Edit: Vi Nguyễn
Beta: Hà Đoàn
Ánh trăng xuyên thấu cây cối cao lớn hai bên đường phố, những bóng lá chiếu xuống mặt đất. Tô Uyển Uyển cùng đệ đệ nàng Tô Tiểu Cẩu ở bên đường gây ồn ào, may là đường phố này vắng vẻ, ban đêm căn bản không có ai, cho nên mọi người vẫn ung dung tựa vào cạnh xe ngựa nhìn hình ảnh náo nhiệt này .
Nhớ tới tên Tô Uyển Uyển lúc trước, Vân Tiếu ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu.
Người nhà này thật là thú vị, có Tô Khất Nhi, cũng gọi là Tô Cẩu Nhi, sao mà không tên nào là đứng đắn. Nghe tên của hai đứa nhóc này, lại nhìn việc mà hai người họ làm, vẫn luôn khiến người ta nghĩ các nàng là người nghèo rớt mồng tơi. Lúc này nhìn lại không phải hoàn toàn là như vậy, nếu bán tòa nhà trước mặt này đi, chỉ sợ đủ cho các nàng sống cả đời, có ai ngờ được kẻ chuyên ăn cắp vặt này lại ở một căn nhà rộng lớn thế này.
Tô Uyển Uyển cùng Tô Tiểu Cẩu thật giống như đánh rất hăng say, vừa đánh vừa mắng, có lẽ lúc trước hai người bọn họ vẫn thường như vậy.
Dưới ánh trăng, Tô Uyển Uyển tựa như người đàn bà chanh chua, thấy vậy Lưu Tinh cùng Kinh Vân chắc lưỡi hít hà.
Thì ra đáng thương không phải chỉ có hai bọn hắn, còn có thêm Tô Tiểu Cẩu này, may là tỷ tỷ này không ở nhà nhiều, nếu không không biết là bị độc hại thành thế nào nữa.
Tô Tiểu Cẩu cuối cùng chịu không được quyền cước gia tăng của tỷ tỷ, giơ hai tay đầu hàng. “Được rồi, được rồi, tự động đầu hàng, tự động đầu hàng.”
Tô Tiểu Cẩu vừa kêu vừa hận, nữ nhân chết tiệt này mỗi lần ra tay đều ác độc như vậy, uổng phí chính mình còn nhớ nàng ta như vậy, vừa mới gặp mặt đã cho cậu ta một lễ gặp mặt lớn như vậy, cậu nguyền rủa nàng sau này sẽ gả cho một tướng cô lợi hại, sẽ kèm cho nàng ta sít sao.
Loading...
Tiếng Tô Tiểu Cẩu cầu xin tha thứ, cuối cùng cũng ngăn lại hành động bạo lực kế tiếp của Tô Uyển Uyển. Nữ nhân này cả người khoan khoái, vỗ vỗ tay, xoa xoa đầu đệ đệ, giống như đang sờ đầu chú chó nhỏ. “Ngoan, xem ra vẫn còn thiếu dạy dỗ”.
Tô Tiểu Cẩu giận mà không dám nói gì, trừng tỷ tỷ mãnh liệt, trước khi nàng kịp tức giận nhanh chóng chỉ vài người bên cạnh xe ngựa.
“Tỷ, bọn họ là ai?”
Lúc này, Tô Uyển Uyển cuối cùng nhớ tới chính sự, lập tức mặt tối sầm, lập tức thu hồi vẻ mặt hung ác vừa rồi, đi tới trước mặt Vân Tiếu, cười híp mắt mở miệng.
“Chủ tử, đây là đệ đệ em, Tô Tiểu Cẩu”.
Tô Tiểu Cẩu đi tới quét nhìn mấy người một cái, nhìn những người mà tỷ tỷ nói chuyện, chẳng qua cũng còn là thiếu niên như mình. Cậu nhìn dáng vẻ cẩn thận của tỷ tỷ, lập tức coi Vân Tiếu là anh hùng, hai mắt ngưng lệ, vô cùng kích động, cuối cùng trên đời cũng xuất hiện người có thể kiềm chế tỷ tỷ điên này của mình.
“Tô Tiểu Cẩu?”
Vân Tiếu híp mắt nhìn, thật sự là có chút thốt ra miệng được, đối diện Tô Tiểu Cẩu lập tức ưỡng ngực đứng thẳng, phong thái hiên ngang, ngôn từ chính nghĩa mở miệng.
“Công tử, tôi không phải là Tô Tiểu Cẩu, tôi tên là Tô Mạch Trần, là tỷ tỷ đặt nhũ danh cho tôi, nói như vậy để dễ nuôi”.
Tô Mạch Trần vẻ mặt rối rắm, vì sao hắn lại có tỷ tỷ như vậy, nhân sinh thật là thống khổ, hơn nữa nàng còn không cho phép mình nói tên Tô Mạch Trần, chỉ cho gọi là Tô Tiểu Cẩu, nói trẻ nhỏ như vậy sẽ dễ nuôi, nếu không làm theo lời nàng, thấy lúc nào thì đánh lúc ấy.
Quả nhiên, Tô Mạch Trần vừa mở miệng, mặt Tô Uyển Uyển liền thay đổi, ngẩng đầu lên cái ót ném thẳng ra ngoài, hiên ngang lẫm liệt mở miệng.
“Cái gì là tên là Tô Mạch Trần, Tô Tiểu Cẩu”.
Vân Tiếu cười cười một chút, ngẩng đầu đánh giá Tô Mạch Trần. Nói thật ra, Tô Mạch Trần có khuôn mặt thanh tú, trưởng thành khẳng định là tuấn tú lịch sự, hơn nữa ánh mắt linh động, vừa thấy liền biết con người linh hoạt, rất giống với tên gọi của cậu ta, có điều gọi là Tô Tiểu Cẩu, thật sự là khó nghe.
Vân Tiếu nhìn lướt qua Uyển Uyển, mím môi nở nụ cười.
“Uyển Uyển, gọi là Tô Mạch Trần đi, cái tên này thật cao nhã, hơn nữa rất xứng với Mạch Trần, em đừng làm khó cậu ấy”.
Uyển Uyển vừa nghe chủ tử nói như thế, chần chờ một chút, cuối cùng gật đầu: “Được rồi, nếu chủ tử đã nói như vậy, đệ hãy dùng đi, chẳng qua đệ dám can đảm làm chuyện không tốt bị ta phát hiện, ta sẽ gọi đệ là Tô Tiểu Cẩu cả đời”.
“Dạ, tỷ”. Tô Mạch Trần vừa nghe xong cười tươi như hoa, má ơi, tối hôm nay quả thật xuất hiện Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, hắn đấu tranh vì cái tên lâu như vậy, cuối cùng cũng được đổi thành Tô Mạch Trần, không còn là Tiểu Cẩu Tiểu Cẩu nữa rồi, hiện tại hắn cứ nhìn thất cẩu thì sẽ đánh.
Đoàn người đang ở ngoài cửa phủ nói chuyện, bỗng nhiên từ cạnh cửa lớn vang lên một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ.
“Sao mãi còn chưa vào nhà”.
“Là bà nội”. Tô Mạch Trần nghe tiếng vội vàng chạy tới, rất nhanh đã dìu một bà lão đến.
“Bà nội, nhà chúng ta có khách, bà nhìn xem?”
Uyển Uyển xoay người nhìn về phía người đang tới, mặc dù bà cụ đã già, nhưng tinh thần vẫn rất hăng hái, ánh mắt đã sớm đỏ, nhẹn ngào kêu một tiếng: “Bà nôi”.
Động tác hoàn toàn khác xa khi đối xử với Tô Tiểu Cẩu.
Bà lão gật đầu một cái, đôi mắt như phủ một lớp sương mù, nhưng bà cụ tương đối trầm ổn, biết rằng còn có khách ở đây, liền tiến tới trước mặt đám người Vân Tiếu, khách khí mở miệng.
“Để cho mọi người chê cười, hai đứa nhỏ này từ bé đã bất hòa,” Nói xong xoay người lại lệnh cho Uyển Uyển: “Còn không mau dẫn khách vào nhà”.
Vân Tiếu ôm quyền, ý cười dịu dàng: “Quấy rầy bà nội rồi”.
Người nhà này thực là thú vị, nếu như tâm trạng không tốt mà thấy cảnh náo nhiệt vừa rồi cũng sẽ ổn. Ngay cả bà bà họ Bạch bên cạnh nhìn bọn họ ánh mắt cũng đầy hứng thú, xem ra bọ họ tới Tô phủ là đúng rồi, để cho hai người lớn tuổi này có thể nói chuyện với nhau nhiều một chút, nói không chừng cũng có ích cho tâm trạng của Bạch bà bà.
Uyển uyển vừa cười mở miệng: “Đi thôi, chúng ta đi vào thôi, mặc dù căn nhà lớn, nhưng bên trong không có gì cả, rất đơn giản, tất cả mọi việc đều phải tự mình làm”.
Uyển Uyển đi trước dẫn đường, Vân Tiếu mời hai bà lão đi trước, còn mình đi theo phía sau. Lưu Tinh và Kinh Vân đi sau cùng.
Kinh Vân và Tô Mạch Trần vừa nhìn nhau đã thấy hợp, lúc này hai người bọn họ đi sau cùng, kề vai sát cánh, nghiễm nhiên trở thành huynh đệ tốt của nhau.
Kinh Vân là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhìn Tô Mạch Trần bị áp bức, trong lòng căm giận bất bình thay Tô Mạch Trần, vỗ vỗ vai, nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, sau này ta sẽ bảo vệ đệ, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Cứ xem ta thay đệ dạy dỗ nàng ta”.
Tô Mạch Trần lập tức cảm động đến rơi nước mắt, ánh mắt kia tràn đầy sùng bái, người này là anh hùng nha, dám đấu với tỷ tỷ hắn đều là anh hùng.
“Đi”. Lập tức, tình cảm hai người thăng lên một cấp, Lưu Tinh đi phía trước quay đầu quét mắt một vòng, im lặng.
Đoàn người bước vào Tô phủ, cửa lớn đóng lại phía sau. Càng đi về phía trước, Uyển Uyển nói không sai, Tô phủ mặc dù có sân rất lớn, nhưng bởi vì không có ai xử lý, cho nên không có trồng hoa cỏ, chỉ có vài cây lớn thưa thớt, phân tán ở trong sân, còn có một ít đá vụn, khắp nơi đều là rêu xanh, nhìn bao quát một vòng có vài phần thê lương, con đường u tối hai bên, cỏ dại mọc lan tràn. Ánh trăng chiếu xuống đình nghỉ bên kia thật lạnh lẽo thê lương.
Uyển Uyển vừa đi vừa nói.
“Căn nhà này đã có từ rất lâu, hẳn là để lại từ đời ông cố, nghe nói lúc đó ông cố rất uy phong, có thể tự nhiên ra vào hoàng cung, cho nên rất có tiền, nhưng đến thế hệ chúng em thì không còn”.
Uyển Uyển tự giễu nở nụ cười, bà nội đi sau nàng khẽ thở dài một tiếng
“Thôi, nói đến chuyện này làm gì, dẫn khách tới viện Trầm Hương đi, bà nội hơi mệt rồi, ngày mai lại chào hỏi khách vậy”.
“Dạ, bà nội”. Uyển Uyển gật đầu, nàng biết thân thể bà nội không tốt lắm, không biết hiện tại như thế nào?
Bà cụ xoay người lại chào hỏi Vân Tiếu cùng vài người bên cạnh, sau đó liền rời đi, mặc dù lúc trước nhìn qua tinh thần tỉnh táo, nhưng giờ phút này bóng dáng lộ ra chút mệt mỏi. Vân Tiếu nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng.
“Uyển Uyển, có phải bà nội em có bệnh hay không?”
“Cũng không biết rốt cuộc là làm sao, bà luôn nói là mình không có bệnh, nhưng em cùng đệ đệ đều cảm thấy bà có bệnh. Từ trước chúng em không có tiền mời đại phu, nên cũng không biết có phải là sinh bệnh không nữa”.
Uyển Uyển đau lòng mở miệng, Vân Tiếu gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Sáng mai ta xem bệnh giúp bà một chút”.
“Cám ơn chủ tử”.
Uyển Uyển lập tức nhớ tới y thuật của chủ tử, nếu như bà nội có bệnh, chủ tử nhất định có thể chữa được cho bà, thật sự là quá tốt. Nàng kích động gật đầu, quay đầu sai bảo Tô Mạch Trần phía sau: “Đệ đến phòng ta lấy một ít chăn đệm tới đây, thêm cả gối đầu nữa, ngày mai ra phố mua thêm đồ, nằm tạm một đêm nay vậy”.
“Dạ,” Tô Mạch Trần xoay người rời đi, Kinh Vân sớm ôm lấy vai hắn, cười hì hì mở miệng: “Ta giúp đệ đi lấy”.
Hai người liền đủng đỉnh rời đi, Uyển Uyển dẫn Vân Tiếu và Bạch bà còn có Lưu Tinh đến Trầm Hương viện.
Trầm Hương viện, có lẽ là khu phòng gọn gàng sạch sẽ nhất trong nhà, từ cổng đi vào, chính là một con đường u tối, hai bên con đường u tối đầy những đá lởm chởm, đi qua không xa lại nhìn thấy một khu vườn: có mười mấy gốc cây trúc xanh, bên cạnh trúc xanh trồng vài cây chuối tây, xen lẫn nhau vươn lên, lay động trong làn gió đêm.
Cuối con đường u tối là một loạt căn phòng tường đỏ ngói xanh, những hành lang chạm khắc đã loang lổ, trên thềm đá ẩn hiện cỏ xanh, sương trắng đọng lại trên lá lóe sáng dưới ánh trăng, giống như ánh sáng trân châu. Uyển Uyển đi đầu dẫn đường vào phòng khách, sau đó thắp một cây nến, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn chiếu lên phòng khách, trong phòng thực trống trải, chỉ có cái bàn, còn có vài cái giá bài trí, nhưng cũng chỉ là giá không. Vân Tiếu quét mắt một vòng, quả thật là rất khó coi, cuộc sống của bọn họ đã không dễ dàng gì, cuộc sống có khốn cùng cũng không bán chỗ này được.
Uyển Uyển nhìn lướt một vòng có chút ngượng ngùng, nhìn Vân Tiếu: “Đây chính là phòng khách, cách vách chính là phòng ngủ, chủ tử có thể ở nơi này, bà bà ở sương phòng bên tay trái, Lưu Tinh cùng Kinh Vân ở một gian bên phải”.
“Được”.
Vân Tiếu gật đầu, đêm đã khuya, có chuyện gì sáng mai rồi nói sau, ngẩng đầu lên dặn Uyển Uyển: “Ngày mai mời ba người tới quét dọn nhà cửa, vườn lớn như vậy không trang trí cũng không được, mặt khác mua thêm vài thứ, trong sân cũng nên có, không cần quý báu, nhưng vẫn nên thoải mái một chút, cứ dựa theo bản thân mà làm”.
“Chủ tử”.
Uyển Uyển giật mình, không biết nói gì cho phải, không nghĩ tới chủ tử lại có đề nghị này, nhất thời không biết nói sao, sáng mai còn phải hỏi ý kiến của bà nội, hiện tại đã muộn, mà cả chuyến đi này còn chưa ăn gì, trước tiên cứ đi chuẩn bị cơm tối đã.
“Em đi chuẩn bị cơm tối, mọi người đợi một lát”.
Vân Tiếu phất tay, ý bảo nàng đi đi, còn mình thì cùng bà bà nói chuyện phiếm. Lưu Tinh ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài nhà, Uyển Uyển đang sai bảoTô Mạch Trần và Kinh Vân.
“Hai người đem đồ đạc vào trong phòng, sắp xếp cho gọn gàng, ta đi chuẩn bị cơm tối”.
Tô Mạch Trần cùng Kinh Vân sảng khoái đáp ứng, cùng nhau đi làm việc.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng trong, sao giăng đầy trời, bầu trời như một tấm vải gấm lộng lẫy, tỏa sáng.
Uyển Uyển nhanh chóng mang cơm tối lên, hai món ăn một món canh, trước ăn tạm tối nay, ngày mai tính tiếp.
Mọi người cũng đều mệt mỏi, ăn xong cơm liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trong viện đã có tiếng người nói chuyện. Vân Tiếu đang ngủ say cũng không thèm quan tâm chuyện gì nữa. Uyển Uyển ở bên giường gọi: “Chủ tử, Bạch bà bà bảo mọi người hãy thức dậy?”
Người đang ngủ mơ mơ màng màng, dứt khoát khoát tay đem chăn mỏng trùm lên đầu, tiếp tục ngủ, khó lắm mới có được giấc ngủ ngon vì sao còn tới quấy rầy. Vân Tiếu oán hận nghĩ, lúc này quả là đang ở trong giấc mộng đẹp cho nên không rảnh mà để ý tới người bên giường.
Uyển Uyển bắt đắt dĩ nhìn giường, nói thật ra, nàng thật sự không biết Bạch bà bà muốn làm gì. Đương nhiên không phải bà nội nhà nàng, mà là vị Bạch bà bà mà các nàng đã cứu kìa, đây là do chính bà bảo mọi người gọi như vậy, cách gọi khác nhau để phân biệt với bà nội nhà nàng.
Bạch bà bà vì sao lại gọi mọi người cùng dậy, hơn nữa chỉ trong một đêm mà hậu viện xuất hiện rất nhiều cọc gỗ hoa mai, hiển nhiên là do Bạch bà làm, rốt cuộc là để làm gì, các nàng cũng không biết nữa?
Uyển Uyển thấy khó xử, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hóa ra là Bạch bà bà, vẻ mặt không chút biểu cảm. Bà đi đến bên giường, duỗi tay nắm lấy thân thể của chủ tử, ở giữa không trung lúc ẩn lúc hiện. Uyển Uyển hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm, mặc dù bà bà chỉ còn một tay, nhưng thật là lợi hại, lại có thể đem người sống treo lên trên không trung, công phu của bà quả là quá lợi hại.
Vân Tiếu đang ngủ say bỗng cảm thấy cả người mình bị rung lắc mạnh, hai tay vẫn còn ôm chặt chăn, không tự chủ lẩm bẩm.
“Động đất, động đất”. Nàng bỗng bật người tỉnh lại: “Chạy mau”.
Uyển Uyển có chút dở khóc dở cười, mặc dù phần lớn thời gian chủ tử rất lý trí, nhưng có đôi khi lại giống như những cô bé.
Đợi đến lúc nàng phát hiện không phải động đất, mà bị treo ngược giữa không trung, quay lại nhìn bắt gặp khuôn mặt bình thản của bà bà, cho đến khi xác định nàng tỉnh, mới buông tay ra, ra lệnh: “Cho con thời gian một nén hương để chuẩn bị đi ra, nếu không trực tiếp đi ra ngoài”.
Nói xong mặt không chút thay đổi thong thả rời đi, cũng không để ý hai cô nàng ở phía sau.
Uyển Uyển vẻ mặt sợ hãi than, trâu a, ngay cả chủ tử khó bảo cũng có thể thu phục được như thế
Mà Vân Tiếu thì vẻ mặt đau khổ, vẻ mặt mê mang, sau đó hỏi Uyển Uyển.
“Ngày hôm nay làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?”
Uyển Uyển lắc đầu: “Không biết, vừa rồi bà bà đã gọi tất cả mọi người tập trung ở hậu viện”.
“Mọi người?” Vân Tiếu đang suy nghĩ không biết mọi người bao gồm những ai. Uyển Uyển nhanh nhẹn mở miệng: “Em, Lưu Tinh, Kinh Vân, đến Tô Mạch Trần cũng bị gọi đến, tất cả đều đợi ở bên ngoài đang chờ chủ tử.”
Vừa nghĩ tới thời gian một nén hương ….. Vân Tiếu lập tức nhanh chóng khác thường nhảy xuống giường, công phu bà bà quá lợi hại, nếu như bà ra tay thì bản thân mình không có cách nào đối phó được, cho nên biết điều một chút nghe lời mới là tốt, không cần nghi ngờ lời của bà, thêm nữa nàng cũng muốn nhìn xem bà bà muốn làm cái gì.
Uyển Uyển đã sớm chuẩn bị nước rửa mặt, hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.
Dưới thềm đá ngoài phòng, quả nhiên thấy Lưu Tinh và Kinh Vân đứng đó, còn có Tô Mạch Trần, ba người bọn họ đều không rõ mà nhìn bà bà, cho đến khi Vân Tiếu cùng Uyển Uyển xuất hiện, bà bà trầm mặt quát: “Đều đứng thẳng.”
Mấy người lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng hàng.
Lúc này, bà bà cũng dịu mặt đi vài phần, thản nhiên mở miệng.
“Mạng ta đây là các ngươi cứu, có ân tất báo, người giang hồ trọng đạo lý này, cho nên ta thiếu nợ ân tình của các ngươi, cần phải trả ơn các ngươi”.
Vân Tiếu cùng Uyển Uyển vừa nghe, thì ra là chuyện này, vội vàng mở miệng: “Bà bà, không cần.”
Bà đã tặng cho các nàng một đôi mặt nạ da dê quý báu, mặt nạ kia cho dù có ngàn vàng cũng khó mà mua được, tuyệt đối là bảo bối hàng thật giá thật.
“Lúc ta nói chuyện thì không được phép tùy tiện mở miệng”.
Sắc mặt bà tối sầm lại mấy phần, Vân Tiếu cùng Uyển Uyển vội vàng câm miệng. Loại thời điểm này, ai cũng không muốn chọc bà không vui, hiếm khi có được buổi sáng thích thú như hôm nay, làm chút gì đó cũng hay, cho nên hay là cứ để tùy ý bà đi, chỉ là không biết bà muốn làm cái gì?
“Dạ.”
Bà bà thấy Vân Tiếu và Uyển Uyển biết điều ngoan ngoãn đứng đó, lúc này mới nói tiếp.
“Nhưng là lão bà tử ta đây không có tiền tài hay tài bảo gì khác, chỉ có một thân bản lĩnh, chỉ dạy các ngươi.”
Bà bà nói vậy khiến Vân Tiếu vô cùng kinh ngạc, những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm, nói nửa ngày hóa ra bà ấy muốn dạy võ công cho bọn họ. Lưu Tinh và Kinh Vân đã có thân thủ rất tốt, vội lắc đầu trầm giọng nói: “Bà bà, không cần đâu”.
Bà bà trầm mặt, mất hứng mở miệng: “Các ngươi cho rằng bản lĩnh mình cao cường, nên mới coi thường bà già như ta đây phải không”.
Vân Tiếu nghe vậy biết bà bà không vui, vội lên tiếng quát: “Câm miệng, nghe bà bà nói”.
Hai người không dám nói cái gì nữa, bà bà vẻ mặt âm trầm tiếp tục nói.
“Chẳng qua, ta cũng không phải đem tất cả võ học trên người dạy cho một người, nhưng các con cũng có thể lựa chọn thứ muốn học, như vậy võ công của ta mới có chỗ hữu ích, cũng coi như là báo đáp các con”.
Bà vừa dứt lời, Vân Tiếu trong lòng nặng nề, nàng biết bà chưa từng vứt bỏ ý niệm báo thù, bà nhất định là muốn quay về Đinh phủ, giết Đinh Hạo Văn và kỹ nữ thanh lâu kia. Bà lần này hẳn là quyết tâm liều mạng, cho nên mới nghĩ muốn đem võ học trên người truyền dạy cho người khác, mặt khác muốn báo đáp ân tình của các nàng, lại là người tự do tự tại không gì níu kéo.
Nghĩ đến dụng tâm này của bà, ánh mắt Vân Tiếu bỗng cảm thấy cay cay bao phủ một tầng sương mù, bà bà thật là khổ. Vài người bọn họ đều không lên tiếng, chỉ có Tô Mạch Trần cảm thấy mơ hồ, nhưng thấy biểu cảm của mọi người nặng nề như vậy cũng không dám có biểu hiện gì.
Bà bà thấy không khí có chút yên lặng, đã sớm bớt giận mà tiếp tục mở miệng: “Thực ra bà già ta đây cũng chỉ là phận nữ lưu, nhưng bản thân cũng tinh thông vài thứ”.
“Bà bà cứ nói”.
Mấy người bọn họ đồng thời mở miệng, cung kính mà tôn trọng.
“Thứ nhất, thuật dịch dung, loại thuật dịch dung này là một loại công phu, không phải mặt nạ, mà là mượn võ công, thậm chí dáng người cũng có thể dịch dung thành nhiều loại người. Thứ hai, Thập Lục Bộ Xuyên Vân, đây là một loại khinh công, không được như Đạp Tuyết Vô Ngân, nhưng cũng không kém mấy phần. Thứ ba, Bích Vân kiếm, loại kiếm pháp này nhất định phải dốc lòng học tập, không nói đến việc bình thiên hạ nhưng bảo vệ bản thân là không thành vấn đề. Thứ tư, âm sát, đây là cầm pháp, loại đàn này rất dễ mê hoặc lòng người, có điều tốt nhất không nên sử dụng nhiều”.
Bà bà nói xong, liền dừng lại nhìn mọi người.
Tất cả mọi người đều rung động, không ngờ bà bà lại biết nhiều thứ như vậy. Vân Tiếu cùng Uyển Uyển không khỏi nghĩ tới buổi tối bà bị hạ độc, nếu như không phải Đinh Hạo Văn bỉ ổi hạ độc, chỉ sợ chưa chắc đã đánh thắng được bà, cũng sẽ không có cuộc gặp gỡ hôm nay với bà.
Lưu Tinh và Kinh Vân suy nghĩ một hồi, cũng là người lên tiếng đầu tiên, bọn họ không hứng thú với võ công nhiều lắm, nhưng lại rất hứng thú với Thuật Dịch Dung. Bởi vì, bọn họ gần đây hoạt động không được tiện, tên Thượng Quan Vương gia kia đã gặp bọn họ, nếu bọn họ mạo muội hoạt động ở kinh thành tất sẽ khiến hắn chú ý, sẽ mang tới phiền toái cho chủ tử, vậy nên học thuật dịch dung là tốt nhất, dễ hành sự.
“Bà bà, chúng tôi muốn học thuật dịch dung”. Lưu Tinh và Kinh Vân đồng thời mở miệng.
Tô Mạch Trần hai mắt tỏa sáng, không khỏi hăng hái nhìn chằm chằm bà bà, không ngờ hôm nay lại có được cơ hội như vậy, nguyện vọng lớn nhất của cậu là không bị người ta bắt nạt nữa, cũng vội lên tiếng.
“Bà bà, cháu muốn học Bích Vân kiếm pháp”.
Uyển Uyễn bên cạnh cũng vui mừng, nàng không muốn học võ công gì mà chỉ muốn học đàn. Nàng nhớ có lần chủ tử nói muốn nghe đàn, nhưng cả nàng và chủ tử đều không biết đàn, bây giờ có cơ hội tốt thì nàng sẽ học, sau này có thể đánh đàn cho chủ tử nghe.
“Bà bà, cháu muốn học đàn”.
Bà bà không nói chuyện, mà nhìn về phía Vân Tiếu vẫn không nói gì. Vân Tiếu cũng đang suy nghĩ thật kỹ một lượt, cuối cùng cho rằng mình không thể học được những thứ kia, vì sao chứ, bởi vì thường thì luyện võ phải luyện từ nhỏ, nàng đã lớn người như thế này, xương cốt đều cứng, muốn tập võ sợ là mất rất nhiều thời gian, nhất định là sẽ mệt muốn chết, trực giác mách bảo nàng lắc đầu.
“Bà bà, cháu không học”.
Nàng vừa dứt lời ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, trong đó có ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của bà bà, vẻ mặt không cho phép cự tuyệt, sải bước tới trước mặt Vân Tiếu.
“Chẳng lẽ luôn trông cậy vào người khác bảo vệ mình, ít nhất cũng phải biết tự bảo vệ mình, như vậy đi, con hãy học Thập Lục Bộ Xuyên Vân, đây là một môn khinh công, ít nhất chạy trốn cũng dễ hơn”.
Cái này gọi là gì chứ, Vân Tiếu nói thầm, cái gì mà chạy trốn cũng dễ hơn, nàng cũng không có thảm hại như vậy được không, chẳng qua lời bà bà nói cũng có lý, vậy thì học khinh công đi.
“Được, vậy thì học khinh công đi”.
“Mặt khác cùng học đàn với Uyển Uyển”.
“A”. Vân Tiếu kêu lên, những người khác đều học giống nhau, nàng học hai loại, không phải càng mệt muốn chết sao. Nếu Uyển Uyển đã học đàn, về sau có người đánh là được rồi.
“Không phải mỗi người học một loại sao? Vì sao cháu phải học hai loại?”
“Bởi vì ta nợ con nhiều nhất, cho nên con sẽ học hai loại”.
Bà bà tự cho là đúng mở miệng, mọi người hiểu rõ, đúng vậy, nếu như không phải chủ tử, bọn họ sao có thể nghĩ tới chuyện đi cứu bà bà, cho nên cách nói của bà bà không hề sai.
Chẳng qua bà lại nói thêm một câu: “Tay con và tay Uyển Uyển giống nhau, tinh tế linh hoạt, là bàn tay thích hợp đánh đàn”.
Nếu như không phải nàng thích hợp đánh đàn, bà cũng sẽ không để nàng học. Đàn không phải ai muốn học đều được, phải có thiên phú, còn phải có đôi bàn tay đánh đàn, có người sinh ra đã có duyên với đàn, có người cố gắng mười năm cũng không thể bằng người có duyên học một năm, bà thấy hai người này thích hợp học âm sát.
Tay đánh đàn sao? Vân Tiếu và Uyển Uyển đồng thời giơ tay mình ra, cẩn thận nhìn, tinh tế mà thon dài, đầu ngón tay tinh tế, thật ra rất dễ nhìn, về phần có thích hợp đánh đàn hay không thì các nàng không nhìn ra.
Lúc này bà bà đã nghiêm túc mở miệng: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, hiện tại đi ăn cơm, từ giờ dần* ngày mai bắt đầu luyện tập”.
*Giờ dần: 3h-5h sáng
“Giờ dần”.
Tất cả mọi người đồng thanh kêu lên, nhất là Vân Tiếu, tiếng kêu kia đúng là tràn đầy không cam. Nàng xuyên tới cổ đại đến nay, vẫn luôn quen ở như trong hoàng cung ăn ngon ngủ kỹ, có khi nào dậy sớm như vậy chứ, khổ thật rồi.
Người thứ hai chính là Tô Mạch Trần, từ khi tỷ tỷ để lại bạc cậu cũng không đi trộm nữa, gần đây đều nhàn nhã ngày ngày ngủ đến khi mặt trời lên tới đỉnh, hiện tại lại bắt dậy từ giờ dần thật sự là muốn mạng cậu mà.
Ngẩng đầu lên thì bà bà đã sớm rời đi, chỉ còn lại vài người bọn họ. Vân Tiếu vừa định thần lại liền hạ quyết tâm, nếu bà bà thực sự muốn dạy cho bọn họ thì bọn họ phải học thật tốt.
“Được rồi, mọi người phải chăm học đừng lãng phí ý tốt của bà bà, nếu đã học thì phải học thật tốt, nếu không thì đừng có học nữa”.
“Dạ”. Mọi người đều đồng thanh, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng đều hạ quyết tâm.
Ngày đầu tiên tại Tô phủ.
Uyển Uyển tự mình tuyển chọn ba bốn người làm, hai gia đinh, hai người phụ trách việc vặt trong phòng bếp, bởi vì có nhiều người ăn cơm như vậy tổng không thể để một người làm hết, hai người khác quét dọn nhà cửa, hai gia đinh kia phụ trách phần cây cảnh, không cần phải xa hoa quý báu chỉ cần trong phủ xanh tươi một chút.
Vân Tiếu và Uyển Uyển sắp xếp lại Trầm Hương viện, Lưu Tinh và Kinh Vân dọn cỏ dại trong sân, Tô Mạch Trần thì phụ trach mua đồ ăn, bởi vì sau này mọi người muốn toàn tâm toàn ý học tập võ công cho nên chuẩn bị cho xong hết.
Đến tận tối muộn, mọi người đều mệt không thở nổi, ăn cơm cơm thơm, uống nước nước ngọt.
Sau khi ăn uống no đủ, tất cả mọi người ngồi ở hành lang nói chuyện phiếm, tất cả đều còn trẻ cho nên khi nói chuyện không câu nệ gì. Ngay cả Lưu Tinh và Kinh Vân ở trước mặt chủ tử cũng tự do tự tại , bọn họ chưa từng nghĩ tới trường hợp này, trong lòng đều cảm thấy ấm áp.
Ánh trăng trong vắt, những cánh hoa đào bay lả tả trong gió.
Trong sân ngôi nhà bên cạnh có trồng vài cây đào, hiện tại là thời kỳ rụng hoa, vẫn còn một chút hương thơm cuối cùng vương vấn trong không khí.
Mọi người đều cảm thấy thoải mái, nhìn bầu trời đêm đẹp đẽ thật sự là vui vẻ, có điều khi mọi người ngừng tán gẫu một lúc liền nghe thấy mội giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía thềm đá.
“Đừng quên chuyện giờ dần ngày mai”.
Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người liền giải tán, hiện tại không ngủ còn đợi đến khi nào, giờ dần ngày mai phải dậy, hiện tại còn nói chuyện phiếm mai dậy được sao? Nếu như muốn học tập thật sự thì không được phép nơi lỏng.
Trong nháy mắt hành lanh không một bóng người, chỉ để lại những bóng áo lướt đi.
Một người đứng trên hành lang khẽ mỉm cười, hiếm khi trong lòng lại thấy thoải mái như vậy, những đứa nhỏ này khiến người ta không thích cũng thật khó, bọn chúng rất đáng yêu, ở cùng chúng sau này sẽ không còn phải đau buồn nhiều. Nhất là Vân Tiếu, thật đúng là một nha đầu thấu hiểu lòng người, nếu có duyên, bà sẽ luôn ở lại bên cạnh chúng, chỉ là sống chết còn chưa rõ.
Ngửa đầu nhìn trời, ánh trăng trong trời đêm sáng như gương, ánh sáng bức người.
Trên đời không có việc gì là tuyệt đối, nếu như không phải xảy ra chuyện kia thì bà sao có thể gặp những đứa nhỏ đáng yêu này chứ, cho nên mất đi có lẽ đau, nhưng may mắn bà còn sống, bà lặng yên xoay người về phòng
Giờ dần, mấy người đúng giờ dậy, đương nhiên cũng có người lại giường, nhưng cũng bị kéo dậy, người kia chính là Vân Tiếu. Vân đại tiểu thư ôm chặt lấy chăn, lại bị xách treo trên không thêm một lần, lại kêu to một lần nữa, sau đó vẻ mặt xanh xao rời giường.
Thập Lục Bộ Xuyên Vân, ban đầu phải đứng trên cọc hoa mai đi lại, khi bà bà làm mẫu, bộ pháp kia quả thật là tao nhã đẹp mắt, nhưng khi thực sự đứng lên lại hoa cả mắt, khiến người nhìn đầu váng mắt hoa.
Vân Tiếu vẻ mặt đau khổ đứng trên cọc hoa mai, cọc kia cao cỡ nửa người, mà nàng run rẩy bước từng bước, lung lay trên cọc đến nửa ngày sau mới đứng vững được. Sau đó nhờ quần áo rộng mà khuất chân, nàng bày ra dáng vẻ ta không vào địa ngục thì ai vào, bỗng một nhành liễu từ trong không trung quất vào bắp chân nàng, đau quá mà phải tiếp tục chuyển sang một cọc hoa mai khác, từ đây bắt đầu gian khổ tập luyện.
Mà Lưu Tinh và Kinh Vân bởi đã có võ công bất phàm, cho nên học thuật dịch dung với bọn họ vô cùng dễ dàng, chỉ cần bà bà dạy bọn họ những điều căn bản, sau đó thì bọn họ tự tập luyện.
Bà Bà lại đến dạy Bích Vân kiếm pháp cho Tô Mạch Trần, bởi vì không có kiếm nên phải dùng cành liễu thay thế, bà cũng chỉ làm mẫu một lần sau đó để hắn tự tập luyện. Uyển Uyển mới là người xui xẻo nhất, cho đến lúc này nàng mới phát hiện ra là không có đàn, không có đàn thì học thế nào, bởi vậy bà bà đành dạy nàng những điều cơ bản trước.
Bóng đêm lạnh lẽo mà ấm áp, mọi người tập luyện dưới ánh trăng, bóng người lờ mờ dưới ánh trăng.
Ngày ngày trôi qua gian khổ mà ấm áp, mọi người cũng phát hiện ra trong quá trình dạy bọn họ thì tâm trạng bà bà cũng đã tốt hơn nhiều, điều này khiến mọi người đều vui mừng, chỉ cần tâm trạng bà bà tốt hơn, bọn họ có ăn chút mệt cũng cam tâm tình nguyện.
Nửa tháng sau.
Vẫn giờ dần, vẫn những con người đó.
Điểm khác bây giờ là bầu trời quang đãng, trăng non mang ánh sáng bàng bạc, trong trẻo như nước.
Trên cọc hoa mai, một bóng dáng nhẹ nhàng bước qua bước lại, tay áo bay bay, những sợi tóc cũng theo đó khẽ lay động tựa như con chim lướt bay, y bào trắng cũng phất phơ trong gió.
Bỗng nhiên, tiếng đàn bang lên giữa khung cảnh yên tĩnh, lướt qua mặt nước dưới bóng trăng, còn vương lại những âm luật quen thuộc.
Một bóng người khác bắt lấy một cành đào, thả người lùi lại, ánh trăng như tô điểm thêm sự mộng ảo cho những đường quyền sắc bén.
Sáng tinh mơ, khi những tia nắng đầu tiên mới ló lên từ đằng đông, chim chóc bắt đầu bay đi kiếm ăn, làn sương mỏng dần tan.
Người thu tay, người nhảy xuống khỏi cọc hoa mai, người thu đàn, hành động lưu loát chỉnh tề.
Mặt ai cũng đỏ au giống như những quả đào chin nhưng khóe môi lại là những nụ cười nhẹ, bình thản nhìn bà bà đang đi đến. Bà bà thần thái an tường, ống tay áo nhẹ lay động, tưởng như đứng rất xa nhưng ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Nửa tháng qua, mọi người đã bước đầu nhập môn, tiếp theo là quá trình cần phải dốc sức tu luyện, hãy nhớ tâm phải luôn thanh thản, sau này tu vi của từng người thế nào là do chính bản thân tự đạt được, đã nhớ chưa?”
“Dạ, bà bà”.
Vân Tiếu là người đáp đầu tiền, vừa đáp còn vừa lau mồ hôi, mấy ngày nay nàng thấy thân mình mình đã nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều. Có điều đây mới chỉ là bước nhập môn của Mặc Vân Thập Lục bộ, nghe bà bà nói, từ ngày mai phải đeo thêm bao cát vào chân để luyện thập, có như vậy sau này thân thể mới nhẹ như chim yến được.
Bà bà vừa lòng cười, lúc này, có hai ma ma đi đến, một người mặt lạnh lùng, một người cười tủm tỉm mở miệng.
“Các chủ tử, đã đến giờ dùng bữa”.
Vân Tiếu nhíu mày, hậu viện này không cho phép hạ nhân đi vào, sao hai người này lại đến đây.
Uyển Uyển cũng nghĩ vậy: “Các ngươi to gan thật, ai cho phép các ngươi vào đây, nhanh đi ra, sau này không được cho ai bước vào”.
Ma ma mặt mày hớn hở kia không nhịn được mà phì cười, vì thế lập tức lộ nguyên hình, chính là Kinh Vân dịch dung thành, người còn lại không ai khác chính là Lưu Tinh.
Không ngờ họ đã luyện dịch dung đến trình độ này, có điều bà bà không hề vừa lòng, lập tức bước đến, quan sát một hồi rồi mở miệng trách móc.
“Nhìn đi, một người quá mức lạnh lùng, một người quá cợt nhả, hơn nữa dáng đi thẳng tắp không hợp lý, ngay cả giọng nói cũng lộ đầy sợ hở”.
Lưu Tinh và Kinh Vân nghe vậy, nhanh chóng cúi đầu ngoan ngoan nghe dạy bảo.
Thật ra đám Vân Tiếu với Uyển Uyển nhìn vậy đã tương đối bội phục rồi, trong thời gian ngắn vậy mà học được thế là không tồi, còn hơn họ, hơn nhiều lắm, đương nhiên là do hai người kia đã có sẵn công phu trong người.
Nhưng bà bà hiển nhiên không hài lòng, bởi vì đối với những người thân thủ bất phàm như họ, chỉ làm được vậy hiển nhiên là do không chuyên tâm học tập, vì vậy sắc mặt bà lạnh lùng, Lưu Tinh và Tinh Vân không dám hé răng nửa câu.
“Được rồi, giải tán đi”.
Bà bà nói xong quay đầu đi, bà vừa đi khỏi, Tô Mạch Trần lập tức hóa thân thành khỉ nhảy qua ôm Kinh Vân mà không ngừng khen.
“Má ơi, thật giỏi á, giống hệt ma ma ở phòng bếp luôn”.
Kinh Vân nghe cậu nói vậy, tâm tình vừa bị đả kích cũng khôi phục không ít, mặt mày hớn hở, lại đóng giả vẻ mặt của ma ma kia, Vân Tiếu đi đến, nghiêng đầu nhìn nửa ngày, bỏ lại một câu.
“Thật xấu”. Rồi dẫn Uyển Uyển đi.
Lần này đã hoàn toàn đả kích tự tin của Kinh Vân. Kinh Vân nhìn chằm chằm theo bóng chủ tử, biểu tình mếu máo chực khóc. Tô Mạch Trần thấy vậy đau lòng, ôm Kinh Vân kêu huynh đệ huynh đệ, trấn an tâm hồn hắn, cuối cùng người này còn tỏ ra khó hiểu.
“Chủ tử bảo ta trang điểm xấu hay là dịch dung xấu nhỉ”.
Thấy hắn như vậy, Tô Mạch Trần vỡ lẽ mình đã bị lừa, mặt mày tối sầm sút cho hắn một cước, hùng hùng hổ hổ kêu.
“Đi chết đi”.
Thật uổng phí lòng tốt của cậu, còn chuẩn bị một đống lời lẽ an ủi, kết quả lão già này chính là tên thần kinh, Tô Mạch Trần giận giữ, từ nay về sau sẽ tuyệt giao với thằng nhóc này, đương nhiên cậu sẽ không thừa nhận đã từng lén lút tuyệt giao ở trong lòng vài lần rồi.
Hậu viện, lá thông bị gió thổi bay xuống tạo nên một bức tranh thật đẹp.
Lưu Tinh mặt không biểu tình sải bước rời đi, lúc đi qua Kinh Vân cũng ném lại một câu.
“Ghê tởm”.
Kết quả, Kinh Vân công tử thành người gặp người khnh, hoa gặp hoa ghét, hừ, uổng công hắn dậy sớm, có đáng ghét đến vậy sao? Không vừa mắt đến thế à? Không phải chr là học được chút ít thuật dịch dung thôi sao, mới bị bà bà mắng, đám người kia còn… ghen tị, đúng, nhất định là ghen tị mình, nghĩ vậy, đại công tử Kinh Vân lại mặt mày hớn hở đi ăn sáng.
Cơm nước xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.
Vân Tiếu nằm đọc sách trên nhuyễn tháp, gió nhẹ thôi đến làm tấm màn trắng bay bay, không khí mát mẻ thoải mái.
Uyển Uyển ngồi bên ngoài đánh đàn, cây đàn này mua ở cửa hàng nhạc khí, cũng không tệ, tuy kém đàn cổ của nàng nhiều, nhưng Uyển Uyển mới nhập môn, dù có là đàn siêu tốt cũng vô dụng. Cơ mà nha đầu này siêng năng hết mức, không như nàng, giờ này mới biết gảy gảy một chút.
Khung cảnh thật êm ả, nhưng một loạt tiếng bước chân đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
Tô Mạch Trần chạy vụt đến chỗ Uyển Uyển, vừa thở gấp vừa nói.
“Tỷ tỷ, không xong rồi, bà… “
Vân Tiếu cả kinh, ném sách bật dậy, bên ngoài phòng, dây đàn bỗng đứt, Uyển Uyển cũng bật dậy chạy vào trong.
“Chủ tử…”
Mấy ngày nay chuyên tâm luyện võ, nàng vô tình quên mất bệnh của bà bà, giờ nghe Mạch Trần nói vậy, sắc mặt trắng bệch. Hai chị em từ nhỏ không cha không mẹ, do một tay bà nuôi lớn, bà chính là thân nhân duy nhất của họ, nếu bà có mệnh hệ gì… Uyển Uyển và Tô Mạch Trần không dám nghĩ tiếp.
“Mang hòm thuốc theo”.
Vân Tiếu bình tĩnh nói, Tô Mạch Trần chạy qua bê hòm thuốc, theo sát nàng đi ra ngoài.
Chỗ của Tô bà bà cách Trầm Hương viện khá xa, ba người tuy đã chạy rất nhanh những vẫn phải một nén hương sau mới tới. Qua đó có thể thấy Tô phủ rất rộng, hành lang cột đình, tuy một số đã cũ kĩ nhưng vẫn còn tồn tại.
Đến khi họ đến nơi, bên trong đã có vài người, có vị bà bà dạy võ của các nàng, Lưu Tinh và Kinh Vân, không ngờ họ lại đến trước. Mấy người đứng trước giường, chiếc giường này cũng có vẻ cũ kĩ, sơn màu đỏ giờ đã loang lổ chỗ hồng chỗ trắng, trông thật tiêu điều.
Vân Tiếu từng bảo Uyển Uyển đổi giường khác cho bà nhưng bà không muốn, bà nói, chiếc giường này đã theo bà vài chục năm, giống như người thân vậy, bà muốn nó theo mình đến hết cuộc đời.
Hện giờ bà yên lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhưng cũng có vẻ an bình, ánh mắt dịu dàng nhìn mọi người xung quanh, bà không ngờ khi mình sắp chết lại có nhiều người ở cạnh đến vậy, không hề cô đơn như bà đã nghĩ, mà Uyển Uyển và Mạch Trần cũng đều có nơi nương tựa, nhiều năm chống đỡ của bà cũng chỉ đợi đến giờ khắc này.
Vân Tiếu vừa đến, mọi người đã tách ra một chỗ cho nàng, Uyển Uyển và Tô Mạch Trần nghẹn ngào nói.
“Bà, sẽ không có việc gì, bà sẽ không sao cả”.
Vân Tiếu lập tức cầm tay bà bắt mạch, trên gương mặt điềm tĩnh hiện lên vẻ khó coi, kiểm tra vành mắt của bà rồi đến đầu lưỡi, cuối cùng nàng lắc đầu, nhẹ nhàng đứng dậy.
Uyển Uyển và Tô Mạch Trần thấy nàng như vậy, điên cuồng chạy đến, khóc nức nở.
Mọi người có mặt không ai không đổ lệ, Vân Tiếu vốn đứng ngoài vòng người cũng không nhịn được hồng hốc mắt, thật ra bệnh của bà đã sớm rất nặng, bệnh này nếu người bình thường mắt phải đã sớm không trụ được rồi, Bà đã chống đỡ tới hôm nay, có thể thấy được sự kiên cường của bà, nhớ buổi tối đầu tiên nàng đến, bà đứng dưới ánh trăng, gương mặt vui vẻ, tinh thần hưng phấn, giống như một vị thần vậy, hiện giờ vì thấy Uyển Uyển và Mạch Trần đều có tương lai rõ ràng, cho nên chút hơi cuối cùng cũng không chống nổi nữa.
Tô bà bà thở phì phò, đưa tay xoa đầu Uyển Uyển và Mạch Trần, chậm rãi dặn dò.
“Uyển Uyển, Mạch Trần, đừng buồn, bà vốn nghĩ sẽ chết đi trong lạnh lẽo, chết cũng không nhắm mắt, nhưng giờ thấy các con có cuộc sống tốt như vậy, bà cũng yêu tâm, sau này hãy sống thật tốt, bà sẽ ở trên trời dõi theo các con”.
Uyển Uyển và Tô Mạch Trần nghe vậy lại càng khóc lớn, lúc này, Tô bà bà vươn tay quờ quạng xung quanh: “Tiếu Nhi, Tiếu Nhi”.
Mọi người đều biết Vân Tiếu là nữ hài tử, cho nên bà vẫn luôn coi nàng là đứa trẻ, gọi nàng là Tiếu Nhi.
Vân Tiếu lập tức đi tới, vươn tay nắm lấy tay bà.
“Tiếu Nhi, ta biết cháu là đứa trẻ tốt, Uyển Uyển có cháu che chở, ta đi cũng an lòng, Tiếu Nhi, giúp ta chăm sóc chúng, được không? Nơi này cũng là nhà của Tiếu Nhi, về sau các cháu hãy thương yêu đùm bọc lẫn nhau”.
Mắt bà ngấn nước, từ từ lăn xuống hai bên, bà nhìn tất cả mọi người xung quanh một lần, cuối cùng dừng lại ở bà bà tóc bạc, vươn tay nắm lấy tay bà.
“Chúng cũng là cháu của bà, hãy quên thù hận đi”.
Không ngờ Tô bà bà lại tinh ý như vậy, có thể nhận ra được sự hận thù trong lòng bà bà tóc bạc.
Bà nói xong câu đó, hơi sức trút hết, vốn nghĩ sẽ chết không nhắm mắt, nhưng giờ lại có thể bình thản ra đi, bởi vì Uyển Uyển và Mạch Trần của bà đã trưởng thành, có người có thể làm chỗ dựa cho bọn họ, đây là chuyện làm bà yên tâm nhất.
Cánh tay vô lực hạ xuống, đôi mắt từ từ nhắm lại, trên môi vẫn còn vươn nụ cười, giống như đang yên giấc.
Uyển Uyển và Mạch Trần khóc rống, ra sức lay vai bà, nhớ lại những năm tháng bà bà chăm sóc, dạy dỗ họ.
Nơi này chính là nhà của các con, dù chúng ta có nghèo đến đâu cũng không thể bán nơi này, bởi vì còn nó, dù Khất Nhi và Cẩu Nhi đi xa đến đâu, bà cũng sẽ ở đây, đợi các con trở về nhà.
Vì vậy dù rất nghèo nhưng bà vẫn không hề nghĩ đến việc bán nơi này, nếu biết bà bà mắc bệnh, dù họ có bán căn nhà này cũng sẽ không chớp mắt, vì có bà mới là có nhà.
Trong phòng tang thương.
Vân Tiếu đi đến, vươn tay ôm lấy Uyển Uyển và Mạch Trần, chậm rãi nói: “Đừng buồn, bà đi rất yên lòng, hai đứa là điều khiến bà lo nhất, hiện giờ bà đã được an tâm, thật ra bệnh của bà sớm đã rất nặng rất nặng, nếu không phải cố gắng trụ được đến giờ, e là đã sớm ra đi rồi, bà nhất định rất mệt rất mệt, cho nên giờ hãy để là yên bình ra đi”.
Tô bà bà qua đời.
Vân Tiếu và Uyển Uyển an táng bà, nhà họ Tô cũng không có thân thích gì, chỉ có mấy người họ cúi đầu trước bia mộ bà, cả đời long đong, cuối cùng cũng được an tâm ra đi, cũng coi như một sự an ủi.
Trong phủ, thiếu đi tiếng cười của Uyển Uyển và Mạch Trần, thật sự rất lạnh, hai chị em vẫn ở lì trong phòng bà, ai gọi cũng không ra.
Vân Tiếu cũng kệ bọn họ, nàng vẫn như trước thức dậy luyện công lúc giờ dần, giờ trên vai giống như nặng hơn, đó là trọng trách Tô bà bà giao choi nàng, nếu nàng đã đồng ý chăm sóc Uyển Uyển và Mạch Trần, vậy nàng nhất định sẽ làm được, ít nhất nếu mạnh hơn một chút, sẽ có thể bảo vệ được những người bên cạnh, nàng không thể luôn trông cậy vào sự bảo vệ của người khác.
Cho nên hiện giờ nàng rất tự giác dậy đúng giờ luyện tập môn khinh công Mặc Vân Thập Lục bộ, khi nhàn nhã thì luyện đàn, không hề lười biếng.
Bà bà tóc bạc thấy nàng luyện tập, đôi mắt ngày càng sáng, thần tình vui mừng.
Bảy ngày sau, Uyển Uyển và Mạch Trần bước ra từ phòng Tô bà bà, người gầy dộc đi, nhưng tâm trạng cũng đã ổn định lại.
Lúc bà ra đi lo lắng nhất là bọn họ, vậy bọn họ nhất định sẽ không để bà không an tâm, cho nên từ nay bọn họ sẽ chăm chỉ luyện võ, không để bất kì ai bắt nạt được họ.
Vân Tiếu thấy vậy, lòng cũng xót xa, vỗ vỗ vai hai người.
“Đừng buồn, hai em còn có chúng ta mà”.
Đúng vậy, may rằng còn có bọn họ, nếu không hai người cũng không biết có thể vượt qua thế nào, hơn nữa lúc bà đi cũng có nhiều người bên cạnh, cũng thấy ấm áp phần nào.
“Dạ”.
Mấy người tiếp tục ở trong Tô phủ, không ngừng luyện công, trình độ thăng tiến nhanh chóng, dù không phải xuất thần nhập hóa nhưng cũng học được bảy tám phần do bà bà dạy. Bà bà cũng rất vừa lòng, hơn nữa bà cũng luyện lại được võ công lúc trước, dù không bằng khi xưa, nhưng đối phó với tên khốn kiếp Đinh Hạo Văn thì cũng đủ sức. Ở rất nhiều mặt, do có bà bà giúp sự nên tên Đinh Hạo Văn kia mới có thể thuận lời ngồi lên ngôi vị minh chủ võ lâm được người người kính trọng, ai nghĩ đến hắn là một kẻ tệ bạc như vậy.
Giờ ngọ trong một ngày của ba tháng sau.
Bà bà gọi mọi người vào phòng khách, sắc mặt nghiêm nghị nói.
“Bọn nhỏ, thứ nên học các ngươi cũng học xong rồi, luyện võ không phải chuyện một hai ngày, phải nhớ kĩ, về sao không được lười biếng, không được để thua kém bất kể kẻ nào”.
“Bà bà”. Mọi người kêu lên, hiểu ý nghĩ câu nói của bà, dường như bà muốn rời khỏi, mọi người cảm thấy không nỡ, ở chung lâu như vậy, ai cũng có tình cảm, hiện giờ bà bà đi, trong viện lại càng lạnh lẽo.
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lúc nên đi thì phải đi”.
Uyển Uyển và Mạch Trần lại khóc, nhớ tới bà của mình, hiện giờ bà bà tóc bạc cũng muốn đi, trong lòng họ rất khó chịu.
“Bà bà, bà ở lại đi, còn có chúng con mà, chúng con sẽ chăm lo cho bà, bà đừng để ý tên khốn kia nữa, chắc chắn hắn sẽ gặp ác báo”.
“Nếu ta không đi, cả đời này sẽ có bóng ma trong lòng, cho nên chuyện này phải được chấm dứt”.
Bà bà đứng dậy, thật kiên định, bà quay đầu nhìn Vân Tiếu nãy giờ không nói gì, vươn tay nắm vai nàng.
“Tiếu Nhi, con là đứa trẻ tốt, tấm lòng lương thiện, ông trời sẽ đối tốt với con, con phải chăm sóc mình cho tốt, đừng quên, đằng sau còn có bọn nhỏ cần con chăm sóc”.
“Bà bà, con biết, chúng con sẽ chờ bà trở về”.
Vân Tiếu điềm tĩnh đáp, ngẩng đầu nhìn Kinh Vân, trầm giọng mệnh lệnh: “Kinh Vân, ngươi cùng bà bà đến Tô thành, nhớ đừng để bà bà bị thương”.
“Rõ, chủ tử”.
Kinh Vân nghe lệnh, bà bà lại không đồng ý, nhưng một khi Vân Tiếu đã quyết làm chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, đừng thấy nàng bình thường luôn cười tủm tỉm ngọt ngào đáng yêu mà coi thường, chỉ có người của nàng mới biết, nàng đã quyết, không ai làm trái được.
Bà bà đành mặc kệ, cuối cùng Kinh Vân cùng bà bà quay về Tô thành, mọi người cũng yên tâm hơn. Trước khi đi Vân Tiếu còn đưa cho bà rất nhiều dược, độc dược này, giải dược này, cần gì có đó, một đống bình bình lọ lọ lớn, cuối cùng bà bà cũng sinh ra ý nghĩ, chỉ cần báo thù xong, bà lập tức sẽ trở về ở với bọn nhỏ này.
Sau khi bà bà đi rồi, mọi người lại tiếp tục hăng say luyện võ.
Tập võ không phải chuyện nhất thời mà là cả một quá trình tích lũy, mà hiện tại các nàng không thể cứ ăn không ngồi rồi, phải tìm việc làm.
Cho nên Vân Tiếu tập hợp mọi người, quyết định hướng đi sau này.
Đầu tiên để Mạch Trần mở một tửu lâu, mục đích là để tìm hiểu tin tức.
Mặc khác sẽ mở một y quán, nhằm phục vũ những người giống Tô bà bà, nếu không có tiền, có thể đến đây chưa bệnh, không nhất thiết phải trả tiền, chỉ cần có duyên nhất định sẽ được chữa trị. Đương nhiên không phải trộm cưới đầu đường cũng có thể chạy tới chữa bệnh được, người như vậy, đừng nói ngàn vàng, ít ra phải mấy chục ngàn lượng vàng nàng mới chữa cho.
Vì đã định ra hướng đi, Vân Tiếu và Uyển Uyển dịch dung đi tìm nơi thuê đất dùng làm y quán.
Mạch Trần và Lưu Tinh đi tìm nơi mở tửu lâu, hai nhóm người phân nhau hành động.
Lớp dịch dung bằng mặt nạ da dê này thật là báu vậy, mỏng như cánh ve, căn bản không ai phát hiện ra đây là mặt nạ, trắng nõn mềm mại vô cùng, Vân Tiếu biến thành một thiếu niên tuấn mĩ, vừa không phải Vân Tiếu, cũng không phải Phượng Quan, mà là Lãnh Nguyệt công tử, Uyển Uyển trở thành tỳ nữ Ngọc Uyển. . . . . Đây là lần đầu tiên các nàng xuất hiện ở Yên Kinh sau khi trở lại, ngồi trên xe ngựa xa hoa dạo quanh các phố, vẫn chưa tìm được nơi ưng ý.
Cuối cùng hai người quyết định vào tửu lâu ngồi nghỉ, dù sao chuyện thuê đất cũng không gấp.
“Đi Thấm Vũ lâu”.
Vân Tiếu nói với lái xe ngựa, đây là người mới tuyển của Tô phủ, rất quen thuộc Yên Kinh, “Dạ, công tử”.
Người lái xe ngựa này là người trung thực, vừa nghe thấy chủ tử nói lập tức đáp rồi điều khiển xe quay lại ngã tư phồn hoa nhất Yên Kinh, dừng lại trước cửa Thấm Vũ lâu.
Giữa trưa mặt trời nắng gắt, tòa tửu lâu này càng trở nên bắt mắt, ngói lưu ly phản chiếu ánh mặt trời, chữ vàng khắc trên biển hiệu như rông bay phượng múa: Thấm Vũ lâu, từng chi tiết đều lộ vẻ xa hoa phú quý, trên biển hiệu vàng là cây tử đằng xanh biếc, vàng và xanh hòa với nhau, cao nhã không nói nên lời.
Xem ra ông chủ đứng sau nơi này là người vừa có tiền vừa có thẩm mĩ, chỉ một chiêu này đã hấp dẫn rất nhiều người.
Vân Tiếu và Uyển Uyển vừa xuống xe đã khiến mọi người xung quanh chú ý.
Thiếu niên phong lưu phóng khoáng, phong tư hơn người, lập tức thu hút mọi ánh nhìn, ngũ quan đẹp như khắc, thật sự giống một bức họa mĩ nhân, nhưng lại không dính vẻ son phấn như nữ tử, toát ra vẻ tao nhã mà tinh tế không thể diễn tả bằng lời.
Rồi lại nhìn mĩ tỳ xinh đẹp bên cạnh hắn, lại thêm không nói nên lời, da thịt trắng trẻo mịn nàng, gò má hồng hào giống như màu áo nàng mặc, tựa như một đám mây ngũ sắc, làm người ta chỉ cần nhìn là không nỡ rời mắt.
Mấy người xung quanh bắt đầu bàn tán, Vân Tiếu và Uyển Uyển điềm nhiên đi vào Thấm Vũ lâu, hiện giờ trình độ của các nàng đã lưu loát như mây bay nước chảy rồi, tao nhã hơn người, không hề có chút gượng gạo. . . .