Hắn đã nghiên cứu xong một gốc thảo mộc cuối cùng, sau khi giải quyết xong một vấn đề khó khăn nhất, cũng không có để ý tới những tiếng hoan hô ở bốn phía. Trong chớp mắt khi hắn cầm lấy ngọc giản ghi lại đan phương lúc trước kia, liền đắm chìm ở trong dược đạo, toàn thân đã rơi vào một loại trạng thái vong ngã.
Trừ phi là thiên lôi cuồn cuộn, nếu không, tất cả mọi sự nhốn nháo ở bên ngoài cũng đều không thể làm cho hắn phân tâm mảy may, cũng không có chú ý tới những người khác đã chấm dứt luyện đan rồi.
Hắn khẽ động, lập tức đưa tới sự chú ý của mọi người, kể cả Hứa Bảo Tài. Cả đám thần sắc cổ quái nhìn Bạch Tiểu Thuần, đều có cảm giác dường như quan niệm về thời gian của Bạch Tiểu Thuần này không đồng nhất với tất cả mọi người.
“Bạch Tiểu Thuần này quá chậm đi. Người khác đều đã luyện xong, hắn giờ mới bắt đầu. Lần khảo hạch này có lẽ cũng đã xong rồi đi?”
“Ân? Dường như là ta không có nghe nói... Khảo hạch tấn chức Dược Đồ có hạn chế thời gian...” Trong lúc bàn tán, không biết cuối cùng là ai đã nói ra một câu. Mọi người lập tức sửng sốt một chút, đều nhìn về phía Từ trưởng lão.
Từ trưởng lão cũng do dự. Khảo hạch tấn chức Dược Đồ đích thực là không có hạn chế thời gian, vì thế mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn Bạch Tiểu Thuần bắt đầu luyện dược.
Hàn Kiến Nghiệp không có chút áp lực nào, cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Gã vốn cảm thấy Bạch Tiểu Thuần là một cái kình địch, nhưng sau lần khảo hạch này, gã không tin là Bạch Tiểu Thuần có thể vượt qua được bản thân.
Đỗ Lăng Phỉ nhíu mày, nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần thế nào cũng đều cảm thấy không vừa mắt.
Động tác của Bạch Tiểu Thuần rất nhanh, trong mắt lộ ra tia sáng, toàn bộ thế giới ở trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại lò đan ở trước mắt. Từng gốc dược thảo ở trong tay của hắn nhanh chóng bị cải biến, hoặc là ép thành nước, hoặc là hóa thành bột phấn. Sau khi tất cả rơi vào trong lò đan, tay phải của hắn bấm niệm pháp quyết hướng về phía lò đan chỉ một cái. Lập tức địa hỏa ở bên dưới lò đan nháy mắt bùng cháy.
Rất nhanh đã qua một canh giờ. Trong nháy mắt, một mùi dược hương nồng đậm từ bên trong lò đan trực tiếp tràn ra. Tay phải của Bạch Tiểu Thuần cách không chụp một cái, lập tức một khối Mặc Linh Hương lớn chừng bốn tấc bay ra, bị hắn cầm ở trong tay, nhìn đi nhìn lại, lại cau mày.
Loading...
Giờ phút này, thần sắc của tất cả mọi người ở bốn phía đều trở nên ngưng trọng, trong mắt Từ trưởng lão còn có hào quang chớp động. Nhưng trong khi mọi người đang chờ Bạch Tiểu Thuần mở lò đan thứ hai, thì dần dần lại phát hiện ra, Bạch Tiểu Thuần cầm khối Mặc Linh Hương kia ở trong tay, rõ ràng... Lại đang nghiên cứu.
“Hắn muốn làm gì?”
“Đã thành công rồi, tại sao lại không khai lò đan thứ hai a.” Tất cả mọi người ở bốn phía đều sửng sốt.
Giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần đang nhìn qua Mặc Linh Hương ở trong tay, đáy lòng cảm thấy không hài lòng. Mặc dù thành, nhưng dựa theo dự liệu của hắn thì phải lớn bảy tấc mới đúng.
“Xảy ra vấn đề ở chỗ nào đây?” Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm. Một lần suy tư này... Chính là ba canh giờ.
Khi mọi người ở bốn phía đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn nữa, thì ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần lộ ra hào quang, lại lấy ra thảo mộc, một lần nữa luyện dược. Mọi người ở bốn phía đều thi nhau chấn động, rối rít nhìn lại.
Vẫn như cũ là rất lâu sau đó, dược hương còn nồng đậm hơn so với lúc nãy bỗng nhiên tỏa ra. Trong lò đan, xuất hiện một khối Mặc Linh Hương lớn năm tấc.
Thần sắc của Đỗ Lăng Phỉ thay đổi. Trần Tử Ngang cùng với Triệu Nhất Đa cũng thi nhau giật mình. Hai mắt Hàn Kiến Nghiệp lóe lên, nhìn thì như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang rất khẩn trương.
Bọn hắn hồi hộp, không phải bởi vì Bạch Tiểu Thuần thành công hai lần, mà là... liên tục thành công!
Trong lúc mọi người đang thi nhau giật mình, Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên. Phần thảo dược thứ ba bay ra, ánh mắt ngưng trọng, trực tiếp tiến hành mở lò đan thứ ba. Những đệ tử ngoại môn ở bốn phía lập tức dõi nhìn.
Sau một lúc yên tĩnh, đột nhiên, lò đan chấn động mãnh liệt, một cỗ dược hương còn nồng đậm hơn nữa, cuồn cuộn khuếch tán ra ngoài. Ở bên trong lò đan, một khối Mặc Linh Hương lớn chừng sáu tấc, bỗng nhiên xuất hiện!
“Liên tục ba lần. Điều này... làm sao có thể!!”
“Bạch Tiểu Thuần này, hắn sao có thể làm được. Hẳn là lúc trước hắn đã từng luyện chế qua Mặc Linh Hương!” Mọi người ở bốn phía lập tức kinh hô. Loại liên tục thành công như thế này, ở trong mắt của tất cả mọi người, đều là không thể tin được.
Hô hấp của Đỗ Lăng Phỉ dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, trong lòng cũng đang nhấc lên sóng cồn. Còn Trần Tử Ngang và Triệu Nhất Đa thì đã trực tiếp ngây ngốc rồi.
“Liên tục ba lần... Nhất định là hắn rất quen thuộc Mặc Linh Hương, hơn nữa vận khí lại vô cùng tốt. Lần sau hắn nhất định thất bại!” Hàn Kiến Nghiệp nắm chặt nắm đấm. Chỉ cần Bạch Tiểu Thuần thành công thêm một lần thứ tư là sẽ vượt qua những người khác, đạt tới mức độ của Hàn Kiến Nghiệp. Trong lòng của mọi người cũng đều rất tò mò, nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi.
“Bạch Tiểu Thuần này cũng quá chậm. Chỉ là nhất giai Linh dược, thế nào mà hắn lại suy nghĩ lâu như vậy!”
Nhất là Đỗ Lăng Phỉ cùng với Hàn Kiến Nghiệp, lại càng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, không muốn rời đi.
Đúng lúc này, hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, mặt mày hớn hở, hai tay vung lên, lấy ra thảo mộc, mở lò đan thứ bốn. Giờ phút này, mọi người ở bốn phía đều chấn động tinh thần, ngay ngắn nhìn lại.
Một lúc lâu sau, âm thanh nổ vang truyền ra, không phải là âm thanh thất bại, mà bởi vì dược hương quá nồng, tràn ngập khắp lò đan rồi lan ra ngoài tạo thành tiếng vang. Trong chớp mắt, dược hương lại càng thêm nồng đậm, trong chớp mắt đã lan ra tứ tán. Trong lò đan, bất ngờ xuất hiện một khối Mặc Linh Hương lớn bảy tấc.
Lò đan thứ tư, lại thành công!
Mọi người bốn phía lập tức xôn xao.
“Liên tục bốn lần!”
“Loại chuyện này, rõ ràng lại có thể xảy ra... Bạch Tiểu Thuần này cuối cùng thì hắn có thể thành công mấy lần!”
“Hai lần là hợp cách, bốn lần là thiên kiêu. Ta nhớ rõ Chu Tâm Kỳ Chu sư tỷ, lúc ấy tấn chức là bảy lần!” Trong khi mọi người bốn phía kinh hô, thì sắc mặt của Đỗ Lăng Phỉ khó coi. Dù nàng đã biết thảo mộc tạo nghệ của Bạch Tiểu Thuần hơn xa bản thân, nhưng lúc này nhìn thấy về mặt luyện dược đối phương cũng có khoảng cách lớn như thế so với mình, thì đáy lòng nàng rất phức tạp.
Ngay cả Hàn Kiến Nghiệp lúc này cũng đã nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nắm chặt nắm đấm, thân hình đều đã run rẩy. Gã không muốn tin tưởng, nhưng cảnh tượng ở trước mắt lại khiến cho gã không cách nào làm như không nhìn thấy.
“Bốn lần. Bốn lần chính là cực hạn của hắn rồi. Nhất định toàn bộ những lần sau của hắn sẽ thất bại!”
Khi tất cả mọi người đều bị oanh động, càng dâng lên mong chờ xác suất thành công sau đó của Bạch Tiểu Thuần, thì bọn hắn bất đắc dĩ lại phát hiện ra, Bạch Tiểu Thuần rõ ràng lại cầm Mặc Linh Hương, bắt đầu suy tư.
“Thằng này, tại sao lại đi nghiên cứu rồi!” Dù cho bất đắc dĩ, nhưng lúc này mọi người sao có thể rời đi, chỉ có thể nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, mong sao lần này hắn nghiên cứu ngắn đi một chút.
Thời gian trôi qua, tám canh giờ sau, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trong mắt của hắn đã xuất hiện một ít tơ máu. Lần luyện dược thứ tư lúc trước, người bên ngoài không biết, nhưng hắn lại hiểu được, chỉ thiếu một chút là đã thất bại.
“Mặc Linh Hương này so với Linh Dược lúc trước mà ta luyện chế khó khăn hơn rất nhiều.” Tính cách Bạch Tiểu Thuần thích ổn thỏa, lại càng thận trọng, cẩn thận nhớ lại từng màn luyện đan lúc trước để tìm ra chỗ xảy ra vấn đề. Cho đến khi xác định không có bỏ sót qua bất kỳ cái gì, lúc này mới mở lò đan thứ năm.
Về phần lời nói của mọi người, hắn ngoảnh mặt làm ngơ. Một khi đã luyện dược, hắn chấp nhất vượt quá mức tưởng tượng, cho dù người bên ngoài có nói nhiều hơn nữa, nhưng nếu như không nắm chắc thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không đơn giản luyện chế.
Giờ phút này lò đan thứ năm mở ra, đám người bốn phía đã chịu đựng từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, đại bộ phận đều đã mệt mỏi không chịu nổi, lúc này lại hăng hái tinh thần, thi nhau nhìn lại.
Rất nhanh, một tiếng vang thật lớn vang lên quanh quẩn, dược hương bỗng nhiên lan rộng ra bốn phía. Chỉ mới ngửi thấy dược hương, mà trong lòng tất cả mọi người tim đã đập mạnh một cái!
Lò thứ năm, thành công!
Hàn Kiến Nghiệp ngơ ngác ngồi ở một chỗ, trong lòng dâng lên vô tận đắng chát, sau nửa ngày mới thở dài một tiếng, yên lặng ngồi im.
Lần này không để cho mọi người ở bốn phía phải chờ lâu, Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, tiếp tục luyện chế lò thứ sáu.
Không bao lâu, lại có tiếng nổ mạnh, hương khí lại càng tản ra cường liệt. Lò thứ sáu, thành công!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, không dừng lại, mà lấy ra dược thảo, bắt đầu luyện chế lò thứ bảy. Nhưng nháy mắt khi lò thứ bảy này sắp hoàn thành, thì đột nhiên, có một tia mùi khét truyền ra, mặc dù rất ít, chỉ có Bạch Tiểu Thuần có thể ngửi thấy được, nhưng lại làm cho lòng hắn đánh bộp một tiếng.
Tay phải của hắn bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, lập tức nhiệt độ của địa hỏa giảm xuống. Cuối cùng lò thứ bảy, miễn cưỡng lại thành công!
Chỉ là Mặc Linh Hương xuất hiện chỉ lớn có ba tấc, hơn nữa tạp chất lại rất nhiều, chỉ kém một chút là rơi xuống hạ phẩm, trở thành độc hương. Nhưng mặc dù như thế, thì ở trong mắt mọi người, vẫn là thành công!
Đến giờ phút này thì tinh thần của mọi người ở bốn phía đã triệt để bị kích thích, nguyên một đám hô hấp dồn dập. Nhất là Hứa Bảo Tài, ở trong mắt lại càng mang theo vẻ không thể tin được.
“Bảy lần thành công... Trời ạ, Bạch Tiểu Thuần này thực sự đã làm được bảy lần!”
“Giống như là Chu Tâm Kỳ sư tỷ! Ta nhớ được hình như chỉ có trong truyền thuyết năm đó có một vị gọi là Vương Thanh Sơn sư huynh là làm được tám lần. Người này bây giờ đã là đệ tử truyền thừa cao cao tại thượng!”
“Còn chín lần... Trước nay chưa từng có, còn không có người nào thành công qua!”
Trong lúc mọi người đang xôn xao, Bạch Tiểu Thuần lại trầm mặc, nhìn chằm chằm vào lò đan. Cặp mắt của hắn chậm rãi xuất hiện tơ máu. Hắn đã sớm không có để ý tới khảo hạch nữa rồi, mà đã đắm chìm vào bên trong luyện dược. Đối với lần trước suýt thất bại, hắn suy nghĩ rất nhiều, lại lấy ra dược thảo để quan sát thêm một lần nữa, chậm rãi tìm ra nguyên nhân.
“Là do loại linh thực tên là Mặc Thủy Quả này, mực tố ẩn chứa ở bên trong mỗi quả là khác nhau...” Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào Mặc Thủy Quả ở trong tay, trong đầu liên tục phân tích cùng với suy diễn.
Thời gian trôi qua từng chút một, mọi người ở bốn phía nguyên một đám nhìn bộ dáng trầm tư của Bạch Tiểu Thuần đều nở nụ cười khổ. Mặc dù hưng phấn, nhưng mỗi lần Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ trước khi luyện dược, thật sự là chậm tới mức làm cho người ta tức lộn ruột.
Nhưng bọn hắn lại không muốn cứ như vậy mà rời đi, nên nguyên một đám đều dứt khoát khoanh chân ngồi xuống chờ đợi Bạch Tiểu Thuần. Còn có một vài người quá mệt mỏi mà trực tiếp dựa vào bên trên một mặt đá, rõ ràng lại nằm ngủ.
Từ trưởng lão sắc mặt cổ quái, ho khan một tiếng, cũng khoanh chân ngồi xuống.
Đỗ Lăng Phỉ, Hàn Kiến Nghiệp, đương nhiên cũng không muốn rời đi, nhưng bị Bạch Tiểu Thuần làm cho cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hai mắt đều đã hồng, nên lúc này không thể không ngồi xuống.
Bốn phía từ từ trở nên yên tĩnh. Không bao lâu thậm chí còn có những tiếng khò khè truyền ra, nhưng cũng có một vài người cố chịu đựng, thủy chung vẫn nhìn Bạch Tiểu Thuần. Hứa Bảo Tài chính là một trong số đó.
Sau mấy canh giờ, có người đã tỉnh, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần rõ ràng vẫn còn đang suy tư thì không khỏi cảm khái.
“Hắn rõ ràng vẫn còn nghiên cứu?”
“Trời đều đã sáng rồi...”
Rốt cuộc, sau hơn mười canh giờ, hai mắt Bạch Tiểu Thuần ngập tràn tơ máu, đột nhiên ngẩng đầu.