Vương Quốc Hoa không hề khách khí trừng mắt nhìn Khương Nghĩa Quân. Hắn thở hổn hển nói:- Ông uống nhiều lắm được một lít, ai biết hôm nay còn phải mời rượu nữa không?
- Làm quan không có thứ gì tốt cả, cầm tiền của người nộp thuế rồi tiêu xài phung phí.Khương Nghĩa Quân đầy tức tối nói làm Vương Quốc Hoa không nhịn được cười mắng:- Không có tiền công quỹ thì bố ông sao làm ăn đông khách như vậy? Ai nói câu kia cũng được chỉ ông không thể.
Vừa nói Vương Quốc Hoa ổn định tâm trạng đi về phía phòng. Nửa đường hắn thấy Đường Hoài Minh đi xuống dưới lầu, hắn không khỏi thầm nghĩ lại có tình huống gì vậy?
Gõ cửa, bên trong chỉ có Tằng Trạch Quang, Cát Mậu Nguyên đang ngồi đối diện uống với nhau. Vương Quốc Hoa gật đầu nói:- Hai vị lãnh đạo có gì cần phân phó không?
Tằng Trạch Quang cười cười chỉ vào một chiếc ghế.- Quốc Hoa, ở đây không có người ngoài, cậu ngồi xuống ăn đi, vừa nãy đúng là làm cậu hơi mệt.
Cát Mậu Nguyên nhìn Vương Quốc Hoa:- Tiểu Vương đúng là được, Đường Hoài Minh xem ra không được tốt cho lắm.
Vương Quốc Hoa không nghĩ Cát Mậu Nguyên nói chuyện tùy ý như vậy. Ngay khi hắn giật mình, Tằng Trạch Quang đã giải thích:- Lão Cát cùng ở một phòng với tôi tại trường Đảng tỉnh, huyện Nam Sơn này tôi chỉ có mỗi một người bạn đáng tin.
Cát Mậu Nguyên cười ha hả nói:- Tiểu Vương, cậu nghĩ sao khi bí thư Tằng đến chợ nông sản?
Thực ra câu này Vương Quốc Hoa vẫn muốn nói, bây giờ Cát Mậu Nguyên mở miệng, Tằng Trạch Quang nhìn thẳng tới, Vương Quốc Hoa nói:- Nhà tôi ở miền núi, cả nhà có hơn mẫu ruộng nước, người trên núi dựa vào núi mà ăn, thường lên núi hái hoa quả như đào rồi về bán đi. Lúc tôi học cấp ba còn đỡ một ít, không ít người bên ngoài đến mua đặc sản miền núi. Ngài đừng xem thường mấy thứ này, người ở miền núi thu nhập chính trong năm là nhờ đó. Sau khi chợ nông sản được xây dựng không ít người bên ngoài đến mau hàng. Thời gian trước không phải có một vụ án là một thôn dân ở một xã bị người ta đánh gãy chân sao?
Vương Quốc Hoa nói đến đây liền ngừng lại. Tằng Trạch Quang và Cát Mậu Nguyên đều biết, vụ án kia bọn họ cũng nghe thấy. Bên công an huyện giải thích kẻ đánh người bị mặt, hiện trường ít đầu mối nên không dễ tìm thủ phạm. Tên thực tế vụ án này rất đơn giản, chính là thôn dân định mua ít đồ đặc sản bán ra ngoài nên bị đánh.
Loading...
- Không coi pháp luật ra gì.Cát Mậu Nguyên đập bàn.
Vương Quốc Hoa nói:- Đặc sản mỗi nhà có không nhiều, không thể nhà nào cũng mang ra ngoài bán mà, chỉ có thể bán đến chợ, một ít người nhân cơ hội dùng bạo lực lũng đoạn.
Cát Mậu Nguyên gật đầu nói:- Lão Tằn, việc này không thể bỏ qua như vậy, có vài người không dễ động nhưng đám côn đồ ở chợ cần phải xử lý.
Tằng Trạch Quang nói:- Tôi đã nói chuyện với Quản Nhất Vĩ, ý của y là muốn tiến hành chỉnh đốn các ngành chức năng. Ý của tôi là Đường Hoài Minh không thích hợp làm trưởng phòng công an nữa, Quản Nhất Vĩ cũng có suy nghĩ này. Chẳng qua chuyện này cần phải tiến hành hành trong phạm vi khống chế được. Đồng chí Đường Hoài Minh cũng cho rằng mấy năm nay mình mệt mỏi, không thể kiêm nhiệm công việc bên phòng công an nữa.
Nghe tới đây Vương Quốc Hoa liền hiểu rõ. Cát Mậu Nguyên là đồng minh đáng tin cậy nhất của Tằng Trạch Quang. Do cảnh giác với Quản Nhất Vĩ nên Tằng Trạch Quang không muốn làm lớn chuyện. Vừa lúc Đường Hoài Minh biết thức thời, kịp thời tỏ thái độ nên Tằng Trạch Quang quyết định thả y một đường. Điều kiện là Đường Hoài Minh phải ủng hộ Tằng Trạch Quang giữ được chức trưởng phòng công an. Vương Quốc Hoa lặng lẽ suy nghĩ các thủ đoạn trong đó. Vương Quốc Hoa mới đi vào chính trị nên có rất nhiều thứ cần học.
Sau khi ăn xong, Tằng Trạch Quang đi ngủ một lát, Vương Quốc Hoa cũng lấy một phòng trong khách sạn ngủ. Chiều vừa tới văn phòng, Tằng Trạch Quang đã nói với Vương Quốc Hoa:- Bảo Cao Cận Giang thông báo 3h chiều tổ chức hội nghị ban bí thư.
Xem ra Tằng Trạch Quang đã xác định nắm giữ được cục diện, nếu không sẽ không tổ chức hội nghị này. Vương Quốc Hoa gọi điện cho Cao Cận Giang.
Bỏ máy xuống, Cao Cận Giang không khó để nghĩ ra nội dung cuộc họp. Vẫn còn sớm, Cao Cận Giang không cần thông báo gấp. Suy nghĩ một chút về thứ tự thông báo, Cao Cận Giang cầm máy gọi cho zz.- Lão Đường, bí thư Tằng muốn tổ chức hội nghị ban bí thư vào 3h chiều nay.
Zz ở đầu bên kia lạnh nhạt nói:- Biết rồi, lão Cao, ông nên hầu hạ cho tốt nếu không sẽ rơi vào vết xe đổ của tôi.
Cao Cận Giang thầm nghĩ anh bây giờ mới nghĩ chúng ta là anh em? Trước đây sao không thế? mẹ nó chứ, mình sao có thể Sở Sở với hắn? Hắn là phó bí thư huyện ủy, Tằng Trạch Quang ra tay cũng phải có chừng mực.
Cao Cận Giang cười lạnh trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn thở dài nói:- Không nói việc này, tôi phải thông báo lãnh đạo khác.
Dập máy, Cao Cận Giang không để ý đến ánh nắng chói chang trên đầu mà tự mình đi sang bên ủy ban huyện thông báo cho Quản Nhất Vĩ. Trước khi đi Quản Nhất Vĩ còn nở nụ cười đưa y xuống tận cửa.- Lão Cao vất vả rồi.
- Đây là việc tôi lên làm.Thái độ tốt của Quản Nhất Vĩ làm Cao Cận Giang run lên. Nếu như bị tên thiếu đạo đức nào đó nhìn thấy rồi báo cho Tằng Trạch Quang, ai biết lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào?
Quản Nhất Vĩ nghĩ rất đơn giản, nếu không thay đổi được thì gây phiền phức cho đối phương.
Cao Cận Giang thông báo xong không lau mồ hôi mà đi tới trước cửa phòng Tằng Trạch Quang. Y nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:- Tiểu Vương, mời báo với bí thư Tằng là tôi đã báo xong.
Vương Quốc Hoa nhìn đối phương đầy mồ hôi mà trong lòng không khỏi thấy khó chịu. Cao Cận Giang bây giờ thoạt nhìn chính là tương lai của mình trong giai đoạn nào đó.
- Ôi, chánh văn phòng Cao sao lại đầy mồ hôi thế này, mau lau đi.Vương Quốc Hoa nhanh nhẹn đưa túi giấy tới, rót cho Cao Cận Giang chén nước, thuận tay còn quay quạt cho đối phương.
Vương Quốc Hoa nhiệt tình như vậy nằm ngoài dự đoán của Cao Cận Giang. Y thầm nghĩ đối phương không ngờ lại nhiệt tình với mình như vậy. Cao Cận Giang trong lúc nhất thời lập tức nghĩ đến thư ký của Lý Hùng Phi. Đúng là một trời một vực.
Uống hết chén nước, Cao Cận Giang bỏ chén xuống nói:- Tiểu Vương, tôi về trước, cảm ơn.
Cao Cận Giang nói chuyện rất nhỏ, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ đúng là biết làm người, mình có thể học được nhiều thứ từ đối phương. Nghĩ vậy hắn nói:- Chánh văn phòng chờ chút, tôi vào báo cáo với lãnh đạo rồi ra ngay.
Cao Cận Giang muốn chính là hiệu quả này nên gật đầu đứng bên không nói gì.
Tằng Trạch Quang nghe xong Vương Quốc Hoa báo cáo, nghe thấy Cao Cận Giang cả người đầy mồ hôi không khỏi nhíu mày. Y gật đầu đứng lên đi ra cửa.
- Bí thư.Cao Cận Giang không nghĩ Tằng Trạch Quang có thể đi ra nên vội vàng bỏ khăn trong tay xuống.
- Lão Cận vất vả rồi. Phụ trách văn phòng huyện ủy không dễ làm, anh đi nghỉ đi.Tằng Trạch Quang nói một câu rồi xoay người đi. Cao Cận Giang đứng đó thở dài một tiếng, một phen khổ cực không uổng công, lãnh đạo cuối cùng đã tán thành mình.
Vương Quốc Hoa cười cười đóng nhẹ cửa phòng trong lại, Cao Cận Giang đi lên nhỏ giọng nói:- Thư ký Vương, tối có rảnh không?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói:- Xem lãnh đạo đã.
Cao Cận Giang gật đầu tỏ vẻ hiểu:- Tôi đi xuống trước, có gì báo tôi.
Vương Quốc Hoa chờ Cao Cận Giang đi xa mới đẩy cửa phòng. Tằng Trạch Quang có lẽ không nghĩ hắn muốn vào nên nhìn tới. Vương Quốc Hoa hơi giật mình nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:- Bí thư, Chánh văn phòng Cao đi rồi.
Tằng Trạch Quang thu ánh mắt. Y cầm văn bản xem qua rồi như tùy ý nói:- Y vừa nãy nói gì?
Vương Quốc Hoa cung kính nói:- Y muốn mời tôi ăn tối.
Tằng Trạch Quang ừ một tiếng không nói gì. Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng đi ra rồi đóng cửa. Phù, Vương Quốc Hoa đưa tay lau mồ hôi trán. Hôm nay có ý tốt giúp xem ra thất sách rồi. Báo cáo có thể nhưng nhắc đến Cao Cận Giang cả người đầy mồ hôi làm gì?
Cao Cận Giang vừa đi, Vương Quốc Hoa lại vào trong báo cáo quả nhiên là cẩn thận không sai. Mặc dù nói dù không lập tức đi vào cũng không có vấn đề gì lớn nhưng rất có thể là một cây kim đâm trong lòng Tằng Trạch Quang. Đây là Vương Quốc Hoa nhận ra khi thấy Tằng Trạch Quang nhíu mày, làm việc cho lãnh đạo cần phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
Tằng Trạch Quang vào phòng họp, bốn vị phó bí thư bên trong cùng đứng lên. Chờ mọi người hoàn thành động tác này, Tằng Trạch Quang mới đi đến vị trí người chủ trì.
- Các đồng chí đã đến đông đủ, chúng ta họp thôi. Hôm nay có một nôi dung là sự kiện đánh người ở chợ nông sản…