Dương Phàm cười nói:" Để sau rồi nói, không chịu được thì em nộp đơn xin nghỉ quách là xong, em còn lạ gì việc đó."
Chúc Vũ Hàm đảo mắt nói:" Hay là để chị tới thăm em nhé."
Trong đầu Dương Phàm hiện lên cái cảnh Chúc Vũ Hàm nằm trên giường, không khỏi cười xấu xa nói:" Chị còn có sức hay sao? Hay là chị cứ nghỉ thêm vài ba ngày nữa đi, he he he."
"Đáng ghét ghê à! Đúng rồi, cái cô Ngô Yến đó không tồi đầu, biết gọi điện cho chị trước tiên, chị thấy cô ta muốn theo em làm ăn rồi đó."
Dương Phàm cười ha ha nói:" Người ta là muốn theo chị làm ăn đấy chứ."
Chúc Vũ Hàm nói:" Theo ai không quan trọng, biết nghe lời mới là quan trọng. À, có người tìm chị, chị cúp máy đây."
... ... ... ... ..
Sau khi nhận một cuộc điện thoại, Trầm Minh chậm rãi bước ra khỏi văn phòng, đi tới văn phòng của Quý Vân Lâm. Hành động này khiến Quý Vân Lâm có chút bất ngờ, trước kia Trầm Minh có việc gì đều để bí thư tới mời mình sang, lần này là có ý gì?
Quý Vân Lâm vô cùng nhiệt tình đứng dậy đi ra, khách sáo nói:" Trầm thư ký có chỉ thị gì cứ để tiểu Hồ tới gọi tôi sang là được rồi, sao còn phải tự mình thân chinh làm gì cho mệt?"
Trầm Minh ngồi xuống xong trầm ngâm nói:" Vụ xung đột Dương Phàm và Cát Kính Tùng lần này tuy nhỏ, nhưng tính chất rất ác liệt. Anh có thấy chúng ta nên gọi đồng chí Cát Kính Tùng tới đây để làm rõ vụ việc không?"
Loading...
Quý Vân Lâm thầm buồn cười trong lòng, Cát Kình Tùng làm sao ngồi lên được cái ghế bí thư trưởng chuyên trách? Là dựa vào người đông thế mạnh trong ban thường trực, thêm nữa Giang Tự Lưu gọi điện cho Trầm Minh đã nói bóng gió qua. Khi đó Trầm Minh mới từ cái ghế phó thư ký bò lên ghế thư ký, ngồi còn chưa ấm chỗ nữa mà. Sau đó trên tỉnh muốn ổn định tình hình, Chúc Đông Phong kiên quyết giúp Trầm Minh, đồng thời điều thêm một phó thư ký tới là Quý Vân Lâm, Giang Tự Lưu luôn coi Uyển Lăng như vườn sau nhà mình vậy, cho nên muốn chôn một quả mìn bên cạnh Trầm Minh.
Đủ loại nhân tố như vậy nên mới xuất hiện cái gã bí thư trưởng chuyên trách là Cát Kính Tùng, xui xẻo cho Liễu Chính Dương, đường đường là chủ nhiệm ủy ban thành phố, vốn nên được thăng lên bí thư trưởng, kết quả lại phải chịu nhận chức phó bí thứ trưởng.
Trầm Minh đã phát đi tín hiệu mạnh mẽ, muốn mượn tình hình trước mắt để nắm toàn bộ cục diện trong tay, cho nên quả mìn như Cát Kính Tùng tuyệt đối không thể để lại.
"Uhm, Dương Phàm cũng đã báo với tôi rồi, cậu ấy đánh người là không đúng, nhưng Cát Kính Tùng thân là bí thư trưởng thị ủy lại mở miệng chửi cấp dưới, ảnh hưởng của việc này rất không tốt." Quý Vân Lâm tuỳ việc mà xét, tự nhiên là không thể gật đầu hứa hẹn trước bất cứ điều gì. Tiếp sau đây thì còn phải xem ý tứ của Trầm Minh thôi.
"Ừ, việc này tôi sẽ đề cập với đồng chí Hạ Trì Siêu. Ý của ông ta là bởi vì không xử lý tốt việc trong nhà, hiện tại không tiện tỏ thái độ với bất cứ việc gì. Đồng chí Hạ Thiên còn nhờ mẹ tới khai rõ sai lầm, Giang Hạc từng tặng cậu ta một món quà, lúc đó cậu ta không biết giá trị, tiện tay cất vào két, chưa từng dùng một lần nào. Thêm nữa vụ án Hoàng Triều lần này, không cần biết kết quả cuối cùng là gì, việc cậu ta hít thuốc là sự thực, bên cục tài chính chắc sẽ phản ứng ngay thôi. Tôi sẽ xem xét để kiến nghị lên tỉnh ủy, điều chỉnh lại công tác của đồng chí Hạ Trì Siêu." Trầm Minh nói rất trịnh trọng, hàm ý trong đó là nói vụ việc của Hạ Trì Siêu ở khu đô thị mới và vụ án của con ông ta Hạ Thiên liên quan tới nhau, khẳng định là bị điều khỏi Uyển Lăng rồi. Nói kiến nghị lên tỉnh ủy để họ điều chỉnh lại công tác của Hạ Trì Siêu không bằng nói kiến nghị với thư ký tỉnh ủy ‘chia bài’ lại từ đầu còn hơn. Kiến nghị này là do Trầm Minh đề xuất, đồng thời cũng kiến nghị với tỉnh ủy để cho Quý Vân Lâm lên chức, đương nhiên bản thân Quý Vân Lâm cũng phải hành động, không thể mặc kệ nó đấy được.
Sau khi Trầm Minh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Quý Vân Lâm cuối cùng cười nói:" Như vậy được rồi, mời đồng chí Cát Kính Tùng tới văn phòng của Trầm thư ký, sau đó chúng ta sẽ hỏi đồng chí Cát Kính Tùng về quá trình đó một cách tường tận, thế nào?"
Lời này của Quý Vân Lâm có thể nói là hao tổn tâm huyết, dành cho Trầm Minh đủ sự tôn trọng. Trầm Minh còn có thể bất mãn điều gì nữa? Lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Hai người đồng thời đứng dậy, tới văn phòng của Trầm Minh, sau đó để bí thư Hồ Tiến Học đi mời Cát Kính Tùng.
Cát Kính Tùng chưa tới 3 phút đã xuất hiện rồi, lúc tiến vào thấy cả hai vị thư ký đều ở đó, trấn tĩnh một lát rồi chào hỏi rất khách sáo, Trầm Minh kêu ông ta ngồi xuống, rồi để bí thư pha trà mời sau đó mới chậm rãi nói:" Đồng chí Cát Kính Tùng à, hiện tại tôi và Quý thư ký tìm anh để làm rõ việc phát sinh chiều nay."
Tròng lòng Cát Kính Tùng rất bất ổn, dưới tình thế này không thể nào nói bừa được, nhớ tới cái cảnh Hạ Trì Siêu và Vân Ái Lan cùng nhau xuống lầu lúc nãy, trong lòng Cát Kinh Tùng không khỏi hoảng loạn, nói năng cũng trở nên lắp ba lắp bắp.
"Việc này..., việc là thế này... . Lúc đó tôi không nhận ra là ai, còn cho rằng là nhân viên nơi nào đó tới, cho nên.. ." Cát Kính Tùng không có kể tội Dương Phàm, mà là nói mình tối qua ngủ không ngon giấc, tinh thần không được sảng khoái, nên sau khi va chạm nhất thời hồ đồ, mắng mấy câu khó nghe. Thân là bí thư trưởng thị ủy, tự mình nhận sai đối với hai vị thư ký vì hành động này.
Thái độ của Cát Kính Tùng rất tốt, trong lòng còn đang nghĩ tới việc Giang Hạc không biết sẽ bị xử lý thế nào, việc của Dương Phàm tốt nhất là chuyển chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, sau đó thì sống chết mặc bay. Chỉ cần giữ được ghế, sau này còn sợ không có cơ hội thu thập thằng ranh đó sao? Còn có một điểm nữa, Dương Phàm mới đi làm được có vài ngày chứ mấy? Thế mà nghe nói nó thường xuyên ra vào văn phòng của hai vị thư ký, còn là do bí thư tự mình đi mời nữa. Trước mặt hai vị thư ký nói xấu Dương Phàm, chắc cũng không có hiệu quả gì mà còn chả khác nào bôi tro chát trấu vào mặt hai vị thư ký. Hai người không phải rất hân thưởng thằng nhãi này hay sao?
Thấy vẻ mặt của Trầm Minh từ từ lộ ra vẻ khoan khoái, tâm tình của Cát Kính Tùng cũng được thả lỏng không ít, lời nói cũng lưu loát hơn. Kết hợp với việc lúc chiều, tiến hành kiểm điểm lại hành vi của bản thân. Tóm lại xung đột lúc chiều xét cho cùng là do mình tu dưỡng không đủ, cần phải cải thiện, vân vân.
Tu tu tu tu, trong ngắn kéo đột nhiên vang lên tiếng động, Trầm Minh bình tĩnh kéo ngăn kéo ra, nhìn lướt qua số máy đang gọi tới, lập tức cầm điện thoại nói:" Quý thư ký, hai người bàn trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Nói xong Trầm Minh đi ra khỏi văn phòng, sau khi nhận điện thoại trên hành lang không một bóng người, đầu bên kia truyền tới giọng nói ngưng trọng của Điền Trọng.
"Có phải Trầm thư ký không? Tôi là Điền Trọng đây."
Lòng Trầm Minh hồi hộp, lẽ nào Giang Hạc nhận tội rồi?
"Xin chào Điền thư ký, xin hỏi có chị thỉ gì vậy?"
Điền Trọng nói:" Giang Hạc đã khai rồi, vụ việc này rất nghiêm trọng, liên can tới biết bao nhiêu người, hiện tại cần thị ủy Uyển Lăng phối hợp chặt chẽ. Giờ tôi đang cùng với viện trưởng viện kiểm sát Lưu Nguyên Hòa dẫn người xuống Uyển Lăng đây."
Trầm Minh hỏi:" Tôi nên phối hợp như thế nào?"
Điền Trọng nói:" Giang Hạc đã khai ra bí thư trưởng thị ủy Cát Kính Tùng, cục trưởng cục công thương Diệp Thường Thanh, cục trưởng cục tài chính Lưu Bảo Sinh đều có tồn tại vấn đề với mức độ khác nhau. Hiện tại tôi đã cho người của tổ điều tra tới bên ngoài tòa nhà thị ủy rồi, trước tiên phải bắt giữ ba người này."
Lúc này ở cầu thang xuất hiện Tào Dĩnh Nguyên, Trầm Minh thấy liền hơi ngẩn ra, lập tức đưa tay tỏ ý đừng lên tiếng, sau đó quay lưng lại với Tào Dĩnh Nguyên rồi đi tít về cuối hành lang, hạ giọng thật nhỏ nói:" Hiện tại Cát Kính Tùng đang ở trong văn phòng của tôi, hãy bảo các đồng chí bên ngoài lên ngay lập tức, sau đó tôi sẽ dặn đồng chí Tào Dĩnh Nguyên phối hợp hành động với các đồng chí của ủy ban kỷ luật tỉnh, bắt Diệp Thường Thanh trước."
Điền Trọng nói:" Cứ thế đi, nhất định phải giữ bí mật."
Cúp máy xong, Trầm Minh chuyển người quay lại, Tào Dĩnh Nguyên lập tức đi tới hỏi:" Chào Trầm thư ký, tôi nhận được chỉ thị của văn phòng tỉnh, quay về trước thời hạn để giám sát một vụ án, có chút việc phải báo lại với ngài."
Trầm Minh nghiêm túc nói:" Anh chờ một lát."
Nói xong Trầm Minh liếc mắt xuống dưới nhà, sáu người mặc thường phục, sắc mặt âm trầm đang đi lên. Hai người đứng đợi ở đầu cầu thang, người bên dưới rất nhanh đã lên tới nơi, Trầm Minh đi tới nhỏ giọng nói:" Người đang ở trong văn phòng của tôi. Xin mời theo tôi."
Tào Dĩnh Nguyên là thư ký ủy ban chính pháp, nhìn một cái là biết lai lịch của nhóm người này, lúc ban đầu còn giật mình, trong lòng nghĩ mình có vấn đề gì sao? Kết quả sau khi Trầm Minh lên tiếng, liền nhận ra mình sợ bóng sợ gió rồi.
Trầm Minh mở cửa văn phòng ra, người của ủy ban kỷ luật tỉnh ùa vào, Quý Vân Lâm thấy ngóm người này tiến vào, sắc mặt cũng hơi thay đổi. Người lãnh đạo gật đầu lễ phép với Quý Vân Lâm, tới trước mặt Cát Kính Tùng nói:" Đồng chí Cát Kính Tùng, chúng tôi là người của ủy ban kỷ luật tỉnh, xin mời anh theo chúng tôi để làm rõ một số việc."
Cát Kính Tùng sắc mặt âm tình bất định, lập tức nằm sõng soài ra ghế. Hai người đi tới kẹp ông ta lại rất dễ dàng.
Lúc này Trầm Minh mới chỉ Tào Dĩnh Nguyên nói với người lãnh đạo:" Đây là thư ký ủy ban chính pháp Tào Dĩnh Nguyên, tôi chính thức phái anh ấy phối hợp hành động với mọi người."
Sau khi Tào Dĩnh Nguyên tới bắt tay, người của ủy ban kỷ luật tỉnh nói tới việc cục công thương, đương nhiên không nói tới việc Giang Hạc nhận tội, chỉ nói là có chứng cứ chỉ ra rằng Diệp Thường Thanh và Lưu Bảo Sinh có vấn đề.
Tào Dĩnh Nguyên kiến nghị:" Để tránh không tiết lộ tin tức, việc này tạm thời không được nói toạc ra. Tôi sẽ bố trí một số đồng chí đáng tin cậy ngay lập tức phối hợp hành động với các đồng chí của ủy ban kỷ luật tỉnh."
Một lúc sau Tào Dĩnh Nguyên tự mình dẫn nhóm người của ủy ban kỷ luật tỉnh đi xuống dưới nhà, họ để hai người lại giám sát Cát Kính Tùng. Sau khi chờ khoảng một tiếng, Tào Dĩnh Nguyên gọi điện tới báo cáo, Diệp Thường Thanh và Lưu Bảo Sinh đều đã bị bắt giữ.
Sau khi nhận được tin xác minh, hai người của ủy ban kỷ luật tỉnh mới áp giải Cát Kính Tùng ra khỏi văn phòng của Trầm Minh, đưa ông ta lên chiếc xe đang đợi ở trước cửa tòa nhà thị ủy rồi rời đi.
Sự việc này diễn ra ở trước tòa nhà thị ủy, mấy người có đầu óc một chút ai cũng nhìn ra chính đàn Uyển Lăng đã xảy ra cơn địa chấn rồi.