Vân Tiếu rất muốn lao ra tranh luận với người kia, lại bất đắc dĩ vì một bàn tay túm chặt nàng ở phía sau, chính là không muốn nàng lộ diện, đợi đến lúc nàng giãy khỏi Tô Khất Nhi vọt ra đường thì xe ngựa đã nghênh ngang đi mất, lại một lần nữa làm cho mặt nàng ăn bao nhiêu bụi đất.
Vân Tiếu tức giận sống chết trừng mắt nhìn cái xe ngựa xa hoa tuyệt trần kia, trong lòng rất là buồn bực a, trong xe tột cùng là người phương nào, dám chọc nàng, thật sự là đáng đánh đòn, các nàng vừa rồi có làm gì đâu? Ban ngày ban mặt, cho dù kéo kéo giật giật cũng có thể làm ra được chuyện gì chứ, hơn nữa tên Tô Khất Nhi này cứ lôi nàng là có ý gì, Vân Tiếu đột nhiên quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Khất Nhi.
“Lúc nãy không nghe thấy tên kia nói à? Còn lôi ta làm gì”.
Tô Khất Nhi vừa thấy Vân Tiếu rất hung ác thì oan ức mở miệng: “Ta vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không biết xe ngựa đó là của nhà nào sao?”
Hỏi xong cũng chẳng đợi Vân Tiếu đáp lời, bởi vì nàng rõ đại tỷ này sao mà biết được a, ngay cả đệ nhất công tử Yên kinh Dạ Vô Quân còn không biết, nàng sao còn trông đợi nàng ta sẽ nhận ra xe ngựa nhà ai.
“Xe ngựa kia là của Lâm Vương phủ, Lâm Vương gia Thượng Quan Lâm là em ruột của đương kim Hoàng thượng, ngươi tìm hắn tranh luận không phải là tự tìm đau khổ mà ăn sao?”
Vân Tiếu ngẩn ra, không phải là nàng sợ Lâm Vương gia mà là nếu vừa rồi xung đột, kinh động đến người của hai phủ, chỉ e nàng sẽ bị lộ, có điều nghĩ lại lời nam nhân kia nói, trong lòng liền không thoải mái, hừ lạnh.
“Một tên mồm miệng chua ngoa”.
Vân Tiếu nói xong ngẩng đầu nhìn Tô Khất Nhi, đuôi lông mày khẽ nhếch, ánh mắt lóe lên một chút, một chủ ý nảy lên trong đầu, khóe môi cười một cái nhu tình như nước, Tô Khất Nhi thấy không khỏi run run da đầu, theo bản năng lui dần từng bước, đại tỷ này sao tự nhiên lại cười kinh dị như thế nha, rõ ràng là nụ cười tính kế người khác, không bằng cứ lạnh lùng nghiêm mặt còn đỡ sợ hơn.
“Tô Khất Nhi, nếu ngươi muốn đi theo ta, chuyện ngươi làm hôm nay ta có thể tha cho ngươi, nên biết rằng, đi theo ta, từ nay về sau ăn sung mặc sướng, hơn nữa được làm một cô nương đường đường chính chính, lụa là gấm vóc không bao giờ thiếu cho ngươi”.
Loading...
Vân Tiếu càng nói càng khiến Tô Khất Nhi hưng phấn, mắt mở thật lớn, hình như là không thể tin nổi, phải biết có thể đường đường chính chính làm một cô nương, mặc quần áo đẹp đẽ là mộng tưởng cả đời này của nàng, nhưng hiện tại nàng có thể nhét đầy cái bụng đã là tốt lắm rồi, bao giờ mới có khả năng mặc vào lụa là gấm vóc, nàng biết, loại chuyện này chỉ dựa vào chính mình cả đời cũng không làm nổi, nhưng hiện giờ thế nhưng lại có một cơ hội tốt như vậy.
Có điều không có miếng bánh nào nghiễm nhiên rơi từ trên trời xuống như vậy, ai biết được vị đại tỷ này muốn nàng làm gì, hơn nữa xem cách ăn mặc của nàng ta thật sự không giống kẻ có tiền, nhiều nhất cũng chỉ có hai trinh tiền, dựa vào đâu mà có thể cho nàng ăn sung mặc sướng chứ, lại còn lụa là gấm vóc nữa, không phải là bảo nàng gả cho cha già của nàng ta, hoặc là gả cho ca ca tàn phế của nàng ta chứ, Tô Khất Nhi phát huy trí tưởng tượng của mình, tưởng tượng ra đủ mọi việc, cuối cùng ôm ngực hét lớn một câu.
“Ta không làm thiếp cho người khác”.
“Chỉ dựa vào dáng người giống cái tấm giặt quần áo của ngươi á, bằng phẳng không khác gì nam nhân”.
Vân Tiếu khinh bỉ nói, nàng ta nghĩ tốt thật đấy, mình căn bản còn tìm không ra một người nam nhân đi cưới nàng ta.
Mà nói đến lão cha và ca ca của nàng, nữ nhân muốn làm tiểu thiếp chắc là xếp thành một hàng chờ rồi ấy chứ, tội gì phải đi tìm một tấm giặt quần áo làm tiểu thiếp.
“Tấm giặt quần áo?” Tô Khất Nhi chậm chạp nhắc lại một câu, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào Vân Tiếu kháng nghị: “Nói bậy, sao ta lại là tấm giặt quần áo? Nhìn đi, rất thẳng, nhưng mà đầy đặn săn chắc”.
Tô Khất Nhi dùng sức ưỡn ngực, thể hiện ra là rất săn chắc, Vân Tiều còn thật sự nhìn, nheo mắt lại đánh giá, cuối cùng gật đầu một cái, quả thật có một chút như thế, một cái đồi thật phẳng, có với không có cũng không khác là mấy, có điều ngực nàng ta phẳng hay không chẳng liên quan gì đến nàng, nàng thầm nghĩ quăng người này đi.
“Chuyện ta muốn ngươi làm chính là: nếu như ngươi có thể trộm được một vật tuỳ thân của Lâm Vương gia, bất kể là cái gì, chỉ cần ngươi lấy được, ta lập tức cho phép ngươi về sau theo ta lăn lộn”.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt Vân Tiếu ăn đứt thần thái của Tô Khất Nhi, ánh mắt còn mang theo khinh bỉ, dường như muốn khẳng định chắc chắc Tô Khất Nhi không dám làm chuyện này, Tô Khất Nhi tính tình bốc đồng, lập tức bị kích thích hùng tâm tráng chí*, vô cùng hào hùng mở miệng: “Được, ta lập tức trộm một đồ của hắn cho ngươi, đi, chúng ta đi tìm hắn”.
*hùng tâm tráng chi: ý chí mạnh mẽ
Vân Tiếu kinh ngạc, không ngờ người này thật sự dám đi trộm, Thượng Quan Lâm, Thân vương đương triều cao quý, sao có thể dễ đối phó đến vậy, nàng ta không sợ sao? Sở dĩ nàng đưa ta yêu cầu này là muốn cho nàng ta biết khó mà lui, không ngờ lại không thành công, Vân Tiếu híp mắt nhìn Tô Khất Nhi, không khỏi có chút rung động, nếu Tô Khất Nhi đã nhận định đi theo nàng, cớ sao nàng không giữ nàng ta lại bên người làm tri kỷ, cục diện trước mắt biến hóa kỳ lạ khó lường, nàng vẫn cần một người của mình, người này gan phải đủ lớn, Tô Khất Nhi thật ra lại phù hợp với điểm này, nếu hôm nay nàng ta thật sự trộm được một đồ vật của Lâm Vương gia, như vậy nàng sẽ thu nhận nàng ta.
Vân Tiếu tính toán xong xuôi, nâng mặt cười sung sướng.
“Tô Khất Nhi, xe ngựa sớm đi xa rồi, ngươi đi đâu tìm hắn”.
“Sao không tìm được, những hoàng thân quốc thích hạ triều đương nhiên chỉ đi hai nơi, Ma Yên Chi lâu hoặc Thấm Vũ lâu, không phải uống rượu thì chính là dạo hồ phẩm trà, tự cho mình là người phi phàm, giờ sắp đến giữa trưa rồi, ra đoán Lâm Vương gia kia nhất định là đến Thấm Vũ lâu, Thấm Vũ lâu này là tửu lâu xa hoa nhất Yên kinh, trừ hoàng thân quốc thích, thương nhân phú hào ra thì người khác không thể vào”.
Tô Khất Nhi vừa lải nhải vừa đi trước dẫn đường, kéo Vân Tiếu đi trên con đường xa hoa nhất Yên kinh.
Vân Tiếu đi phía sau nàng, nghe Tô Khất Nhi nói không khỏi củng cố thêm một phần quyết tâm, Tô Khất Nhi sinh sống ở Yên kinh bao nhiêu năm, đúng là một người hữu dụng.
“Nếu không thể vào thì ngươi trộm thế nào được?”
Vân Tiếu nhàn nhàn hỏi, nàng không nhĩ có vấn đề gì có thể làm khó Tô Khất Nhi, nữ nhân này có chút năng lực, quả nhiên, nàng vừa nghĩ xong thì thấy Tô Khất Nhi cười, nụ cười mang theo chút đắc ý, quay đầu thần thần bí bí nói: “Việc này đại tỷ không cần lo, ta có cách của ta, ngươi chỉ cần chờ thu nhận ta là được, đúng rồi, đừng quên việc ngươi đồng ý với ta, ta muốn ăn sung mặc sướng, còn muốn lụa là gấm vóc”.
Tô Khất Nhi cười rất vô lại, Vân Tiếu trợn trắng mắt, đến lúc này mà nàng ta lại chỉ nghĩ đến những thứ đó, có điều cũng làm cho nàng thấy hứng thú, nàng rất hiếu kỳ, Tô Khất Nhi làm thế nào vào được Thấm Vũ lâu, nhưng trước mắt còn một việc nữa.
“Tô Khất Nhi, ta còn có một người bạn ở lại chỗ chúng ta gặp nhau lúc nãy”.
Nàng chưa quên nha đầu Tú Tú kia còn ở lại yên một chỗ chờ nàng, nếu nàng ta tùy tiện về phủ, tất sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết.
Tô Khất Nhi cũng đáp ứng, một trước một sau cùng Vân Tiếu về chỗ hai người đụng nhau, quả nhiên Tú Tú vẫn ở đó, chẳng qua nha đầu kia khóc vô cùng thê thảm, làm cho nhiều người xung quanh nhìn lại, khuôn mặt đen thui lúc trước hiện giờ mảng trắng mảng đen, cũng tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu, vừa thấy Vân Tiếu xuất hiện cũng bất chấp tất cả xông lên kéo lấy nàng kêu: “Chủ tử, người làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết”.
Trên đường rất nhiều người nhìn, Vân Tiếu nhanh chóng kéo nha đầu kia đến một nơi yên tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: “Được rồi, ngươi khóc cái gì sợ cái gì a? Không phải ta vẫn rất khoẻ mạnh sao?”
“Chủ tử, nếu không thấy người, ta sẽ lấy chết tạ tội”.
Tú Tú càng nói càng thê thảm, những giọt lệ như hạt châu cuồn cuộn rơi, thương tâm muốn chết.
Tô Khất Nhi đứng sau các nàng, chớp chớp đôi mắt mọng nước, nghe hai người trước mặt nói chuyện đã xác định được một việc, thì ra mình thật sự đi theo một con cá lớn, khó trách có cách nói ăn sung mặc sướng, lần này bất kể thế nào cũng phải quấn quýt lấy nàng ta, sau đó mặc y phục lụa là gấm vóc xinh đẹp, làm một nữ nhân chân chính.
Trước mắt vẫn nên nghĩ xem nên làm sao để trộm được vật tùy thân của Lâm Vương gia, đây cũng không phải chuyện nhỏ, Lâm Vương gia kia là người âm hiểm lại lạnh lùng tàn nhẫn, nếu không trộm được vật mà lại rơi vào tay hắn, chỉ e sẽ chết không toàn thây, vừa nghĩ vậy Tô Khất Nhi liền có chút kinh hãi run rẩy, nhưng vì cuộc sống tươi đẹp trong tương lai, hôm nay nàng phải liều mạng một phen…