Sở Hoan mang theo cái bọc đến bến tàu, lúc này trời đã bắt đầu xâm xẩm tối. Bến tàu có một con thuyền neo lại, khách không nhiều, thoạt nhìn có vẽ hơi cũ. Đầu thuyền có một gã chèo thuyền tráng kiện đang kêu la cái gì đó, liền có một gã chèo thuyền khác từ đầu thuyền nhảy lên bến tàu, định nhổ neo khởi hành.
Sở Hoan đi lên trước, đang định bước lên con thuyền ba lá kia, gã chèo thuyền tráng kiện lập tức bước đến bên cạnh con thuyền, phất tay nói:- Đi đi, nơi này không thừa tiền bố thí cho ngươi!
Sở Hoan thản nhiên cười nói:- Ai muốn ngươi bố thí? Ta muốn đi thuyền đến phủ Vân Sơn.Miệng hắn nói chuyện, nhưng cây cỏ xanh vẫn dính chặt vào môi, không rơi xuống.
Gã chèo thuyền tráng kiện quan sát hắn vài lần, nói một cách cộc cằn:- Hóa ra là ăn mày cũng đổi địa điểm làm ăn. Ăn mày thối, Lão Tử khuyên ngươi một câu, phủ Thái Nguyên sản lượng nhiều nhất, Lão thái gia có thừa lương thưởng cho ngươi. Tới phủ Vân Sơn, lương thực không nhiều bằng ở đây, coi chừng lại chết đói ở đấy đấy.Sở Hoan thản nhiên:- Hiện tại ta muốn đi thuyền, qua bên kia sẽ trả tiền đò cho ngươi. Ta hiện tại là Lão gia của ngươi, nói chuyện nên cẩn thận một chút.
Thủy thủ tráng kiện cười ha hả, hai gã chèo thuyền khác cũng tiếp cận lại, một gã chèo thuyền cười trêu chọc:- Ăn mày thối, ngươi nằm úp trên mặt đất bắt chước tiếng chó sủa thì ta sẽ cho ngươi lên thuyền. Ngay cả tiền đò cũng không lấy, ngươi thấy thế nào?
Sở Hoan cũng không giận, thản nhiên:- Mẹ ta sinh ra ta, là để nói tiếng người, không phải học tiếng chó sủa.Nói xong, liền bước lên con thuyền ba lá.
Gã chèo thuyền nắm chặt tay, cười lạnh:- Lăn xuống đi, ngươi mà lên, Lão Tử ném ngươi xuống sông làm mồi cho cá.
Sở Hoan khóe miệng ngậm cỏ xanh, lắc đầu thở dài:- Khinh người quá đáng đối với các ngươi tuyệt đối không có lợi. Các ngươi đơn giản là xem bề ngoài của ta mới như thế, nhưng ta lại biết, chỉ có loại chó coi nhà thì mới ngửi mùi chủ qua quần áo. Đừng nên coi thường người trẻ tuổi, hôm nay ta đã định là sẽ lên thuyền này rồi.
Gã chèo thuyền tráng kiện lạnh lùng cười, bên cạnh, cũng đã có một gã thủy thủ cầm cây gậy gỗ lên, như muốn động thủ. Sở Hoàn không hề sợ hãi, đi nhanh về phía thuyền ba lá.
Gã chèo thuyền tráng kiện mắng:- Thật sự là muốn chết!Nhấc nắm tay lên, tiến lên một bước, định đánh về phía Sở Hoan, bỗng nghe một giọng nói cất lên:- Dừng tay!
Loading...
Gã thủy thủ tráng kiện nghe thấy tiếng quát liền dừng tay, quay đầu lại, chỉ thấy một gã nam tử y phục màu đen vóc dáng khỏe mạnh đang từ trong khoang thuyền đi ra.
Nam tử này thân hình cường tráng, mày rậm mắt to mặt chữ điền, trán cột một sợi dây màu đen, lưng hùm vai gấu, bên hông thậm chí còn đeo một cây đao, sải bước đi tới, nhíu mày nói:- Hắn muốn lên thuyền, có gì không thể chứ? Các ngươi không phải là thuyền chở khách sao? Chỉ cần có bạc, ai không thể lên thuyền. Đừng nên coi thường người trẻ tuổi, câu nói này rất hay.
Mấy tên chèo thuyền hiển nhiên là rất kiêng kỵ nam tử vạm vỡ này, gã chèo thuyền tráng kiện cười làm lành:- Khách quan, đó là một ăn mày, làm sao có bạc trả phí đi thuyền? Từ nơi này đến phủ Vân Sơn phải mấy ba bốn ngày, ít nhất cũng phải một quan phí đi thuyền, hắn lấy đâu ra?
Hắc y nam nhân cười lạnh- Ngươi sao biết hắn không có bạc? Hắn nếu thật sự không có, quay đầu lại, các ngươi cứ tìm ta, ta sẽ thay hắn trả phí đi thuyền.
Thấy hán tử này nói như vậy, mấy tên chèo thuyền nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời. Gã chèo thuyền tráng kiện nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái, cười lạnh:- Lần này là ngươi gặp vận may, gặp được quý nhân. Chẳng qua, ta cảnh cáo ngươi, loại người như ngươi, tuyệt không thể vào khoang thuyền khiến các khách nhân khó chịu. Từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, ngươi đều có thể ngồi. Ha hả, ngươi vốn là kẻ xem trời là nhà lấy đất làm giường, tất nhiên sẽ không để ý việc này.
Sở Hoan cũng không nói nhiều, đi lên thuyền, gã thủy thủ tuy rằng miễn cưỡng để hắn lên thuyền, nhưng trong lòng đối với hắn đúng là vô cùng khó chịu. Khi Sở Hoan đi qua bên người gã, gã cố ý xoay người đụng vào hắn. Cú xoay người này nhìn như tùy ý, nhưng khí lực rất lớn, có ai ngờ khi gã vừa chạm vào người hắn, Sở Hoan cũng như vô tình hích mạnh vào gã, khiến thủy thủ kia thối lui đằng sau hai bước, may mà đồng bạn bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, nếu không đã lùi đến mép thuyền mà rơi tõm xuống sông.
Sở Hoan quay đầu lại nhìn, cười như chọc tức:- Ngay cả đứng cũng còn không vững, làm sao làm một tiểu nhị trên thuyền?Lắc lắc đầu, nhìn về phía hắc y nam nhân, lúc này khóe miệng vẫn còn ngậm cỏ xanh, mỉm cười nói:- Cám ơn!
Hắc y nhân kia cũng gật đầu, không nhiều lời, xoay người vào khoang thuyền. Sở Hoan đi theo sau, định vào khoang, gã thủy thủ tráng kiện đã tức giận nói:- Lão Tử đã nói rồi, ngươi ăn mặc như thế, không thể vào khoang, nếu không ngươi không thể ở trên thuyền này.
Sở Hoan nhíu mày, quay đầu lại, thấy gã chèo thuyền tráng kiện kia đang hung hăng nhìn mình, hắn chưa kịp nói lại, bỗng nghe từ trên bờ vọng lại tiếng vó ngựa. Hắn đưa mắt nhìu lên, trong ánh chiều tà, thấy từ xa xa có hai con tuấn mã chạy tới, tốc độ cực nhanh. Mấy gã thủy thủ cũng nghe thấy tiếng vó ngựa, còn tưởng có khách, nên đều nhìn cả lên bờ.
Cách bến tàu một khoảng cách, hai con tuấn mã bỗng nhiên dừng lại, mọi người mơ hồ thấy, kỵ sĩ đều mặc đồ đen, đầu đội nón tre, không nhìn rõ mặt.
Ở trên bờ gã thủy thủ đang thu dây neo thuyền kêu lớn:- Hai vị quan khách muốn đi thuyền về phương Nam sao? Thuyền vẫn còn chỗ, xin mời hai quan khách nhanh lên thuyền.
Hai người kia vẫn không có động tĩnh, mọi người đang kỳ quái, đã thấy hai người kia quay đầu ngựa, khoái mã lại tung vó lên, rất nhanh liền không có tung tích. Nhóm chèo thuyền ngơ ngác, đang lúc nghi hoặc, thì từ bên lối đi ngoài khoang thuyền có một lão đầu nhi hơn 50 tuổi quát lớn:- Sao không làm việc đi, cứ đứng đực ra đấy?
Mấy gã thủy thủ lúc này mới có phản ứng, gã chèo thuyền tráng kiện nói:- Chủ thuyền, đã sắp hết ngày, chỉ sợ không còn khách nữa đâu, chúng ta có nên đi luôn không?
Chủ thuyền này họ Phan, thuộc hạ mang theo có 7, 8 gã thủy thủ, đi đến đầu thuyền nhìn hai bên bờ, bờ biển lạnh tanh, vắng ngắt, gật đầu nói:- Trên thuyền cũng đủ chỗ rồi, đi thôi.
Lập tức có người chèo thuyền liền chuẩn bị căng buồm.
Gã tráng kiện kia chợt nhớ ra điều gì, vội vàng quay đầu nhìn vào cửa khoang thuyền, phát hiện tên ăn mày trẻ tuổi kia đã không còn tung tích, không kìm nổi thấp giọng chửi bậy.
Phan chủ thuyền đứng bên cạnh, nghe thấy gã vọt ra mấy chữ thô tục, giận tái mặt mắng:- Tiết lão Lục, đã nói nhiều lần rồi, ngươi không sửa cái tật xấu này, là ăn phải phân người hay sao mà cứ mở mồm là thối hoắc vậy?
Gã chèo thuyền tráng kiện Tiết lão Lục lúng túng:- Chủ thuyền, vừa rồi có gã ăn mày lên…Không đợi gã nói xong, Phan chủ thuyền đã nhớn nháo tìm, cao giọng nói:- Người đâu? Mau đem hắn xuống!
Tiết lão Lục vội vàng đem câu chuyện vừa rồi kể một lượt. Phan chủ thuyền dài mặt ra, hạ giọng:- Tới phủ Vân Sơn, nhất định phải thu được phí thuyền của tên ăn mày này, nếu không có, ngươi phải đi tìm người đã bảo lãnh cho hắn, vẫn thu không được, thì phải tự mình bù đi…Rồi không nói nhiều, quay người đi liền.
Sở Hoan đi vào trong khoang thuyền, liền cảm thấy khoang thuyền có chút chật chội. Trong khoamg có hơn hai mươi người, lúc hắn đi vào khoang, có không ít người nhìn về phía hắn. Thấy hắn bộ dạng lôi thôi lếch thếch, vài người lập tức nhíu mày, cũng có người che mũi, tỏ ra rất ghẻ lạnh.
Chỉ có điều cũng không ai dại gì đi gây chuyện. Sở Hoan đảo mắt một vòng, thấy nam tử hán vừa rồi giải vây cho mình có ở trong khoang, liền gật đầu chào. Nam tử hán vạm vỡ đó cũng gật đầu chào lại, không đa ngôn, bên cạnh y, có mấy người cũng mặc trang phục màu đen thân hình cao lớn như y, hiển nhiên là đi cùng nhau.
Trong khoang thuyền, tạm có ba khoang nhỏ, hắc y nam tử và hai đồng bọn ở khoang bên trái. Có thể thấy được ở bên trong ba khoang nhỏ này, quan khách không phú thì quý.
Sở Hoan nhìn thấy có một góc còn trống, liền đi đến và ngồi xuống. Có một gã thư sinh trung niên gầy gò xanh lợt đang cầm quyển sách trong tay, nhìn thấy Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh mình liền co người lại, dường như muốn tránh hắn càng xa càng tốt.
Vốn dĩ mấy kẻ đọc sách vẫn tự cho mình thanh cao, tuy rằng chưa chắc đã có tiền đồ gì, nhưng vẫn dùng cái cốt cách nho sĩ mà coi thường đám ăn mày tiện nhân.
Chỉ có điều trong khoang không nhìn thấy chủ tớ ba người Tô Tâm Lang. Sở Hoan biết nhất định là ở một trong ba khoang thuyền nhỏ kia. Hắn cũng không nghĩ nhiều, mở cửa khoang bên phải ra, từ bên trong đi ra một người, lập tức đóng cửa khoang lại. Sở Hoan cũng nhìn thấy rõ ràng, người từ trong khoang đi ra đóng cửa chính là lão già đã bố thí cho mình khi ở trên bờ.
Lão già ra đến cửa khoang, trong khoang có người kêu:- Lão Tô, tới đây, còn chỗ ngồi.Lại có người nói:- Lão Tô, lần này đúng là chúng ta có duyên phận, có thể ngồi chung một thuyền. Lúc ở phủ Vân Sơn, ta vẫn muốn tìm lão uống chút rượu, nhưng lão lúc nào cũng vội, hôm nay vừa khéo ta có mang theo vò rượu ngon, hãy ở trong này uống một phen.
Lão già được vẫy mời mặc áo gấm thêu hoa, thoạt nhìn không giống dân chúng bình thường, nên xem vẻ mặt bọn họ đúng là rất tôn kính lão.
“Lão Tô” cười cười, chắp tay đáp lễ, liếc mặt một cái thấy Sở Hoan ngồi bên góc, đầu tiên là bất ngờ, sau đó đi tới, ngồi giữa Sở Hoan và tên thư sinh kia, cười ôn hòa:- Tiểu huynh đệ, cũng đi phủ Vân Sơn?
Sở Hoan đối với lão già có chút thiện cảm. Lão già này hiển nhiên thân phận không bình thường, nhưng không có thái độ hắt hủi mình, ngồi ngay bên cạnh, nên gật đầu đáp:- Là đi phủ Vân Sơn. Mời vừa rồi ở trên bờ, đa tạ lão trượng!
Lão già lắc đầu cười nói:- Cảm tạ gì mà cảm tạ. Đi ra ngoài cũng có lúc gặp cảnh khó xử. Đúng rồi, khẩu âm của ngươi tuy nói không phải ở Vân Sơn, nhưng cũng có vài phần nhang nhác giọng Vân Sơn, hay là trước kia tiểu huynh đệ cũng từng ở Vân Sơn?
Sở Hoan nói:- Không gối gạt lão trượng, tại hạ sinh ở Vân Sơn, chỉ có điều sau đó đi ra ngoài, đã nhiều năm không hồi hương.
Lão già hơi vuốt cằm, đang định nói gì, lại nghe bên người có tiếng khóc, tiếng khóc này vô cùng đột ngột, toàn khoang thuyền ai nấy đều có chút giật mình, nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, đúng là thư sinh bên cạnh Sở Hoan đang gào lên khóc thảm thiết.