Lâm Lỵ Lỵ đúng là đen đủi. Mã Bằng Viễn sau khi cãi cọ với Lâm Lỵ Lỵ liền đóng sập cửa bỏ đi. Trương Kiên Quyết sau khi phê thuốc đi qua thấy Mã gia phòng mở cửa, liền đi vào, phát hiện Lâm Lỵ Lỵ đang nằm rất khêu gợi trong phòng ngủ, liền nổi sắc tâm.
Tuy nhiên, bị Lâm Lỵ Lỵ ra sức chống cự, thẹn quá hóa giận, lại sợ Lâm Lỵ Lỵ nhận ra hắn, Trương Kiên Quyết trong lúc ngà ngà đã mất hết kiểm soát, không chỉ bóp cổ cô đến chết mà còn dùng con dao chặt thịt trong bếp Mã gia hủy hoại gương mặt của cô, chặt bỏ một cánh tay của cô, trở thành một huyết án gây chấn động tỉnh Tân Hải và Đông Sơn trong mùa hè năm đó.
Nghe Mã Bằng Viễn đau đớn kể lại, An Tại Đào nhìn người đàn ông trung niên chưa già đã yếu trước mắt này lòng không khỏi thương cảm. Về phương diện cá nhân, anh ta hoàn toàn sụp đổ trước hình phạt lương tâm này. Nếu không phải nhờ có một người bạn làm luật sư có tiếng, nếu không phải ông trời có mắt khiến hung phạm ra lưới, chỉ sợ truy cứu xong thì anh ta cũng đã chết.
Mã Bằng Viễn tinh thần sa sút cực điểm, thân hình tiều tụy không chút sức sống, nói chuyện thì uể oải, trong ánh mắt như còn vẻ hoang mang.
Thạch Đồng thoáng thấy thương hại anh ta, đẩy ly nước mát tới, dịu dàng nói:
- Lão Mã, chuyện đã qua rồi, tương lai còn ở phía trước.
Mã Bằng Viễn thở dài một tiếng, tay cầm ly nước vẫn còn run rẩy.
Với sự giúp đỡ của Thạch Đồng, An Tại Đạo lại chạy tiếp tới phỏng vấn cảnh sát hình sự tỉnh, và công an trại giam, thu thập được một lượng lớn thông tin tư liệu.
4 h chiều, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết vội vàng chạy về Tân Hải. Xe buýt phóng nhanh trên đường cao tốc. An Tại Đào miên man nghĩ về cấu tứ của bài viết, ánh mắt yên lặng nhìn phong cảnh hai bên đường lướt qua cửa sổ xe. Với những kinh nghiệm phong phú kiếp trước hắn có được, hắn hiểu, trong hoàn cảnh dư luận như thế này thì không thể đưa tin một cách tiêu cực mà cần phải nhìn nhận ở góc độ khác, nói cách khác, không thể trực tiếp đem đầu mâu nhắm ngay vào cảnh sát Tân Hải, buộc tội họ đã tra tấn bức cung, mà phải dùng cách tự thuật vạch trần ngành tư pháp không tôn trọng quyền công dân, khiến cho niềm tin của họ bị tổn thương trầm trọng.
Chỉ có thể tường thuật, không thể “trình bày và phân tích”, không nên đưa vào bài các quan điểm của phóng viên, chỉ cần kể lại sự việc, dẫn lời của luật sư, cảnh sát và công an trại giam, thế cũng đủ phong phú rồi.
Loading...
Còn lại, để cho độc giả và các phương tiện truyền thông khác tự mổ xẻ.
Sự việc mới được đưa ra ánh sáng, cũng là một dạng bảo hộ chính mình, nhân từ quá sẽ bị coi thường, mà nếu nặng lời quá không chừng bị trả thù. Nên cần có hành văn bộc lộ sự sắc sảo của tư duy. Kiếp trước, An Tại Đào đã quá hiểu chuyện này, hắn cũng không muốn mình một lần nữa lâm vào cảnh khốn đốn.
An Tại Đào suy xét hơn nửa tiếng, trên cơ bản, bài viết đã thành khung, hắn cầm chặt sổ ghi chép phỏng vấn của mình quay đầu nhìn sang Hạ Hiểu Tuyết rạng rỡ ngồi bên cạnh, đột nhiên cười:
- Hiểu Tuyết, anh cảm thấy Mã Bằng Viễn với người chị họ có chút mờ ám. Có lẽ, lúc đó Mã Bằng Viễn vì người đó mà đòi ly hôn Lâm Lỵ Lỵ.
Hạ Hiểu Tuyết thở dài, cũng không nói gì, cô sớm đã đoán biết được nội tình. Tuy rằng, cô rất có thiện cảm với Thạch Đồng, nhưng vẫn có chút bất mãn với kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Hồi mới tốt nghiệp đại học, cô cũng đã khuyên bảo Thạch Đồng vài lần.
- Chuyện tình cảm cũng khó nói lắm, người ngoài e rằng không hiểu thấu được đâu.
Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên cảm xúc trào dâng, nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, cúi đầu nói khẽ:
- Tiểu Đào, lòng em chỉ có duy nhất anh, anh nếu có ai khác thì…
Hạ Hiểu Tuyết đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lăn dài, An Tại Đào cũng không hiểu vì sao mà cầm tay cô áp vào ngực mình, thì thầm bên tai cô:
- Hiểu Tuyết, đang vui đừng nói những chuyện đó, ngốc quá…
Đến Tân Hải, trời đã nhá nhem tối, An Tại Đào lập tức chạy về Thần báo gửi bản thảo, Hạ Hiểu Tuyết thì trở về nhà.
Chừng hơn một giờ sau, An Tại Đào gõ một mạch hơn 2000 chữ, đọc đi đọc lại vài lần, cuối cùng hắn sửa title bài cho nhẹ nhàng hơn chút, thành: Con đường tự cứu sống bản thân.
Suy đi tính lại, An Tại Đào viết thêm một box nhỏ cuối bài: “Mã Bằng Viễn khiến phóng viên nhớ tới bộ phim “Con đường tự cứu sống bản thân”. Nhân vật chính bị bỏ tù oan, chịu thảm cảnh ở nhà giam, dùng một cái chùy có hình mỏ chim hạc gần 20 năm đào ngục để tìm lối thoát trở về với giấc mộng của mình. Hiện tại, Mã Bằng Viễn nhờ có luật sư Thạch Đồng và các phụ tá, kiên cường theo đuổi vụ án, cuối cùng cũng thông qua con đường đó cứu sống mình, bước ra ngoài ánh sáng.
An Tại Đào thở phào một cái, lúc này mới đứng dậy đem bản thảo đi nạp cho Phó trưởng ban Tin tức duyệt qua. Nhưng tìm một vòng không thấy bóng dáng Trương Cương đâu cả, đang sốt ruột, chợt thấy Tôn Lan từ ngoài cửa đi vào, thấy trong phòng chỉ có An Tại Đào, liền cười hỏi:
- Tiểu An, đi Thiên Nam về rồi đấy à? Làm sao vậy? Đã viết xong bài chưa?
An Tại Đào gật đầu:
- Đúng vậy, Trưởng ban Tôn, tôi đang muốn tìm nhờ Phó trưởng ban Trương đọc qua.
Kỳ thật, bài viết này Hoàng Trạch Danh đã nói trước, An Tại Đào có thể chuyển thẳng cho ông ta duyệt. Trương Cương chỉ là Phó trưởng ban cũng không dám nói gì. Nhưng An Tại Đào không phải con nít, hắn biết, đây là quy trình, nếu qua mặt lãnh đạo Ban Tin, đưa thẳng bài cho TBT duyệt, là điều cấm kỵ. Nó sẽ khiến cho tương lai của hắn ở Thần báo cực kỳ bất lợi. Ít nhất, sẽ khiến mọi người khó chịu với mình.
Ở xã hội Trung Quốc, làm người và làm việc cũng như nhau. Nếu cậy tài mà khinh người, không chú trọng đến “làm người” thì thiệt thòi trước hết vẫn là bản thân mình.
Cũng không thể trách, xã hội đã như thế, chỉ có thể thích nghi mà thôi.
Tôn Lan bởi vì không hiểu nghiệp vụ lắm, về cơ bản, cô ở Ban Tin chủ yếu là điều hành, hằng ngày quản lý và chấm công, chuyên môn nghiệp vụ đều do Trương Cương đảm trách. Nhưng bất luận thế nào, cô cũng là người phụ trách Ban Tin tức, liền đưa tay ra:
- Tiểu An, đưa tôi xem, xem An đại tài tử viết cái gì nào?
An Tại Đào do dự một chút, rồi đưa bản thảo ra.
Tôn Lan cầm lấy bản thảo, nhìn lướt qua title bài, kinh ngạc nói:
- Tiểu An, vì sao lại gọi là con đường?
Nhưng lời này vừa muốn thốt ra, liền lập tức nhớ thân phận mình là lãnh đạo Ban Tin tức, không thể biểu hiện như người thường đươc, liền bụm miệng lại:
- Được rồi, Tiểu An, cậu có thể về. Bản thảo này tôi xem xong sẽ chuyển cho Ban biên tập, để Ban biên tập chuyển lên cho Phó tổng biên tập duyệt, Phó trưởng ban Trương hôm nay nhà có việc không đến được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: