- Cậu làm gì vậy?
Người đàn bà trung niên thét chói tai, mụ chỉ vào người cảnh sát trẻ tuổi mà thét lên. Gã đàn ông trung niên bị ngã sõng soài cũng vật lộn đứng dậy, ánh mắt hung dữ chớp động, y có chút không hiểu vì sao người cảnh sát trẻ tuổi này lại ra tay với y.
- Tiểu Thần ca!
Đôi mắt Lan Nguyệt sáng bừng, cô vội thoát khỏi bàn tay của người đàn bà trung niên, cùng cô gái có khuôn mặt tròn trốn đằng sau Lương Thần.
- Hai người cút xa cho tôi
Khuôn mặt Lương Thần lộ rõ vẻ căm ghét tột cùng. Hắn sốt ruột, khua khua tay như đuổi hai con ruồi nhặng.
- Cậu là ai? Dựa vào cái gì mà đánh người? Cảnh sát? Cảnh sát thì có thể đánh người sao?
Người đàn bà trung niên đôi mắt nheo lại lộ rõ bản tính bất lương. Giọng nói the thé, mụ tru tréo:
- Mọi người lại đây xem này, cảnh sát đánh người này!
- Tiểu Thần ca, chúng ta đi thôi!
Loading...
Đôi mắt Lan Nguyệt ẩn chứa ngấn lệ chớp động. Cô nhẹ kéo cánh tay Lương Thần nói.
- Được rồi, tiểu Nguyệt, chúng ta đi!
Lương Thần đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Lan Nguyệt, xoay người đi khỏi.
Để hắn đi người đàn bà trung niên không đành lòng. Mụ vội bước lên giữ Lương Thần và Lan Nguyệt lại, the thé nói:
- Cậu định dẫn tiểu Nguyệt đi đâu? Cậu, một gã đàn ông rốt cuộc muốn dẫn con gái tôi đi có mưu đồ gì? Tiểu Nguyệt, đừng đi theo hắn. Liên Thắng! Mau giữ hắn lại.
Gã đàn ông trung niên được gọi là Liên Thắng hung tợn lao tới. Lương Thần không thèm ngẩng đầu nhìn, một cước mạnh trúng bụng y, ngay lập tức y lăn quay trên mặt đất.
- Đánh người, cảnh sát đánh người!
Người đàn bà trung niên vừa hô hoán vừa đưa mười ngón tay chộp lấy mặt Lương Thần mà cấu xé. Lương Thần né quá một bên, không một tiếng động giơ chân ra (để ngáng ấy mà). Người đàn bà đó rút lại không kịp, bổ nhào vào khoảng không, chân lảo đảo rồi ngã oạch xuống mặt đất.
- Mày có giỏi thì đừng chạy
Tiền Liên Thắng cố nén cơn đau dưới bụng, rút ra điện thoại, bấm số. Sau đó hắn đưa lên tai:
- Đao ca, tôi bị người ta đánh. Đúng rồi, ở cổng trường trung học Tây Phong. Sao? Anh ở gần đây à, vậy thì tốt quá! Mau đến đây cứu anh em đi!
Lương Thần không thèm đếm xỉa đến hai tên rác rưởi này, kéo Lan Nguyệt đi về phía chiếc xe cảnh sát của hắn. Nhưng đầu năm nay, nhưng kẻ nhàn rỗi thích chõ mũi vào việc của người khác thật không ít. Hai người thanh niên ăn mặc chỉnh tề đến ngăn Lương Thần lại.
- Anh làm như vậy không hợp lí đâu!
Một trong hai người đó đeo kính, có vẻ nhã nhặn, nhíu mày nói:
- Anh thân làm cảnh sát trị an mà lại đánh nhau với dân thường trước đám đông, như vậy không những làm mất hình tượng của nhân viên công vụ mà còn ảnh hưởng xấu đến xã hội.
Thấy y vừa mở miệng đã quy kết, Lương Thần nhếch mép cười nói:
- Anh nhìn thấy tôi đánh bọn họ sao?
Nói rồi anh chỉ vào đôi nam nữ trung niên đang nhếch nhác bò dậy, giọng điệu chế giễu nói:
- Anh nhất định làm bên văn phòng rồi, quen thói phô trương khuyếch đại, cho nên không cần xem xét mà đã to mồm. Anh biết thế nào gọi là đánh nhau không? Nếu như vậy mà gọi là đánh nhau thì những văn kiện trị an mỗi ngày chúng tôi xử lí phải nhiều gấp mấy lần!
Người đàn ông diện mạo nhã nhăn lập tức im bặt, đứng nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi đang mỉm cười, khuôn mặt trắng trẻo của y đỏ bừng.
- Đồng chí, anh phải làm chủ cho chúng tôi, tên xấu xa này không chỉ đánh người mà còn cướp con gái của tôi!
Người phụ nữ trung niên đúng là loại hồ ly tinh. Mụ vừa nhìn thấy phong thái của hai thanh niên trẻ tuổi đã biết ngay họ có xuất thân cán bộ, do đó đã khóc lóc nỉ non chạy đến dựa dẫm nhờ vả.
- Đồ vô liêm sỉ!
Lan Nguyệt đứng ra chỉ tay vào người đàn bà trung niên căm phẫn nói.
Hai người thanh niên trẻ không khỏi giật mình, thầm nhủ thật là một thiếu nữ đẹp như băng khắc ngọc mài. Bây giờ chỉ nhìn thôi, vẻ đẹp ấy cũng làm người khác phải kinh ngạc thì không khó đoán rằng chỉ sau vài năm hoàn toàn thành thục, nó sẽ làm hoa mắt mê mẩn lòng người.
- Lan Nguyệt, sao con lại có thể nói với mẹ như thế. Cứ coi như thường ngày mẹ hơi nghiêm khắc với con nhưng đó cũng chỉ là vì con, con, con làm mẹ tức chết đi được!
Người phụ nữ trung niên giả bộ tốt đẹp. Nhìn vẻ mặt đau khổ thất vọng của mụ sẽ làm cho người khác nghĩ rằng mụ đang rất khổ tâm vì con gái không hiểu được tấm lòng của một người mẹ.
Nghe những lời lẽ đổi trắng thay đen của mụ, Lan Nguyệt tức giận run người. Những giọt lệ trên đôi mắt long lanh trực trào ra nhưng cô cố nén không cho chúng chảy xuống.
- Tiểu Nguyệt, đừng để ý đến mụ ta!
Lương Thần cười nhạt kéo Lan Nguyệt ra phía sau, liếc xéo người đàn bà đó nói:
- Đối với loại rác rưởi cặn bã không đáng bỏ đi như bà, tôi và Lan Nguyệt nói chuyện thật phí nước bọt!
- Cậu…!
Người đàn bà trung niên nhìn Lương Thần với ánh mắt thâm độc, nhưng một câu cũng không thốt ra được. Sau một hồi lâu, mụ đảo mắt một lượt rồi ngồi bịch xuống đất la khóc om sòm:
- Cái số của tôi sao lại khổ thế này, sinh ra một đứa con gái không hiểu chuyện, liên kết với người ngoài ức hiếp mẹ, tôi không muốn sống nữa…!
- Tôi là Lý Dương ở cục nhân sự!
Người thanh niên còn lại có vẻ khá cứng rắn cũng lên tiếng, chỉ vào người thanh niên đeo kính nói:
- Anh ấy là Điền Bách Văn làm ở phòng thư kí huyện ủy, xin hỏi anh công tác ở đơn vị nào vậy?
- Tôi là Lương Thần ở đại đội trị an!
Lương Thần không quan tâm đến thân phận của hai người này. Đừng nói là hắn không ẩu đả, cho dù thế thật thì cũng đã sao! Nếu không phải e dè có nhiều học sinh và người qua đường vây xem thì hắn đã nhất quyết phải biến đầu của đôi cẩu nam nữ kia thành đầu heo rồi.
- Lương Thần?
Điền Bách Văn và Lý Dương bỗng ngẩn người ra, trên mặt lộ rõ vẻ khác thường.
Huyện Tây Phong này xét cho cùng không lớn, có một chút gió nhẹ thổi cây cỏ lay động cũng làm cả huyện đều biết. Tối qua, tin tức hai tên trùm huyện Tây Phong bị giải đi chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ. Mà cái người có khả năng làm cho hai tên trùm bó tay chịu trói nghe nói là tân nhậm chức đại đội trưởng đội trị an - Lương Thần.
Đơn vị công tác của Điền Bách Văn và Lý Dương đương nhiên sẽ cho họ biết nhanh hơn, sớm hơn, tường tận hơn về sự việc này hơn người bình thường. Do vậy, hai từ Lương Thần đối với họ mà nói như tiếng sét bên tai.
- Đao ca, bên này, bên này!
Vừa lúc đó, gã đàn ông trung niên Tiền Thắng Liên đang ôm bụng bỗng nhiên như phát hiện đại lục mới vậy, giơ cao cánh tay ra sức vẫy. Nhìn theo hướng nhìn của hắn thì thấy một đám người hò hét nghênh ngang trên đường.
Theo lẽ thường mà suy đoán thì kẻ đi trước kia nhất định là đại ca, còn phía sau là bọn đàn em, ước chừng có 7, 8 tên, vênh váo tiến đến. Từng người từng người đều để lộ vẻ mặt dữ tợn như thể sợ người khác không biết chúng là côn đồ vậy.
Điền Bách Văn và Lý Dương bất giác lùi về phía sau hai bước. Bọn họ tuy là ăn lương nhà nước, đơn vị công tác không đến nỗi, nhìn thấy người trong nghành thì tỏ ra khí thế, nhưng gặp phải lũ côn đồ này thì bo bo giữ mình, nhượng bộ lui binh mới là lựa chọn tốt nhất của họ. Ở huyện Tây Phong, bọn côn đồ hung ác nhất chính là bọn chúng, lòng lang dạ sói, dựa vào chỗ dựa vững chắc của hai tên trùm đầu sỏ đến nỗi cảnh sát cũng không coi ra gì.
Lương Thần nhìn 7, 8 tên đầu trâu mặt ngựa liền xoay người nói nhỏ với Lan Nguyệt:
- Đi vào trong xe cùng bạn đi!
- Không!
Lan Nguyệt giữ chặt cánh tay Lương Thần, nước mắt lưng tròng đảo quanh. Biết anh chưa quá một ngày nhưng anh cho cô sự an toàn, tin cậy mà hơn mười mấy năm qua cô không có. Đứng sau thân hình cao lớn này, cô thấy vô cùng ấm áp và yên tâm
- Đao ca, chính là tên tiểu tử này!
Tiền Liên Thắng chỉ vào Lương Thần hung tợn nói:
- Hãy đập gãy hai chân của nó đi, em sẽ bỏ ra hai vạn mời Đao ca và các anh em đi uống nước!
Những lời thâm độc của Tiền Liên Thắng vừa nói ra khỏi mồm thì đám người xung quanh không khỏi há hốc mồm thốt lên.
- Là hắn!
Tên đại ca ánh mắt bắt gặp tướng mạo Lương Thần, lập tức những vết sẹo trên mặt nheo lại. Y xoay người hỏi Tiền Liên Thắng, dường như muốn xác định một chút.
- Chính là hắn, Đao ca, anh phải trút giận cho em đó!
Người đàn bà trung niên níu chặt cánh tay Đao ca, dùng hết sức chạm đôi vú đầy đặn vào.
Đồ lẳng lơ! Tiền Liên Thắng trừng mắt nhìn mụ. Trong lòng hắn lại không hề ghen tức gì, đã chơi bẩy tám năm rồi, coi như chơi chán rồi. Nếu không phải hắn thấy mụ có cô con gái đẹp như tiên nữ thì đã một phát đá mụ bay xa rồi. Thật đáng tiếc, đêm đó chưa được thưởng thức đến! Nhìn thiếu nữ như nụ hoa chớm nở, sắc đẹp mê hoặc lòng người, hắn bất giác nuốt nước bọt ừng ực, thầm nghĩ bất luận thế nào cũng phải sở hữu mĩ nữ thượng hạng này!
Nghĩ đến đó, Tiền Liên Thắng vội gật gật đầu nói:
- Không sai, Đao ca, chính là hắn.
- Đồ chó có mắt như mù.
Đao ca không nói hai lời, giơ tay tát hắn một cái lật mặt, nổ đom đóm mắt. Trên mặt Tiền Liên Thắng in rõ vết năm ngón tay.
Ngay sau đó Đao ca quay lại, giơ chân đạp cho ả đàn bà bên cạnh một phát, mắng to:
- Còn đồ gái già lẳng lơ, tao nhìn thấy mày mà đã muốn nổi da gà!
Hả! Những học sinh vây quanh và những người đi đường trố mắt không thể tin nối, có vẻ không hiểu sự việc sao lại biến chuyển ly kỳ như vậy! Đám côn đồ hung ác này chắng phải do người đàn ông kia gọi đến sao? Sao lại thành chính mình bị đánh vậy?
- Lại đây xoa bóp cho hai con chó có mắt như mù này đi!
Đao ca khí thế vung tay, sáu bẩy tên đàn em phía sau cùng lên, huỳnh huỵch huỳnh huỵch đấm đấm đá đá đôi nam nữ đang bò trên mặt đất.
- Sếp Lương!
Đao ca bước đến, vẻ mặt thô bạo biến thành mưa phùn gió xuân, thậm chí vệt sẹo trên mặt cũng trở nên dịu dàng, cung kính khom lưng nói:
- Sao hôm nay sếp lại rảnh rỗi đến nơi này vậy?
Đã từng gặp Đao mặt sẹo một lần, Lương Thần trên mặt không biểu hiện gì, chỉ vào cô gái bên cạnh nói:
- Em gái tôi đang học trường này, tôi đến đón nó!
Sau đó lại chỉ vào đôi nam nữ trung niên đang biến thành bao cát nói:
- Hai người đó các anh quen sao?
- Chỉ là biết thôi, không quen!
Đao mặt sẹo vội lắc lắc đầu. Với người cảnh sát trẻ tuổi này, y nhìn thấy đã sợ, không sợ không được. Bưu ca và Cường ca hiện vẫn đang ngồi trong nhà giam đó!
- Vậy có thể làm họ về sau cách xa em gái tôi một chút không?
Nhìn đôi nam nữ bị bọn côn đồ thượng cẳng chân hạ cẳng tay, Lương Thần động lòng, bèn nghĩ ra một ý lấy độc trị độc.
- Sếp Lương, có những lời này của anh thì đôi cẩu nam nữ này về sau đừng mong nhìn thấy người em gái này!
Thấy Lương Thần đột nhiên có việc nhờ mình, Đao tử vui mừng khôn xiết, vết sẹo trên mặt ửng đỏ, vỗ ngực liên mồm đảm bảo:
- Sau này sự an toàn của người em gái này cứ giao cho Đao tử em, nếu cô ta mà có bất cứ điều gì uất ức thì anh cứ tìm Đao tử em mà hỏi tội!
- Vậy cảm ơn cậu!
Lương Thần vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng thì không hề vui vẻ gì, đại đội trưởng đội trị an như anh dường như không bằng một tên côn đồ trong những lúc thế này.
- Sếp Lương, anh, anh đừng quá khách sáo!
Đao tử có chút tay chân luống cuống. Vị đội trưởng Lương này đến Bưu ca còn dám ra tay, vậy mà còn khách khí với mình như vậy. Y nghĩ thế trong lòng vừa mừng vừa lo.
- Vậy tôi còn có việc, xin đi trước!
Mục đích đã đạt được, Lương Thần cũng không muốn ở lại lâu. Dẫu sao cảm giác bị nhiều người quan sát như vậy cũng không hay cho lắm. Hắn gật gật đầu với Điền Văn Bách và Lý Dương rồi kéo tay Lan Nguyệt đi về phía chiếc xe cảnh sát của mình, lập tức nổ máy đi.
Nhìn theo chiếc xe cảnh sát, Điền Bách Văn và Lý Dương nhìn nhau, trong lòng phúc tạp thở dài, người ta như vậy mới gọi là uy phong chứ!