Khu rừng rậm có chút u ám, trạm trưởng lâm nghiệp Bình Động nói thì dễ làm thì khó, ở cái đất Bình Động này, rừng rậm che phủ tới 95%.
Rừng ở trước và sau nhà của dân, chỉ cần đốn gỗ là có tiền, ở đây, người ta phải đóng cửa rừng, ngăn chặn nạn chặt phá rừng, nói thì dễ hơn làm?
Người dân dễ quản, điều khó quản ở đây chính là lợi ích xã hội, chính là bốn trăm mét khối gỗ này, muốn biết rõ ngọn nguồn đằng sau nó, Chu Sâm Lâm phải đến Uỷ ban kỷ luật mới làm rõ được vấn đề.
Trần Kinh thật lợi hại, hắn rõ ràng là vung tay làm mưa làm gió, rõ ràng là hắn đã lật lọng, bây giờ lại còn đứng về phía chân lý, khiến hai người Chu Sâm Lâm và Mã Văn Hoa không nói được gì. Bốn trăm mét khối gỗ này, ai cũng không dám khui việc xấu này ra xem.
Bên trong nhà khách Lễ Hà, Bí thư đảng ủy xã Bình Động Vương Thanh Nhàn, Chủ tịch xã Thiệu Danh, ngoài ra còn có một người là Chu Sâm Lâm vẻ mặt buồn bã.
Vương Thanh Nhàn đang nghe điện thoại trong phòng khách, ông mỉm cười, thái độ rất niềm nở, so với vẻ nghiêm khắc khi nãy thì đúng là khác nhau một trời một vực.
- Chà, Phó phòng Trần là người rất bận rộn, điều này tôi biết. Nhưng anh có bận, cũng phải giữ thể diện cho ông Vương của anh chứ. Buổi tối chúng ta không đi đến hiện trường, xã Bình Động của chúng ta, tìm đâu ra nơi thanh tịnh. Chúng ta hãy đi đến quán cơm Tây Hồ Thổ, ăn thịt gà cách thủy, cơm rau…
Cách mà Vương Thanh Nhàn mời khách ăn cơm rất thâm thúy.
Điều này cũng đúng thôi, căn bản là ông không thể chấp nhận việc Trần Kinh từ chối. Xem điệu bộ thế kia của ông, nếu Trần Kinh hôm nay không giữ thể diện, ông sẽ tự mình đi đến Phòng kéo Trần Kinh đi ăn cơm.
Với tình hình như thế này thì không thể từ chối được, Trần Kinh không thể cự tuyệt được, đành phải đồng ý.
Loading...
Chu Sâm Lâm đứng bên cạnh thấy điện thoại của Trần Kinh rung lên thì làm bộ làm tịch, hơn nữa Vương Thanh Nhàn còn ăn nói giọng rất nhỏ khiến cơn tức giận trong lòng y khó mà kìm chế được, chờ Vương Thanh Nhàn dập điện thoại, y nói:
- Bí thư Vương, Chủ tịch xã Thiệu, việc mấy khối gỗ đó, tôi thấy nên lắng chuyện này xuống, đã nói xã chúng ta phát triển du lịch, chặt cây lấy gỗ cũng là việc xây dựng cải tạo quê hương, có mấy trăm mét khối gỗ thì tính gì? Chúng ta còn cần hơn nghìn mét khối gỗ kìa, chúng ta còn phải đến Phòng xin chỉ tiêu chặt thêm cây!
Tôi nghĩ Trần Kinh có thật là có thể làm chủ được Bình Động hay không, đợi Phòng lâm nghiệp phê duyệt rồi, xem hắn còn có thể làm được gì nữa?
Vương Thanh Nhàn im lặng không nói, hít một hơi thuốc rồi nhả khói ra, Thiệu Danh đứng bên cạnh nét mặt nghiêm túc nói:
- Anh Chu, bình thường đầu óc anh rất linh hoạt, hôm nay nó chạy đi đâu hết cả rồi? Mấy trăm mét khối gỗ kia cũng như mấy chục vạn nhân dân tệ, chuyện này sao có thể tùy tiện lặng đi được?
Nếu xã lờ đi, về sau việc trồng cây cấm phá rừng ở Bình Động chúng ta còn ai hưởng ứng nữa? Anh thật hồ đồ.
Chu Sâm Lâm đỏ mặt, cúi đầu xuống, tự biết cách kia không thể thực hiện được, y than thở nói:
- Tôi chỉ là tùy tiện nói thế thôi! Tôi chỉ là không thể nào nhìn được cái kiểu đắc chí của Trần Kinh mà thôi!
Vương Thanh Nhàn ho khan một tiếng, một tay ấn tàn thuốc lá vào chiếc gạt tàn, đột nhiên nhìn trừng trừng nói:
- Nói lung tung, những lời anh nói thật không đúng! Không có tôn ti trật tự gì cả, tự cho mình là cha của thiên hạ vậy, anh thì hiểu cái gì chứ?
Tai họa khó tránh rồi cũng phải gặp, anh cho rằng cách sắp đặt như thế này của anh thật sự hữu dụng sao?
Lúc Chu Sâm Lâm còn đang đi học, Vương Thanh Nhàn và Chủ tịch huyện Mã liền biết, lúc này cả hai người đều chưa thăng chức, nhưng mối quan hệ lúc trước vẫn kéo dài đến bây giờ, trong mắt của Chu Sâm Lâm, Vương Thanh Nhàn giống như là chú họ của y.
Quán cơm Hà Tây Thổ ở thị trấn này, lưng dựa vào núi, cho nên có thể dễ dàng tìm thấy sân nhà ở thế dựa núi gần sông như thế này.
Dưới con mắt của những người bình thường nhìn vào, vị trí đặt quán cơm Hà Tây Thổ này rất xa, nhưng nơi này xe cộ qua lại không ngớt, rất nhiều người tới đây ăn cơm.
Hương vị ngon tuyệt của quán ăn là một chuyện, nguyên nhân chủ yếu chính là cách bài trí của quán ăn này khá xa hoa, mặt khác, chỗ tựa sau lưng của quán này khá vững chắc.
Chủ quán họ Trịnh, tên Trịnh Sảng, là người dân của thị trấn Lễ Hà này, y nổi tiếng với hai chữ Hắc Bạch. Nhưng nói đến thân phận thật sự thì, gã là cháu ngoại của Phó chủ tịch huyện Phan Minh Kính.
Có được mối quan hệ này, lúc trước Phó chủ tịch huyện Phan đã là khách quen của quán này.
Từ từ, mối quan hệ ngày càng nhiều, mọi người tới đây ăn cơm ngày càng nhiều.
Hơn nữa, những người người kinh doanh có câu, không chỉ có đầy đủ các dịch vụ, mà thái độ phục vụ phải thật tốt. Chỉ cần gã ở quán cơm, có khách cấp cao đến quán, gã đều chào hỏi, hoặc là mời thuốc, hoặc là kính rượu, khiến mọi người rất vui, thường xuyên đến đây, rất nhiều người đến quán cơm này tổ chức liên hoan.
Vương Thanh Nhàn đương nhiên là khách quen của quán này, lúc ông vừa tới, nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa tới phòng riêng.
Ở nơi này, lần đầu tiên Trần Kinh gặp Trịnh Sảng, Trịnh Sảng nhiều nhất cũng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo gió, người hơi gầy, nhưng rất lão luyện.
Gã không cài áo, bên trong mặc áo sơ mi sơ vin, lộ chiếc thắt lưng Goldlion mới tinh, dáng điệu rất giống như ông chủ vậy, điều mà làm mọi người chú ý nhất chính là chiếc điện thoại y cầm trên tay.
Giống như viên gạch đồ chơi vậy, trước mắt thì ở thị trấn Lễ Hà này cũng chỉ là biểu tượng, đối với toàn bộ Phòng Lâm nghiệp mà nói, trước đây vẫn chưa có máy tính xách tay.
- Vương bí thư à Vương bí thư, ông gần đây lui về ở ẩn sao! Lâu lắm rồi tôi không gặp ông!
Trịnh Sảng cười hì hì nói, một tay y mở ra, tư thế kỳ quái đứng trước mặt Vương Thanh Nhàn, dường như là đưa ra một món quà trong lần đầu gặp mặt để chứng minh mối quan hệ của y với Vương Thanh Nhàn không giống với những người khác.
Sắc mặt Vương Thanh Nhàn không thay đổi, hơi nhíu mày nói:
- Tiểu Trịnh à, anh cũng ít khi đi với tôi. Thật sự là muốn thiết đãi chu đáo, chúng tôi đến từ một nơi nhỏ bé như thế này, mong anh chiếu cố cho.
Trịnh Sảng không cười đùa cợt nhả nữa, nghiêm chỉnh nói:
- Chú Vương thật là có khiếu hài hước, lại còn nói như thế nữa, chúng cháu luôn ưu đãi cho chú Vương.
Vương Thanh Nhàn lắc lắc đầu, ngồi xuống, Trịnh Sảng lúc này mới quay đầu lại chào hỏi Thiệu Danh.
Chu Sâm Lâm cũng chen nói một câu:
- Em Trịnh.
Trịnh Sảng thấy Chu Sâm Lâm, gượng cười nói:
- Anh Chu đã bị chú Vương lừa rồi, lần này lên núi đã hơn một năm rồi, cả tuổi trẻ đều làm ở trong quán trên núi này, thật sự là vì dân phục vụ.
Hai người bắt tay, Chu Sâm Lâm có chút xấu hổ, nói:
- Chúng tôi làm sao có thể so với anh, không thể suy nghĩ được giống như anh.
Trịnh Sảng cười ha hả, đang muốn nói chuyện, gã liếc nhìn Trần Kinh một cái, dừng lại một chút, nói:
- Vị này là…
Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:
- Là khách của bí thư Vương, anh không quen rồi, tôi không phải là người Lễ Hà!
Trịnh Sảng giơ tay ra, nói:
- Đến với Lễ Hà thì chính là người của Lễ Hà rồi, khách của chú Vương đều là những người tài…
Hai người bắt tay, ánh mắt Trần Kinh lơ đãng nhìn khuôn mặt của Chu Sâm Lâm. Trong lòng Chu Sâm Lâm có chút suy tư, vốn định giơ tay ra trước lại rụt về đằng sau lưng của Trần Kinh.
Một phòng bốn người, sắp xếp rất tự nhiên, đầu tiên là Vương Thanh Nhàn, theo sau là Thiệu Danh, thứ ba là Trần Kinh, cuối cùng là Chu Sâm Lâm.
Đi vào quán cơm Hà Tây Thổ, Vương Thanh Nhàn không chủ động nói chuyện với Trần Kinh, lúc trước ở bên ngoài dường như rất nhiệt tình, nhưng trong nháy mắt đã trở nên lãnh đạm. Mà ở thị trấn này Trịnh Sảng nổi tiếng với hai từ Hắc Bạch, vậy mà Phó cục trưởng Cục Lâm nghiệp Trần Kinh này lại không biết, điều này thật mâu thuẫn.
Trần Kinh ổn định chỗ ngồi, vẻ mặt bình thản, tự nhiên, trên mặt hắn chẳng có chút cảm xúc gì cả.
Trịnh Sảng đương nhiên sẽ không quấy rầy mấy người này lâu, y chào hỏi mọi người xong, liền đứng dậy cáo từ đi ra…
Chu Sâm Lâm rất buồn bực.
Y hiểu rất rõ Vương Thanh Nhàn, diễn xuất của Vương Thanh Nhàn chính là trong rắn ngoài mềm, tất cả các vấn đề chính trị ở Lễ Hà, những sự việc mà tất cả mọi người đều biết, Vương Thanh Nhàn không hề đùa giỡn.
Đừng tưởng Trần Kinh vừa gọi điện cho Vương Thanh Nhàn liền vội vàng kéo Thiệu Danh đến thị trấn này, mời thần đến thì dễ, đưa thần đi mới khó, Vương Thanh Nhàn đến thị trấn này, cũng không dễ dàng mời như vậy.
Theo như Chu Sâm Lâm nghĩ, bữa cơm giữa hai người Trần Kinh và Vương Thanh Nhàn hôm nay sẽ là một trận giao chiến kịch liệt, trong con mắt Chu Sâm Lâm, Trần Kinh gần đây giống như con chó điên vậy, Lâm Trung cho hắn tý quyền, vậy mà hắn dường như quên hết phải cư xử ra sao.
Hắn thể hiện cái gì? Hắn thể hiện giống như tảng đá, bản lĩnh vừa cứng lại vừa thối.
Điều mà Chu Sâm Lâm nghĩ chính là Trần Kinh đứng trước mặt Vương Thanh Nhàn cũng cư xử như tảng đá thối vậy, Vương Thanh Nhàn cũng như thế? Ông ta sao có thể tùy tiện được đằng chân lân đằng đầu? Kết quả cuối cùng tất nhiên là Trần Kinh bị xấu mặt, nói không chừng còn gặp chuyện đại họa.
Nói như vậy, Chu Sâm Lâm càng tức giận...