Tối hôm đó là Dương Phàm đã cầm vé trong tay, hành lý cũng rất đơn giản, một cái laptop và một vali quần áo, ngoài ra chả còn gì khác. Còn cái phòng thì là thuê, vốn chả có đồ đạc gì bên trong, khi ra khỏi cửa chỉ phải đưa chìa khóa cho Chu Minh Đạo mà thôi.
Dương Phàm từ chối đề nghị cho xe đưa ra sân bay của Chu Minh Đạo, cũng là gián tiếp từ chối ý tứ tiễn tới tận sân bay của Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo cũng không nài ép, để lái xe của mình trở Dương Phàm đi bắt xe ra sân bay. Xe của Chu Minh Đạo vừa rời khỏi, Du Nhã Ny liền từ trong góc đi ra. Cả đêm Dương Phàm không có tới nhà cô ấy, không được cùng Dương Phàm ở chung đêm cuối, ít nhiều gì thì Du Nhã Ny cũng hơi tiếc nuối.
Giứa nam nữ sau khi có quan hệ tới mức này, rất nhiều việc không còn gì phải cố kỵ nữa. Đối với Du Nhã Ny mà nói thì ngày tháng vui sướng cũng coi như kết thúc từ đây, thực sự có chút không đành. Du Nhã Ny có lòng muốn tiễn Dương Phàm ra sân bay, nhưng lại ngại Dương Phàm bắt mình đi xe buýt cho nên lại thôi, chỉ đứng trước cửa xe ôm lấy Dương Phàm trước khi xe khởi hành. Khi chia tay luôn luôn có sự thương cảm, cảnh tượng hai người hôn tạm biệt nhau khiến cho mọi người xung quanh chú ý tới, luận ngoại hình thì cả hai người đều thuộc hàng đầu, không khiến người khác chú ý mới là lạ.
Lúc lên xe, Du Nhã Ny lấy ra một cái kính râm đeo lên cho Dương Phàm rồi bảo:" Trên đường đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nha, giờ chị che đôi mắt đào hoa của em lại để tránh cho ong bướm vờn quanh."
Với cử chỉ này, Dương Phàm chỉ có thể lý giải là Du Nhã Ny đã nghiện mình rồi, thành phần cảm tình trong đó đương nhiên là chủ yếu, nhưng giữa hai người rốt cục là có kết thúc như thế nào đây, Dương Phàm không chắc, nói tới trách nhiệm, hắn đồng ý gánh vác, nhưng Du Nhã Ny lại không đề cập tới cho nên Dương Phàm cũng không. Nói làm sao đây? Dương Phàm luôn luôn không cảm giác được Du Nhã Ny có muốn làm vợ mình hay không, việc này khiến cho Dương Phàm hơi hơi bất mãn. Càng không cần phải nói Du Nhã Ny là một người đàn bà giàu có, làm một thằng mặt trắng tính ra cũng rất có "tiền" đồ, nhưng Dương Phàm lại vô cùng khinh bỉ nó.
Du Nhã Ny không đề cấp tới không có nghĩa là không nghĩ tới, chỉ vì hiềm mình hơn Dương Phàm 5 tuổi, lại còn đó Trương Tư Tề, mà phụ nữ xinh đẹp thì cũng không phải đối thủ của thời gian, sâu tận đáy lòng Du Nhã Ny cảm thấy tự ti. Cho dù biết Dương Phàm muốn nhận trách nhiệm, nhưng cô ấy không thể mở mồm, nghĩ tới bối cảnh của Trương Tư Tề thì cũng không khó để rút ra kết luận, Dương Phàm là một con đại bàng cuối cùng cũng phải dương cánh bay xa, cữ giữ vững quan hệ như bây giờ đối với mọi người mà nói là tốt nhất.
Xe buýt đi thẳng tới sân bay, đây cũng là lần đầu tiên Dương Phàm đi máy bay, cho nên làm thủ tục cũng mất một phen lằng nhằng. Cầm lấy boarding pass nhìn một cái, Dương Phàm giờ mới chú ý tới đây là ghế VIP, lại nhớ hình như chưa thanh toán tiền vé cho Chu Minh Đạo. Cẩn thận nghĩ lại, mấy năm nay mặc dù không động vào tiền bạc do nhà họ Trần chu cấp, nhưng Chu Minh Đạo cũng chiếu cố đến mình, tiêu tốn cũng không ít. Hai chữ "ân sư" là tuyệt đối tương xứng.
"Sau này báo đáp vậy!" Dương Phàm cũng chỉ có thể nhắc nhở bản than như thế, hiện tại hình như Chu Minh Đạo cũng chẳng yêu cầu mình báo đáp gì.
Sau khi lên máy bay, Dương Phàm được tiếp viên chỉ cho chỗ ngồi, đây lại là lần đầu tiên đi máy bay cho nên kiểu gì cũng có đôi chút khẩn trương. Khi nhìn thấy thân hình duyên dáng và nụ cười dịu dàng của tiếp viên, Dương Phàm cũng bình tĩnh lại đôi chút, ngồi yên nghiên cứu cách sử dụng dây an toàn. Hắn vốn định ngồi ngắm mấy cô tiếp viên, nhưng nghĩ lại thì thấy quá ngả ngớn, thêm nữa tiếp viên toàn trang điểm nên cho người ta một cảm giác giả tạo, với cả nụ cười trên môi của các cô tiếp viên toàn là vì công việc cho nên cũng không hết cả hứng thú, cuối cùng liền dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau Dương Phàm cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, một mùi hương nhàn nhạt ùa tới, rõ ràng bên cạnh là một người cô gái, nhớ tới lời của Du Nhã Ny, Dương Phàm nhắm mắt càng chặt. Nhưng không được như mong muốn, cô gái ngồi bên cạnh lại đưa mặt vào gần nhìn Dương Phàm chằm chằm, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt khiến cho Dương Phàm ngứa ngáy, không khỏi cảm thấy cô gái bên cạnh quá vô lễ, dù sao cũng không nên nhìn người ta như vậy chứ.
Loading...
Dương Phàm bỗng nhiên mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang cười với mình, sự khó chịu trong lòng lập tức biến mất, rồi cười nói với cô gái đó:" Ha ha, đời người chỗ nào chẳng gặp được nhau! Chúc tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi."
"Câu này nên để chị nói mới phải? Còn nữa, gọi tiểu thư chị không thích đâu." Chúc Vũ Hàm ngại vừa rồi mình nhìn lén, có chút chột dạ, cho nên mới bới lông tìm vết nhằm chiếm chút thượng phọng.
Đáng tiếc chút tâm tư của Chúc Vũ Hàm không thể lọt khỏi mắt Dương Phàm, nghĩ tới cha của cô ấy là quan chức Giang Nam, Dương Phàm cũng muốn trêu ghẹo một phen.
"Thói đời thay đổi, lòng người không đổi. Cách gọi tiểu thư, xưa nay đều có, cho nên tôi thấy không chẳng có vấn đề gì cả, chỉ có chị suy nghĩ vớ vẩn mà thôi."
Câu nói này của Dương Phàm có phần cay độc, Chúc Vũ Hàm nghe cũng không tức giận, ngược lại lại cảm thấy trên đường được người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng làm bạn cũng là một việc vui sướng. Lại nói, cả đời này vì quan hệ gia đình, lời nịnh nọt còn nghe ít hay sao? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mồm Chúc Vũ Hàm vẫn muốn phản bác, dựa vào ưu thế của phụ nữ, dùng một ngón tay trắng mũm mĩm chỉ vào đầu Dương Phàm nói:" Đáng ghét, không biết nhường người ta một lần sao."
Nói xong lại nhớ tới việc hôm đó ở "hội quán Nhã Ny", nhớ tới cái cảnh Trương Tư Tề bực tức rời đi, dường như cậu này không có thói quen nhường nhịn phụ nữ. Lẽ nào, cậu ta đã gặp rất nhiều cô gái chủ động cưa cẩm hay sao? Mình có phải là nên tỏ vẻ thục nữ một tí, kín đáo một tí hay không? Chúc Vũ Hàm đang lo được lo mất, cảm thấy cử chỉ vừa rồi của mình quá lẳng lờ, không nên để cho Dương Phàm coi thường minh mới được.
Chúc Vũ Hàm từ sau khi chia tay, bên cạnh không phải không có người theo đuổi, những đều là những người đàn ông ôm ấp mục đích mãnh liệt mà xuất hiện, loại đàn ông này cho dù có ưu tú, cũng khó mà làm siêu lòng Chúc Vũ Hàm. Ngày đó ở hội quán Nhã Ny, vừa thấy Dương Phàm cô ấy liền có chút không thể không chế mà muốn gần gũi, xong việc nghĩ lại hành động lúc đó, đại khái cũng vì Dương Phàm mặc một bộ quần áo quá bình thường, nhưng lại thoát tục giống như hạc giữa bầy gà vậy. Vốn đàn bà không thể kháng cự những vật đẹp đẽ.
Dương Phàm mỉm cười, dùng tay vuốt vuốt lên cái trán vừa bị Chúc Vũ Hàm chỉ vào rồi đưa lên mũi ngửi:" Thơm quá. Không biết vì sao, trong lòng tôi lại nảy sinh một cảm giác thân thiết, cũng có lẽ vì cô độc ở chốn xa lạ đã lâu, nhất thời nhớ quê nhà cũng nên." Dương Phàm nói, để lộ ra nỗi buồn vô cớ, Chúc Vũ Hàm nhìn thấy lòng cũng chẳng biết vì sao lại quặn lại, nếu không phải đang ở trên máy bay, có khi đã ôm lấy cậu em này vào lòng, ôn tồn một phen rồi.
"Đừng nói những lời thương cảm như vậy, bây giờ không phải em sống cũng rất tốt sao? Mặc Armani áo gấm hồi hương rồi, đàn ông không phải cũng chỉ muốn mấy thứ này thôi sao? Nhưng mà, em cũng xấu thật, hôm đó ở hội quán Nhã Ny còn mặc quần áo bình thường, giờ đã thay mới rồi."
Dương Phàm nghe mà ngạc nhiên, lập tức hiểu ra rằng bộ quần áo mình đang mặc có vấn đề, cái gọi là hàng hiệu thế giới Dương Phàm không biết gì cả, cho nên hỏi:" Cái gì? Đồ tôi mặc rất đắt hay sao?"
Chúc Vũ Hàm nhận thấy không phải hắn đang giả vờ, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, bèn thuận theo lời Dương Phàm mà đáp:" Cũng không đắt lắm, bộ đồ của em cũng khoảng hơn mười nghìn thôi."
Dương Phàm cảm thấy ung thủ, từ lúc theo Chu Minh Đạo, lấy được tiền trợ cấp nghiên cứu, một tháng nếu dùng tiết kiệm cũng có cũng có thể để dành hơn một nghìn, bộ quần áo Du Nhã Ny tặng lại bằng cả một năm tích cóp, sự chênh lệch này quả là quá lớn.
"Bộ quần áo này là do bạn tặng, sớm biết đắt vậy, tôi cũng không nhận đâu. Không sợ chị cười chứ, toàn bộ tài sản của tôi cũng chỉ có hai mươi nghìn thôi, dành dụm hai năm đó. Đến cả vé máy bay cũng được thấy tặng, nói vậy mấy năm ở thủ đô coi như xôi hỏng bỏng không rồi, còn áo gấm hồi hương cái gì nữa chứ?" Dương Phàm cười nói, trong đó mang theo một chút thê lương, Dương Phàm vốn luôn có thái độ tiền đủ dùng là được, hiện tại xem ra cũng chả phải là việc đang khoe khoang gì.
Chúc Vũ Hàm rất muốn biết, là ai tặng Dương Phàm bộ đồ này, trong lòng lại có chút ghen tị. Một điểm khác chính là, một người đàn ông mặc Armani ở trước mặt phụ nữ, hơn nữa còn là phụ nữ xinh đẹp lại có thể thuận miệng nói mình là một người nghèo, nội điểm này thôi thật sự là đáng quý rồi, kỳ thức Dương Phàm hoàn toàn có thể không nói rõ, nhưng hắn đã nói rồi. Lúc này cơ trưởng nói máy bay sắp cất cánh, Chúc Vũ Hàm miễn cưỡng kìm nén sự tò mò trong lòng, cười với Dương Phàm:" Lúc cất cánh chị bị đau đầu, ổn định lại ta nói chuyện tiếp." Nói rồi Chúc Vũ Hàm nhắm mắt lại, Dương Phàm thì quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Máy bay tiếp tục tăng độ cao, qua cửa sổ nhìn mọi vật trở nên bé nhỏ như kiến, một lúc sau là biến mất, máy bay ổn định ở độ cao 8 nghìn mét, ngoài cửa sổ là mây trắng một màu, khó mà tưởng tượng đươc lúc này máy bay đang bay với vận tốc cực nhanh. Dương Phàm đang nghĩ, vì vậy có thể thấy được con mắt có lúc không có cách nào để nhìn thấy trạng thái chân thực của bản thân mình.
Tiếp viên hàng không bắt đầu bận bịu, Chúc Vũ Hàm cũng đã mở mắt, thấy Dương Phàm đang chăm chú nhìn ra cửa sổ, không khỏi khẻ đẩy vai Dương Phàm, Dương Phàm lúc quay lại đã thấy Chúc Vũ Hàm cười nói:" Vừa rồi em gọi chị bằng chị, chị có nghe lầm không đó."
Dương Phàm trêu lại:" Thật thì sao? Không thật thì sao?"