng sấm gầm giận dữ, chim tinh ý đã từ lâu nghe ra những âm thanh mệt mỏi, chim biết chắc mây đen sẽ không che nổi ánh mặt trời, không bao giờ che nổi!
Gió rú… Sấm gầm… "
Vì cái gì khó khăn luôn buông xuống người ta ?
Vì cái gì thế gian luôn nhiều chuyện không công bình ?
Nhưng ! Cho dù như vậy thì sao ! Tan xương nát thịt lại như thế nào ! Đây là con đường mà ta đã chọn ! Ta sẽ không lùi bước! Ta cũng không sợ hãi !
Trương Diệp lấy hơi, cao giọng nói to " -- Làm cho bão táp tới càng mãnh liệt chút đi ! "
Câu thơ cuối cùng này, ở thế giới trước kia, nhiều người đều ghi ở trong lòng, nhiệt huyết sôi trào, tại thế giới này, nó cũng như thế, len lỏi vào dòng máu nóng !
Triệu Quốc Châu nghe được ngẩn ngơ !
Lí Hồng Liên cũng nổi da gà !
Vị giám khảo trẻ tuổi mới vừa nghĩ trong lòng phải tìm cho tật xấu của bài thơ này cũng á khẩu, liền một tiếng cũng nói không ra !
Trầm mặc !
Thấy mọi người đều chấn động vì bài thơ, Trương Diệp cũng hết giận, cảm xúc từ từ theo bài thơ đi ra, hắn bình tĩnh trở lại, xã hội này chính là như vậy, luôn trông mặt mà bắt hình dong, lâu dần cũng thành thói quen, cho nên cũng không mang thù, chỉ cần hắn đậu là tốt rồi. " Các vị sư phụ, ta đã trả lời xong đề thứ 2 !"
" A ..... Nga." Lí Hồng Liên linh hồn quy vị, tư tưởng vừa rồi nhưng lại bay theo chim Hải Yến tiến vào bão táp.
Triệu Quốc Châu tràn đầy cảm xúc hỏi : " Bài thơ này tên gọi là gì ? "
Trương Diệp trả lời : " Bài thơ tên gọi là [ Hải Yến ], tiếng Nga là bài thơi chim báo bão. "
" Hay cho một bài [ Hải Yến ] !" Triệu Quốc Châu nghe không hiểu tiếng Nga, nhưng hắn nghe rõ ràng tiếng Trung. " Một chú chim Hải yến lơ lửng tầng trời, một con Hải Yến cao ngạo, một con chim không biết sợ hãi, là nói ngươi đi ? Lực lượng văn thơ đôi khi thật kỳ diệu, tiểu tử, hôm nay ngươi đã cho chúng ta một bài học!"
" Cũng không dám, cũng không dám " Trương Diệp nói.
Ánh mắt mọi người lúc này nhìn Trương Diệp thật sự có chút thay đổi, lúc trước, mười giây đọc thuộc lòng một ngàn chữ đã cho bọn hắn bao nhiêu kinh ngạc, bây giờ tùy tiện mở miệng lại là một bài thơ tiếng Nga đều có thể đạt tới cảnh giới đại sư. Biểu hiện của Trương Diệp đã chinh phục tất cả mọi người. Cũng dùng biểu hiện này đánh vào mặt của các vị giám khảo. Lí Hồng Liên ra đề vì không muốn Trương Diệp thông qua, cố ý muốn đào hố cho hắn nhảy, nhưng vạn vạn cũng không đoán được đối phương lại có thể có một cái bài thi hoàn mỹ như thế, làm bài thơ còn hợp với tình hình của Trương Diệp, bộc phát ra bất khuất cùng lửa giận, hợp tình hình đến nỗi các vị giám khảo xấu hổ !
Hắn thật sự chui ra từ tảng đá ?
Lí Hồng Liên mặt không lộ ra biểu tình nói: " Hôm nay cứ vậy đi, ngươi về trước chờ thông báo."
Cuối cùng trúng hay không trúng ? Trương Diệp cũng không rõ, chỉ có thể nói : " Vâng, cảm ơn các vị lão sư."
Hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, Triệu Quốc Châu lúc trước còn đối với Trương Diệp bắt bẻ, lập tức vỗ bàn : " Người này, chúng ta kênh văn nghệ radio muốn."
Lí Hồng Liên cũng không đáp ứng : " Lão Triệu, ngươi không phải coi trọng tiểu Hứa sao, vậy đi, tiểu Hứa tặng ngươi, Trương Diệp đến kênh của ta !"
Triệu Quốc Châu mạnh mẽ nói: " Tiểu Hứa có thể cho, tuyệt không nhường người này! "
" Ngươi đây là không nói đạo lý !" Lí Hồng Liên xông về phía trước: " Trương Diệp là ta muốn trước!"
" Là ta nói muốn hắn trước! Kênh ngoại ngữ của các ngươi không thích hợp hắn, lấy văn hóa rèn luyện hàng ngày của hắn, đương nhiên phải đến kênh chúng ta, văn nghệ radio, người đừng nói nữa, lão Lí, liền quyết định vậy đi, lần trước có hạt giống tốt, các ngươi thích ai, ta cũng không cùng ngươi đoạt mà!" Triệu Quốc Châu không lui bước.
" Ta muốn hắn, người khác ta cũng không cần!" Lí Hồng Liên mặt lạnh nói.
Triệu Quốc Châu nói: " Năm trước ta đã cho kênh ngoại ngữ của các ngươi một người giỏi, năm nay tuyệt đối không được, đừng cãi cọ, lát về ta mời người ăn cơm, cùng lắm thì coi như ta thiếu ngươi một lời hứa ! "
............
Giữa trưa.
Trong phòng thuê.
Trở về từ buổi phỏng vấn, Trương Diệp cũng không có về nhà ba mẹ, vẫn là về phòng thuê, phòng thuê chỉ có 30-40 mét vuông, bất qua, hắn thích nơi này, dù sao cũng là cuộc sống độc lập sau khi tốt nghiệp, không thể chuyện gì cũng nhờ cha mẹ, hắn tính làm ra thành tích mới về nhà.
Cơm trưa thật sự phong phú - mì hải sản, đương nhiên, mì là Hảo Hảo nhãn hiệu.
Không có tiền, Trương Diệp cũng đành ăn mì tôm qua ngày, chính mình đang trên đường phấn đấu, hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ, trái lại thích thú.
Bỗng nhiên, cửa không hề có tiếng động, lại bị người dùng chìa khóa mở ra.
Nhiêu Ái Mẫn một thân trang phục hè váy dài, lâng lâng vào phòng : " Phỏng vấn thế nào rồi ?"
Trương Diệp đang cởi trần, có chút dở khóc dở cười mặc áo vào: " A di, lần sau ngài có thể gõ cửa sao? Ta cũng cần riêng tư mà."
Nhiêu Ái Mẫn bắt chéo chân ngồi xuống, bĩu môi nói: " Một thằng nhóc thì có cái rắm riêng tư, người dẫn chương trình phát thanh rớt rồi hả? Ta đã nói với ngươi rồi, người liền thành thành thật thật làm vị trí phía sau đi, ngoại hình như thế này, ai dám mời ngươi vị trí trước sân khấu? Trừ khi người ta bị mù!"
Vừa lúc, linh linh linh, điện thoại reo.
Trương Diệp nhấn nút, bên kia có tiếng của một thanh niên : " Xin chào, có phải Trương Diệp không?"
" Là ta, xin hỏi là ai gọi ? " Trương Diệp trong lòng có dự cảm, nhưng cũng không thật sự tin tưởng.
Thanh niên nói: " Ta là Đài phát thanh kinh thành, ngươi trúng tuyển rồi, phía trên thông báo ngươi, ngày kia đến kênh văn nghệ radio làm thủ tục nhận chức. Chúc mừng ngươi."
" A, cảm ơn, cảm ơn!" Buông di động, Trương Diệp vỗ lên đùi một cái, tốt quá! Qua rồi !
Thanh âm điện thoại không nhỏ, ngồi bên cạnh, Nhiêu Ái Mẫn cũng nghe đến, không tưởng được nói : " ai u uy. Không phải đâu. Tiểu tử ngươi thực sự trúng tuyển. Hàm ngư cũng có ngày xoay người, trứng thối cũng có lúc đổi vận." Đầu lưỡi của nàng có bao nhiêu độc a, há mồm liền nói : " Ngươi mà cũng làm được người dẫn chương trình ? Hắc, không thể nói, nhân loại chính là tràn ngập vô hạn không tưởng, trước kia lão nương không tin kỳ tích, hiện tại thấy ngươi, ta cuối cùng xem như tin tưởng cái gì gọi là sinh mệnh kỳ tích!"
Sinh mệnh kỳ tích con em ngươi !
Ngài có thể không chửi người được không!
Trương Diệp tâm tình vui vẻ, không cùng nàng so đo, lập tức cầm lên di động, gọi thông báo cho ba mẹ, báo cho hai người tin vui, chính mình đã không phải thất nghiệp, hắn đã làm người dẫn chương trình!
Nổi tiếng, làm ngôi sao, đây vẫn là mộng tưởng của hắn, hôm nay hắn đã bước ra bước đầu tiên, tất nhiên vẫn chỉ là một vị trí nho nhỏ. Hắn muốn mặt mũi, không mặt mũi, muốn chiều cao, không cao bao nhiêu, thế nhưng bây giờ, có chiếc nhẫn trò chơi trợ giúp, giấc mộng của hắn không chừng thật sự có thể thực hiện. Nhớ rõ trong giấc mơ, trò chơi download xong đã nói, giúp hắn đạt thành giấc mơ -- trở thành ngôi sao vĩ đại nhất thế giới.
Bây giờ xem hiệu quả không tệ nha. [Rút thưởng] được [lưu trữ], hôm nay đã giúp hắn nghịch chuyển đại cục, sữa chữa bối cảnh thế giới cũng phát huy kì hiệu, sau này chính mình có thể thông qua tin tức văn hóa chưa có , giúp chính mình tạo nên danh khí, thông qua Danh vọng rút thưởng ra vật phẩm bảo rương, hoàn thành giấc mộng ngôi sao.
Phát !
Anh em muốn phát rồi !
Trong lúc nhất thời, Trương Diệp có cảm giác, địa cầu đã không ngăn được bước chân của hắn!
Nổi tiếng ? Phòng ở ? Bạn gái ? Cái này còn là vấn đè ư? Nhà lâu? Gặp qua nhà giàu không vậy! Như vậy thấp kém cũng có người ở sao ? Làm sao phù hợp với thân phận danh nhân chứ? Muốn ở, liền phải ở biệt thự! Vài vạn mét vuông ! Về phần bạn gái ? Ít nhất cũng phải giống Nhiêu Ái Mẫn, xinh đẹp mỹ nữ! Một người bạn gái ? Thân phận như ta chỉ tìm một người ? Ngươi muốn bị ta chửi! Ra cửa mà không có 3 -5 đại mỹ nữ, còn có mặt mũi sao ? Ít nhất là năm người đi ! Ô tô ? Rolls-Royce ? Ngươi đừng hài hước như vậy. Có như vậy hài hước sao? Ta muốn ra đường, không ngồi xe tăng, xe thiết giáp, người khác ám sát ta thì sao? Aizz? Làm sao bây giờ ?
Tóm lại, hắn sẽ từng bước một đứng trển đỉnh vinh quan, mọi người sẽ nhớ kỹ hắn, thế giớ sẽ nhớ kỹ đại danh của hắn -- Trương Tỉnh Không.
Ui, không đúng, rối loạn, rối loạn !
Là Trương Diệp chứ !