Quan Thiếu Hà mỉm cười, nâng chung trà lên thưởng thức, đoạn bình phẩm:
- Thật là trà ngon!
Chợt hắn nhẹ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia tựa hồ đối với chuyện này cũng không kinh ngạc lắm thì phải?
- Có gì đáng để ta kinh ngạc sao?
Hàn Mạc cười híp mắt, nói:
- Chuyện này chẳng có liên quan gì với ta cả! Hắc…hắc…Nói thật với ngươi, Tiêu Cảnh kia bị giết làm trong lòng ta rất ư là vui sướng đó!
Lúc này, Hàn Mạc co hai chân gác hẳn lên bàn, giọng điệu mang ý hả hê thấy rõ. Nhìn rất bộ dáng của hắn thật là giống một thiếu gia con nhà giàu, chơi bời trác táng độc nhất vô nhị.
Quan Thiếu Hà ngẩn người, trong mắt hiện ra sự nghi hoặc. Tựa như hắn cảm thấy rất kỳ quái về phản ứng của Hàn Mạc, bèn không nhịn được, nhẹ giọng hỏi:
- Ngũ công tử, thoạt nhìn cậu dường như chẳng có gì lo lắng a?
Loading...
- Lo lắng?
Hàn Mạc cau mày, hỏi:
- Lo lắng cái gì?
Đối với chuyện giữ bí mật về hành động kia, Hàn Mạc rất tự tin. Hắn tin rằng hành động của hắn trong đêm đó như gió thổi mây trôi, bất luận là ai cũng không thể biết được. Nhưng Quan Thiếu Hà đột nhiên nói một câu, tựa như có ý ám chỉ, làm cho trong tâm của Hàn Mạc dấy lên một nghi vấn. Chẳng lẽ Quan Thiếu Hà biết được manh mối gì sao? Dĩ nhiên, đó chỉ là nghi vấn trong lòng, hắn cũng không lộ ra mặt nửa phần.
Quan Thiếu Hà trầm tư một lát, dường như nghĩ đến điều gì đó, bèn cười, nói:
- Chuyện này thật sự là chưa hề phát sinh ra rồi! Chẳng qua, không biết Ngũ thiếu gia có nghĩ đến hậu quả của việc thuế ngân bị mất trộm hay không…? Ồ…Thiếu Hà đã lỡ lời, Ngũ thiếu gia chớ trách!
- Hậu quả?
Hàn Mạc nâng chung trà lên, lắc lắc với Quan Thiếu Hà, ra hiệu bảo hắn uống trà, lại tươi cười, nói:
- Ngươi hãy khoan nói ra! Tiểu Ngũ xưa nay chỉ biết vui chơi hồ nháo, đối với việc thuế ngân bị mất trộm, hậu quả thật đúng là không minh bạch? Quan chưởng quỹ, không bằng ngươi hãy chỉ điểm một lần để cho tiểu Ngũ được mở rộng tầm mắt?
- Không dám…! Không dám…!
Quan Thiếu Hà lập tức khiêm tốn, cười nói:
- Ngũ thiếu gia, thật ra thuế ngân lần này bị trộm cũng chưa hẳn là chuyện xấu a!
- Quan chưởng quỹ nói chuyện không rõ, lời nói ẩn chứa huyền cơ, làm tiểu Ngũ nghe mà chưa hiểu!
Hàn Mạc thản nhiên đáp.
Quan Thiếu Hà vội xua tay, nói:
- Không có huyền cơ! Không có huyền cơ! Ngũ thiếu gia, thuế ngân bị mất một lượng lớn đến như thế, triều đình không thể nào bỏ qua được! Thuế ngân của Đông Hải Quận các người không nộp lên Hộ bộ, bọn họ cũng không quan tâm, không để ý đến vấn đề là có bị cướp hay không?! Điều quan trọng nhất là triều đình muốn nhìn thấy bạc chảy vào đầy ngân khố là được! Không có bạc, bộ máy bên trong triều đình Yến quốc là các Ty, Nha, Môn làm thế nào có thể hoạt động? Cho nên, Thiếu Hà nghĩ là, triều đình sẽ rất nhanh sẽ hạ ý chỉ xuống, cưỡng chế Đông Hải Quận nộp thuế ngân bổ sung!
- Nộp thuế bổ sung?
Hàn Mạc nhíu mày. Thật sự là hắn chưa hề nghĩ đến chuyện này!
Dù sao, Đông Hải Quận từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện bị cướp thuế ngân như thế này. Đây cũng là chuyện tình Hàn Mạc cũng chưa có kinh nghiệm trước nay. Hắn chỉ nghĩ rằng, khi thuế ngân bị cướp, triều đình tự nhiên là sẽ tra đến Tiêu Mạc Toản trước tiên. Dù sao, cũng là do lão cẩu làm việc thất trách, mới dẫn đến hậu quả như thế này. Sau đó, cũng sẽ tra đến quan lại huyện Thanh Phổ. Chuyện này đã phát sinh thì bọn họ cũng không tránh khỏi liên quan.
Nhưng hắn không ngờ được, triều đình sẽ không quan tâm đến tình huống xảy ra như thế nào, mà sẽ ra lệnh cưỡng chế Đông Hải Quận phải nộp bổ sung thuế ngân một lần nữa. Nếu như vậy, thì hành động âm thầm xuất thủ của hắn trước kia đã mang đến cho Hàn gia mấy phần phiền toái.
- Ngũ thiếu gia, cậu là người thông minh đỉnh ngộ, ta nói vậy thì đã rất rõ ràng! Nếu lần này triều đình hạ lệnh cưỡng chế nộp thuế, dưới tình huống bình thường thì sẽ lại thu bạc của dân thêm một lần nữa!
Sắc mặt của Quan Thiếu Hà vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng Đông Hải Quận vừa thu thuế của dân. Hiện giờ, e rằng ngay cả tiền túi để chi dụng cho cuộc sống họ còn không có, đừng nói chi đến phải nộp thuế thêm lần nữa! Quan gia lười biếng, làm việc tắc trách, nhưng hậu quả thì lại do dân chúng chịu. Liệu rằng, họ có cam tâm tình nguyện hay không?
Hàn Mạc ngẩng đầu, nét mặt đăm chiêu, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Nếu như là để ta gánh chịu sai lầm tắc trách của quan phủ như vậy, ta cũng không cam lòng!
Lúc này, hắn cũng không muốn chơi trò đuổi câu bắt chữ với Quan Thiếu Hà thêm nữa. Hôm nay, Quan Thiếu Hà đến đây, tất nhiên là có chuyện muốn thương lượng, cho nên Hàn Mạc cũng sẽ xuôi theo ý của hắn, xem rốt cục là hắn có kế hoạch gì.
- Ai nha!
Quan Thiếu Hà đưa ngón cái lên, cười nói:
- Ta cũng đã nói Ngũ thiếu gia là một người thành thật! Xem ra, nhãn lực của Thiếu Hà cũng không lầm!
Hắn ngừng lại một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp:
- Ngũ thiếu gia, cậu nói không sai! Nộp bổ sung thuế ngân thì dân chúng sẽ không còn đường sống! Nếu thật sự làm vậy, thì tám chín phần sẽ gây ra dân biến! Dân cư Đông Hải lúc bình thường thì ngoan ngoãn lương thiện, những một khi đã khởi sự thì chính là người hung hãn nhất Yến quốc! Hàn gia là Đông Hải đệ nhất thế gia, đến lúc dân chúng thành Đông Hải làm phản, thì Hàn gia các ngươi cũng phải có động thái phù hợp. Dù biết hậu quả sẽ mang tính hủy diệt rất lớn, nhưng trong tình thế bắt buộc, cũng không thể không dùng vũ lực đàn áp bọn họ!
Trong mắt Hàn Mạc chợt lóe lên một tia sáng rồi biến mất, lạnh lẽo cười rồi nói:
- Quan chưởng quỹ, ngươi cứ lần lượt nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, ta hiện giờ đang suy nghĩ có nên ngăn cái miệng của ngươi lại hay không đây?
- Ha…ha…
Quan Thiếu Hà cười lớn:
- Ngũ thiếu gia muốn bịt miệng ta lại, Thiếu Hà không dám dị nghị! Thế nhưng, mong Ngũ công tử đợi ta nói hết thì mới quyết định có bịt miệng ta hay không?!
- Đừng nên nói những câu thiếu suy nghĩ!
Quan Thiếu Hà nghiêm mặt nói:
- Quan bức dân phản! Trong tình huống như vậy, triều đình tự nhiên biết rõ! Tuy là trong triều đình có rất nhiều người rất mong chờ Hàn gia người lâm vào tình huống này, cũng hy vọng dùng chuyện này bức bách cho dân chúng quận Đông Hải oán than, làm loạn tứ phía. Nhưng, Hàn gia các người trong triều tự nhiên cũng có thế lực và họ cũng sẽ cố gắng làm chuyện này dịu xuống!
Hàn Mac trầm ngâm, cũng không xen vào, chẳng qua trên môi vẫn nở một nụ cười quái dị nhìn thằng vào Quan Thiếu Hà.
Thật ra khi mới gặp, trong lòng Hàn Mạc đã có hứng thú với Quan Thiếu Hà này rồi.
Hàn gia là thế gia quý tộc lâu đời của Yến quốc, cách làm việc thường ngày rất cẩn thận và chặt chẽ. Đúng là những gia tộc khác vẫn công kích Hàn gia, bức bách Hàn gia phản ứng. Nhưng cho đến bây giờ, Hàn gia vẫn trưng ra bộ mặt trung quân ái quốc của một đại gia tộc điển hình, không có những phản ứng gì thái quá.
Những thương nhân bình thường không bao giờ dám phá vỡ quy luật ngầm này, cũng không dám cố ý nói về những chủ đề đại nghịch bất đạo trước diện mạo trung thần của Hàn gia.
Nhưng, Quan Thiếu Hà này lại cực kỳ khác người, chẳng những đã nói ra nhiều vấn đề đại nghịch bất đạo như vậy, hơn nữa đối với thế cục của Yến quốc lại hiểu rõ ràng. Người này thật sự không tầm thường chút nào. Chí ít, cũng không phải là một thương nhân tầm thường!
Đảm lượng của hắn cũng thật sự không nhỏ!
Hơn nữa, điều làm cho Hàn Mạc nghi ngờ nhất chính là, nếu Quan Thiếu Hà muốn mua bán với Hàn gia, sao không tìm đến Hàn đương gia, cũng không tìm Đại tông chủ, Hàn Nhị tông chủ hay Hàn Huyền Xương, mà lại tìm đến mình, một tiểu bối không có thực quyền trong Hàn thị gia tộc. Điểm này làm Hàn Mạc nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra.
Chẳng lẽ, Quan Thiếu Hà cho rằng, tìm một tiểu bối của Hàn gia, so với một Chủ sự thì còn hữu dụng hơn? Hay, hoặc giả Quan Thiếu Hà biết người Chủ sự ấy sẽ từ chối hợp tác làm ăn với hắn, cho nên mới sử dụng chiến thuật vu hồi (đánh bọc từ sau lưng – đi cửa sau), bắt đầu tạo vây cánh từ Hàn Mạc ta?
- Ngươi vừa nói thuế ngân bị cướp hẳn chưa chắc đã là chuyện xấu à?
Hàn Mạc cười híp mắt, nói:
- Quan chưởng quỹ, những lời này của người tiểu Ngũ nghe cũng không hiểu được?
Quan Thiếu Hà mỉm cười:
- Như tại hạ đã nói, Đông Hải quận không nộp bổ thuế ngân cho triều đình là chuyện không thể! Mà nguồn bạc này, nếu không muốn dân biến thì không thể thu thuế từ dân chúng được nữa! Trong tình hình như vậy, Đông Hải quận chỉ có thể nghĩ được biện pháp khác để giải quyết mà thôi! Ngũ thiếu gia cũng biết, tài nguyên lớn nhất của quận Đông Hải chính là Đông Hải! Nói trắng ra, đó chính là những bảo vật trân châu, mã não, ngọc trai…dưới biển. Thiếu Hà mạo muội suy đoán, cuối cùng triều đình Yến quốc sẽ đặc chuẩn cho Hàn gia xuống biển khai thác bảo vật để bổ khuyết cho thuế ngân bị cướp! Từ đó, cơ hội của Hàn gia cũng đã tới, và Quan thị Mậu dịch hành của Thiếu Hà cũng sẽ được hưởng một chén canh!
Hàn Mạc dĩ nhiên không phải là một thằng ngốc, nếu bàn về sự thông minh, hắn tuyệt đối sẽ nằm trên đỉnh của chóp. Cho nên, khi Quan Thiếu Hà nói ra những lời này, hắn lập tức hiểu ngay ý đồ chân chính của Quan Thiếu Hà hôm nay đến đây, cũng hiểu được vì sao “Thuế ngân bị cướp chưa hẳn đã là chuyện xấu”. Bởi vì, dưới sự phân tích của Quan Thiếu Hà, chuyện này đã vạch ra một con đường để Quan thị có thể giao dịch với Hàn gia, cũng chính là một cơ hội vô cùng tốt.
Đây chính là câu nói “Trong họa có phúc”!
Nhưng mà, Hàn Mạc bình thường đối với chính sự của gia tộc cũng không hiểu nhiều, cho nên hắn cũng không rõ vì sao Hàn gia lại cần triều đình đặc chuẩn mới có thể khai thác bảo vật dưới biển, cũng sẽ mang đến cho Hàn gia những cơ hôi tốt nào?
- Quan chưởng quỹ, hôm nay ngươi nói nhiều như vậy, ý là muốn tiểu Ngũ làm chuyện gì đây?
Hàn Mạc nhìn thẳng Quan Thiếu Hà hỏi.
Quan Thiếu Hà cũng không dài dòng, bèn đứng lên đi đến bên cạnh Hàn Mạc, thấp giọng:
- Ngũ thiếu gia, một khi triều đình đã cho phép khai thác, như vậy một khi dù có khâm sai đến giám sát, với bản lĩnh của Hàn gia, ta tin tưởng rằng sẽ có thể giữ lại vài phần…Cho nên, Thiếu Hà lo lắng rằng, lúc đó Hàn gia sẽ rất khó có thể đổi trân châu trong tay thành bạc trắng một cách an toàn! Đến khi đó, Thiếu Hà nhất định sẽ dốc sức tương trợ Hàn gia giải quyết phiền muộn ở trong lòng!
Hàn Mạc lập tức nở nụ cười quỷ dị, tựa như đã nhìn thấy toàn bộ tâm can tỳ phế của Quan Thiếu Hà. Hắn thản nhiên nói:
- Quan chưởng quỹ vừa được ăn nói, vừa được kiếm lợi, còn mang danh là trợ giúp Hàn gia ta một cách đường hoàng! Thật không hổ là người kinh doanh a!
Quan Thiếu Hà cũng không cho đấy là một lời khen ngợi, nhưng vẫn cười ha hả, chợt chuyển thân dến gần Hàn Mạc và lấy ra một vật rất lớn.
Vật này nằm dưới một lớp sa tím, Quan Thiếu Hà dùng hai tay cung kính dâng lên trước mặt Hàn Mạc rồi nói:
- Ngũ thiếu gia, đây là một vật Thiếu Hà vô tình có được, nhưng tự biết bản thân không có phúc để dùng, nay dâng tặng cho Ngũ thiếu gia, kính mong vui lòng nhận cho!
- Tìm người giúp đỡ, phải luôn có lễ vật a!
Hàn Mạc cười hì hì, đưa tay tiếp lấy rồi vén lớp sa lên. Hắn chợt ngẩn người, không nghĩ được vật trên tay của Quan Thiếu Hà là một cây dao cầm bằng Đàn ngọc cực kỳ trân quý!
- Kim đồng đầu, ngọc nữ yêu, tiên nhân bối, long trì, phượng chiểu, ngọc chẩn, kim huy, ngũ huyền! (ý tả cây dao cầm: đầu nhỏ mà tinh xảo, thắt eo như mỹ nữ, sống đàn như núi tiên, chạm long khắc phượng, năm dây đàn phát ánh sáng vàng rực rỡ)!
Quan Thiểu Hà nhìn lại dao cầm, mỉm cười nói:
- Cực phẩm dao cầm, kim ngọc mãn hoài! (Dao cầm bằng đàn ngọc – Vàng ngọc đầy nhà)
Hàn Mạc lộ ra một ánh nhìn kỳ quái, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn thở dài, nói:
- Ta…không biết đánh đàn!
Quan Thiếu Hà sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục vẻ cười, đáp:
- Chỉ là một vật trang sức mà thôi!
Ánh mắt của hai người chạm nhau, hai bên cùng lộ ra một nụ cười xảo quyệt! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: