Trữ lượng của kho dược liệu của Hàn Phủ so với trong tưởng tượng của người ngoài thì hơn rất nhiều. Những loại dược thảo bình thường dĩ nhiên là chất đống như núi, cho dù là những dược liệu trân quý hay kỳ hoa dị thảo gì gì đó cũng có không ít. Hơn nữa, những loại thuốc quý lâu đời của Nam Phong Quốc cũng được lưu trữ trong này rất nhiều.
Cho nên, Hàn bá cũng không tốn nhiều thời gian, đã mang bếp lò và siêu thuốc đến, trong lòng suy đoán không biết phải lấy những thứ dược liệu bình thường kia để làm gì? Dọn xong mấy thứ bếp lò và siêu thuốc xong, mới mang dược liệu vào, hỏi:
- Ngũ thiếu gia, những thứ dược liệu này có phân lượng cụ thể thế nào, xin cậu cho lão biết? Là thuốc có ba phần độc tính, nên không thể qua loa được!
Lúc này, Hàn Mạc đang cầm trong tay một quyển “Vạn Thảo Bản Ký”, chăm chú nghiên cứu. Đây vốn là một quyển sách về y học, hắn phải làm ra bộ dáng này để Hàn bá tin tưởng rằng mình biết được y thuật là do đọc sách mà biết, chứ không phải bẩm sinh đã biết. Dù sao, y thuật là một môn học cao thâm cực kỳ, nếu tự nhiên mà biết chắc mọi người sẽ nghĩ hắn là một lão yêu quái!
- Hàn bá, ngươi nhanh nhanh đi, chỗ này hãy giao cho ta!
Hàn Mạc cười khà khà, nói:
- Ta đi chế thuốc, ta đi sắc thuốc. Dù sao ta cũng là chủ nhân nơi này, là một chủ nhân rất tốt, đối với hạ nhân rất khoan hậu nhân từ số một trên đời nha!
Hắn nói những lời này bằng âm thanh rất to, chính là có ý để cho Liễu Như Mộng đang ở bên trong nghe thấy.
Hàn bá tò mò nhìn vào quyển sách trong tay Hàn Mạc, thấp giọng hỏi:
- Ngũ thiếu gia, thật khó có thể nói cậu là người rành y thuật nha! Nếu chỉ nhìn vào phương diện từ thế này!
Loading...
- Có vấn đề gì à?
- Vâng, là có chút vấn đề!
Hàn bá cũng không kiêng kỵ, nhẹ giọng đáp, đoạn nói tiếp:
- Liễu Như Mộng không phải là người bình thường, trong lòng Ngũ thiếu gia cậu chắc là hiểu được! Vạn nhất nếu có sai lầm gì, Ngũ thiếu gia à, chúng ta cũng không biết ăn nói làm sao với Đại tông chủ đấy!
- Ta biết rồi!
Hàn Mạc gật đầu, cười híp mắt, nhìn Hàn bá, nhún nhún vai, nói:
- Hàn bá, lão không tin tưởng vào ta sao?
Hàn bá chớp chớp đôi mắt trầm đục, thoạt nhìn như người có tuổi, nhưng trên thực tế còn giảo hoạt hơn so với hồ ly, chợt cười hắc hắc hai tiếng, đoạn không nhiều lời nữa, khom người nhẹ nhàng thi lễ, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
- Người cao tuổi, chính là rất hiểu lý lẽ!
Hàn Mạc nhìn thân ảnh của Hàn bá dần khuất dạng, cười hì hì, nói tiếp:
- Không giống những người trẻ tuổi nha! Bọn họ nhất định không thể hiểu được!
Một câu nói sau của hắn, chính là nói cho Liễu Như Mộng nghe.
Kiếp trước, Hàn Mạc xuất thân từ học viện quân sự. Trừ những kiến thức về lý luận và huấn luyện quân sự ra, thành tích về Y thuật của hắn tuyệt đối là số một. Thậm chí, từng có rất nhiều nữ học viên cảm thấy bộ ngực của mình không đủ phong mãn, ngạo nghễ hấp dẫn, vẫn lét lút nhờ Hàn Mạc giải thích và trị liệu dùm họ dựa trên cơ sở khoa học. Trong bàn tay xoa bóp điệu nghệ của Hàn đại bác sỹ, những nữ học viên kia thật sự đều có kết quả bạo mãn kinh người! Mà đấy là do Hàn đại bác sỹ của chúng ta tôn trọng y đức mà chưa có ý lợi dụng tình thế, khinh bạc những nữ học viên kia nữa đấy!
Loại kỹ xảo phối chế, sắc thuốc này Hàn Mạc đã từng thử nghiệm qua, cho nên đối với hắn cũng không thành vấn đề. Hắn dựa vào kiến thức của mình, mang mấy vị thuốc theo phân lượng tốt nhất, phối thành một toa, sau đó bỏ vào siêu thuốc, cho nước vào, liền làm chuyện chưa từng làm từ lúc sinh ra đến giờ, sắc thuốc.
Mùi thuốc nồng nặc nhưng kỳ quái rất nhanh chóng tràn ngập khắp nhà. Hàn Mạc tay chống cằm, liếc xéo về phía sau rèm một cái, lẩm bẩm nói một mình:
- Đến bây giờ, ta cũng chả biết ai là chủ, ai mới là nha hoàn a! Có loại chủ tử nào tự mình đi nấu thuốc cho nha hoàn không nhỉ?! Ái chà, ta thật sự chính là một người tốt đó nha!
Thời gian sắc thuốc cũng không quá dài, canh chừng đến khi dược tính đã hoàn toàn trung hòa vào trong nước, Hàn Mạc bèn tắt lửa, đoạn rửa sạch lại chén sứ, rồi mới đổ nước thuốc vào. Toàn bộ nước thuốc chỉ khoảng nửa bát, có màu vàng lá úa, và bốc lên một mùi nồng nồng, gây gây mũi.
Hàn Mạc bưng chén thuốc đến trước rèm, ho khan hai tiếng, rồi nói:
- Như Mộng tỷ tỷ, ta sắp đi vào, ngươi hãy chuẩn bị một chút nha!
Liễu Như Mộng cũng không trả lời. Hàn Mạc xem đây chính là biểu hiện ngấm ngầm ưng thuận của nàng, nên cẩn thận chỉnh sửa y phục một chút, sau đó từ búi tóc kéo ra hai múi tóc dài, phiêu phiêu trên hai má, giống như một công tử nho nhã, tiêu sái chính hiệu. Dù sao, bên trong cũng là một đại mỹ nhân khuynh thành, quyến rũ động lòng người, cho nên hắn cũng phải giả trang cho giống một công tử phiêu dật mới xứng a! Cái nhìn đầu tiên của một mỹ nữ vốn rất quan trọng mà!
Hắn vén rèm lên, trong sắc trời nhá nhem dần tối, trong phòng cũng đã tối mờ. không phải vì làn da của Liễu Như Mộng trắng nõn đến chói mắt, nổi bật trong bóng đêm như bạch ngọc, Hàn Mạc cũng không có cách nào phát hiện vị trí của nàng.
Trước tiên, hắn để chén thuốc lên bàn, sau đó mới thắp ngọn đèn dầu lên. Trong phòng lập tức trở nên bừng sáng, lúc này hắn mới cười híp mắt, cầm chén thuốc lên nói:
- Như Mộng tỷ tỷ, nhìn nhìn này, thuốc đã sắc rất tốt, mặc dù hơi khó ngửi, thậm chí hơi khó uống, nhưng các cụ bảo “thuốc đắng dã tật” mà! Chỉ cần uống vào sẽ toát ra mồ hôi độc, tất nhiên sẽ nhanh khỏe lên rất nhiều!
Hắn cúi xuống nhìn Liễu Như Mộng. Lúc này, nàng đã choàng lên một chiếc áo khoác màu tối, che lại bộ ngực trắng bóng, ngồn ngộn mà hắn đã chiêm ngưỡng trước kia, ngay cả chiếc cổ ba ngấn trắng như tuyết cũng không lộ ra ngoài được mấy, nhưng lại trở thành một sự hấp dẫn, cám dỗ ánh mắt tập trung vào đó. Lúc này, nàng đang lạnh lùng, chăm chú nhìn chằm chặp vào Hàn Mạc. Loại ánh mắt này làm hắn hơi ngượng ngùng, khuôn mắt đang tươi cười cũng trở nên cứng lại.
- Ta nói rồi, không cần ngươi phải quan tâm!
Liễu Như Mộng hiển nhiên đã khôi phục lại tinh thần một ít. Nhưng mà, trên gương mặt tái nhợt của nàng vẫn còn trắng bạch, dĩ nhiên là cũng chưa bớt bệnh. Xem ra, chẳng qua nàng cố sức dùng tinh thần cứng rắn chống lại:
- Ta chỉ là nha hoàn, nào dám..nào dám…làm phiền Ngũ thiếu gia ngài là chủ nhân phải hầu hạ!
Hàn Mạc thở dài, nói:
- Như Mộng tỷ tỷ, ta biết tính tình của ngươi rất mạnh mẽ, cũng hiểu rằng ta và ngươi vừa mới ở chung, không hiểu biết rõ về nhau. Bất quá, xin hãy tin ta…Ta chính là người tốt a!
- Người tốt à?
Liễu Như Mộng bĩu môi, chế nhạo:
- Trên đời này cũng còn người tốt nữa sao?
Khi nàng bĩu môi, lộ ra thần thái yêu kiều động lòng người của thiếu nữ, làm cho trong đầu Hàn Mạc nổ ầm một tiếng, suýt nữa đã phun máu mũi!
Hiện tại, chén thuốc vẫn còn nóng, không ngừng bốc hơi. Hàn Mạc hiểu rõ, nếu thuốc này bị nguội thì dược tính trong đó sẽ giảm đi đáng kể, bèn nói:
- Người tốt hay không tạm thời đừng nên tranh cãi! Uống thuốc trước đi, chữa bệnh vẫn là quan trọng nhất! Nếu không thì dược tính sẽ giảm, sẽ không uống được nữa!
- Tại sao phải uống thuốc của ngươi sắc? Ai biết ngươi có bỏ độc dược hay cái quái gì trong đó hay không?
Liễu Như Mộng lạnh lùng đáp.
Tuy tính tình của Hàn Mạc rất tốt, nhưng lúc này cũng không nhịn được lửa giận trong lòng. Dù sao, sống được mười tám năm rồi mới có người nói chuyện với hắn bằng cái giọng bố láo như vậy. Hắn cầm chén thuốc, dằn xuống bàn, lạnh lẽo nói:
- Liễu Như Mộng, thiếu gia ta nói cho ngươi biết! Nếu không phải Đại gia gia đã phân phó, lão tử đây chả thèm quan tâm đến ngươi đâu! Tính tình của ngươi thật là hung hăng như cọp mẹ mà, còn dám la lối quát tháo trên đầu trên cổ ta hử? Nhưng thiếu gia ta cũng không rảnh để chơi trò mập mờ với ngươi!
Nói xong, hắn hừ lạnh thêm tiếng nữa, xoay người bỏ đi. Đến tấm rèm, hắn không nhịn được quay người bồi thêm câu nữa:
- Đây là lần đầu tiên lão tử sắc thuốc cho người khác uống! Ngươi uống hay không, ta cũng không thèm xen vào! Nhưng mà, ngươi đã thiên tân vạn khổ đến trú thân nơi này, tất nhiên trong lòng còn lưu luyến cuộc sống này! Ta chỉ nói để ngươi suy nghĩ, nếu tánh mạnh không còn, thì những chuyện ngươi muốn làm, đến cái rắm cũng không phóng được!
Sau đó, hắn thở phì phì, ra dáng bố đây đếk cần, rồi vén rèm đi khỏi phòng.
“ Bà cô kia, dù là mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào, cũng đừng mơ có thể ngồi lên đầu Ngũ thiếu gia ta! Lão tử không muốn bị bất kỳ ai xoay mòng mòng như dế a!”
Tâm tình của Hàn Mạc lúc này rất tệ, đích thân sắc thuốc cho người mà không nhận được một tiếng “cảm ơn!”, mà lại còn bị nghi là độc dược. Đúng là lòng dạ của mỹ nhân thật khó dò a!
Hắn cũng không muốn để ý nữa, bước ra ngoài phòng thắp đèn, đoạn lên giường lấy “Bát Bộ Côn Thuật” trong ngực ra xem.
Phần sau của “Bát Bộ Côn Thuật” đã không còn đầy đủ, cũng may còn bảo lưu trọn vẹn một nửa đầu. Hàn Mạc đại khái đã hiểu được hàm ý của “Bát Bộ Côn Thuật” này, nhưng lại tiếc nuối ba bộ côn pháp đã tổn hại hoàn toàn. Bây giờ, chỉ còn có năm bộ là dùng được mà thôi.
Bộ thứ nhất có tên là “Xà Bộ Côn Thuật”.
Bộ thứ hai có tên là “Hổ Bộ Côn Thuật”.
Bộ thứ ba có tên là “Oa Bộ Côn Thuật” (Oa: con ếch).
Bộ kế tiếp là “Bức Bộ Côn Thuật” (bức: con dơi).
Cuối cùng là “Khuyển Bộ Côn Thuật”.
Ba bộ sau đã tổn hại hoàn toàn, không thể phục chế, xem như là thất truyền.
Mỗi bộ côn thuật đều có điểm mạnh riêng, toát ra tinh túy của nó. Tỷ như tinh hoa của “Xà Bộ Côn Thuật” chủ yếu tập trung vào một chữ “Xảo”, còn “Hổ Bộ Côn Thuật” thì chủ yếu là một chữ “Lực”, “Bức Bộ Côn Thuật” là “Ẩn”…Các điểm chính và phương pháp tập luyện của nó khi Hàn Mạc nhìn qua liền như bị hãm sâu vào đó, tập trung đọc như si như say.
Không biết trải qua bao lâu, khi dầu cá trong đèn đã cạn, ánh sáng bỗng nhiên vụt tắt, lúc này Hàn Mạc mới phục hồi tinh thần trở lại, muốn đi ra thắp đèn tiếp để tiếp tục đọc sách, đột nhiên nghĩ đến Liễu Như Mộng trong phòng cũng chẳng thấy động tĩnh gì, không biết có chuyện gì xảy ra không? Dù sao, bà chị này cũng đang có bệnh trong người a!
Mặc dù không nguyện ý chút nào, Hàn Mạc vẫn vén rèm lên, trong phòng vẫn tối như cũ, có thể nghe được hơi thở dồn dập của Liễu Như Mộng, vừa nghe đã biết bệnh tình của bà chị này đã tăng thêm rồi.
Hàn Mạc tức giận, trong lòng thầm mắng một câu “Đồ nữ nhân bại não! Đúng là không muốn sống nữa mà!”. Hắn đi vào trong, đốt đèn lên thì liền nhìn thấy nước thuốc đã nguội lạnh, Liễu Như Mộng đã quấn chăn kín mít, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tuyệt mỹ càng thêm mệt mỏi tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh, thân thể càng bị lạnh run, đôi mày liễu cau lại lộ ra sự thống khổ.
Hàn Mạc ầm chén thuốc đi ra phòng ngoài, rót thuốc vào siêu, hâm nóng lại một lần nữa. Sau đó, mới bưng chén vào trong, đi tới bên giường Liễu Như Mộng, trầm giọng nói:
- Uống thuốc nhanh đi! Nếu không uống, ngươi sẽ mất mạng đó!
Liễu Như Mộng hé mắt ra, tay run run cầm thanh chủy thủ, yếu ớt nói:
- Không…không cho ngươi chạm vào ta…!
- Một mình ngươi có thể tự uống sao?
Hàn Mạc nhìn cánh tay vô lực của nàng, chỉ sợ ngay cả chén thuốc cũng bưng không nổi, cau mày lại. Đột nhiên chân mày hắn dãn ra, rồi để chén thuốc xuống, nói:
- Ngươi chờ một chút!
Hắn bước nhanh như chạy ra khỏi phòng, đi đến ao nhỏ trong hoa viên. Dưới ánh trăng đêm, hồ nước tĩnh lặng vô cùng, những ngọn cỏ nước đong đưa trong cơn gió đêm nhè nhẹ, phiêu phiêu đãng đãng, cảnh vật ấm áp vô cùng.
Hắn nhanh chóng chọn và bẻ gãy hai cây cỏ nước, làm thành một cái ống hút thon dài, ngắm qua ngắm lại, đến khi ưng ý mới híp mắt cười, quay lại phòng, nói:
- Ngươi cứ tị hiềm chuyện nam nữ hữu biệt tào lao này! Thôi được rồi, không sao cả, ngươi bưng chén thuốc không nổi, chẳng lẽ khí lực để uống cũng không có à?
Hắn một tay bưng chén thuốc, một tay lấy cái ống hút làm bằng cỏ nước cắm vào trong, cười hì hì, nói:
- Như thế này ngươi cũng có thể uống nước được mà! Hơn nữa, trong thuốc sẽ mang mùi thơm của cỏ nước, dễ uống hơn đấy!
Liễu Như Mộng nhìn thấy khuôn mắt tươi cười của Hàn Mạc, lại nhìn qua cái ống hút bằng có nước, vẻ mặt đang lạnh như băng chợt lộ ra nét hòa hoãn hiếm thấy. Nàng hơi trầm ngâm, đôi môi đỏ như son cuối cùng cũng ngậm lấy ống, hút nhẹ.
Hàn Mạc mừng rỡ trong lòng, cười hắc hắc nói:
- Là như vậy! Chính là uống như vậy đó! Có phải là ta rất thông minh hay không?
Liễu Như Mộng đang hút vào một hơi, nghe hắn nói bèn không kềm được liền ngẩng đầu nhìn hắn. Đó chính là một khuôn mặt anh tuấn đang cười sảng khoái, nét mặt còn mang theo vài phần ôn nhu. Nàng ngừng lại một chút, mới nhẹ lắc đầu, dùng âm thanh dịu dàng đáng yêu, thản nhiên đáp:
- Ngươi mà thông minh à? Ta thấy ngươi ngay cả một tí thông minh còn không có! Chỉ là một tên ma lanh mà thôi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: