Trong con ngươi đen nhánh âm u của Thượng Quan Lâm hiện lên những tia sắc nhọn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Dạ Vô Quân, đáng tiếc người đối diện lại không để ý đến cũng chẳng sợ hãi, từ nãy đến giờ vẫn giữ dáng vẻ tao nhã.
Vài công tử khác trong căn phòng sang trọng lại run như cầy sấy, đứng ngồi không yên, bọn họ đều thuộc phe Vương gia, sau lưng là các gia đình có thế lực trong triều, cho nên trước mặt Thượng Quan Lâm vẫn gọi là được phép ăn nói.
Có điều nhìn thái độ làm càn của Dạ Vô Quân, những người này trừ kinh ngạc vẫn chỉ có kinh ngạc, cũng không dám nhiều lời thêm một chữ nào vào.
Ai mà không biết, Yên kinh Dạ Vô Quân luôn luôn làm việc một cách mờ ám, hơn nữa không quan tâm việc trong triều, chỉ yêu thích việc trồng hoa nuôi cỏ, nghe nói gần đây hắn phát hiện ra vài giống cây hoa ngọc lan, cánh hoa to mùi hương lại rất thơm, đang rất được hoan nghênh tại Yên kinh.
Thế nhưng thật không ngờ Lâm Vương gia lại tìm đến hắn
Chỉ có điều người này hình như không có chút phản ứng nào.
Dạ Vô Quân là cháu ruột của Thái hậu đương triều, là huynh trưởng của Đức phi nương nương đang hưởng sủng ái sâu sắc của Thánh thượng, ở Yên kinh này tuy không tham gia vào chuyện gì nhưng cũng là nhân vậy truyền kỳ, lạnh lùng xa cách lại rất bí hiểm.
“Vô Quân, ngươi biết không? Bổn vương cũng là không còn cách nào khác mới phải tìm đến ngươi, ngươi thân là người nhà chẳng lẽ không thể làm chút việc cho hoàng thất sao? Thái hậu là cô ruột của ngươi, còn Đức phi nương nương nữa, một ngày nào đó nàng ta sẽ trở thành quốc mẫu của Đông Tần, ngươi là huynh trưởng chẳng lẽ không thể làm chút chuyện vì muội muội nhà mình”.
Hiếm khi thấy Thượng Quan Lâm hạ giọng, thần thái cũng nhu hòa đi mấy phần.
Dạ Vô Quân ngẩng đầu, sắc mặt hắn trắng đến gần như trong suốt, có chút trắng xanh một cách nhợt nhạt, theo ánh mặt trời xuyên qua rèm trúc màu xanh chiếu lên mặt hắn, có thể thấy được ánh mắt mệt mỏi pha chút biếng nhác của hắn, dường như cực kì chán ghét những chuyện nhân tình thế thái.
Loading...
“Thần Long cung cũng không nổi xung đột gì với triều đình, sao các ngươi nhất định phải trừ khử họ”.
“Bọn chúng càng ngày càng lớn mạnh, năm gần đây thế lực tràn ra toàn bộ Đông Tần, đây là một tai họa ngầm rất lớn, nếu không trừ khử hắn Hoàng thượng sao có thể yên tâm được”.
Thượng Quan Lâm vừa dứt lời, mấy công tử bên cạnh mở miệng phụ họa.
“Lâm Vương gia nói rất đúng, Thần Long cung kia ngày càng lợi hại, không chỗ nào không có người của chúng”.
“Nếu giờ không trừ bỏ, chỉ sợ sau này muốn trừ cũng khó, bọn họ nhất định có mục đích riêng, bằng không vì sao phách lối ngang ngược như thế, một bang phái giang hồ lại có thể lực khổng lồ như vậy, rõ ràng là có tâm địa không yên ổn”.
Ngươi đang nói có ngữ khí bất bình chỉ trích, Dạ Vô Quân lạnh lùng nhìn qua, người đó lập tức ngậm miệng.
Nhã phòng yên tĩnh trở lại, Thượng Quan Lâm nhìn Dạ Vô Quân, trong mắt có chờ mong.
“Vô Quân, ngươi giúp chúng ta một lần đi, hiện giờ chúng ta bị theo dõi, chỉ cần gió thổi cỏ lay*, người của Thần Long cung kia lập tức đi trước một bước, điều này cho thấy mọi động tĩnh của chúng ta, đối phương đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cho nên bên chúng ta chắc chắn có người của chúng, nay chỉ có ngươi ra tay mới có thể thắng vì đánh bất ngờ”.
*gió thổi cỏ lay: ý nói động tĩnh rất nhỏ
Tuy Dạ Vô Quân lạnh lùng xa cách nhưng võ công lại cực kì lợi hại, bí hiểm, chỉ cần hắn muốn, hắn nhất định có thể giúp được bọn họ, trước mắt chính là xem hắn có đồng ý chảy theo xuống hồ nước đục này hay không.
Trái ngược với sự khẩn thiết của Thượng Quan Lâm, Dạ Vô Quân từ đầu đến cuối không thừa một biểu tình nào, đều là lãnh đạm không có hứng thú.
“Ta nói lần nữa, đây là chuyện của các ngươi, đừng lôi ta vào”.
Hắn nói xong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm mà mơ màng, tựa như giữa không trung có gì đó khiến hắn để ý, ngắm nhìn vô cùng chuyên chú.
Không khí trong nhã phòng ngưng tụ, dòng khí lạnh lẽo tràn ngập, quanh người Thượng Quan Lâm mờ mịt ám trầm, đôi đồng tử âm trầm như con sói hung bạo, dọa mấy người khác trong nhã phòng không dám thở mạnh, Lâm Vương gia này chính là một kẻ giết người không chớp mắt, bọn họ cẩn thận vẫn hơn, hắn không thể làm gì Dạ Vô Quân không có nghĩa là hắn không thể lấy bọn họ để xả hận.
Đúng lúc này, cửa nhã gian bị gõ nhẹ hai cái, một giọng nói cung kính vang lên.
“Vương gia, Yên Chi lâu có người muốn gặp ngài”.
“Yên Chi lâu?” Thượng Quan Lâm nhíu mày, mắt lóe lên một tia sắc bén rồi biến mất, lạnh nhạt mở miệng: “Cho người đó vào”.
Mạch Như Yên của Yên Chi lâu, toàn bộ người trong Yên kinh đều biết là hồng nhan của hắn, thực ra chỉ là bằng hữu thân thiết, Như Yên tuy là nữ nhi nhưng lại có gan dạ của nam nhi, không chấp nhặt tiểu tiết, đó là lý do hắn thường qua đó uống rượu giải sầu.
Tô Khất Nhi mặc trang phục gã sai vặt, khom lưng thật cẩn thận đi vào, không khí lạnh lùng cực điểm của nhã phòng khiến nàng không nhịn được run rẩy, ngay cả hít thở cũng trở nên thận trọng, không khí ở đây thoạt nhìn không tốt a, mình sẽ không tự đưa người lên trước đao chứ, nàng thậm chí còn cảm thấy cổ lành lạnh, đao gió lạnh như băng cắt vào da thịt.
“Ngươi là ai?”
Trong mắt Thượng Quan Lâm hiện lên tia lạnh lùng hung tàn, tựa như một con sói khát máu, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn xé tất cả.
Tô Khất Nhi lúc này mới chậm chạp cảm thấy sợ hãi, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, hạ thấp giọng cẩn thận mở miệng: “Tiểu nhân là sai vặt của Yên Chi lâu, Như Yên cô nương sai tiểu nhân đến tìm Vương gia, nói là có việc muốn bàn bạc với Vương gia”.
“Như Yên có việc muốn bàn bạc với bổn vương”. Thượng Quan Lâm hơi ngạc nhiên, tuy lời đồn của hắn và Như Yên bay lả tả đầy trời, nhưng hai người kết giao chỉ hời hợt như nước, cũng không hề có giao tình sâu nặng gì, trước kia rất ít có chuyện giống thế này, Thượng Quan Lâm nghi ngờ nheo mắt lại, đồng tử bắn ra ánh sáng lạnh lùng, thân mình đột ngột lướt một cái, thoáng chống đã đứng cạnh Tô Khất Nhi, bàn tay to duỗi ta bóp lấy cổ Tô Khất Nhi, lạnh lùng mở miệng.
“Nói, ai phái ngươi tới?”
Hô hấp của Tô Khất Nhi cứng lại, rầm một tiếng quỳ xuống, liền tục cầu xin, hai tay không tự chủ được ôm đùi Thượng Quan Lâm, run lẩy bẩy.
“Vương gia tha mạng a, tiểu nhân thật sự là người của Yên Chi lâu, tiểu nhân thật sự là người của Yên Chi lâu, Vương gia đừng giết ta a, ta không biết gì hết”.
Thượng Quan Lâm vừa tới gần Tô Khất Nhi liền đã biết hắn chỉ là một người bình thường, xem ra là tự mình đa nghi, cúi đầu nhìn gã sai vặt nhưng lại dám can đảm ôm chân hắn, không khỏi giận dữ nhấc chân trực tiếp đá bay Tô Khất Nhi ra ngoài nhã phòng, đương nhiên là bay theo còn có một tiếng quát lạnh: “Cút”.
Ngoài nhã phòng, Tô Khất Nhi ngã xuống lập tức chạy ra ngoài, miệng còn tiếp tục xin tha: “Tiểu nhân cút đây, tiểu nhân cút đây, Vương gia tha mạng a”.
Nhưng vừa ra đến đầu cầu thang, khóe môi cong lên, đó là một nụ cười xảo quyệt, tay ôm ngực, sai bước chạy xuống lầu, con bà nó, một đá này cũng thật hiểm độc, ngực ẩn ẩn đau đớn, vẫn nên chạy nhanh chút, chỉ e Thượng Quan Lâm sẽ lập tức phát hiện, lúc đó mạng sẽ không còn, thân mình lẩn nhanh như thỏ chốn vào hang, trong nháy mắt chạy xuống lầu, ra khỏi cửa lớn của Thấm Vũ lâu, chạy thẳng sang bên cạnh…