Sở Dật Lâm nhìn Vân Nhiễm, tâm tình lại rung động lên tiếng: “Trường Bình hôm nay sắc trời không tệ, ngươi hồi kinh đã lâu cũng không ra khỏi phủ Vân vương, bổn vương cùng ngươi đi dạo Lương Thành được không.”
Vân Nhiễm liếc nhìn Định vương, nhớ tới ý định của Thái hậu, không phải Sở Dật Lâm cũng muốn đánh chủ ý lên đầu nàng chứ, nàng sẽ không gả cho hắn. “Ta?”
Vân Nhiễm còn chưa kịp cự tuyệt Sở Dật Lâm đã nhanh chóng nói tiếp: “Ngươi ba năm cũng không có ở đây, kinh thành cũng đã thay đổi rất nhiều, bản vương là thành tâm thành ý muốn cùng ngươi đi dạo, Trường Bình sẽ nể mặt bổn vương chứ.”
Vân Nhiễm im lặng, nếu không có sư phụ phân phó, nàng sẽ không để ý đến hắn, nhưng hiện tại tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt nàng muốn tìm hiểu hắn có phải là minh quân không. Nàng tin tưởng nam nhân này có dã tâm làm hoàng đế, nhưng nàng không biết hắn có phải là người mình đang tìm không, nếu không phải nàng cũng không phải, nàng không thể để người trong thiên hạ gặp tai họa.
“Nếu Định vương đã thành tâm, vậy thì đi thôi.”
Định vương lộ ra nụ cười tự tin, rất vừa lòng với thái độ của Vân Nhiễm. Tuy rằng lúc trước nàng cự hôn làm cho hắn căm phẫn, nhưng hiện tại vẫn là vui sướng, hắn cực kỳ tin tưởng, Vân Nhiễm sẽ gả cho hắn.
Nữ nhân này tuy dung mạo bình thường, nhưng khí độ thần thái có thừa, hắn tin nàng thích hợp làm Định vương phi.
“Mời,” Sở Dật Lâm tiêu sái đứng dậy, Vân Nhiễm mỉm cười gật đầu, dẫn hai nha hoàn cùng Định vương rời phủ đi dạo phố.
Bất quá nàng cũng không có ngồi cùng xe với Định vương, nam nữ khác biệt, nàng ngồi xe của nhà mình, phu xa là Triệu Hổ, thấy hắn nàng lại nhớ muốn kêu Long Nhất dạy hắn võ công, trong lòng suy nghĩ trở về phải nói với Long Nhất một câu.
Hai xe ngựa kẻ trước người sau rời vương phủ, chạy tới phố xá náo nhiệt.
Loading...
Trong xe ngựa Anh Đào cười tủm tỉm hỏi Vân Nhiễm: “Quận chúa, người thích Định vương sao?”
Vân Nhiễm nhíu mày nhìn Anh Đào: “Ngươi chỗ nào nhìn thấy bản quận chúa thích Định vương.”
Anh Đào vẫn bừng bừng khí thế: “Nếu quận chúa không thích Định vương, sao lại cung Định vương đi dạo phố, nô tỳ cũng cho rằng Định vương rất tốt, chẳng những dung mạo anh tuấn, còn là thân vương gả cho hắn về sau quân chúa sẽ là Định vương phi, xem Yến quận vương còn kiêu ngạo được không.”
Vân Nhiễm không nói gì, Lệ Chi lại phát hiện quận chúa đối với Anh Đào khác với trước kia, không khỏi sợ hãi, kéo tay Anh Đào: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, quận chúa cùng Định vương đi dạo phó là tính toán riêng, ngươi đừng đoán mò.”
Anh Đào cũng phát hiện mình lỗ mãng, nhưng cũng không thấy có chỗ nào không ổn, ba năm nay nàng đều như vậy, quận chúa cũng không có nói gì, bất quá lúc này Vân Nhiễm không tính ta cho nàng thấm thía lên tiếng: “Anh Đào lời vừa rồi của người có thể khiến người khác nghĩ xấu về ta.”
Vân Nhiễm nghiêm túc, Anh Đào bị dọa, bất động không nói nên lời, trong lòng ủy khuất ánh mắt hơi đỏ, quận chúa đã thay đổi, lúc trước không cho nàng tiến cung nàng đã cảm thấy, nhưng àng có làm gì sai đâu. Lời nói hôm nay cũng vậy.
Lệ Chi thấy không khí căng thẳng liền nhanh tay kéo Anh Đào hướng Vân Nhiễm cầu tình: “Quận chúa, Anh Đào luôn lỗ mãng, mong quận chúa bỏ qua cho nàng.”
Vân Nhiễm nhìn hai người nói: “Các ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta, mỗi cử chỉ lời nói đều đại diện cho ta, nếu để người khác nghe được lời của Anh Đào sẽ nghĩ như thế nào.”
Lệ Chi khẽ biến sắc cung kinh mở miệng: “Quận chúa, nô tỳ đã rõ, nô tỳ sẽ cẩn thận.”
Vân Nhiễm nhìn Lệ Chi đầy tin tưởng, bởi vì nàng vốn sâu sắc trầm ổn, hơn nữa còn rất trung thành.
Về phần Anh Đào, luôn luôn hoạt bát, nhanh mồm nhanh miệng, trước kia ở Phượng Thai Huyền nàng thấy không có vấn đề gì, nhưng từ khi đến Lương Thành nàng phát hiện nha đầu này thay đổi, mắt cao hơn trán, hơn nữa nàng lại có thái độ giận dỗi ủy khuất, phải biết rằng trong giới thượng lưu một nha đầu sao có quyền ủy khuất, chỉ hơi phạm sai lầm cũng có thể bị đánh chết, nàng đối xử tốt với bọn họ là vì nàng không phải người ở thời đại này. Anh Đào chẳng những không biết cảm tạ báo đáp, ngược lại còn thấy sai lầm của mình, ở chỗ này ủy khuất giận dỗi nàng.
Vân Nhiễm vốn còn muốn nói một hai câu nhưng thấy vậy liền trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng cực kỳ thất vọng đối với Anh Đào, ba năm ở chung ít nhiều cũng có tình cảm, nàng cũng muốn cho nàng ta cơ hội.
Rất nhanh xe ngựa đã tới phố xa đông người, đây là trung tâm của Lương Thành, ngã tư đường đều cực kỳ xa hoa, chỉ là một tiệm may đơn giản bên trong cũng là hàng hóa xa xỉ, mỗ kiện quần áo trang sức đơn giản cũng đủ để nhà bình thường sống vài năm, nhưng Lương Thành không thiếu người có tiền, cho dù có đắt vẫn có nhiều người ra vào cực kỳ náo nhiệt.
Định vương cùng Vân Nhiễm kẻ trước người sau bước xuống xe đứng cùng một chỗ, liền thu hút sự chú ý của không ít người.
Cách đó không xa thỉnh thoảng có người qua đường nhỏ giọng nghị luận. Thanh âm mơ hồ truyền tới tai Vân Nhiễm.
“Kia không phải Định vương điện hạ sao? Như thế nào ở cùng một chỗ với quận chúa Trường Bình.”
“Không biết nữa, nhưng nhìn hai bọn họ cũng thật xứng đôi.”
“Có lẽ nào Định vương điện hạ thích quận chúa Trường Bình, muốn cưới nàng làm Định vương phi.”
“Thật hay giả đây?”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Sở Dật Lâm, khuôn mặt tuấn lãng, ôn nhu, đáy mắt tràn đầy tình ý. Hắn như vốn uy nghi lãnh khốc, lại ôn nhu với quận chúa Trường Bình, vận khí nàng thật sự tốt, không có Yến vương lại có được Định vương.
Vân Nhiễm im lặng không nói gì, người khác muốn nhiều chuyện nàng không quản được, huống chi nói Định vương coi trọng nàng h.q cũng có chỗ tốt, không phải mọi người nàng bị Yến quận vương từ hôn không gả được sao.
“Trường Bình, ngươi thích cái gi, chúng ta vào xem, nếu hợp ý, bổn vương tặng cho ngươi.”
Vân Nhiễm u ám, nàng biết rõ hắn nhìn trúng không phải nàng mà là binh quyền của Vân gia, muốn cưới nàng không sai, chỉ mong hắn đừng dùng thủ đoạn tu bỉ vô sỉ, làm cho nàng chán ghét.
Vân Nhiễm cười nhẹ: “Định vương gia có lòng.”
Sở Dật Lâm nghe thấy giọng nàng ấm áp, trong lòng cao hứng, cực kỳ tự tin nắm chắc Vân Nhiễm trong lòng bàn tay.
Hai người vừa nói chuyện đi vào một cẩm tú phường, đây là tiệm may nổi tiếng, trang phục váy áo mỗi kiện đều là cực phẩm vô cùng xa xỉ, trong tiệm có vài nhóm tiểu thư đang lựa chọn vải vóc, chưởng quầy ở một bên ân cần hầu hạ.
Sở Dật Lâm cùng Vân Nhiễm vừa đi vào có người phát hiện ra bọn họ, mọi người đều dừng động tác nhìn lại phía này. Định vương lại đi cùng quận chúa Trường Bình, đây là có ý nói quận chúa sẽ gả cho Định vương sao?
Tuy rằng không có người lên tiếng, nhưng trong mắt mọi người đều có chút kinh ngạc.
Chưởng quầy trong tiệm sớm tỉnh lại, cung kính hành lễ: “Tiểu dân gặp qua Định vương, gặp qua quận chúa.”
Định vương gật đầu một cái nhìn về phía Vân Nhiễm: “Trường Bình, ngươi xem thích cái gì, bổn vương sai người đưa tới phủ Vân vương.”
Lời vừa nói ra đám phu nhân tiểu thư lại càng thêm khẳng định, Đinh vương thật sự nhìn trúng quận chúa Trường Bình, xem ra chuyện tốt của bọn họ cũng sắp thành.
Vài người hành lễ với Sở Dật Lâm, hắ gật đầy ý bảo các nàng đứng lên, Vân Nhiễm đi đến xem qua vải vóc, chưởng quầy mặt mày hớn hở, xem ra lại kiếm được một mối làm ăn lớn.
Vân Nhiễm đi dạo một vòng, nhưng cũng không mua gì, không phải nàng không muốn mà là viện Như Hương cũng không thiếu, mà cho dù nàng cần cũng sẽ không nhận đồ của Định vương, nàng đi dạo với hắn không có nghĩa là nàng nhận định hắn.
Vân Nhiễm mở miêng: “Đi thôi, ta xem xong rồi.”
Chưởng quầy ngẩn người, cứ như vậy đi sao, cái gì cũng không mua.
Sở Dật Lâm nhíu mày, cười cười: “Trường Bình, ngươi là muốn tiết kiệm tiền cho ta sao?”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Tiết kiệm gì, chúng ta một chút quan hệ đều không có, Định vương cũng thật biết nói đùa.”
Cách đó không xa vài vị phu nhân tai thính nghe được lời Vân Nhiễm, Định vương nghe nàng trả lời, ánh mắt có chút u h.q ám, nhưng cũng không nói thêm gì, hai người đi ra cẩm tú phường.
Vân Nhiễm lại tiếp tục lại đi dạo qua mấy cửa tiệm bán trang sức, son phán nhưng cũng không mua gì.
Định vương ngạc nhiên, không phải nói nữ nhân đều thích mấy thứ này sao, quận chúa sao có thể làm ngơ đơn thuần ngắm nhìn, điều này chứng tỏ khả năng kiềm chế của nàng rất cao, thật sự thích hợp làm Định vương phi, chỉ cần nàng chọn hắn, giúp đỡ hắn, đối với hắn là một trợ lực rất lớn.
“Trường Bình không thích mấy thứ này sao?”
Sở Dật Lâm nhịn không được lên tiếng hỏi, Vân Nhiễm cười nói: “Thích, tất cả đều rất tinh xảo đẹp đẽ.”
“Nếu đã thích vì sao lại không mua?”
Nàng cười càng sâu hơn: “Chẳng lẽ chỉ vì ta thích nên đều chiếm lấy sao, trên đời này có bao nhiêu thứ tốt đẹp làm sao chiếm hết được, sao không đặt chúng ở một nơi, chúng vừa không cô đơn, ta nếu không có chuyện gì liền đi dạo nhìn ngắm, không cần phải tiêu tiền, là một chuyện tốt.”
Sở Dật Lâm nhận thấy trong lời nói của nàng có thâm ý, hắn cảm nhận được, nàng không muốn nhận đồ của hắn, này là vì sao?
“Trường Bình suy nghĩ của người thật không giống người bình thường.” Hai người vừa đi vừa nnói chuyện, phía trước đột nhiên có não nhiệt, không ít người đang tụ tập về một chỗ, Vân Nhiễm cùng Sở Dật Lâm dừng bước nhìn về phía trước.
Sở Dật Lâm phân phó thủ hạ bên người: “Đi thăm dò một chút, phía trước xảy ra chuyện gì?”
Các thuộc hạ khác cũng không bất động, chú ý động tĩnh xung quanh đề phòng phát sinh nguy hiểm, thuộc hạ kia trở lại bẩm báo: “Vương gia, phía trước là Tứ Phương Quán, nghe nói Giang đại tiểu thư, tài nữ của phủ Tuyên Bình cùng Lam tiểu thư của phủ Phụng quốc tứng quấn đánh cuộc, tiền cược là ba ngàn lượng, tỷ thí cầm kỳ thi họa, tứ dạng tài nghệ.”
Sở Dật Lâm thấy có chút hứng thú, nhìn Vân Nhiễm lên tiếng: “Có chuyện thú vị như vậy, chúng ta có đi góp vui không?”
Vân Nhiễm có chút suy tư, nàng có chút nhớ Giang tiểu thư của phủ Tuyên Bình hậu Giang Tập Nguyệt từ nhỏ đã tài trí hơn người, diện mạo xuất sắc được mệnh danh là tiểu tài nữ Lương Thành, trưởng thành thanh danh càng lớn hơn trước, phủ Tuyên Bình hậu thời kì tiên đế cũng không phải rất được ưu ái, cũng không phải hầu tước, nhưng Giang gia trước đây có thời cai quản hộ bộ, kiếm được không ít bạc, lúc tân đế tranh vi đã ra tiền tài mượn sức quan viên trong triều giúp tân đế một tay, cho nên sau khi đăng cơ liền phong phụ thân Giang Tập Nguyệt là Tuyên Bình hầu, trưởng quản bộ binh.
Thân phận Giang Tập Nguyệt tự nhiên nước lên thì thuyền cũng lên.
Về phần vị Lam tiểu thu của phủ Phụng quốc tướng quân, Vân Nhiễm không có ấn tượng, vì vị tiểu thư này h.q sau khi ra đời liền được đưa lên núi bái sư học nghệ, không có ở kinh thành, cho nên Vân Nhiễm không có ấn tượng.
Bất quá hai nhà đều là trọng thần trong triều, không ngờ tiểu thư hai nhà lại tranh đấu, có chút ý tứ, Vân Nhiễm đang cảm thấy buồn chán, nghe thây chuyện thú vị như vậy liền muốn góp vui.
“Được, đi xem thôi.”
Sở Dật Lâm gật đầu, hai người dẫn vài tên thủ hạ đi về phía trước.
Tứ Phương Quán là nơi các văn nhân thường hay tụ tập, các danh môn khuê tú giới thượng lưu thường dùng làm nơi tiếp đãi bằng hữu. Chỗ này không phải ai cũng vào được, có tiền cũng chưa chắc đã vào được, có một quy định bất thành văn, người tới cửa không cầu tiền chỉ cầu tài, không yêu cầu xuất chúng nhưng hạ bút thành văn làm thơ vẫn phải biết. Vì nguyên nhân này có không ít người bị ngăn ngoài cửa, nhưng việc làm ăn lại cực kì phát đạt.
Tứ Phương Quán ngoại trừ có quy định lạ còn bày bán các đồ vật, dưới sảnh lầu một ở bốn góc đều được thiết kế tinh xảo bày bán các đồ như quân cờ bằng ngọc, tranh cổ, cầm phổ, đàn cổ, hoặc hiếm hơn có băng ngọc kì lân tuy không phải là vật hiếm nhưng cũng quý đáng giá ba ngàn lượng, chính là vật hôm nay Giang đại tiểu thư cùng lam tiểu thư đánh cuộc.