Đáng tiếc là mặt Tiểu Hà xám lại như tro tàn, một giọt mồ hôi to từ trên trán rơi xuống, một câu cũng nói không nên lời.
Đức phi nổi giận, bước hai bước lại gần túm lấy cổ áo của nàng ta, trầm giọng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Bên trong Ngự hoa viên, vô cùng yên tĩnh, ánh trăng màu bạc bao phủ cả một vùng hoa cỏ thơm ngát, trong không khí ướt át tràn ngập cái lạnh thấu xương.
Thượng Quan Diệu ánh mắt híp lại nhìn, trong ánh mắt màu đen kia lộ ra tia nhìn thị huyết tràn ngập sát khí, ngẩng đầu lên nhìn con ngốc đang ở trên cây, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.
Được, được lắm, nếu như quả thật là quỷ kế của lão thất phu Vân Mặc kia, như vậy thì cũng đừng trách hắn đối phó với Vân gia tàn nhẫn, đến lúc đó mẫu hậu cũng không thể nói được gì, đây cũng coi như là một lời giải thích thỏa đáng với quần thần.
Vân Tiếu tuy ở trên cây chơi đếm lá, nhưng đối với tình huống bên dưới tàng cây nàng rõ như lòng bàn tay.
E rằng sau này trong hậu cung này sắp sửa nổi sóng gió, Hoàng đế làm sao mà có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy được chứ, tuy rằng hiện giờ Tiểu Hà không nói được gì nữa, nhưng nhất định là hắn có hoài nghi, còn có Đức phi kia nữa, Thái Hậu rõ ràng đã hạ ý chỉ, nhưng nàng ta lại dám kháng chỉ lén đến chỗ nàng gây phiền toái, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ là sau lưng nàng ta có người sao, chỉ e người này chính là Hoàng Thượng.
Ánh mắt Vân Tiếu tối sầm lại, được lắm, Thượng Quan Diệu, vốn dĩ ta muốn im lặng mà sống, nhưng nếu ngươi đã đến trêu chọc ta, ta cũng sẽ không ngồi một chỗ mà chờ chết đâu.
Ngự hoa viên trong đêm tối, chỉ có thanh âm khóc nức nở của Tiểu Hà, một trận gió thổi qua, lá rụng tuôn rơi xuống, giống như là tiếng gào khóc thảm thiết.
Thượng Quan Diệu sắc mặt trầm xuống quay người đi, lạnh lùng nhìn về phía Đức phi Dạ Tố Tuyết.
Loading...
“Đức phi, ngươi đang làm cái trò gì vậy, khuya khoắt không ngủ được lại tìm đến gây phiền toái với Hoàng hậu, một người ngốc như thế, làm sao mà có biến chuyển gì tốt được chứ?”
Dạ Tố Tuyết vừa nghe thấy lời trách cứ của Thượng Quan Diệu, đã sớm vội vàng giải thích: “Hoàng Thượng, thiếp thân không có, thiếp thân đã phái người đến giám thị”.
Dạ Tố Tuyết đang nói, bỗng nhiên một thanh âm cung kính vang lên: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Đức phi nương nương”.
Người này chính là tỳ nữ Nguyệt Mai bên người Dạ Tố Tuyết, mang theo đèn lồng, dẫn theo vài thái giám cùng cung nữ Chiêu Dương cung từ trong chỗ tối của ngự hoa viên đo ra.
Đức phi lập tức thúc giục : “Nguyệt Mai, nói đi, con ngốc này có phải là không ngốc đúng không”.
Trong ánh mắt Nguyệt Mai hiện lên tia bất đắc dĩ, hơi hơi lắc lắc đầu: “Nương nương, Hoàng hậu chính là một người ngốc”.
Nếu như nữ nhân này thực sự không ngốc, tâm tư nhanh nhẹn như vậy quả thực là quá lợi hại, chủ tử sao có thể động vào nàng ta được, nói không chừng ngược lại còn bởi vậy mà rước lấy phiền toái, trong lòng Nguyệt Mai hiện lên tia bất an.
Dạ Tố Tuyết vừa nghe thấy vậy, không cam lòng đem tầm mắt rời về phía Tú Tú bên cạnh Tiểu Hà, còn có Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu của Kim Hoa cung, lạnh lùng ra lệnh.
“Nói, Hoàng hậu có phải không ngốc hay không, thành thật khai ra mau, nếu như hôm nay không khai ra, nếu như để đến ngày nào đó tra ra, nữ nhân này thực sự không ngốc, những nô tài các ngươi một người cũng đừng mong giữ được mạng sống.”
Trong đêm tối lạnh lẽo, lời nói khát máu dữ tợn khiến cho Tú Tú và Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu khẽ đánh rùng mình một cái, Tiểu Hà lúc này vẫn run sợ, lúc này trong đôi mắt đen hiện lên tia nhìn hy vọng, nhìn Tú Tú.
Uyển Uyển nãy giờ vẫn lặng im không lên tiếng bỗng nhiên cúi đầu cung kính mở miệng.
“Bẩm Đức phi nương nương, Hoàng hậu bẩm sinh đã là người ngốc, đây là chuyện người trong thiên hạ đều biết.”
“Ngươi là ai?”
Đức phi nheo mắt lại đánh giá Uyển Uyển, dường như là đến tận lúc này mới để ý đến là có người lạ ở đây, không phải người trong cung , khuôn mặt lại lạ hoắc.
Uyển Uyển không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Nô tỳ là người của Vân Vương phủ, Vương gia sợ trong cung lại có người bắt nạt nương nương, cho nên mới phái nô tỳ tiến cung để hầu hạ nương nương, ngày đó Thái hậu đã hạ ý chỉ nói nương nương hồi cung, nói sẽ không để cho người nào thương tổn nương nương, không biết hiện tại ý của Đức phi nương nương là như thế nào, vậy mà lại nói một người đã ngốc hơn mười năm nay là không ngốc”.
Vân Tiếu ngồi trên cây cao, không khỏi thầm khen một tiếng.
Uyển Uyển quả nhiên là giỏi, ta không có uổng phí khi giữ ngươi lại, một chiêu đâm người không thấy máu này làm thật là tốt a, cho dù là Hoàng thượng, đối với Vân Vương phủ cùng với Thái hậu cũng phải kiêng kị vài phần.
Quả nhiên, ánh mắt Thượng Quan Diệu âm u lạnh lùng xuống, quay mình vung tay lên, lạnh lùng mở miệng.
“Hồi cung.”
“Hoàng Thượng?” Đức phi kêu lên, nàng không biết tại sao lại ra nông nỗi này, rõ ràng đã sắp đặt rất tốt rồi, nhưng cuối cùng lại trở nên thế này, trơ mắt nhìn Hoàng Thượng sắc mặt xanh mét dẫn theo một đám thái giám rời đi, mà đầu sỏ gây nên toàn bộ, chính là đứa nô tỳ đáng giận này, Dạ Tố Tuyết trong lúc tức giận nhất thời, nâng chân lên đá lên người Tiểu Hà một cước, Tiểu Hà phát ra một tiếng kêu, ngã sang một bên, Dạ Tố Tuyết vẫn chưa giải được hận, ra lệnh cho Nguyệt Mai bên cạnh.
“Kéo điêu nô này xuống đánh hai mươi gậy cho ta.”
Trong đêm tối lạnh lẽo, Tiểu Hà rốt cuộc không chống đỡ được nữa, kêu lên một tiếng, ngất đi, nhưng mà người Chiêu Dương cung cũng không có tha cho nàng ta, Nguyệt Mai vung tay lên, vài thái giám từ phía sau đi tới, xốc Tiểu Hà lên.
Tú Tú, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu lúc này sắc mặt đã trắng bệch, ngay cả thở lớn cũng không dám, Đức phi Dạ Tố Tuyết cũng không thèm quan tâm đến những người trước mắt này, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang ở trên cây kia một cái, trầm giọng ra lệnh: “Hồi cung.”
“Đức phi nương nương bãi giá hồi cung.”
Thanh âm của thái giám lại lanh lảnh vang lên, cả đám người chậm rãi rời khỏi Ngự hoa viên.
Từng trận gió thổi qua, lá cây bị cuốn rơi, giống như đàn bướm bay lượn, cuốn cả bụi đất phía dưới bay lên.
Dưới tàng cây mọi người cũng đã đứng lên, ngẩng đầu nhìn chủ tử phía trên cây, Uyển Uyển dịu dàng mở miệng: “Nương nương xuống dưới đây đi, đêm đã khuya, chúng ta trở về đi”.
Ngữ khí nàng ôn nhu làm dịu, một chút cũng không dám khinh địch, tuy Hoàng thượng và Đức phi nương nương đi rồi nhưng chỉ e trong lòng bọn họ vẫn còn bóng ma, trong cung từ nay về sau không còn được yên ổn, cho nên các nàng tốt nhất vẫn là nên cẩn thận một chút.
Vân Tiếu sao lại không biết điểm này chứ, cười ngọt ngào gật đầu.
“Được, tỷ tỷ, chúng ta trở về ngủ.”
Thân mình hướng xuống phía dưới chuẩn bị nhảy xuống, bỗng nhiên cả người trở nên lạnh lẽo, một trận gió to nổi lên, trước mắt sương mù một mảnh, bầu trời đen kịt che lại ánh mắt sáng của nàng, thân mình nàng khẽ hạ xuống cả người liền giống như được bao phủ trong một tần sương mù, thản nhiên nổi lên, cho đến tận khi đến vị trí phía trên lúc trước.
Vân Tiếu cảm thấy cả người bị kéo xuống, trong ánh mắt hiện lên tia sát khí, người nào, nội lực thật là mạnh.
“Ai?”
Yên tĩnh, không một tiếng động, nhưng mà từ bên cạnh người cũng đã xuất hiện một mùi hương, một tiếng hô hấp rất nhỏ, người này đang ở ngay cạnh bên, thân thủ thật là nhanh chóng, trong nháy mắt liền khống chế được toàn bộ, mà nàng cũng không hề có ý muốn ngồi đợi chết, không đợi người nọ đáp lời, bàn tay trắng nõn vung lên, chiếc đao màu bạc vung lên tản mát ra hàn khí thanh u, xoay tròn thành hình hoa sem, đánh về chỗ có hô hấp kia…