Ôn Lâm hoảng sợ:
- Anh ta làm gì em hả?
Trong ánh mắt đầy thâm ý liếc Quan Doãn một cái.
Quan Doãn nghĩ thầm rằng, Ôn Lâm tức giận gì chứ, ánh mắt của cô rõ ràng là hoài nghi hắn động tay động chân với Ngõa Nhi, phụ nữ thật sự là tưởng tượng còn hơn nhiều so với nam nhân
- Vương Xa Quân nói, anh Quan và chú Lãnh liên hợp đối phó ba em.
Ngõa Nhi thở phì phì trừng mắt nhìn Quan Doãn, dường như Quan Doãn đã thành người đáng ghét nhất trong tưởng tượng của cô.
Ôn Lâm vừa cười vừa liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, đem Ngõa Nhi kéo sang một bên, nhỏ giọng nói vài câu gì đó, Ngõa Nhi lập tức tươi cười rạng rỡ, vui vẻ chạy đến trước mặt Quan Doãn, lấy ra một viên kẹo đưa tới tay Quan Doãn:
- Anh Quan, ngoan thì sẽ có kẹo ăn.
Quan Doãn dở khóc dở cười, nhận kẹo của Ngõa Nhi đưa cho, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Ôn Lâm. Ôn Lâm cười, mắt nhấp nháy, ý tứ là bí mật, không nói cho anh.
Không nói cho thì thôi, Quan Doãn bây giờ còn không có công sức hầu tiếp, hắn đem kẹo cho vào túi, sờ sờ đầu Ngõa Nhi:
Loading...
- Ngõa Nhi ngoan, anh đi báo cáo công tác trước, em chơi với chị Ôn nhé.
- Vâng!
Ngõa Nhi gật gật đầu cười tủm tỉm.
- Buổi tối phải cùng nhau ăn cơm, được không? Em và chị Ôn chờ anh.
Quan Doãn càng thêm nghi hoặc, Ngõa Nhi ngay từ đầu không thích Ôn Lâm, ngay cả ở cùng một chỗ với Ôn Lâm cũng không muốn, sao một câu của Ôn Lâm đã khiến cô gọi chị Ôn rất thân thiết? Lại nhìn Ôn Lâm cười đến thần bí mà vui vẻ, hắn cũng liền ha hả cười:
- Được, buổi tối nếu Chủ tịch huyện Lãnh không có việc, anh nhất định cùng hai người đẹp Ngõa Nhi và Ôn Lâm ăn tối.
Quan Doãn chân trước vừa mới đi, Ngõa Nhi sau lưng liền đóng cửa phòng, nhỏ giọng mà thần bí hỏi han:
- Chị Ôn, lời chị vừa nói là thật chứ?
Ôn Lâm gật đầu:
- Đương nhiên là thật, Vương Xa Quân vừa ghen tị bộ dạng đẹp trai của Quan Doãn, lại ghen tị bằng cấp Quan Doãn hơn hắn, cho nên hắn luôn thích nói xấu Quan Doãn khắp nơi
Ngõa Nhi vẻ mặt hưng phấn, hai tay ôm má:
- Vậy... Hắn có ở trước mặt chị có nói xấu anh Quan không?
- Đương nhiên nói chứ.
Ôn Lâm nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút.
- Chẳng những nói, mà còn nói rất nhiều.
- À, em hiểu rồi.
Ngõa Nhi vẻ mặt như bừng tỉnh lại.
- Vương Xa Quân ở trước mặt em nói xấu anh Quan, là muốn em chán ghét anh Quan, không cho em thích anh Quan. Như vậy hắn ở trước mặt chị nói xấu anh Quan, khẳng định cũng là không muốn chị thích anh Quan, chị Ôn, chị thích anh Quan, hay là không thích anh Quan?
Cô bé có tâm mắt, không hỏi Ôn Lâm là thích Quan Doãn hay là Vương Xa Quân, mà lại hỏi cô có thích Quan Doãn hay không, tương đương là một cái bẫy cho cô tự nhảy vào
Ôn Lâm thật đúng là thiếu chút nữa mắc mưu, bật thốt lên nói ra đương nhiên là thích Quan Doãn... Tuy nhiên vẫn còn may, cuối cùng lời nói trong miệng vòng vo liền biến thành:
- Đương nhiên không thích Vương Xa Quân.
Ngõa Nhi trừng mắt nhìn cô, giảo hoạt mỉm cười.
Quan Doãn không biết sau khi hắn đi khỏi phòng Thư ký lại xảy ra sự tình gì, hắn bước chân thoải mái tâm tình sung sướng đi tới văn phòng Lãnh Phong. Phó phòng tới tay, Lãnh Phong trọng dụng, có thể nói song hỷ lâm môn, hắn không có lý do gì không vui. Ẩn nhẫn cũng đến một năm, rốt cục bắt lấy cơ hội bước qua cánh cửa quan trường, dù là ai cũng sẽ mở cờ trong bụng.
Nếu nghe lời ông cụ Dung sớm một chút thì tốt rồi, có lẽ không cần chờ cho tới hôm nay, nói không chừng nửa năm có thể dựa thế mà lên, Quan Doãn hồi tưởng hoàn cảnh khi hắn mới quen Ông cụ Dung, lúc ấy hắn nghe ông cụ kể chuyện chỉ là nghe thế thôi, không có liên tưởng đến tình cảnh bản thân, cũng không có nghĩ đến nghĩa rộng là thế cục huyện Khổng.
Tuy nhiên lại nói, trở về hoàn cảnh như lúc trước, hắn đảm nhiệm thông tín viên cho Lãnh Phong, giống như ông cụ Dung vì hắn mà giảng lịch sử phần lớn là nghỉ ngơi dưỡng sức, vận sức chờ phát động chuyện xưa, chỉ khi hắn có cơ hội đến gần Lãnh Phong, nội dung chuyện của Ông cụ Dung mới có nhiều ám chỉ cho hắn.
Chẳng lẽ là nói, ông cụ Dung đã sớm nhận định hắn có thể từ huyện Khổng phá vây mà ra, điểm mấu chốt vẫn là ở trên người Lãnh Phong? Hay đúng hơn là ông cụ Dung và hắn, cảm thấy Lãnh Phong rất có triển vọng?
Dựa bóng mát đại thụ, điều kiện tiên quyết là, nhất định phải tìm được một đại thụ gốc cây rễ sâu lá sum xuê, nếu không sau khi dựa vào mới phát hiện là một gốc cây nhỏ, sẽ phải ngửa mặt hướng lên trời mà chịu nắng.
Cũng quái lạ, trong ấn tượng ông cụ Dung vốn không bước vào Huyện ủy một bước, nhưng chẳng những hiểu rõ cơ cấu Huyện ủy mà tính danh và quê quán mỗi một lãnh đạo dường như đều rõ như lòng bàn tay, mà tính cách và lai lịch mọi người, cũng có biết một phần, hơn nữa ba người Lý Dật Phong, Lãnh Phong và Lý Vĩnh Xương, đều nhận xét rất rõ rang.
Quen biết ông cụ Dung càng lâu, Quan Doãn càng thêm hiếu kỳ về ông cụ, cảm giác trên người Ông cụ Dung bí mật rất nhiều. Ông cụ Dung tựa như một bảo tàng sâu không lường được, có lẽ có một ngày hắn sẽ phát hiện báu vật vô giá.
Thế thì Lãnh Phong có phải là một bảo tàng hay không?
Lãnh Phong đang ngồi ở sau bàn làm việc, trong tay cầm một cây bút, bút ở giữa không trung, dường như phải hạ xuống, lại do dự mà không biết viết từ nơi đâu. Ông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, ra hiệu Quan Doãn ngồi xuống, sau đó buông bút, cầm tách trà sứ, uống một hớp lớn mới nói:
- Tiểu Quan, trận mưa này, sông Lưu Sa lượng nước sung túc, thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành sẽ không vì vấn đề nước tưới mà phát sinh tranh cãi.
Lời Lãnh Phong nói ám chỉ rất sâu, vấn đề đập nước sông Lưu Sa, chính là tranh cãi nước dùng giữa thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành, dần dần bay lên trở thành chủ đề đọ sức giữa bí thư và Chủ tịch huyện. Hiện tại dự án đập lớn chính thức thông qua hội nghị thường vụ, sắp khởi công, lại thêm trời giáng mưa to. Mưa lớn một chút, không còn kêu ca, dự án đập lớn chẳng phải thành việc làm vô bổ?
Đương nhiên, Quan Doãn cũng rõ Lãnh Phong vừa hỏi, cũng không phải phủ định dự án đập lớn, nếu đã thông qua hội nghị thường vụ, hơn nữa sau lưng có rất nhiều lực lượng thúc đẩy, khẳng định trong cuộc họp. Nhưng sau đó sẽ phát sinh cái gì, dù là kết quả gì, trong lòng Lãnh Phong thiếu tự tin.
Trong lòng thiếu tự tin nguyên nhân vẫn là việc Lãnh Phong đối với việc nắm trong tay huyện Khổng còn lơi lỏng, quá ít thân tín ở huyện Khổng.
- Tranh cãi chỉ là tạm thời, trời mưa cũng là tạm thời, sau khi mưa thì trời quang, không đến nửa tháng, tranh cãi lại tiếp tục.
Quan Doãn vô cùng chắc chắc nói.
- Cậu chắc chắn như vậy chứ?
Lãnh Phong ngón tay nhẹ nhàng gõ tách trà, lại lộ ra dấu vết ngón tay sau khi tháo nhẫn kết hôn ra.
- Cậu là người thị trấn Phi Mã đúng không?
- Tôi là người thị trấn Phi Mã, ở thị trấn Phi Mã học, vì Phi Mã là thị trấn, nên mấy cấp học thì toàn bộ các học sinh giỏi các xã của huyện, thị trấn đều tụ tập tới huyện Khổng, bạn học của tôi trải rộng toàn bộ huyện, bạn học ở xã Cổ Doanh Thành cũng không ít.
Quan Doãn trả lời cũng khéo léo, vừa giải đáp nghi ngờ của Lãnh Phong, lại ám chỉ hắn đã làm tốt bố trí.
Lãnh Phong thong thả gật gật đầu:
- Ngày mai họp nghiên cứu vấn đề thành viên tổ lãnh đạo đập nước sông Lưu Sa, tôi và bí thư Lý hội ý, ý kiến bước đầu là do Lý Vĩnh Xương đảm nhiệm tổ trưởng, Quách Vĩ Toàn đảm nhiệm phó tổ trưởng, toàn quyền phụ trách dự án xây dựng đập nước sông Lưu Sa, dựa theo quy định, cậu có thể gia nhập tổ lãnh đạo, phụ trách làm việc liên lạc với ngân hàng...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: