Quan Thiếu Hà đứng dậy rót đầy rượu vào ly của Hàn Mạc, rồi mới tự rót cho mình , mỉm cười nói:
-Ngũ thiếu gia, ngài có biết Thiếu Hà kinh doanh buôn bán chính là loại hàng hóa nào không?
- Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ biết!
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Tại hạ sở dĩ đứng đầu về mua bán kinh doanh hàng hóa ở Đông Hải Thành không phải là hải sản cá tôm, mà là các loại trân châu, san hô, mã não, đồi mồi...cực kỳ quý hiếm của biển.
Hàn Mạc “ Ồ... “ một tiếng, nói:
- Nguyên lai Quan chưởng quỹ lại là một đại thương nhân. Những thứ đồ như vậy nếu không phải là đại phú hào thì cũng không kinh doanh nổi. Thương nhân Khánh quốc ở Đông Hải Thành có rất nhiều, có thể kinh doanh mua bán những loại này chắc cũng không có mấy nhà.
Quan Thiếu Hà vươn ra ba ngón tay:
- Ba nhà! Thương nhân Khánh quốc ở Đông Hải Thành mua bán được có bốn mươi sáu nhà, nhưng để hợp tác kinh doanh mua bán các loại bảo vật quý hiếm với Quan thị thì tổng cộng chỉ có ba nhà.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
Loading...
-Vậy bạc kiếm cũng không ít a...!
Quan Thiếu Hà chậm rãi nói:
-Ở Khánh quốc các vị quan lại, quý tộc chức to thì yêu chuộng sản vật quý hiếm, kể cả các vị cáo mệnh phu nhân , tiểu thư , Nữ quan , ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng đều yêu thích những món đồ đó , thậm chí bọn họ còn thích uống loại bột trân châu để có thể giữ được vẻ tươi trẻ, thanh xuân mãi mãi. Chẳng những loại hàng này không lo không tiêu thụ được , mà hơn nữa giá tiền cũng rất cao.
Quan Thiếu Hà chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng mà, Đông Hải Quận tiếp giáp với Đại Đông Hải, tài nguyên phong phú, người khai thác bảo vật cũng cực kỳ thiếu thốn , hơn nữa những người này đều là người của Hàn gia , bảo vật dưới biển khai thác được phần lớn cũng dâng nộp cho triều đình Yến quốc , nên loại hàng này ở thị trường cũng rất ít. Nghề khai thác trân bảo dưới biển của chúng ta ở nơi này, nói thì sang quý, nhưng so với tiền bán cá thì kiếm được còn ít hơn nhiều! (đoạn này L không hiểu bôi đỏ đây!)
Hàn Mạc cười hì hì nói:
-Vậy các hạ để cho tiểu Ngũ mở cửa tiệm buôn bán, hàng chẳng lẽ sẽ nhiều lên? Ta cũng không phải là thần tiên, nên không hóa phép ra trân bảo dưới biển được nha!
Quan Thiếu Hải nghiêm mặt nói:
Ngũ thiếu gia mới chính là thần tiên! Ngài nếu như tận tâm muốn làm, hàng hóa tự nhiên là không lo thiếu thốn!
- Cái gì???
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi:
-Các hạ nói xem, hàng từ đâu mà đến?
Quan Thiếu Hà kiên nhẫn giải thích:
-Ngũ thiếu gia, theo ta được biết, người khai thác châu ngọc của Hàn gia trước mắt cũng không hơn hai mươi người, hàng năm ra biển mười ba mười bốn lần, thu thập trân châu, san hô cực kỳ ít ỏi. Mà dân chúng thì không được cho phép thu thập châu ngọc, cứ như vậy tự nhiên là không có nguồn cung cấp.
Hắn dừng lại lấy hơi, đoạn tiếp:
- Mà biển Đông Hải trải dài tới vạn dặm, bảo vật thu thập được dưới biển không bao giờ hết, nhưng người bình thường quả thật đã là nhiều không tưởng nổi rồi. Ngũ thiếu gia chỉ cần thuyết phục Hàn Tông chủ gia tăng nhân thủ thu thập bảo vật lên mấy lần, sản lượng hẳn là cực kỳ đầy đủ. Trừ đi số lượng nộp cho triều đình , những thứ khác Ngũ thiếu gia cho người thu mua vào, về sau bán lại cho tại hạ với giá cao, cứ như vậy cả hai cũng có thể kiếm được đông bạc như quân Nguyên rồi!
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
-Ta đây nếu mua bán với ngươi thì chẳng phải trực tiếp đem người của Hàn gia làm cu ly miễn phí cho ngươi à? Quan chưởng quỹ, ngươi đây cũng là quá mức giảo hoạt rồi!
Quan Thiếu Hà lắc đầu nghiêm mặt nói:
-Ngũ thiếu gia hiểu lầm rồi. Bảo vật thu thập được của Hàn gia nếu cũng giao cho tại hạ, Ngũ thiếu gia ở chính giữa khẳng định là không kiếm được lợi rồi. Nhưng nếu Ngũ thiếu gia thu mua bảo vật mà Hàn gia thu thập được bán lại cho Thiếu Hà, vậy thì sẽ khác. Về phần ngân lượng thu mua bảo vật Ngũ thiếu gia không cần phải lo lắng, tại hạ có thể trả ngân lượng đặt cọc trước, Ngũ thiếu gia có thể dựa vào số ngân lượng này để đi thu mua.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Quan chưởng quỹ lời ngươi nói vô cùng hấp dẫn, nhưng mà chỉ sợ rất khó thực hiện. Hàn gia chính là nhà của ta, lẽ nào có chuyện chính mình đi thu mua đồ của nhà mình . Hơn nữa các hạ phải biết rằng, Hàn gia tông chủ trong lòng cũng hiểu được gia tăng nhân số thu thập bảo vật lên mấy lần sẽ mang lại cho Hàn gia chúng ta lợi nhuận khổng lồ, qua nhiều năm như vậy bọn họ chẳng lẽ chưa từng áp dụng? Làm trung gian thu mua, dĩ nhiên ta không hề cố kỵ, nhưng ta chỉ là hạng tiểu bối, há có thể bằng vào lời nói ba xạo là thuyết phục được bọn họ? Quan chưởng quỹ, chuyện này chỉ sợ là không được!
Quan Thiếu Hà vội vàng nói:
-Ngũ thiếu gia, người đừng vội...
Đứng dậy đi tới bên cửa, mở cánh cửa hướng ra phía ngoài nhìn một chút chỉ thấy Hàn Nguyên ngồi uống rượu một mình, còn có mấy người đang uống say, cũng không có người nào chú ý đến bên này, mới đóng cửa, trở lại ngồi xuống, thấp giọng nói:
-Ngũ thiếu gia, Hàn gia không phải không làm mà bởi vì không tìm được người mua thích hợp. Mặc dù theo ý chỉ của triều đình, Hàn gia không được tự tiện khai thác bảo vật, nhưng mà bây giờ Đông Hải Quận, Đại Đông Hải là của Hàn gia các ngươi, chỉ cần các người ngầm thu thập, không ai có thể phát hiện được, cho dù bị phát hiện, thì triều đình cũng là không thể làm gì . Cuối cùng, qua nhiều năm như vậy, Hàn gia vẫn ẩn nhẫn bất động, không phải là không muốn kiếm lợi nhuận này, thật sự là bởi vì không tìm được người mua.
À....!!! Hàn Mạc vuốt cằm nói:
-Ở thị trường mua bán rất nhiều, như thế nào lại không có người mua?
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
-Tại vì Ngũ thiếu gia chưa biết rõ thôi , đừng xem việc mua bán được rất nhiều, nhưng có thể làm ăn loại này, trong thiên hạ hiện giờ không có nhiều lắm. Mà Hàn gia muốn tuyển chọn người hợp tác, cũng không phải là người bình thường có thể hợp tác được. Thứ nhất là phải người có tài lực khổng lồ , thứ hai người cần mua bán phải thủ khẩu như bình (Giữ bí mật tuyệt đối), quan trọng nhất là mạng lưới mua bán nhất định phải an toàn thông suốt, như vậy mới tránh gặp chuyện không may, tiết lộ cơ mật hàng hóa mà liên lụy đến Hàn gia, ba điểm này thiếu một thứ cũng không được. Tại hạ dám đánh cuộc qua nhiều năm như vậy, Hàn gia thật ra cũng muốn tìm một nhà , thậm chí là quốc gia để có thể hợp tác mua bán, đáng tiếc có thể đạt tới yêu cầu của Hàn gia vẫn không có xuất hiện.
Dừng một chút, Quan Thiếu Hà rất tự tin nói:
-Nhưng tại hạ dám cam đoan, Quan thị chúng ta có thể hợp tác làm ăn với Hàn gia!
Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên, cười híp mắt nói:
-Quan chưởng quỹ, các hạ rất tự tin, tại hạ thưởng thức ngươi!
Nhưng ngay sau đó hỏi:
-Bất quá các hạ làm sao biết Hàn gia một mực tìm người hợp tác mua bán ? Chuyện này ngay cả tại hạ là người của Hàn gia cũng không biết gì cả?!
Quan Thiếu Hà cười, nhẹ giọng nói:
- Về phần Hàn gia vì sao phải tìm cho được hàng để mua bán vẫn là câu nói kia, Hàn gia cần bạc hơn nữa số lượng lại cực lớn!
Hàn Mạc mở trừng hai mắt:
- Quan chưởng quỹ, ngươi nói những lời này ta vẫn chưa hiểu lắm?! Hàn gia ta là Đông Hải Quận đệ nhất thế gia, hơn nữa lại là gia tộc lớn tự nhiên không lo tới việc thiếu bạc.
Quan Thiếu Hà lại càng hạ giọng:
-Hàn gia chỉ lo nghĩ cho thân mình, sống yên ổn tại Đông Hải quận, dĩ nhiên không lo tới chuyện thiếu bạc. Nhưng nếu Hàn gia có ý định hùng bá Yến quốc, nắm giữ sáu quận cũa Yến quốc, vậy thì sự việc sẽ hoàn toàn khác.
Hàn Mạc bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Quan Thiếu Hà trầm giọng nói:
-Quan Thiếu Hà lá gan của ngươi to thật, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói! Hàn gia ta một lòng trung quân ái quốc, thiên hạ đều biết, ngươi nói vậy chẳng lẽ là muốn vu cáo Hàn gia ta tội muốn tạo phản à? Ta hiện tại chỉ cần hạ lệnh một tiếng, lập tức có thể tống ngươi vào trong lao ngục, ngươi có tin hay không?
Thần sắc của Quan Thiếu Hà vẫn bình tĩnh, cười nhạt nói:
- Ngũ thiếu gia tự nhiên là có khả năng, nhưng Thiếu Hà tin Ngũ thiếu gia sẽ không làm như vậy!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
-Có đôi khi quá mức tự tin cũng không hẳn là chuyện tốt...
Quan Thiếu Hà bình tĩnh nói:
-Nhưng nếu không có tự tin, vậy thì chuyện tốt sẽ không bao giờ có! Người muốn làm đại sự tất phải có khí phách. Ngũ thiếu gia, người mới vừa nổi giận đánh Tiểu Diêm Vương, thật sự là có đảm lược hơn người, Thiếu Hà dám đánh cuộc, Ngũ thiếu gia ngày sau nhất định sẽ trở thành rồng trong loài người (Nhân Trung Chi Long).
Hàn Mạc nở nụ cười:
-Khà...khà...khà... Quan Thiếu Hà!! Bổn thiếu gia cũng không so đo với ngươi, ít nịnh bợ một hai câu đi. Hôm nay ngươi đã mời ta uống rượu vậy thì chuyện này ta sẽ không để ở trong lòng, nhưng nếu lặp lại một lần nữa thì đừng trách ta không nể mặt!
Nói xong Hàn Mạc lập tức phất tay áo, đứng lên mở cửa, cũng không thèm nhìn tới Quan Thiếu Hà, bước thẳng ra ngoài.
Quan Thiếu Hà nhìn thấy rời đi, khóe miệng ngược lại lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Nếu là không để trong lòng vì sao lại không truy cứu? Ngũ thiếu gia, ngươi tuổi còn trẻ, mà tâm cơ thật sâu a! Hắc...hắc...Ta sẽ chờ ngươi trở lại!
Quay chỗ ngồi, vươn ra đầu ngón tay dính rượu, ở trên bàn viết xuống bốn chữ "Duy tài bất phá" (có tiền mua tiên cũng được), chợt ha hả cười một tiếng, phất tay áo lau đi.
Hàn Mạc ra tới cửa, nhìn thấy trên bàn ai cũng say đến bảy tám phần , ngay cả Hàn Nguyên cũng thế, lập tức đi đến đình chỉ không cho uống nữa, ra lệnh chưởng quỹ của tửu lâu phái mấy tên tiểu nhị đem những tên say rượu kia đưa về phủ, còn chính mình cõng Hàn Nguyên trở về phủ.
Mệnh lệnh của giống như Thánh chỉ ban ra, chưởng quỹ lập tức phân phó tiểu nhị đem các vị công tử đưa về phủ, cũng may những người này là khách quen, đồng thời cũng biết thân phận của họ nên bọn họ đều được tiểu nhị đưa về bình an.
Hàn Nguyên say rượu, tự nhiên không thể về Đông phủ, chỉ đành phải đưa về ngủ ở hoa viên của mình , vừa phái Hàn Thanh đi qua thông tri cho Đông phủ nói Tứ thiếu gia đêm nay sẽ ngủ ở Tây phủ .
Sáng sớm hôm sau, khi Hàn Mạc vẫn còn đang xyz với Maria Ozawa trong mộng, đã nghe thanh âm lo lắng của Hàn Thanh:
-Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, lão gia cho gọi người!
Hàn Mạc vẫn còn say ke, nhìn thấy Hàn Nguyên còn ngủ say như chết bên cạnh, bèn đứng dậy hỏi:
- Biết vì sao phụ thân gọi ta không?
Hàn Thanh vẻ mặt đau khổ, gật đầu nói:
-Hắc Diêm Vương đang ở trong phủ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: