Thạch Thanh hiển nhiên không đoán được tâm tình An Tại Đào buông lỏng như thế, không ngờ còn “đùa giỡn” vợ chồng bọn họ. Mặt bà ta đỏ lên, không kìm nổi cúi đầu khiển trách một câu:
- Cậu … làm càn !
- Cô, cháu biết, gia thế hai nhà chúng ta cách xa, nhưng cháu cùng Hiểu Tuyết thật lòng yêu nhau, hy vọng cô và chú không nên chia rẽ chúng cháu. Xin tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ làm Hiểu Tuyết hạnh phúc.
An Tại Đào nói cực kỳ chân thành.
Thạch Thanh ung dung cười;
- Cậu dựa vào cái gì để Hiểu Tuyết hạnh phúc ?
Hiểu Tuyết nhà chúng ta sắp xuất ngoại du học, cậu có thể đi theo sao? Hiểu Tuyết nhà chúng ta phải ở phòng lớn lái xe con, cậu có thể cung cấp được cho nó sao?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cô, Hiểu Tuyết sẽ không xuất ngoại.
Đối với chuyện Hạ Hiểu Tuyết xuất ngoại An Tại Đào bài xích từ trong lòng, cho dù thế nào, lần này hắn tuyệt đối sẽ không để Hạ Hiểu Tuyết rời khỏi hắn. Hắn quay đầu lại liếc Hạ Hiểu Tuyết, thấy Hạ Hiểu Tuyết nhìn mình đầy thâm tình, trong lòng càng thêm bình tĩnh.
Loading...
Giờ phút này, dưới cái nhìn khinh bỉ gây sự từ trên cao nhìn xuống của Thạch Thanh, hắn không cảm thấy nhục nhã, trái lại tâm tình ổn định, hắn nhất định sẽ đoạt được hạnh phúc vốn thuộc về hắn. Không thể buông tha, hắn âm thầm nắm chặt tay.
- Cho dù Hiểu Tuyết không ra nước ngoài, cậu là một con cháu bình dân, cậu xứng được với Hiểu Tuyết nhà chúng ta sao?
- Cô, lúc trước chú Hạ cũng chỉ là cán bộ bình thường, hiện giờ không phải cũng làm được phó Chủ tịch Thành phố sao?
- Cậu sao có thể so sánh với lão Hạ ?
- Vì sao không thể so sánh ?
- ….. Hừ.
An Tại Đào lẳng lặng nhẹ nhàng lý luận với Thạch Thanh đối chọi gay gắt. Trong lòng hắn ngày càng bình tĩnh, ngày càng cảm thấy buồn cười. Chỉ có điều khiến hắn không thoải mái chính là tình cách con buôn của Thạch Thanh, thật sự hơi chán ghét. Hắn không thể tưởng được, Hiểu Tuyết dịu dàng như nước chưa từng ăn chơi buông thả không ngờ lại có một người mẹ như vậy.
- Cô, vẫn câu đầu tiên cháu nói, xin cô tin tưởng cháu, cháu sẽ cố gắng đem lại hạng phúc cho Hiểu Tuyết.
- Nực cười.
- Không cần nói hiện tại, ngay cả thời cổ đại các bậc vương hầu cũng muốn lấy người có dung khí.
An Tại Đào cười cười, dứt khoát nói:
- Cô, cháu luôn đang cố gắng, cháu sẽ tiếp tục cố gắng, xin tin tưởng cháu.
Dừng một chút, An Tại Đào lại nói:
- Từ tiểu học tới trung học… đỗ thủ khoa các khoa thuộc khoa học xa hội trường cao đẳng năm 1994 chính là cháu. Mà đại học năm thứ hai cháu đã vào Đảng… Những điều này, đối với học sinh như cháu mà nói, đã chứng minh sự cố gắng của cháu rồi.
Thạch Thanh ngẩn ngơ, Hạ Thiên Nông ngồi trên sô pha phòng khách lẳng lặng nghe hai người đối đáp cũng không kìm nổi đuôi mày dựng lên. Tuy rằng hai vợ chồng biết rõ thể thi vào đại học Yến Sơn, đã chứng minh tài học của An Tại Đào hắn là không kém, nhưng vẫn thật không ngờ, không ngờ hắn là thủ khoa khoa học xã hội nắm 1994.
Hạ Thiên Nông bỗng nhiên đứng dậy, trầm trọng nói:
- Cậu chính là thủ khoa khoa học xã hội nhận học bổng mười ngàn của ông chủ Dân Thái.
An Tại Đào có chút tự hào mà gật đầu:
- Đúng vậy, chú Hạ.
Làn gió xã hội vinh danh thủ khoa thi vào trường cao đẳng nói chung là bắt đầu từ giữa những năm 90. An Tại Đào cũng một cô bé thủ khoa khoa học tự nhiên tên là Mã Yến được một doanh nghiệp tư nhân thưởng mười ngàn đồng tiền, lúc ấy khiến cho dư luận chấn động mạnh mẽ. Bởi vì lúc ấy Hạ Hiểu Tuyết cũng thi vào trường cao đẳng, cho nên vợ chồng Hạ Thiên Nông nhớ cực kỳ rõ ràng.
Tuy rằng danh hiệu thủ khoa thong khiến Thạch Thanh thay đổi thái độ, nhưng vẻ mặt của bà ta rõ rang hòa hoãn rất nhiều. Thật ra cũng không phải bà ghét bỏ gia đình nghèo khó, chỉ có điều Hạ gia có uy tín danh dự trong thành phố Tân Hải, nếu con gái gả cho một đệ tử bình dân thật sự khiến bà rất mất mặt, cho nên bà mới bài xích An Tại Đào từ đáy lòng.
Nhưng thấy cậu thanh niên này ưu tú như thế, lại thấy hắn ngoại hình tuấn lãng, khí chất văn nhã, nói năng không kiêu ngạo không nịnh bợ, vô hình trung liền tạo ra một chút thiện cảm.
- Cậu đã tìm được công việc chưa ?
Thạch Thanh trầm ngâm một lúc, tiếp tục hỏi.
Lúc này, sinh viên tốt nghiệp quốc gia không hề phân công việc, tự lựa chọn nghề, sớm đã lựa chọn từ năm thứ hai trong trường cao đẳng, Bởi vì học nghiệp của An Tại Đào ưu tú, vả lại thơ ca văn xuôi đăng trong các loại báo chí ở trường có hàng trăm bài, rất được giáo sư hệ tân văn đại học Yến Sơn Mạnh Cúc ưu ái. Dưới sự đề cử của Mạnh Cúc, An Tại Đào đã mấy lần gặp gỡ Hoàng Trạch Danh, Tổng biên tập báo Tân Hải Thần, tốt nghiệp hệ tân văn đại học Yến Sơn năm 1986, gần như đã chắc chắn có thể tới báo Tân Hải Thần kiếm một công việc phóng viên hoặc biên tập.
Nhưng mẹ hắn An Nhã Chi lại không muốn hắn vào tòa soạn báo. Hai ngày này, bà bắt đầu hoạt động từ trên xuống dưới, một lòng một dạ muốn kiếm một danh ngạch vào cơ quan chính quyền cho An Tại Đào. Cho dù quốc gia đã không còn phân công việc, nhưng một bộ phậm cơ quan đơn vị vẫn nắm giữ một số danh ngạch biên chế, chỉ cần có đơn vị quan hệ đồng ý nhận, An Tại Đào có thể xử lý thủ tục ở phòng nhân sự, trở thành cán bộ cơ quan chân chính, nắm được công ăn việc làm ổn định.
- Cô, cháu chuẩn bị đến báo Tân Hải Thần làm việc.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói, đột nhiên ánh mắt hắn tùy ý dừng lại trên đồng hồ thạch anh treo tại vách tường góc nhà ăn Hạ gia, thấy đồng hồ chỉ hai giờ chiều, trong lòng đột nhiên nhảy dựng: hỏng rồi, hôm nay không phải chính là ngày Hoàng Trạch Danh hẹn gặp mặt ở tòa soạn sao? Hai rưỡi chiều! Trời!.
Ngày này kiếp trước, bởi vì hắn gặp phải Hạ gia lạnh nhạt tâm tình phẫn uất, sau khi giận dữ rời khỏi liền quên “cuộc hẹn” với Hoàng Trạch Danh. Mãi tới chạng vạng tối mới nhớ đến, nhưng Hoàng Trạch Danh lại đi Yến Kinh công tác vào buổi chiều cùng ngày.
An Tại Đào cười khổ một tiếng, kiếp trước lỡ hẹn khiến Hoàng Tổng biên tập đại nhân thiếu chút nữa đá văng hắn qua một bên, nếu không phải giáo sư Mạnh gặp mặt nói ngọt thay hắn, chỉ sợ hắn đã mất công việc này. Cuộc đời này, chẳng lẻ vẫn phải lỡ hẹn sao?
Nghĩ tới đây, An Tại Đào thở phào một cái, cười cười với Thạch Thanh, buông tha ý niệm “ chiến đấu” với bà trong đầu, sau đó xoay người nói với Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, anh có việc gấp phải tới tòa soạn. Chú Hạ, cháu có việc đi trước, hôm nào lại đến thăm cô và chú.
An Tại Đào vội vàng rời khỏi Hạ gia, cũng may khoảng cách tòa soạn báo Tân Hải Thần và Hạ gia chỉ hai con phố, hắn chạy một mạch tới, cách thời gian gặp mặt với Hoàng Trạch Doanh còn 5 phút.
Nhìn cao ốc báo Tân Hải Thần xa lại mà quen thuộc trước mặt, An Tại Đào hai kiếp người khó trách khỏi tâm tình có chút không yên, lấy lại bình tĩnh, hắn bước vào.
Báo Tân Hải Thần là báo đô thị mới cải tổ, đời trước là “Báo Thanh Niên”, là cơ quan ngôn luận của thành đoàn Tân Hải. Tổng biên tập Hoàng Trạch Danh mượn cơn gió xuân khởi đầu báo đô thị quốc nội, rất nhanh liền hoàn thành chuyển biến thật lớn của báo Tân Hải Thần từ cơ quan ngôn luận chính thống thành báo thị trường.
Báo chí truyền thong ở Tân Hải không nhiều lắm ngoài Tân Hải Thần ra, còn có ba tờ. Đứng đầu đương nhiên là “Tân Hải Nhật báo” cơ quan ngôn luận của Thành ủy Tân Hải, còn có báo con của “Tân Hải Nhật báo” là “Tân Hải Vãn báo” (bản tin cuối ngày) và “Kim Nhật Tảo báo” (bản tin buổi sáng). “Tân Hải Nhật báo” là báo Đảng, tự nhiên có hệ thống chính phủ cưỡng chế phát hành, mà bản tin cuối ngày và tin tức buổi sáng dựa vào thực lực kinh tế mạnh mẽ, bối cảnh cứng rắn của báo mẹ hùng mạnh, hơn nữa hai tờ báo sớm tiến vào thị trường, phần lớn định mức thị trường báo Tân Hải đều bị hai tờ báo này chia cắt.
Mà lúc này báo Tân Hải Thần, lượng phát hành không đến năm mười ngàn tờ, tạm thời còn đang bù đầu bù cổ trong giai đoạn mở đầu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: