Âm thanh lật các trang giấy ‘xoạt xoạt’ thanh thúy mà lại dễ nghe.
Nhưng Lệ Phi Vũ đối với loại âm thanh này cực kỳ chán ghét.
Hắn không để ý tới Hàn Lập đang cắm cúi đầu óc nghiên cứu, tự mình chạy trở lại bên bờ đầm nước, rút ra trường đao cắm trong bùn đất, tự mình bắt đầu ngắm nghía nó.
Hàn Lập liếc mắt nhìn Lệ Phi Vũ một cái , nhìn hắn tràn đầy tinh lực, liền không để ý đến cử động của hắn nữa, đem tâm thần quay trở lại bí tịch trong tay.
‘Nhất mục thập hành (*)’ sợ rằng chỉ có Hàn Lập là người đọc loại sách này với tốc độ kinh nhân, một quyển sách dày rất nhanh đã được hắn xem xong, hắn cúi đầu xuống, cũng không thèm nhìn tới, tiện tay lấy một quyển khác, lật xem không ngừng.
Hai mắt Hàn Lập nhíu nhíu lại, trong quá trình đọc sách, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cuốn bí tịch, một khắc cũng không muốn rời đi, đầu theo ánh mắt di động qua lại nhịp nhàng, rất có phong thái của người đọc sách gật gù khi hài lòng.
Thời gian trôi đi rất nhanh, một quyển “Trát nhãn kiếm phổ” cũng bị Hàn Lập nhanh chóng xem qua một lần.
Lúc Hàn Lập xem quyển bí tịch thứ mười một, đột nhiên tự mình dừng không đọc nữa, bí tịch mới vừa rồi xem xong, cũng bị hắn lôi ra lại từ trong đống đồ.
Hắn nhắm hai mắt lại, dưỡng thần một chút.
Chờ sau khi tinh thần hồi phục một chút, hắn ngồi xuống khoanh chân tại chỗ, vận dụng Trường xuân công, đem những điều vừa đọc được trong mười quyển bí tịch, tại trong đầu diễn luyện lại.
Loading...
Chỉ chốc lát sau, trên mặt Hàn Lập trở nên biến hóa phong phú, khi thì hưng phấn không thôi, khi thì trầm tư cau mày, khi thì hoàn toàn uể oải, đau đớn.
Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Lập cuối cùng hai mắt cũng mở ra, trước mắt bị cái gì đó rất to làm cho giật mình.
Đầu của Lệ Phi Vũ, không biết khi nào đã đưa tới dưới mắt hắn, cơ hồ xảy ra tình huống hai chóp mũi đụng nhau.
‘Ngươi đang làm gì đó? Người không phải đang luyện tập đao pháp sao?’
‘Hàn sư đệ, đây là lúc nào rồi? Ngươi còn hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy.’ Lệ Phi Vũ đem thân thể rụt về bĩu môi.
Hàn Lập lúc này mới phát hiện ánh sáng bốn phía xung quanh đã trở nên hôn ám.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, sắc trời đã biến thành mờ mờ tối, đêm đã đến rồi.
‘Ai da! Thời gian qua thật là nhanh, ta một điểm cũng không chú ý rằng thời gian đã lâu như vậy.’
Hàn Lập đứng lên, hoạt động tay chân mình.
‘Thế nào, từ trên bí tịch tìm ra được cái gì thú vị sao?’ Lệ Phi Vũ ánh mắt sốt sắng nhìn kỹ hắn, hy vọng từ trong miệng của hắn sẽ biết được kết quả cuối cùng.
‘Ừ, cũng không tệ lắm, rất thích hợp với ta.’
‘Cái gì kêu là không tệ lắm? Nói ra điểm gì đó thực tế một chút.’ Lệ Phi Vũ có chút bất mãn nói.
‘Cụ thể mà nói, cái bí tịch này đúng là một mớ hỗn tạp, không có cái gì là hoàn chỉnh, đông cóp tây nhặt tập hợp mà thành.’ Hàn Lập chậm rãi nói.
‘Vậy Trát nhãn kiếm pháp đúng là có sự thú vị, thật sự có loại kiếm pháp này sao? Tại sao lại kêu bằng cái tên quái dị như vậy.’ Lệ Phi Vũ vẫn chưa hài lòng, tiếp tục hỏi tới.
‘Trát nhãn kiếm pháp thật sự là có tồn tại, chỉ bất quá nó là một phần hỗn tạp, những bí tịch ở đây chỉ là một chút nhỏ trong tổng thể.’ Hàn Lập nhẫn nại nói
‘Về phần tại sao có cái tên này cũng có đạo lý của nó.’
‘Có đạo lý gì? Ngươi không thể một hơi nói tất cả ra sao, đừng có từng câu từng câu nói ra như vậy, học đòi theo bộ dáng như lão phu tử nói chuyện vậy.’ Lệ Phi Vũ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, đối với cái kiểu thong thả của Hàn Lập thật sự là không quen nhìn.
Hàn Lập thật sự là không thể có cách nào với đối phương, không thể nào làm khác hơn là giải thích nhanh hơn.
‘Loại kiếm pháp này theo như trên bí tịch nói đúng là lợi dụng các loại ánh sáng cùng sự sai lầm của thị giác khắc địch chế thắng, thường thường làm cho địch nhân trong nháy mắt tựu mất đi tính mạng, cho nên mới kêu là “Trát nhãn kiếm pháp”.’
‘Cũng có một loại kiếm pháp quái dị như vậy sao? Trên đời kỳ nhân thật đúng là không ít a!’ Lệ Phi Vũ sau khi nghe xong, cảm thấy hứng thú nhưng lập tức bởi vì một câu nói cuối cùng của Hàn Lập mà ngừng ồn ào.
‘Loại kiếm pháp này có ba điều không thể luyện, chân khí nếu có chút thành tựu – không thể luyện, không có nghị lực lớn – không thể luyện, không có thiên phú – không thể luyện.’
Lệ Phi Vũ sau khi nghe điều thứ nhất, lập tức bỏ đi sự quan tâm đối với nó, nội gia chân khí của hắn đã có hỏa hậu không ít, không thể phế đi công lực của chính mình, đi học cái loại kiếm pháp mà uy lực còn không biết ra sao này.
Theo đó Lệ Phi Vũ đối với cái bí tịch này hoàn toàn mất đi hứng thú, hắn không muốn tiếp tục ở tại đây nữa.
Hắn đứng dậy chuẩn bị cáo từ trở về, trước khi đi hắn dặn dò Hàn Lập: Mau mau đem bí tịch này sao lục lại, lần sau gặp nhau, hắn phải đem tất cả mang về, phải biết rằng bí tịch này mặc dù người khác không trọng thị nhưng nếu một đống này bị mất trong thời gian dài cũng sẽ khiến cho người khác chú ý.
Lệ Phi Vũ rời đi không lâu, Hàn Lập cũng ly biệt nơi này.
Khắp núi non khoác một tầng sương mù bàng bạc, có chút ảm đạm, tại hai bên sơn đạo chật hẹp này sinh trưởng tạo thành một rừng tùng bách, sau khi một trận gió núi thổi qua, phát ra tiếng vang ‘Hoa lạp lạp’, những nhánh cây hai bên cũng theo đó mà trở nên yêu dị, giương nanh múa vuốt.
Hàn Lập ở trên sơn đạo có chút quỷ dị này, lập tức vội vã hướng phương hướng thần thủ cốc chạy tới.
Bởi vì thời gian trở về có chút quá muộn nên tại nửa đường thì sắc trời đã trở nên hoàn toàn tối đen.
Nếu không có Trường xuân công trong người, ban đêm làm cho hai mắt càng thêm nhạy cảm, Hàn Lập tuyệt sẽ không trong hoàn cảnh hôn ám như vậy mà chạy, phải biết rằng đường nhỏ này không dễ đi, trên đoạn đường này khi thì quẹo trái, khi thì rẽ phải, đích xác là một chỗ hiểm yếu, nếu không để tâm sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn, theo đó mà đi tong cái mạng nhỏ.
(*) Nhất mục thập hành: ý nói người đọc rất nhanh