- Thịch!
- Súc sinh!
Diệp Phàm cũng nhịn không được nữa, dồn kình khí của thuật dưỡng sinh nén cả đêm dồn vào quả đấm đánh tới chiếc tủ đầu giường. Tấm ván gỗ mỏng nhất thời bị đánh vỡ làm Diệp Nhược Mộng giật mình ngưng khóc ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.
- Nhược Mộng! Để anh thu thập tên Đức Quý.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Anh không tin trên đời này không có luật pháp, thôn đập Thiên Thủy cũng là thiên hạ của đảng.
- Cám ơn! Đức Quý dường như rất sợ anh, sau khi anh tới thôn đập Thiên Thủy thì gã cũng không quẫy nhiễu mẹ em nữa.
Diệp Nhược Mộng khẽ nói, vừa lúc thấy một cặp nhũ phong trắng ngần lộ ra trước cặp mắt gian tà của Diệp Phàm thì giật mình quơ vội góc chăn che lại.
“Che cái gì? Anh đây cũng nhìn cả rồi, cũng như vậy thôi”.
Diệp Phàm thầm nghĩ, tuy nhiên cũng không nói ra. Hắn đầu tiên là tức giận Diệp Nhược Mộng dám tính kế với mình, sau đó nghe cô kể lại sự tình thì cũng có chút đồng cảm với hai mẹ con.
Loading...
- Cha em chết bất minh như vậy, tuy nhiên chuyện này cần phải điều tra từ từ, tuyệt đối sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng.
Diệp Phàm nói.
- Em tin tưởng anh.
Diệp Nhược Mộng liếc Diệp Phàm một cái.
- Vậy em nói chuyện thứ hai đi
Diệp Phàm nói thản nhiên nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng, không biết Diệp Nhược Mộng sẽ nói ra chuyện khó khăn gì đây.
Thoáng một chút trầm mặc, Diệp Nhược Mộng dường như hạ quyết tâm. Gương mặt thoáng cái ửng hồng như trái cà chua, kiều diễm đến cực điểm làm Diệp Phàm ứa cả nước miếng, mệnh căn bên dưới cũng có ý nhúc nhích.
Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn không quên Diệp Nhược Mộng đã tính kế mình nên vẫn kìm nén, chỉ có trong lòng đang kêu thầm:
“ Cô em da mỏng à, đỏ mặt nữa là anh đại khai sát giới đấy.”
- Ngày đó Chủ tịch thị trấn Ngô uống rượu say được sở trưởng Sở Tài chính Lưu Lương Huy dìu trở lại. Tuy nhiên Lưu Lương Huy sau khi đưa y trở về thì nhờ mẹ em nấu chén canh giải rượu. Sau khi mẹ em nấu canh giải rượu đưa lên thì thấy Lưu Lương Huy đã đi đâu mất rồi.
- Mẹ em thấy Chủ tịch thị trấn Ngô giống như lên cơn điên vậy, cả người nóng bừng, cắn xé loạn xạ trên giường. Mẹ còn tưởng rằng Chủ tịch thị trấn Ngô có bệnh gì hay không, sợ hãi đến gần sờ lên trán xem có nóng không.
- Ai ngờ...... Ai ngờ Chủ tịch thị trấn Ngô thoáng cái giống như con cọp chồm lên mẹ em, ...... Mẹ em bị y vật ra giường. Chủ tịch thị trấn Ngô mắt đỏ ngầu lên, mẹ em mặc dù liều chết giãy dụa nhưng sao có thể chống đỡ được một người khỏe mạnh như trâu. Hơn nữa mẹ em cũng sợ Chủ tịch thị trấn Ngô gặp chuyện không may, cuối cùng mẹ em bị Chủ tịch thị trấn Ngô vùi dập, ô ô......
Diệp Nhược Mộng nói đến chỗ thương tâm lại bắt đầu nghẹn ngào.
Nửa đêm, Chủ tịch thị trấn Ngô bắt đầu tỉnh lại thì sợ hãi đến luống cuống cả tay chân, đang định mặc quần áo thì bên ngoài đột nhiên có người cười kha:
- Chủ tịch thị trấn Ngô, thống khoái ba! Ha ha......
- Là ai?
Diệp Phàm trong lòng kinh hãi
- Quả nhiên có chuyện?
- Anh sẽ không ngờ tới đâu, là lão ôn dịch tộc trưởng của nhà họ Diệp, Diệp Đăng Bang. Đêm hôm đó lão đứng nhìn mẹ em và Chủ tịch thị trấn Ngô cuống quýt trong chăn cười khan không dứt:
- Chủ tịch thị trấn Ngô, khoái hoạt của các người tôi cũng chẳng quản. Người trẻ tuổi mà! Bình thường thôi. Tôi chỉ một yêu cầu, đó là anh toàn lực giúp họ Diệp trúng vào chức vụ chủ tịch thôn. Hơn nữa còn uy hiếp Chủ tịch thị trấn Ngô tại chỗ lập nhiều chứng từ, nếu không lão sẽ kêu to gọi người bắt gian. Chủ tịch thị trấn Ngô suy đi nghĩ lại, không viết nhất định là không được đành phải viết giấy nhận tội, còn phải ký vào. Diệp Đăng Bang cười nhạt bảo nếu lần này họ Diệp không trúng cử vào chức vụ chủ tịch thôn sẽ phô-tô-cóp-py bản giấy nhận tội kia thành vài chục bản phân phát khắp nơi để cho họ Ngô mất thể diện, để cho Chủ tịch thị trấn Ngô mất chức......
Diệp Nhược Mộng khóc lóc thảm thiết, bộ dạng lạnh lùng bay sạch, áng chừng cũng bị do bắt buộc.
- Nhìn dáng vẻ Chủ tịch thị trấn Ngô chết đi là do chịu không được áp lực quá lớn cho nên treo cổ rồi.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Ừ! Bầu cử lựa chọn chủ tịch thôn đâu phải dễ dàng vậy, Chủ tịch thị trấn Ngô có muốn hỗ trợ cũng không thể ra mặt, bằng không chẳng bị tộc trưởng họ Ngô dẫn người trong họ đến đánh chết sao.
Diệp Nhược Mộng phân tích rành rẽ.
- Chủ tịch thị trấn Ngô nhất định là bị người khác hãm hại, kỳ quái! Bởi vì trong rượu mừng đám cưới con gái của chú hai nhà họ Ngô mà sao có kẻ dám giở trò? Chẳng lẽ chú hai nhà họ Ngô bị Diệp Đăng Bang mua chuộc rồi, không thể nào! Quan niệm dòng họ của thôn ập Thiên Thủy mạnh hơn luật pháp. Vậy là ai ám toán y chứ, mà sao lại dùng được, chẳng lẽ trên đời này có xuân dược thật à?
Diệp Phàm khó hiểu.
- Xuân dược gì thì em không biết, nhưng ở thôn đập Thiên Thủy có loại ‘Diễm tình thảo’ đúng là có thể tiến hành ân ái.
Diệp Nhược Mộng có chút ngượng ngùng.
- Diễm tình thảo, em nói rõ hơn xem nào.
Diệp Phàm hết sức kinh ngạc.
- Diễm tình thảo chỉ có ở thôn đập Thiên Thủy nhưng rất ít người biết. Bởi vì tổ tiên bên nhà mẹ em cũng có một thầy lang nên em mới biết. Cỏ này có quả hình như một ngọn lửa đỏ, sau khi nấu thành canh thì sẽ có tác dụng kích tình, tổ tiên có khi có dùng loài cỏ này trị...... Trị bệnh mà. Tuy nhiên loại cỏ này rất hiếm, giờ căn bản đã tuyệt chủng rồi, có lẽ chỉ còn sót lại một ít ở vách núi, đoán chừng là do tộc trưởng họ Diệp thiết kế từ trước, lão là tộc trưởng nên có vài quả diễm tình thảo còn sót lại cũng là chuyện bình thường.
Diệp Nhược Mộng thẹn thùng, bầu ngực trắng ngần như ẩn như hiện trước mặt Diệp Phàm.
Không đốt lửa mới là lạ!
- Mẹ kiếp! Xuân dược chính tông a! Trị liệt dương cũng không tệ lắm. Trước kia sư phụ đã từng nói có thể dùng loại dược thảo loại này để chế luyện xuân cung hoàn, hơn nữa nếu dùng thủ pháp đặc thù sẽ không để lại tác dụng phụ. Sử dụng thích hợp sẽ nâng cao thời gian quan hệ, tuy nhiên sư phụ cũng nói phải đạt ít nhất đến tầng thứ năm của thuật dưỡng sinh mới có thể dẫn dụ phun kình khí ra, nếu không uổng phí khí lực......
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức nét mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Nhược Mộng, bởi vì hắn nghĩ bản thân như vậy mà bị một cô gái chơi xỏ thì đúng là mất mặt a!
- Nói! Có phải vừa rồi em cũng dùng diễm tình thảo. Nhất định là do tổ tiên em lưu lại phải không?
Diệp Phàm tức giận hỏi, thầm nghĩ:
- Con mẹ nó xui xẻo! Lại bị một con nhãi ranh tính kế, mất hết cả uy danh cao thủ võ lâm. Nếu như sư phụ biết chắc cười cho rụng răng. Tuy nhiên cô gái họ Diệp này cũng có tâm kế thật sâu, vì trả thù bất chấp cả trinh tiết, anh đây đi buôn như vậy coi như cũng không lỗ......
- Ừ! Tổ tiên còn còn dư lại một chút.
Diệp Nhược Mộng cũng thoải mái thừa nhận:
- Hiện giờ bản nhận tội còn đang nằm trong tay tộc trưởng họ Diệp, hi vọng anh có thể thu hồi trở về.
- Bản thân anh có chút không rõ, với sắc đẹp của em hoàn toàn có thể tìm người kiểu như chủ tịch Thái để trao đổi. Người ta dù gì cũng là chủ tịch thị trấn, cấp Trưởng phòng, anh nghĩ bọn họ nhất định sẽ nguyện ý. Cũng giống như chuyện của cha em, chắc là thuộc về phạm vi công an có đúng không, sao không tìm cục trưởng Cục công an. Hừ! Anh chỉ là tôm tép, em không sợ anh sẽ vỗ mông bỏ đi sao, hơn nữa như anh thì giúp được cái gì?
Diệp Phàm cố ý nói như vậy để thăm dò phản ứng.
- Anh cho rằng em làm như vậy là không phải à? Hừ! Nói cho anh biết là cán bộ Lưu vẫn bức ép mẹ em nói ra chuyện đêm hôm đó, còn nói nếu không sẽ báo lên công an và chủ tịch Thái bắt mẹ lại.
Anh nói chuyện mẹ bị cưỡng ép làm sao có thể nói ra, nói ra mẹ chỉ còn nước treo cổ thôi. ô ô......, về phần anh nói chỉ là một người bình thường, em thừa nhận. Nhưng anh có quen biết Phó Chủ tịch huyện Trương và thần tài cục trưởng Triệu, còn tốt hơn bọn kia nữa. Ngoài ra, nghe nói bí thư Tần cũng đối xử với anh rất tốt.
Cho nên, em không tìm anh chẳng lẽ đi tìm lão Thái Đại Giang đó. Anh xem em là người thế nào, cho dù hiến thân cũng phải tìm người mình thích. Còn về phần anh có vỗ mông rời đi thì cái nhìn của anh cho biết là không thể.
Bởi vì anh là một người tốt, xem lần sửa chữa trường học và đường sá thì biết. Cho dù trường hợp xấu nhất là anh phủi tay thì mẹ con em cũng chẳng muốn sống nữa, tuy nhiên anh cũng đừng mong thoát thân, hừ!
Diệp Nhược Mộng nói tới đây còn lạnh lùng hừ một tiếng, đảo mắt nhìn Diệp Phàm đang tái mặt rồi lại dịu dàng:
- Anh Diệp, đây chỉ là một vụ mua bán mà thôi. Chỉ cần anh giúp em tuyệt đối sẽ không dây dưa đến anh, điều này em cứ yên tâm, hai điều là vậy đấy, ai......
Diệp Nhược Mộng một lát nghẹn ngào, một lát lại là sẵng giọng, một lát sau lại mỉm cười.